“Thế nào? Muốn chết sao? Muốn vì hắn tự sát sao? Ta sao không thấy ngươi là một người dễ dàng liền muốn chết như vậy.” Đoàn Chính Trung nhìn chằm chằm nàng hung hãn nói.
Cầu Mộ Quân lẳng lặng nhìn hắn, có chút ngoài ý muốn khi thấy hắn kích động, sau đó dung giọng nói suy yếu nói:“Ta không phải muốn chết, là sau khi uống thuốc, đầu óc có chút không tỉnh táo, không có sức lực chạy ra ngoài.”
Đoàn Chính Trung sửng sốt một chút, nhìn nàng, trên mặt dần dần khôi phục bình tĩnh như lúc trước. Sau đó nói:“Vậy...... Nếu không muốn chết là tốt rồi, dưỡng bệnh cho tốt đi.” ( Chết anh đi, ai bảo cứ thích suy đoán lung tung =)) )
Cầu Mộ Quân trầm mặc một chút, nói:“Cám ơn ngươi tiến vào cứu ta.”
Đoàn Chính Trung không lên tiếng, xoay người đi ra cửa.
Lúc này một nha hoàn vừa khéo bưng thuốc lại, Cầu Mộ Quân đột nhiên nghĩ ra, muốn xuống giường, lại không thành công, cuối cùng chỉ có thể ngẩng đầu sốt ruột nói:“Ngươi tha cho Cận Nhi cùng mọi người được không?”
Trong phòng chủ tử cháy, sai lầm như vậy ở trong Đoàn phủ sẽ bị xử trí như thế nào đây?
Đoàn Chính Trung chậm rãi quay đầu lại, hắn vẫn bình tĩnh nói:“Vì sao ngươi luôn thích tự cho mình là đúng như vậy, luôn xen vào nhiều việc như vậy? Ngươi dù sao cũng là con gái của Cầu Vĩ, ta không muốn làm khó ngươi, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác đối chọi cùng ta, ngươi cho rằng làm như vậy có thể rời khỏi Đoàn phủ sao? Nói cho ngươi, khi ta có thể bỏ ngươi ta đương nhiên sẽ làm, nhưng ít nhất, bây giờ, trước khi Hoàng Thượng băng hà, ngươi đừng mơ tưởng.”
“Không phải, ta chưa từng muốn dùng phương thức đắc tội ngươi để rời khỏi Đoàn phủ!” Cầu Mộ Quân rốt cục ngồi dậy, lập tức nói:“Ta cũng biết bo bo giữ mình, nhưng việc này phát sinh trước mắt ta, không cố gắng, không ngăn cản, thật sự là ta không làm được. Có lẽ trừng phạt này ở trong cung là chuyện bình thường, có lẽ ngươi cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng ta không phải người trong cung, ta cũng không có được tư tưởng của ngươi, ta chỉ biết, nô tài cũng là người, bọn họ bán mình cho Đoàn phủ, ngươi có thể sai khiến bọn họ, có thể đánh chửi bọn họ, nhưng lúc ngươi trách phạt bọn họ không thể có chút trắc ẩn sao? Hơi chút liền bán đi thanh lâu, hơi chút liền đánh gãy chân, vậy khác gì giết bọn họ?”
Đoàn Chính Trung cười lạnh một chút, nói: “Ta chính là người như vậy, ta không coi bọn họ làm người, không có lòng trắc ẩn, vốn ngươi không cần phải nhìn thấy những điều này, nhưng ngươi lại tự cho là thông minh đắc tội Hoàng Thượng, đây chính là ngươi gieo gió gặt bão mà thôi!”
“Ta đắc tội Hoàng Thượng thì sao? Ta chỉ hối hận thủ đoạn của ta không đủ cao minh, cũng không hối hận không tiến cung. Cho dù gả cho ngươi thì sao nào, cho dù phải chịu đựng sự tàn nhẫn của ngươi thì thế nào, cũng tốt hơn so với làm tú nữ, tốt hơn so với việc trở thành một phần hậu cung của Hoàng Thượng!” Trong lúc xúc động, Cầu Mộ Quân nói ra lời nói lớn mật.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, thật lâu, ngữ khí bình tĩnh nói:“Đúng vậy, ngươi quả thật không thể vào hoàng cung, ở trong này ít nhất ta cam đoan ngươi sẽ không chết, nhưng nếu ở hoàng cung, chỉ bằng lời nói vừa rồi của ngươi, người khác có thể cho ngươi cùng Cầu gia rơi vào địa ngục.”
Cầu Mộ Quân im lặng ngồi ở trên giường, nhìn bóng dáng Đoàn Chính Trung đi xa.
Nàng muốn nói, nàng không phải không biết lời này không thể tùy tiện nói, nhưng...... Ở trước mặt hắn, nàng lại không có phòng bị, nói ra toàn bộ những lời trong lòng.
Hắn quả thật sẽ không hại nàng, bằng không hắn cũng sẽ không nói những lời vừa rồi.