Thích Tĩnh chết vì chính bảo mã hắn vẫn luôn yêu quí.
Trong ngày săn bắn con ngựa đột nhiên phát cuồng đá hắn xuống đất. Hắn bị đập
đầu mà chết. Con ngựa đó trở thành mấu chốt của mọi chuyện.
Ban ngày, Đại Lý tự đã cho người tới dắt ngựa đi kiểm
tra. Thích Vi tuy rằng mệt mỏi, nhưng vẫn không ngủ được, nên đứng dậy muốn đến
chuồng ngựa nhìn.
Đêm đã khuya, toàn quý phủ có chút vắng vẻ. Thích Vi
lặng lẽ ra khỏi phòng, đang chuẩn bị đến chuồng ngựa, lại thấy một bóng đen từ
hậu viện Thích phủ lẻn ra, sau đó lập tức đã không thấy bóng dáng, nhìn thân
hình kia, có chút giống Thích Sóc Ly.
Nàng lập tức nhảy ra Thích phủ, đuổi theo.
Quả nhiên là Thích Sóc Ly. Nửa đêm canh ba, hắn đi ra
ngoài làm gì?
Theo hắn đến một đỉnh núi hoang vắng, nơi đó đã có một
người mặc đồ đen đứng sẵn.
Bọn họ nói chuyện, Thích Vi nghe không rõ, liền yên
lặng lại gần thêm một chút.
Thích Sóc Ly chậm rãi đến gần người mặc đồ đen, nói:
“Lúc này tìm ta làm gì?”
“Ta biết, bây giờ Thích phủ vô cùng bận rộn, đặc biệt
là trưởng tử nhà ngươi.” Giọng người mặc đồ đen có chút trầm thấp, cách lớp che
mặt, không nghe được tiếng nói vốn có.
“Người khác đều cho rằng chỉ có Đoàn Chính Trung mới
có thể giết Thích Tĩnh, lại không nghĩ rằng người có thuật ngự thú* như ngươi
mới có khả năng giết Thích Tĩnh nhất.” Người mặc đồ đen nói.
* Thuật ngự thú: thuật điều khiển thú vật
Nghe thế, Thích Vi không khỏi chấn động.
Giọng Thích Sóc Ly lạnh lùng:“Ngươi tới để nói những
điều này sao?”
Người mặc đồ đen nói:“Đương nhiên không phải, ta chỉ
tới hỏi ngươi, Thích Tĩnh có phải do ngươi giết hay không, ngươi vì sao muốn
giết hắn.”
“Cha ta một lòng muốn làm quốc cữu, hắn sao có thể
đồng ý để ta giúp Cửu hoàng tử tranh ngôi vị hoàng đế, chúng ta sẽ không để
người khác cản đường. Huống hồ hắn đã biết chuyện của ta, ta chỉ có thể ra tay.
Chuyện cha ta ngươi không cần phải xen vào, đến lúc đó ngươi làm việc nên làm
là được.”
Người mặc đồ đen nói:“Vì Cửu hoàng tử, ngay cả chuyện
giết cha ngươi cũng làm được, bây giờ ta thực nghi ngờ, Cửu hoàng tử rốt cuộc
là con trai của Hoàng Thượng, hay là con ngươi.”
“Lớn mật!” Thích Sóc Ly cả giận nói:“Thần Nhi xác thực
là huyết mạch hoàng gia, sao để cho ngươi ô nhục như vậy!”
Người mặc đồ đen nói:“Ta chỉ tùy tiện nói, ngươi cần
gì phải sốt ruột như vậy? Dù sao đến lúc đó dù hắn không phải con của ngươi,
cũng sẽ coi người phò tá hắn lên đế vị - Thích đại tướng ngươi làm phụ thân.”
“Được rồi, đừng nhiều lời vô nghĩa. Nghe nói Hoàng
Thượng lại bệnh nặng, mấy ngày gần đây Đoàn Chính Trung lại hay tiếp xúc với
Hoàng hậu, dường như Hoàng hậu muốn lập Nhị hoàng tử, Đoàn Chính Trung có lẽ đã
sớm cùng một giuộc với bà ta. Ngươi chú ý đến hắn nhiều một chút, ta cũng sẽ
làm cho chuyện cha ta dây dưa đến hắn.” Nói xong, Thích Sóc Ly liền đi, người
mặc đồ đen ở phía sau hắn nói:“Đợi chút.”
Hắn xoay người về phía Thích Vi ẩn thân nói:“Phía kia,
có một mùi thơm rất nhẹ, dường như là mùi thơm của ‘Phương bảo trai.” Lời còn
chưa dứt, hắn đã nâng cánh tay lên, bảy cây ngân châm đồng loạt bay về phía
Thích Vi.
Thích Vi phi thân ra, nhìn Thích Sóc Ly nói:“Đại ca,
sao huynh có thể làm như vậy, sao có thể làm ra chuyện như vậy, ông ấy là cha
huynh đó!”
“Vi Vi!” Thích Sóc Ly kinh hãi nói.
“Thích Tướng quân chậm chạp không động thủ, hay là
ngươi còn muốn để cho người thứ ba biết việc này?” Người mặc đồ đen lớn tiếng
nói.
Thích Sóc Ly không hề chần chờ, lấy kiếm chém về phía
Thích Vi.