Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 167: Chương 167: Mưu kế của Thích Tĩnh




“Đại phu là có người sai khiến. Người nọ có lẽ đã nghi ngờ chuyện hắn là thái giám giả, lại muốn do thám quan hệ thật sự của vợ chồng các ngươi. Cho nên sai đại phu đến nói cô có thai. Cô nghĩ mà xem, nếu Đoàn Chính Trung không chuẩn bị trước, không ăn thuốc khống chế sinh dục, hắn sẽ thế nào?”

"Sẽ cho rằng ta thật sự mang thai, vậy thì. . . . . ." Mặt Cầu Mộ Quân lập tức trắng bệch, nếu như vậy, Đoàn Chính Trung chắc chắn sẽ giết đại phu diệt khẩu, vậy thì, kẻ đứng đằng sau điều khiển đại phu nói dối sẽ biết Đoàn Chính Trung là thái giám giả.

Là ai? Đoàn Chính Trung giả vờ giống như vậy, là ai nghi ngờ hắn?

Khó trách, khó trách hắn lại làm như vậy. Thử nghĩ, theo tính cách của Đoàn đại tổng quản, nếu hắn biết nàng mang thai, nhất định sẽ tức giận, sẽ hỏi đứa bé là của ai, sẽ nghĩ tới Thích gia, tưởng Thích Ngọc Lâm nhân cơ hội chen chân. Nên mới cho nàng tội danh như vậy, cho nên. . . . . . hành động ngày đó của hắn không phải chuyện Đoàn Chính Trung thực sự muốn làm, mà do hắn biết nàng không mang thai, cho nên hắn không sợ. Có lẽ cha xuất hiện đã nằm trong tính toán của hắn, hắn biết cha biết nàng xảy ra chuyện nhất định sẽ đến, nên tin tưởng nàng, yêu cầu đại phu xác nhận lại một lần, như vậy, có thể tẩy sạch mọi chuyện.

"Suy nghĩ cẩn thận, cho nên, này. . . . . . Nên đến chỗ nào ngủ thì đến chỗ đó ngủ, hầu hạ hắn cho tốt, đó coi như là chuyện công đức nhất đấy, cứu rất nhiều dân chúng cực khổ."

Cầu Mộ Quân á khẩu, Liễu Vấn Bạch cười cười, cuối cùng nói: "Được rồi, đi đi, miễn cho hắn biết lại nói ta câu dẫn vợ hắn, những lời hôm nay ta nói cho cô ngàn vạn đừng nói cho hắn nhé, bằng không hắn lại đánh ta."

Cầu Mộ Quân gật gật đầu.

Liễu Vấn Bạch đang chuẩn bị đi, Cầu Mộ Quân hỏi: "Đúng rồi, ngươi còn chưa nói vì sao hắn lại đánh ngươi! "

"Ta nói, hắn đang bất mãn ta lại ăn nói tùy tiện chọc hắn, hắn liền vung một quyền, chính là như vậy đấy."

"Ngươi gạt ta. . . . . ." Cầu Mộ Quân nói, hắn đã sớm ra khỏi cửa phòng, chạy nhanh như bay.

Cầu Mộ Quân chậm rãi ngồi xuống.

Trở về. . . . . . Nàng cứ như vậy mà trở về sao?

Nói "Ta đến bên này ngủ. . . . . ." ?

Nhỡ hắn nói: "Không phải nàng bảo nơi đó ở rất thoải mái sao? Tới nơi này làm gì? " vậy nàng phải nói thế nào?

Cho dù hắn không nói vậy, chắc chắn cũng sẽ đen mặt, nhất định là quay mặt nhìn về nơi khác, coi như không nhìn thấy nàng.

Không được, trở về như vậy rất mất mặt, nàng không muốn.

Có nên giả bệnh hay không? Giả bệnh, hắn hẳn là sẽ tới thăm, vậy nàng liền nhân cơ hội chuyển về.

Ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách nào tốt, sắc trời cũng không sớm, trước tiên tạm thời cứ để như vậy, đợi đến ngày mai rồi nói.

***

Hôm sau, trong tẩm cung của Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn nằm trên giường nhỏ, Đoàn Chính Trung ngồi ở bên giường, Thích Tĩnh ở bên ngoài cầu kiến.

Hoàng thượng không kiên nhẫn buông tiếng thở dài, nói: "Cho hắn vào đi."

Thích Tĩnh đi đến trước giường, nói: "Hoàng thượng, hôm nay long thể người ôm bệnh nhẹ, không lâm triều, vi thần đặc biệt đến thăm."

Đoàn Chính Trung nói: "Thích đại nhân, buổi sáng Hoàng thượng có chút đau đầu, bây giờ đã không có việc gì rồi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thần vẫn mong Hoàng thượng không cần quá mức ưu tư vì nước vì dân, nên chăm sóc long thể, đó mới là phúc của dân chúng, phúc của thiên hạ."

"Thích ái khanh quan tâm, trẫm bây giờ thực đã tốt hơn rất nhiều rồi." Hoàng thượng có chút nói không ra hơi.

