Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 138: Chương 138: Không yên




“Mộ Quân tỷ tỷ, sắp tới Trung thu, tỷ nói tết Trung thu chúng ta làm sao ngắm trăng đây? Nói cho tỷ nhé, có công tử khác hẹn nhị ca đi tửu lâu ăn bánh Trung thu ngắm trăng, nhị ca không đi, cả ngày hỏi muội muốn đi đâu.” Thích Vi vừa sờ khăn thêu cá vàng, vừa nói.

Cầu Mộ Quân nói:“Tỷ không biết. Trước kia, Trung thu đều ở nhà, chỉ có cha tỷ là đi.”

“Ai nha, vậy năm nay ra ngoài đi, bên ngoài rất náo nhiệt! Trung thu cha muội cùng đại ca còn có nhị ca cũng thường xuyên không ở nhà, muội liền theo nương ra bên ngoài chơi, mấy ngày nay rất nhiều cửa hàng đều bắt đầu trang trí lại mặt tiền, đến buổi tối tết Trung thu, bên ngoài tửu lâu, quán trà đều đã treo cờ màu, kết hoa, treo lên rất nhiều quả lựu, lê, táo, rất đẹp.”

Thích Vi nói chuyện say sưa .

Cầu Mộ Quân cười nói:“Đông vui như vậy, Sanh Dung lại sẽ nghĩ biện pháp xuất hiện?”

Thích Vi vừa nghe, cười nói:“Không không, Mộ Quân tỷ tỷ, muội cảm thấy lần này nàng sẽ không đi.”

Cầu Mộ Quân kỳ quái nói:“Vì sao?”

Thích Vi thần bí nói:“Bởi vì hiện tại nàng lại có ham muốn mới, cũng không ầm ỹ đòi ra cung, cũng không chạy đến nhà muội, thậm chí ngay Đoàn Chính Trung kia cũng không thèm để ý, mỗi ngày đi trêu cợt tân khoa Trạng Nguyên kia. Muội cảm thấy, ở ngoài mặt nàng ấy nói ghét hắn, kỳ thật là vụng trộm thích hắn.”

Cầu Mộ Quân không nghĩ tới điểm ấy, khó trách gần đây cũng không thấy nàng ra cung, thì ra là có tâm tư khác.

Dù sao cũng là cô nương mười mấy tuổi!

“Đúng rồi, nói đến Đoàn Chính Trung, aiz, thật không biết làm sao có thể có chuyện ghê tởm như vậy.” Nghe Thích Vi nói đến Đoàn Chính Trung, Cầu Mộ Quân ngoài mặt vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng lại khẩn trương.

Thích Vi nói:“Nghe nói hắn đón Liễu Đại gia kia vào quý phủ của hắn, hiện tại Liễu Đại gia Lan Cầm phường cũng không tiếp khách, mỗi ngày hầu hạ một mình Đoàn Chính Trung. Haha, còn có người cười nói hắn sẽ trở thành Đoàn phu nhân!”

Cầu Mộ Quân cúi đầu mỉm cười, đúng lúc này, một bé trai bên ngoài cầm một que trúc nhỏ sôi nổi chạy tới, đến dưới tàng cây bên cạnh bàn đá, dùng que trúc chọc quả lựu trên cây.

Thích Vi lấy một quả nho trên bàn, chạy đến đằng sau Cầu Mộ Quân, ngồi xổm xuống, nhắm đến bé trai rồi lập tức ném một cái, ném trúng lưng bé trai, rồi lập rụt đầu vào, trốn sau lưng Cầu Mộ Quân.

Bé trai quay đầu lại, chạy về phía này, chạy đến cạnh cửa thì chậm lại, nhìn chằm chằm Cầu Mộ Quân đang nhìn trời mây, lại quay đi.

Thích Vi sau lưng nàng ngồi dậy cười nói:“Ha ha, nhóc, mơ đi?”

Không nghĩ tới, đúng lúc này bé trai đột nhiên từ cạnh cửa chạy vào, bắt lấy Thích Vi nói:“Bắt được bắt được rồi, cô cô ngốc!” Thích Vi kinh ngạc nói:“Không phải vậy chứ, nhóc cũng làm trộm sao, mau trả lại cho ta?”

Bé trai hái được hai quả nho, ném một quả vào người Thích Vi, vừa cười vừa đem một quả khác bỏ vào trong miệng, lại đắc ý chạy đi, Cầu Mộ Quân cười nói:“Đứa nhỏ này thật thú vị.”

Thích Vi nói:“Đúng vậy, thông minh muốn chết, cũng không biết học ai, đại ca cùng đại tẩu đều thành thật như vậy.” Nàng nói xong, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu hỏi:“Đại ca muội bây giờ vẫn không về nhà sao?”

Thích Vi nói:“Đúng vậy, hôm kia còn ầm ỹ một trận cùng cha muội. Hai người ở trong thư phòng cha muội cãi nhau, cha muội tức giận đến nỗi lật đổ cả bàn cơm chiều, cũng không biết là nguyên nhân gì, bọn họ luôn luôn hòa thuận. Trước kia đều là cha răn dạy nhị ca, hiện tại nhị ca ngoan ngoãn rồi, cha cao hứng, nhưng cứ nhắc nhở đại ca, đại ca liền đi ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa trở về.”

