Cầu Vĩ chậm rãi nói:“Không sợ, Xà Trượng Thanh, hôm
nay ngươi đã lập công lớn.”
“Cha, có phải Đoàn Chính Trung đến đây đúng
không, chúng ta mau chạy đi!” Cầu Mộ Quân vội la lên.
Cầu Vĩ nhìn nàng nói:“Đã không còn kịp rồi.” Nói xong,
liền nắm lấy cổ của nàng.
Đám người Đoàn Chính Trung vây quanh miệng giếng, ở
phía nói vọng xuống :“Cầu Vĩ, mau ra đây, ta đếm đến ba, nếu ngươi không ra, ta
sẽ phóng hỏa!”
Nói xong, người phía sau hắn xuống ngựa, đồng loạt kéo
cung, trên mũi tên đều đã tẩm lửa.
“Một, hai......” Đang chuẩn bị đếm đến ba, phía dưới
có động tĩnh, Cầu Vĩ mang theo Cầu Mộ Quân nhảy ra từ miệng giếng.
“Đoàn Chính Trung, Thích Sóc Ly thông minh biết dùng
nàng đến đối phó ngươi, lại ngu xuẩn bị ngân châm của ngươi lừa gạt. Ta không
ngốc như hắn.” Nói xong, liền bóp chặt cổ nàng.
Nước mắt trong mắt Cầu Mộ Quân chầm chậm lan ra vành
mắt, sau đó chảy xuống.
Tất cả đều giống như một giấc mơ.
Nàng không biết, đang xảy ra chuyện gì, mình là ai.
Bàn tay bóp chặt cổ nàng cứng như sắt thép, chậm rãi
siết lại, ép nàng nàng hé miệng mới thở nổi.
Nàng nhớ rõ, đôi bàn tay to này, từng luôn thích nâng
nàng lên cao cao, sau đó đặt nàng lên trên vai, nàng từng cảm thấy đó là nơi
cao nhất.
Nàng nhớ rõ, đôi bàn tay to này, luôn sờ sờ đầu nàng,
cho nàng nụ cười từ ái nhất.
Nàng nhớ rõ, mỗi khi nàng phạm sai lầm đôi bàn tay to
này sẽ nâng lên cao, cuối cùng lại nhẹ nhàng hạ xuống, đặt lên người nàng, chủ
nhân bàn tay sẽ nói:“Về sau nhớ kỹ, không được tái phạm.”
Nàng nhớ rõ rất nhiều, nhưng chính nàng cũng không
biết, rốt những thứ trong đầu nàng là mơ, hay là tình cảnh bây giờ mới là mơ.
Cầu Vĩ dùng một cánh tay giơ nàng lên, khiến cho chân
của nàng rời khỏi mặt đất.
Đoàn Chính Trung nhếch môi nhìn hắn, nói:“Buông nàng
ra.”
“Lui ra phía sau.” Cầu Vĩ mỉm cười nói.
Đoàn Chính Trung chậm rãi kéo dây cương lui về phía
sau, người bên cạnh hắn ngăn trở nói:“Tổng quản......”
Đoàn Chính Trung giơ tay ý bảo hắn lui ra phía sau,
người nọ chỉ phải phục tùng mệnh lệnh lui ra phía sau.
Đợi bọn họ lui tới khoảng cách không bắt được đám
người Cầu Vĩ nữa, Cầu Vĩ cười nói:“‘Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Thích Sóc Ly
cũng thế mà Đoàn Chính Trung ngươi cũng vậy, trên đời này, nữ nhân quả nhiên là
công cụ tốt nhất.” Nói xong, hắn liền túm Cầu Mộ Quân lui về phía sau. Đoàn
Chính Trung chậm rãi đi về phía trước, nói:“Thả nàng.”
“Vậy phải xem, ngươi có thể thả ta hay không.” Cầu Vĩ
vừa nói, vừa lui về phía sau.
“Ngươi thả nàng, ta sẽ thả ngươi.”
Cầu Vĩ mang theo những người khác nhanh chóng rút lui.
Đến trước một rừng cây nhỏ, hắn đá mạnh Cầu Mộ Quân về phía tảng đá trước mặt,
còn mình lẩn vào rừng cây.
Đoàn Chính Trung phi thân lên, đỡ Cầu Mộ Quân vào
trong lòng.
Đúng lúc này, một con Thanh xà nhỏ chui ra từ sau áo
nàng, cắn lên tay hắn.
Hắn vội ném tiểu Thanh xà ra, ôm Cầu Mộ Quân hạ xuống
đất, lấy một viên thuốc từ trong tay áo ra, ăn vào.
Trong rừng cây, Xà Trượng Thanh kinh hãi nói:“Hắn lại
có thuốc giải độc xà?”
“Chúng ta mau theo mật đạo rời đi!” Cầu Vĩ nói xong,
hai người liền lẩn vào đám cây.
“Đuổi theo!” Đoàn Chính Trung hô to một tiếng, những
người khác lập tức đuổi theo. Sau đó hắn hỏi Cầu Mộ Quân:“Nàng không sao chứ?”
Đến khi thấy vết thương Thanh xà cắn trên đầu ngón tay
Đoàn Chính Trung, nàng mới giật mình tỉnh lại một ít, nhìn hắn, không nói được
một câu.
Đoàn Chính Trung nhìn khắp người nàng, xác định nàng
không có việc gì mới nói:“Mau, mau theo ta về Đoàn phủ!” Nói xong, lập tức lên
ngựa, đưa tay về phía nàng.
