Đoàn Chính Trung lại lườm hắn một cái, nói:“Ham ăn
biếng làm.”
“Nào có, ta là lao động đồng thời cũng nghỉ ngơi.” Liễu
Vấn Bạch không phục nói.
Đoàn Chính Trung bất giác cười nhẹ.
Năm năm, hắn vẫn không thay đổi.
Năm mười lăm tuổi, trong một đêm hắn mất tất cả.
Hơn mười năm qua đi, hắn có thê tử hắn yêu nhất, con
trai, nhạc mẫu, còn có bằng hữu chân chính duy nhất này.
Đêm nay, thê tử cùng tỷ muội nàng khe khẽ nói nhỏ, con
đã sớm ở trên giường mơ mộng đẹp, bằng hữu quý trọng nhất trong cuộc đời hắn
cũng ngồi đối diện hắn trêu đùa không đứng đắn. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm,
phát hiện, ánh trăng đêm nay rất đẹp.
“Đêm nay ta thật sự muốn uống rượu.” Đoàn Chính Trung
cúi đầu, nói.
Sáng sớm, nha hoàn nói cho nàng, lão gia cùng Liễu
tiên sinh uống rượu cả đêm, canh năm mới đi nghỉ.
Cầu Mộ Quân vội đi vào phòng, quả nhiên thấy Đoàn
Chính Trung ngủ rất say, ngay cả khi nàng đi vào cũng không tỉnh lại. Vài năm
nay hắn không dễ tỉnh giống như trước kia, nhưng bình thường nếu có tiếng động
như vậy, hắn vẫn có thể tỉnh.
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn mặt hắn,
trong mắt dần dần ướt át.
Hắn cho tới bây giờ không nói cho nàng Thích Ngọc Lâm
đã chết, cho tới bây giờ không nói cho nàng, Thích Ngọc Lâm vì cứu hắn mà đã
chết, vì hạnh phúc của bọn họ mà chết. Là hai người bọn họ cùng nợ Thích Ngọc
Lâm, hắn lại muốn một mình gánh vác.
Luôn như vậy, luôn đáng ghét như vậy, hắn cảm thấy
mình bản lĩnh lắm sao, lợi hại lắm sao. Hắn đứng phía trước hứng chịu đựng tất
cả, làm cho nàng có thể đứng sau lưng hắn hạnh phúc như con ngốc.
Khó trách hắn muốn trong tên con thêm một chữ “Lâm”,
hẳn là cả đời này hắn cũng không quên được chuyện Thích Ngọc Lâm đã chết. Không
quên được, vậy từ nay về sau đểcho nàng gánh vác cùng
hắn. Cầu Mộ Quân cúi người, ôm hắn, nằm trên ngực hắn, nước mắt rơi trên người
hắn.
Buổi chiều, Cầu Mộ Quân đưa Thích Vi đi ra ngoài thăm
thú xung quanh, thuận tiện cũng cùng Cầu phu nhân ra Đoàn phủ.
Đi đến đê, lại ngoài ý muốn nhìn thấy một đám người tụ
họp thảo luận cái gì đó.
Nàng hiểu rõ con người cùng những chuyện ở Thiếu
Dương, sợ là xảy ra chuyện gì, nàng liền đi qua.
Chỉ thấy gần như tất cả mọi người ở Thiếu Dương đều
tập hợp trong này, có dân chúng bình thường, có thương nhân nhà giàu, cũng có
lão tú tài. Thấy nàng, mọi người đều xoay người lại, khách khí gọi một tiếng
Đoàn phu nhân.
Cầu Mộ Quân đi vào nhìn, chỉ thấy giữa bọn họ, có hai
người thợ mộc, đang tính toán, đo đạc.
“Làm gì vậy?” Cầu Mộ Quân kỳ lạ hỏi.
“Đoàn phu nhân, là như vậy, năm nay sông lớn lụt, rất
nhiều nơi đều bị ngập, nhưng Thiếu Dương lại không bị, đây đã là lần thứ hai
Thiếu Dương may mắn thoát khỏi. Nguyên nhân chính là nhờ đê này. Mấy năm trước,
tân hoàng đăng cơ không phải ban bố sửa lại án xử sai cho ‘Phản loạn Thiếu
Dương’ sao. Nơi này có Cố đại nhân, là Cố đại nhân đó, cũng không giống những
quan lại khác, ngài yêu dân như con, khi ở Thiếu Dương làm không ít chuyện tốt.
