Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 172: Chương 172: Kiếm tiền




Khi hai người chạy đến quán trà, trên người đều đã ướt đẫm.

Lại đi qua bí đạo thật dài, đi ra từ dưới giường, Cầu Mộ Quân nhịn không được “Hắt xì” một cái.

Đoàn Chính Trung cởi quần áo của nàng lấy làm khăn lau người cho nàng sau đó nhét nàng vào ổ chăn.

Ổ chăn đã sớm lạnh, nàng run rẩy, Đoàn Chính Trung cũng cởi quần áo nằm xuống dường như không cảm thấy lạnh ôm nàng vào trong lòng, nhưng nàng cảm thấy nhiệt độ thân thể hắn cũng không cao hơn nàng.

Nàng len lén nhìn hắn, hắn có vẻ cũng không cao hứng.

Nàng nhẹ giọng nói:“Thật ra, tuy không ngắm được trăng cũng không thấy được mặt trời mọc, nhưng được ở cùng chàng ta cũng đã rất vui.”

Hắn nói: “Ngày mai nếu không thoải mái tìm đại phu đến xem, đừng để bệnh.”

“Yên tâm, thân thể ta rất tốt, sẽ không dễ bị bệnh như vậy đâu.” Nàng thản nhiên nói.

Đoàn Chính Trung sờ sờ khuôn mặt có chút lạnh của nàng

“Nếu có thể uống bát canh gừng toát mồ hôi là được.”

Nói xong, hắn xoay người đè lên người nàng nói:“Làm nốt số lần còn thiếu hôm nay, ra mồ hôi là khỏe.” Nói xong liền hôn nàng.

“A”

Cũng không phải nàng không đồng ý làm tiếp, nhưng Không có canh gừng nên dùng cách này thay thế sao?

Hồi lâu sau, nàng quả nhiên ra mồ hôi ngủ ở trong lòng hắn.

“Chính Trung, ta thật sự đã rất vui vẻ ” Không biết là mệt nhọc không chịu nổi hay là nói mơ. Hắn ôm đầu vai mịn màng của nàng, nhẹ nhàng cười.

******

Buổi sáng, lúc Đoàn Chính Trung rời giường, nàng cũng chưa dậy. Hắn quay đầu nói: “Ngủ đi, ta đi ra ngoài nửa ngày sẽ trở lại.”

Nàng mơ mơ màng màng gật đầu, sau đó nói: “Chàng cho người đưa tiền cho ta”

Đoàn Chính Trung cười cười, nói: “Chẳng phải nàng nói không cần sao? Sao còn đòi?”

Nàng vốn không định đòi hắn, đến Thanh trì lấy một hai khối vàng hoặc là viên ngọc là được rồi, ai biết nàng còn chưa kịp lấy, đống vàng ấy đã bị tra ra là giả. May mà nàng không lấy đi đổi tiền bằng không đã trở thành kẻ lừa đảo .

Đoàn Chính Trung cúi người nói bên tai nàng: “Sáng sớm chưa mở mắt mà đã bắt đầu đòi tiền, không phải nàng nằm mơ đều suy nghĩ làm thế nào kiếm tiền đấy chứ. Trước ngủ đi, trở về nói sau.” Nói xong, hôn lên trán của nàng, xuống giường.

Cầu Mộ Quân than thở một tiếng, lại ngủ.

Chờ đến khi tỉnh hẳn, mặt trời đã lên cao, gà đã gáy vài lần.

Ngồi ở trên giường một lát, mới nhớ tới buổi sáng hình như nàng lại đòi tiền hắn.

Buổi tối trước khi ngủ luôn luôn nghĩ buổi sáng tỉnh lại phải nhớ đòi bạc hắn, không nghĩ tới khi đó cũng chưa tỉnh đã nhớ.

Nhưng mà, nàng nhớ rõ, hắn đã cự tuyệt

Quả nhiên là keo kiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.