Mặt Thích Vi lập tức trắng bệch. Lẩm bẩm nói:“Ngươi
nói cha ta giết cả nhà hắn, ngươi nói ta là con gái kẻ thù giết cha hắn? Không!
Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta! Không thể nào! Không thể nào......”
“Nhưng sự thật chính là như thế, thù giết cha
thì sao, hắn vẫn yêu muội, vẫn muốn được ở bên muội. Nhưng nếu muội lại giết
huynh đệ duy nhất của hắn, bằng hữu duy nhất hắn có thể tín nhiệm, muội bảo hắn
lấy đâu ra dũng khí dám yêu muội, lấy đâu ra dũng khí hi vọng về tương lai của
hai người? Thế hệ trước đã sai lầm, vốn không muốn các ngươi cũng dẫm vào vết
xe đổ đó. Muội nỡ để người mình yêu tuyệt vọng, làm cho tình yêu của mình bị
thù hận chôn vùi sao?”
Nước mắt trong mắt Thích Vi không ngừng chảy ra, ngây
người.
Cầu Mộ Quân biết nàng đoán đúng rồi, còn nói thêm:“Nói
ra những chuyện Liễu Vấn Bạch không muốn cho muội biết không phải muốn muội
quên đi thù hận, mà muốn muội cho mình cùng Liễu Vấn Bạch một cơ hội.”
Nàng đi đến phía sau Thích Vi, cởi dây thừng cho nàng
nói:“Người nhà Thích gia chết như thế nào, muội có thể tự mình đi điều tra,
điều tra rõ chân tướng lại đến cũng không muộn. Tỷ chỉ muốn khuyên muội, không
nên tùy tiện trở thành kẻ thù của Liễu Vấn Bạch, đến lúc đó muốn quay lại cũng
không được .”
Thích Vi đứng yên ngây người trong chốc lát, chậm rãi
bước ra ngoài.
Lúc trời sắp tối, hạ nhân Cầu Mộ Quân phái đi thăm dò
tin tức đã trở lại bẩm báo:“Phu nhân, sau khi Cầu Vĩ cùng Thích Sóc Ly tạo phản
thất bại Hoàng Thượng liền băng hà. Sau đó lão gia đưa ra thánh chỉ lập Nhị
hoàng tử làm Thái tử, chờ sau khi Nhị hoàng tử trở về kinh thành Hoàng Thượng
sẽ được đưa tang hạ táng. Còn Cầu phu nhân, lão gia đã đưa bà vào Đại Lý tự.
Thích phủ bị xét nhà, những người khác trong Thích phủ đều bị biếm làm thứ
dân.”
Nhốt vào Đại Lý tự?
Cầu Mộ Quân suy nghĩ, liền hiểu ra dụng ý của Đoàn
Chính Trung.
Đại Lý tự là nơi người bình thường muốn cũng không thể
đi vào, nhốt tại nơi đó ngược lại là an toàn nhất, chờ Nhị hoàng tử thuận lợi
đăng cơ lại thả ra. Cho nên, nàng không cần lo lắng cho an nguy của mẹ.
Nhưng bây giờ, Đoàn Chính Trung đã xảy ra chuyện,
triều đình làm sao bây giờ? Tam hoàng tử, Lệ phi những người đó sao có thể an
phận đợi Nhị hoàng tử trở về? Còn nữa, nếu nàng là Tam hoàng tử, nàng sẽ làm
gì?
Nếu Nhị hoàng tử vĩnh viễn không trở về, nếu người giữ
đại quyền trong triều đình một lòng ủng hộ nhị hoàng tử cũng chết, vậy Tam
hoàng tử hắn không phải có thể làm Hoàng Thượng rồi sao?
Nếu nàng là Tam hoàng tử, vậy lúc này nàng nhất định
sẽ phái người ám sát Nhị hoàng tử đang trên đường hồi cung, lại thừa dịp Đoàn
Chính Trung trọng thương ra sức ngoại trừ hắn, vậy trở ngại lớn nhất sẽ không
còn? Còn có cha nàng - Cầu Vĩ, hắn chạy thoát, sau khi chạy thoát sẽ làm gì?
Theo tin tức của Đoàn Chính Trung, sau lưng Lệ phi
hình như còn một thế lực khác, nàng ta dường như cũng chỉ làm việc cho người
khác, kẻ đứng sau lưng mọi chuyện này là ai?
Còn có một số việc nàng không rõ, Thích Sóc Ly quản
vua giết cha là vì nữ nhân, còn cha là vì cái gì?
Quyền thế? Danh lợi?
Rốt cuộc Thích Sóc Ly hứa hẹn cho hắn cái gì, khiến
cho hắn có thể giết cả Thái tử lẫn con gái ruột?
Vương gia? Cửu thiên tuế? Hắn đã làm tới Hầu gia, còn
có chuyện gì có thể khiến cho hắn dứt khoát vứt bỏ nhiều như vậy?
Đè đầu, cảm thấy thái dương nhói đau .
Lúc này, hạ nhân nói:“Phu nhân, còn có Linh Lan, quản
gia hạ lệnh điều tra nàng, người định......”
Nàng suýt đã quên mất Linh Lan.
“Trước nhốt lại, vài ngày nữa ta sẽ đi xem. Bảo quản
gia cũng tìm người chiếu cố chỗ đó.”
“Dạ, phu nhân.”