Đê này chính là do Cố đại nhân hơn mười năm trước tự mình đốc xúc tu kiến, đến
bây giờ còn chắc chắn như vậy. Năm nay đê này lại cứu dân chúng Thiếu Dương
chúng ta một lần, cho nên mọi người tập hợp lại, muốn tu sửa lại ‘Cố
công đình’ bên cạnh đê, để kỷ niệm Cố đại nhân.” Ông chủ Trương bên cạnh nói.
“Cố Thiệu Chương, Cố đại nhân......” Cầu Mộ Quân lẩm
bẩm nói.
“Đoàn phu nhân thật lợi hại, ngay cả Cố đại nhân cũng
biết.” Một nông phu nói.
Lúc này, ông chủ Trương còn nói thêm:“Đoàn phu nhân,
chuyện sửa lại đình lần này vốn định để cho Đoàn lão gia làm chủ, nhưng mọi
người nghĩ Đoàn lão gia mấy năm gần đây mới đến Thiếu Dương, căn bản chưa gặp
qua Cố đại nhân, có lẽ cũng không hứng thú, nên cũng chưa vội nói cho ngài ấy
biết.”
Cầu Mộ Quân gật gật đầu, nói:“Thì ra là như vậy, vị Cố
đại nhân này nếu ở dưới suối vàng có biết, hẳn là sẽ rất cao hứng.”
Rời khỏi đê, họ cũng không đi đâu nữa mà trở về Đoàn
phủ.
Vừa vào cửa, hạ nhân liền đem một phong thư giao cho
nàng.
Đoàn Chính Trung ngủ rất lâu, đến tận khi trời tối mới
tỉnh.
Cầu Mộ Quân bê đồ ăn vào trong phòng, nói:“Chàng nhanh
ăn đi, đã đói bụng cả một ngày rồi.”
“Cũng không đói lắm.” Đoàn Chính Trung nói xong, ngồi
xuống bên cạnh bàn.
Đến khi hắn buông bát, Cầu Mộ Quân nói:“Tiểu Lôi gởi
thư, nói hai tháng nữa sẽ cùng tướng công muội ấy trở về thăm chúng ta. Còn có
dân chúng trong thành......
Nhìn hắn cầm quần áo, Cầu Mộ Quân hỏi:“Còn đi tắm sao?
Đã muộn thế này.”
“Không chê ta bẩn sao? Hai ngày không tắm rồi.” Đoàn
Chính Trung nói xong, hỏi:“Dân chúng trong thành làm sao?”
“Chờ chàng trở về rồi nói.”
“Ừ.” Đoàn Chính Trung đi tới cửa, đứng lại, quay đầu.
Cầu Mộ Quân cúi đầu cười, đi lên cầm quần áo trên tay
hắn, tay kia thì để vào trên tay hắn, để hắn dắt tay đi đến bể.
Nàng ngồi xổm bên cạnh ao, cầm khăn nhẹ nhàng lau từng
li từng tý cho hắn.
Nhìn gáy hắn, lưng hắn, Cầu Mộ Quân bỗng chốc có một ý
nghĩ kì lạ. Trên mặt lén hiện lên một chút hồng, để không nghĩ đến cái đó nữa,
nàng tìm đề tài nói:“Về sau không được như vậy nữa, uống nhiều rượu như vậy sẽ
có hại đến cơ thể.”
“Ừ.” Đoàn Chính Trung đáp ứng.
“Còn có, Vi Vi có thai, chàng biết không?”
“Ừ.”
“Nguyệt Nhi thật xinh đẹp, trưởng thành không biết mê
chết bao nhiêu người!” Cầu Mộ Quân còn nói thêm.
“Ừ.”
“Chàng có thể đừng cứ ‘Ừ được không?” Cầu Mộ Quân
không vui nói.