Hôm kia?

Cầu Mộ Quân nghĩ, đó không phải là ngày Thích Sóc Ly muốn giết nàng sao?

Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly luôn luôn hòa thuận, vì sao đột nhiên ầm ỹ? Thích Tĩnh tức giận như vậy, chẳng lẽ đã biết lỗi của Thích Sóc Ly?

Cha nói qua, Thích gia hiện tại không muốn gặp chuyện không may, Thích Tĩnh nếu biết Thích Sóc Ly có tư tình cùng phi tử trong cung, khẳng định sẽ sốt ruột, sẽ giận lôi đình. Bọn họ cãi nhau, thật sự là bởi vì chuyện này sao? Nhưng hắn làm sao mà biết được?

“Đúng rồi, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ có để quên một thứ!” Thích Vi nói xong, đứng lên, từ trên bàn lấy đến trâm gài tóc, đưa cho nàng.

Cầu Mộ Quân nhìn, đúng là cây châm ngày đó ở ngõ nhỏ bị khất cái kia cướp đi. Cũng là của nương mua cho nàng, bị Đoàn Chính Trung làm mất, lại không biết dùng phương pháp gì giúp nàng lấy về.

Đặt trâm gài tóc vào tay, trong đầu nàng tất cả đều là bóng dáng của hắn, luôn cảm thấy hắn gặp chuyện, luôn cảm thấy muốn gặp hắn.

Thích Vi nhìn nàng ngẩn ngơ, trêu ghẹo nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, trâm gài tóc này có gì đặc biệt?”

Cầu Mộ Quân nói:“Là nương cho tỷ.”

Thích Vi nói:“Nhìn ánh mắt của tỷ, muội còn tưởng là tín vật định tình!”

Cầu Mộ Quân cười nói:“Tiểu cô nương ngây thơ đều suy nghĩ cái gì mà tín vật định tình, nương tặng cho tỷ tín vật định tình sao?”

Thích Vi ha ha cười nói:“Thật sự giống mà! Cái gì mà tiểu cô nương, tỷ không lớn hơn muội bao nhiêu, lại cho mình như trưởng bối vậy.”

Từ Thích phủ trở về, trong lòng vẫn bất an không yên.

Hung thủ, Hắc y nhân, Thích tĩnh, chân tướng...... Còn có lo lắng không rõ trong lòng, nàng cảm thấy mình mệt mỏi quá, muốn được nằm ở trong lòng Đoàn Chính Trung không cần lo lắng, không cần nghĩ ngợi bất cứ chuyện gì.

Cố tình vào lúc này, vừa ngẩng đầu, nàng lại đi tới bí thất quán trà.

Nhưng mà hắn đã nói, trong khoảng thời gian này hắn không thể gặp nàng.

Không thể gặp sẽ không gặp, hắn là người lý trí, nếu thực sự có việc gấp, hẳn là sẽ không vì nàng mà chịu ảnh thưởng. Nghĩ vậy, nàng liền vào nhã gian quán trà.

Cũng không đi thử chốt mở, cũng không làm gì, chỉ gọi một ấm trà. Đột nhiên nhớ ra, nàng không mang đủ tiền.

Xem ra hôm nay nàng lại lấy trang sức thay tiền vậy, để một hai món trang sức cũng không sao. Vô tâm uống trà, nàng gục đầu vào trên bàn.

Trong đầu, tất cả đều là Hắc y nhân tối hôm đó, ngực đầy máu, còn dùng hết khí lực nắm lưỡi dao của Thích Sóc Ly.

Người kia sao rồi? Hắn ở nơi nào?

Một bàn tay đặt lên vai nàng, Cầu Mộ Quân quay đầu, là Đoàn Chính Trung.

Hắn lại đến đây.

Ngoài ý muốn, nàng lại ôm lấy thắt lưng hắn. Không nói lời nào, mắt liền ẩm ướt.

Đoàn Chính Trung hỏi:“Làm sao vậy, sao lại khổ sở như vậy.”

“Không biết, ta chỉ là...... Ta cũng không biết ta làm sao.”

Đoàn Chính Trung đứng không nhúc nhích, Cầu Mộ Quân ôm hắn hồi lâu, ngẩng đầu nói:“Vì sao ta cảm thấy chàng không giống chàng?”

Đoàn Chính Trung kinh ngạc nói:“Sao lại cảm thấy ta không giống ta? Ta trắng? Đen? Béo? Gầy?”

“Không phải...... Cũng không phải không giống chàng, chỉ là......” Cầu Mộ Quân nhu nhược nói:“Cảm thấy mọi chuyện trước mắt không giống thật, luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều không phải sự thật.”

“Nói bậy bạ gì đó, ta đứng ở trước mặt nàng, làm sao lại không thật.” Đoàn Chính Trung cũng ôm lấy nàng nói.

Cầu Mộ Quân ở trên ghế ngẩng đầu lên, nói:“Chính Trung, hôn ta, được không? Hoặc là...... bây giờ chàng muốn ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.