Sau khi hạ nhân rời đi, nàng liền đi vào phòng dựa vào
trên người Đoàn Chính Trung.
Vuốt ve mặt hắn, nàng vô lực nói:“Phu quân, ta cảm
thấy chung quanh đầy nguy hiểm. Có lẽ bọn Tam hoàng tử lúc nào cũng có thể phái
người đến, có lẽ bọn họ đã giết Nhị hoàng tử. Cũng không biết khi nào thì cha
lại trở về. Ta không nghĩ ra được cách nào cả, thế này cũng không được, thế kia
cũng không được, chàng nói nên làm gì bây giờ? Nên làm thế nào bây giờ!”
Đoàn Chính Trung vẫn ngủ không hề đáp lời nàng.
Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
“Phu quân, chàng tỉnh lại được không? Chàng dạy ta nên
làm thế nào......”
Đoàn Chính Trung vẫn nhắm chặt mắt như cũ.
Nàng rốt cục vẫn nhịn không được, khóc lên.
Đêm đến nàng nằm ở bên cạnh hắn, ôm hắn nhắm mắt lại,
mệt mỏi ngủ.
Nửa đêm nàng đột nhiên tỉnh lại. Vừa mở mắt đã lập tức
tỉnh táo, ngồi bật dậy.
Ngoài cửa có người gọi:“Lão gia.”
Nàng nhìn Đoàn Chính Trung bên cạnh, hỏi:“Chuyện gì?”
Người bên ngoài nói:“Chuồng ngựa đột nhiên cháy .”
Cháy? Sao có thể đột nhiên cháy?
Nàng đứng dậy mặc quần áo, ra ngoài.
Chỉ là một đám lửa nhỏ, ngựa không bị thương, lửa cũng
không lan ra xung quanh, không giống có người cố ý phóng hỏa Đoàn phủ.
Vì sao? Chẳng lẽ đám cháy này thực sự chỉ là ngoài ý
muốn?
Đang nghĩ, có người nói:“Nơi đó có người!”
Cầu Mộ Quân nhìn lên, chỉ thấy một bóng trắng bay xẹt
qua trên nóc nhà.
Thích Vi!
Phân phó hạ nhân xong nàng liền đi ra ngoài.
Nàng gặp được Thích Vi Ngay tại bên ngoài tường viện
sau chuồng ngựa.
Đi đến trước mặt nàng, hai người nhìn nhau hồi lâu,
Cầu Mộ Quân hỏi:“Lửa là muội đốt sao?”
Thích Vi nói:“Đoàn phủ canh phòng thực nghiêm ngặt,
muội không xông vào được.”
Nàng chậm rãi nói:“Muội đã gặp đại tẩu, nàng nói, tất
cả đều do đại ca của muội làm.”
Cầu Mộ Quân thở phào nhẹ nhõm, nói:“Như thế là tốt
rồi.”
Thích Vi trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu hỏi:“Hắn đi
đâu?”
Cầu Mộ Quân nói:“Hắn nói đi tìm sư phụ hắn lấy thuốc
giải.”
Nghe thấy còn có thuốc giải, Thích Vi thả lỏng một ít,
hỏi:“Hắn đi, có dặn lại gì không?”
“Nếu muội muốn nghe suy nghĩ của hắn, chờ hắn về, từ
từ mà hỏi hắn.”
Lại tiếp tục trầm mặc, Thích Vi hỏi: “Chuyện Đoàn
Chính Trung bị thương người khác lập tức sẽ biết, đến lúc đó chỉ sợ Tam hoàng
tử sẽ nhân cơ hội phái người tới giết hắn, đoạt lại đại quyền, bây giờ tỷ muốn
làm gì?”
Cầu Mộ Quân suy sụp nói:“Tỷ không biết, tỷ vốn muốn
tung tin ra ngoài rằng hắn đã chết, như vậy ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho
hắn. Nhưng hắn đột nhiên chết, Tam hoàng tử chắc chắn sẽ phái người đến tra
xét? Bọn họ mà kiểm tra, sẽ bị phát hiện.”
Thích Vi nghĩ nghĩ, nói:“Nếu …nếu Đoàn Chính Trung có
thể giả chết lừa người khác, thì sẽ an toàn đúng không?”
“Giả chết? Giả chết như thế nào?”
Thích Vi việc nói:“Muội nhớ rõ trong bí phòng của Liễu
Vấn Bạch có một loại thuốc, ăn vào có thể ngừng hô hấp, tim cũng ngừng đập,
nhưng không được lâu, công hiệu chỉ có vài ngày.”
“Vài ngày, vài ngày là đủ rồi, thuốc kia ở nơi nào?”
Thích Vi nói:“Ở chỗ hắn nhốt muội, bây giờ muội đưa tỷ
đi.”
“Được!”
Nói xong, Thích Vi liền đưa Cầu Mộ Quân đến Lan Cầm
phường.
Hai người len lén lẻn vào Vấn Bạch cư, Thích Vi ấn vào
cơ quan, đẩy ra một cái bàn trang điểm thật to, kéo Cầu Mộ Quân vào bí thất.
Đi qua một thông đạo, hai người vào một phòng nhỏ bầy
đầy chai chai lọ lọ.
Thích Vi nhìn nhìn, cầm lấy một cái bình nói:“Chính là
lọ thuốc này, uống vào có thể giả chết.”