Đoàn Chính Trung đè tay nàng đang lau trước ngực hắn,
ngẩng đầu, một bàn tay giữ đầu nàng, hôn lên môi nàng.
Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, ném khăn trong tay cho hắn,
đứng lên nói:“Tắm xong tự mình mặc quần áo rồi đi ra.”
Lần trước cũng vậy, hắn kéo nàng vào bể, ở trong
nước...... Ép buộc nàng nửa đêm, mệt đến nỗi đánh mất nửa cái mạng không nói
làm gì còn để cho mọi người trong phủ biết bọn họ ở bể đến nửa đêm! Muốn giở
lại chiêu cũ sao, đừng hòng.
Đoàn Chính Trung yên lặng tự tắm nốt, mặc xong quần
áo, cùng nàng trở về phòng.
“Buổi chiều, ta thấy dân chúng trong thành đang sửa
đình bên đê, nói là muốn tưởng niệm Cố đại nhân.” Cầu Mộ Quân nói.
Tay Đoàn Chính Trung đang cởi quần áo bỗng dừng lại,
yên lặng rất lâu sau đó “ừ” một tiếng.
“Chàng...... Không tham gia cùng sao?” Cầu Mộ Quân
hỏi.
Đoàn Chính Trung lạnh nhạt nói:“Đâu có liên quan gì
tới ta.”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, cái mũi xon xót.
Nàng biết, hắn sẽ không nhắc đến chuyện có liên quan
đến Cố gia, cả đời cũng sẽ không, giống như hắn không nói cho nàng chuyện Thích
Ngọc Lâm vậy.
Nhưng nàng cũng biết, hắn đặt phụ thân ở trong lòng,
giống như nàng cũng đặt cha chồng của nàng ở trong lòng.
Nếu hắn muốn nàng không lo nghĩ không sầu khổ, ngây
thơ vui vẻ hạnh phúc, vậy nàng sẽ tiếp tục hạnh phúc không lo nghĩ của nàng.
Nàng chậm rãi tiến lên, từ sau lưng ôm lấy hắn.
Đoàn Chính Trung cầm tay nàng, tách ra, sau đó xoay
người nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng liếm.
Hắn hé miệng, bắt được cái lưỡi của nàng, thuận tiện
lại đưa lưỡi của mình vào miệng nàng.
Một bàn tay đã sớm chui vào tận bên trong cùng quần áo
của nàng, nắm lấy nơi mềm mại trắng như tuyết của nàng.
“Ưm......” Nàng sắp đứng không nổi rồi.
Tay nâng eo nhỏ của nàng từ từ trượt xuống cách lớp
quần áo xoa mông của nàng.
Nàng sợ mình đứng không nổi, cuống quít ôm lấy cổ hắn.
Hắn hơi đẩy nàng ra, cúi đầu, ngậm lấy hạt anh đào màu
hồng trước ngực nàng.
Nàng ôm hắn, cảm thấy thân thể dần dần yếu đuối, hơi
thở không chịu khống chế càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng.
Tay hắn từ ngực đi xuống mơn trớn bụng nàng, sau đó
chui vào trong tiết khố của nàng.
“A --” Nàng phản xạ có điều kiện run lên, khép hai
chân lại.
Đoàn Chính Trung đứng lên, lại dán sát vào môi nàng,
nói:“Mở ra.”
Nàng cứng lại một chút sau đó chậm rãi thả lỏng, mở
hai chân ra một chút.
Chỉ là một chút khe hở, hắn liền chui vào, xua nắn
nàng. Chạm đến trắng mịn ẩm ướt, hắn mỉm cười, kích thích khắp nơi trên thân
thể nàng.
“Tướng công, đừng......” Nàng yêu kiều gọi to một
tiếng.
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, động tác càng nhanh.
“Không...... Đừng mà......”
Nàng cảm thấy hai tay đang ôm hắn đã không còn sức,
sắp ngã xuống đất mất.
Hắn đột nhiên ngừng lại, chậm rãi rút tay ra.
“Chúng ta làm cái khác.” Hắn nói bên tai nàng.
Mặt Cầu Mộ Quân ửng hồng, sau đó bị hắn ôm lên trên
giường.