Nàng nhìn hắn, ngây người hồi lâu, chậm rãi vươn tay
về phía hắn.
Một tay Đoàn Chính Trung kéo nàng vào trong lòng mình,
cưỡi ngựa như bay về phía Đoàn phủ.
Không còn gì cả, không còn muội muội, không còn cha,
không còn mẹ, nàng không còn gì cả.
Cúi đầu, là bàn tay trắng nõn của hắn, bàn tay ôm chặt
nàng vào trong ngực.
Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung, phu quân, hắn là
phu quân của nàng, là ông trời của nàng, hắn là phu quân của nàng.
Nước mắt từ trong mắt chảy xuống, nàng chậm rãi đưa
tay cầm tay hắn.
Ngựa chạy như bay về phía Đoàn phủ. Ban đầu, một tay
hắn cầm dây cương, một tay ôm chặt thắt lưng của nàng, nàng tựa vào trong lòng
hắn. Sau đó, cả người hắn bắt đầu trở nên nặng nề, đè nặng nàng, khiến cả thắt
lưng nàng không thẳng nổi .
Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, thấy một giọt máu
bên miệng hắn.
“Chàng làm sao vậy, chàng làm sao vậy?” Nàng yếu ớt,
sốt ruột hỏi.
“Không sao, trở về tìm Liễu Vấn Bạch giải độc là
được.” Hắn cắn răng nói.
Nàng khóc nắm chặt tay hắn, trong lòng khẩn cầu ngựa
có thể chạy nhanh thêm một chút.
Vừa đến cửa Đoàn phủ, Cầu Mộ Quân vội xuống ngựa. Nàng
không quen cưỡi ngựa liền ngã khụy xuống đất, nàng lập tức bò dậy, đi cà nhắc
dìu Đoàn Chính Trung đã không còn một chút sức lực.
“Mộ Quân tỷ tỷ, rốt cục tỷ đã trở lại!”
Cầu Mộ Quân quay đầu lại, thấy Thích Vi từ trên cửa
bậc thang đứng dậy, vui sướng chạy tới bên này.
Muội ấy không sao?
Không kịp cao hứng vì Thích Vi vẫn bình an, nàng cố
gắng đỡ Đoàn Chính Trung, không để hắn ngã xuống.
“Mộ Quân tỷ tỷ, hắn làm sao vậy?” Thích Vi đã chạy tới
giúp nàng đỡ hắn nói.
“Nhanh, giúp tỷ gọi người trong phủ đến dìu hắn vào!”
Cầu Mộ Quân vội la lên.
“Được.” Thích Vi đáp ứng, khuôn mặt lại lạnh lùng, lấy
ra một thanh chủy thủ đâm tới phía Đoàn Chính Trung đã sắp hôn mê.
Một cái bóng trắng bay tới, Liễu Vấn Bạch một cước đá
văng Thích Vi ra.
“Thích Vi, ngươi làm cái gì?” Liễu Vấn Bạch hét lớn
trước nay chưa từng thấy.
Thích Vi bị hắn đá ngã xuống đất, nàng nhìn ngực Đoàn
Chính Trung, quần áo đã bị cắt còn có mấy vết máu nho nhỏ dính trên quần áo,
cười nói:“Giết hắn, báo thù cho những người đã chết trong Thích gia ta!”
“Ngươi!” Liễu Vấn Bạch nhìn vết máu trên người Đoàn Chính
Trung, lập tức phi thân đến trước mặt Thích Vi, kiếm trong tay chỉ vào nàng,
lại chậm chạp không đâm vào.
Thích Vi cười lạnh nói:“Sao nào, muốn giết ta sao?
Ngươi giết đi, dù sao Đoàn Chính Trung chắc chắn sẽ chết. Ta dùng bình thuốc
độc ngươi đã nói là ngay cả ngươi cũng không có thuốc giải. Nếu ngươi muốn cứu
hắn, không bằng bây giờ nhanh chóng tiết kiệm thời gian đi nghiên cứu chế tạo
thuốc giải đi.”
“Liễu Vấn Bạch, ngươi mau xem hắn, hắn còn trúng độc
rắn.” Lúc này, Cầu Mộ Quân ôm Đoàn Chính Trung ở phía sau khóc nói.
Liễu Vấn Bạch nói với quản gia đang từ trong phủ đi
ra:“Bắt lấy nàng!” Nói xong liền trở lại xem Đoàn Chính Trung.
Liễu Vấn Bạch nhìn miệng vết thương trên ngón tay Đoàn
Chính Trung, lấy ra hai viên thuốc bỏ vào miệng hắn, nói:“Mau nâng hắn vào
trong phòng.”
Lập tức có hạ nhân đỡ Đoàn Chính Trung vào nhà, sau
đó, Liễu Vấn Bạch vào trong phòng, đuổi mọi người ra ngoài.
Cầu Mộ Quân ngã ngồi trên đất, không còn sức lực thừa
nhận chuyện như vậy.
Nàng không còn gì ả, Đoàn Chính Trung là tất cả của
nàng, là người nàng ký thác tất cả cảm tình, tất cả hi vọng. Nàng đã không còn
gì để mất nữa rồi, nàng không thể mất nốt cả hắn nữa.
Sau nửa canh giờ, Liễu Vấn Bạch gọi nàng vào.
Nhìn Đoàn Chính Trung nằm trên giường, nàng muốn hỏi,
môi lại run lên, không dám hỏi.