Thích Tĩnh còn nói thêm: "Từ sau khi nghe thấy long thể Hoàng thượng ôm bệnh nhẹ, thần luôn lo lắng, luôn kỳ vọng Hoàng thượng có thể nhanh chóng hồi phục, không nghĩ đêm qua không biết là do ngày suy nghĩ quá nhiều, nên đêm nằm mơ hay thực sự là thần tiên chỉ điểm, thần lại mơ thấy có một vị thần đang đứng trên Quan Tinh Đài, trên trời đầy sao, bốn phía không một bóng người, thần đang đứng cầu phúc cho Hoàng thượng. Kết quả trên bầu trời đột nhiên hiện ra một luồn ánh sang màu vàng, thần chấn động ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy một con Long quy (1) khổng lồ, trên lưng nó là một vị tiên hạc phát sang lấp lánh, từ trên trời chậm rãi bay xuống. Thần vừa thấy cảnh tượng này, lập tức nghĩ, chẳng lẽ là thần thú trên trời, liền vội quỳ xuống."

Hoàng thượng nghe đến đây dường như có chút hứng thú, quay đầu nhìn về phía hắn chăm chú nghe hết.

Lúc này Thích Tĩnh nói: "Người trên lưng rùa kia đúng là thần tiên bay tới, thần quỳ trên mặt đất không dám nhìn thẳng, tiên hạc dùng một giọng nữ thật êm tai nói ‘ Thích Tĩnh, bản đại thần nghe ngươi luôn hướng lên trời khẩn cầu hi vọng Hoàng thượng nhân gian các ngươi có được thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi đã lâu, liền xuống dưới nhìn xem. ’

Thần vội dập đầu nói: ‘Đa tạ đại thần, thần khẩn cầu đại thần có thể chúc phúc cho nhân gian, để long thể Hoàng thượng sớm ngày bình phục. ’

Tiên hạc kia nói: ‘Được rồi, Hoàng thượng nhân gian vốn là Thiên Tử, trên trời đương nhiên che chở, chính là bản đại thần thấy ngươi cũng coi như thành tâm, liền ngoại lệ nói cho ngươi, vừa khéo mấy ngày trước đây, bản đại thần vô ý để một hạt sen rơi xuống nhân gian, hạt sen kia vốn là vật trên trời, đến nhân gian để phàm nhân ăn không khỏi làm nhiễu loạn trật tự nhân gian, liền muốn nhặt nó về, nhưng chút việc nhỏ này ta cũng lười đi. Ngươi phải đi nhặt lại hạt sen này, cho Thiên Tử ăn, mọi bệnh đều đi, kéo dài tuổi thọ đương nhiên là không nói chơi. Thiên Tử cũng không phải phàm nhân, ăn được tiên phẩm. ’ "

Nói đến đây, Hoàng thượng nhịn không được hỏi: "Thích ái khanh thực nằm mơ như vậy sao?"

Thích Tĩnh nói: "Thần sao dám lấy giấc mơ đến lừa gạt Hoàng thượng? Hoàn toàn chính xác."

Hoàng thượng vội hỏi: "Vậy hạt sen từ trên trời rơi xuống giờ đang ở nơi nào? "

Thích Tĩnh nói: "Thần nghe tiên hạc nói như vậy, thần cũng vội hỏi. Tiên hạc nói nàng ở trên trời xem qua, dường như ở kinh thành có một nơi tên là ‘Oanh Thanh Trì ’. Một ngày trên trời, một năm dưới hạ giới, hạt sen chỉ sợ là rơi xuống lúc ‘Oanh Thanh Trì ’ bắt đầu được xây dựng, bây giờ khẳng định đã được xây xong vài năm rồi, ngay tại bên trong tường phía đông ‘ Oanh Thanh Trì ’."

Hoàng thượng nhìn Đoàn Chính Trung vội nói: "Mau, mau phái người đi tìm xem, ‘Oanh Thanh Trì’ ở nơi nào? "

Đoàn Chính Trung chậm rãi nói: "Hoàng thượng, bể trong phủ nô tài, đúng là tên ‘ Oanh Thanh Trì ’, không biết có phải không."

Thích Tĩnh kinh hãi nói: "Như thế thật tốt quá, không cần đi tìm , Hoàng thượng, không bằng thần lập tức dẫn người đến phủ Đoàn tổng quản, lấy hạt sen kia ra. Dù cho là thần nằm mơ lung tung, hay thực sự là tiên hạc hiển linh, đi xem mới rõ."

Hoàng thượng gật đầu nói: "Chính Trung, vậy ngươi dẫn Thích ái khanh đến phủ ngươi nhìn xem."

"Dạ, hoàng thượng." Đoàn Chính Trung đứng dậy nói.

Đoàn Chính Trung quay đầu lại, Thích Tĩnh mỉm cười với hắn.

Đoàn Chính Trung, Thích Tĩnh, còn có Thích Sóc Ly, mang theo 30 cấm quân, cùng nhau vào Đoàn phủ.

Cầu Mộ Quân còn ở trong phòng rối rắm không biết làm thế nào vừa không mất mặt, vừa có thể chuyển về, Linh Lan vội vội vàng vàng chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.