Ngựa quen đường cũ cởi quần áo của nàng, trong tiếng
kêu hoảng sợ của nàng hắn nâng lên ** tiến vào cơ thể nàng.
Sau kích tình mãnh liệt, trong lúc nàng co rút cảm
thấy hắn rút khỏi cơ thể mình. Nàng mở mắt ra, trong tầm mắt mờ mịt vừa vặn
thấy hắn đem bạch dịch nóng cháy phun lên bụng mình.
“Ta muốn có con......” Nàng vô lực nói.
“Có gì hay mà muốn”
Nàng cắn cắn môi, nhớ tới Nguyệt nhi xinh đẹp nhà
Thích Vi, không thuận theo nói: "Lại đến một lần, không cho chàng rút
ra."
Hắn
nhìn nàng, đột nhiên ôm chặt nàng, nói: "Lời này của nàng thật đúng là mê
người, nhưng lại lợi dụng ta."
"Chàng
cho ta đi, tướng công. . . . . ."
"Cho
nàng cái gì?" Hắn lại hôn nàng.
"Con
gái. . . . . ."
"Không
được trả lời là con gái."
"Vậy
thì là cái gì? A --"
Tiếng chim hót líu lo truyền đến, Đoàn Chính Trung mở
mắt trong ánh mặt trời.
Không ngờ trời đã sáng bảnh rồi.
Mấy năm nay, hắn càng ngày càng tham ngủ, càng ngày
càng thích an nhàn.
Hơi hơi nghiêng đầu, chạm đến mái tóc của Cầu Mộ Quân.
Nàng ôm cánh tay hắn, mặt áp sát vào cánh tay hắn còn đang ngủ rất say.
Thê tử......
Thê tử của hắn...... Người con gái năm hắn mười ba
tuổi không thèm để mắt đến. Người con gái khi hắn vén khăn voan sợ tới mức run
lên, tự mình khó bảo toàn còn thích xen vào việc của người khác, dám chống đối
hắn. Người con gái nghĩ hắn là thái giám lại tình nguyện ở bên hắn hắn cả đời.
Cả đời này, chuyện hạnh phúc nhất đó là mở mắt ra
trong nắng sớm có nàng ngủ bên cạnh.
Mùa xuân mười ba năm trước, Cố Dật Lâu mười lăm tuổi
vừa mới tự chọn thê tử tương lai, theo phụ thân tiến vào phòng cái khách nhà
Cầu thúc thúc.
“Lâu Nhi, con thật sự thực thích đại tiểu thư kia sao?
Vừa rồi con chọc giận Cầu di của con rồi đấy.” Cố Thiệu Chương nhìn con trai
nói.
Cố Dật Lâu lập tức nói:“Con đâu có thích nàng.” Bộ
dáng như bị sỉ nhục mắt thẩm mĩ cùng thưởng thức.
Cố Thiệu Chương khó hiểu hỏi:“Vậy sao con không chọn
tiểu thư dòng chính mà lại thứ tiểu thư, làm thế thì chẳng phải mất hết mặt mũi
của người ta à? Cha còn tưởng rằng cái nhìn của cha con ta giống nhau, cha thật
ra rất thích tiểu nha đầu Mộ Quân kia.”
“Đại tiểu thư kia à, rõ ràng rất ngốc, thể nào cũng bị
con đùa giỡn trong lòng bàn tay, ăn sạch sành sanh. Nhị tiểu thư kia thì không
giống, tính tình như vậy, nếu cưới nàng ta, về sau ngay cả nạp tiểu thiếp cũng
không được, con có ngốc đâu mà lại lấy nàng ta chứ.” Cố Dật Lâu đắc ý nói.
“Tiểu thiếp cái gì, học ai đấy hả?” Cố Thiệu Chương vỗ
lên đầu hắn cười nói:“Con quả không có thưởng thức? Nha đầu Mộ Quân kia còn lâu
mới bị con đùa giỡn trong lòng bàn tay, con chờ mà xem.”
Hừ, vậy thì là đùa giỡn trên lòng bàn tay! Cố Dật Lâu
phản bác trong lòng.
[Hết]