Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 119: Chương 119: Thì ra là thế




Cầu Mộ Quân bị hắn hỏi, lớn tiếng nói:“Cái gì mà thân không trọn vẹn, cái gì mà thái giám, có gan bây giờ ngươi cởi quần ra, nếu ngươi là thái giám, ta lập tức đi ra ngoài, đứng trên đường cái kêu ba tiếng ‘Ta là dâm phụ’!”

Đôi mắt Đoàn Chính Trung thâm thúy đáng sợ như chim ưng, nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi đứng dậy, đến gần nàng. Cầu Mộ Quân bị ánh mắt kia làm kinh sợ, không tự giác lùi về phía sau.

Hai người đều rời khỏi cái bàn, cơ thể Cầu Mộ Quân có chút run rẩy, lui về phía sau từng bước một, Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm từng bước tới gần.

Đoàn Chính Trung đột nhiên mạnh mẽ tiến đến, ôm ngang người nàng, đi đến trước một cánh cửa, đá văng cánh cửa ra, nhanh chóng đi vào trong phòng, đặt nàng trên giường lớn mềm mại.

“Ngươi định làm gì!”

Cầu Mộ Quân kinh hoảng kêu ra tiếng, muốn ngồi dậy, liền bị hắn ôm lấy, sau đó lập tức kéo đai lưng của nàng.

“Ngươi buông tay......” Cầu Mộ Quân giãy dụa, đá đánh hắn, lại bị hắn đè lên trên giường, hắn quỳ ngăn chận hai chân của nàng, một bàn tay đè thân thể của nàng, tay kia thì nhanh chóng cởi quần áo của nàng.

Cầu Mộ Quân giãy dụa, dùng sức đánh vào bờ vai của hắn, lại bị hắn dùng đai lưng vừa cởi xuống của nàng cột hai tay nàng lên đỉnh đầu, còn ngại không đủ, lại kéo cái yếm của nàng xuống, trói tay nàng vào đầu giường.

Nửa người trên hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn, tay cũng bị trói chặt, bộ ngực trắng noãn đầy đặn ngay tại trước mặt hắn nảy lên như khiêu khích, Cầu Mộ Quân vừa vội vừa thẹn, muốn dùng chân đá hắn, lại bị hắn túm lấy hai mắt cá chân, mấy cái quần dưới thân nàng đồng loạt bị hắn kéo xuống.

“Đoàn Chính Trung, ngươi buông, ngươi buông, ta không hỏi ngươi, bị ngươi hưu thì hưu, ta đi gả cho Thích Ngọc Lâm, hắn tốt hơn ngươi, tốt hơn một ngàn lần một vạn lần, ngươi là tên khốn kiếp...... A --”

Còn chưa nói xong, nàng kêu sợ hãi một tiếng, hai chân bị tách ra, thân thể đột nhiên bị xỏ xuyên, sau đó từng chút từng chút, hắn không ngừng đưa đẩy về phía trước.

Hắn nâng một chân của nàng lên để trên đầu vai, một bàn tay ôm chân của nàng, tiến vào trong cơ thể nàng, tay kia thì cởi quần áo của mình.

Cởi xong quần áo, hắn liền nâng hai chân của nàng lên, khiến cho mình có thể đoạt lấy thân thể của nàng càng sâu.

Nàng còn chưa kịp thích ứng vật thể cực đại cứng rắn trong cơ thể, tốc độ của hắn liền đột nhiên nhanh lên, làm cho nàng không chịu nổi liên tục thét chói tai.

Nàng không thể phản kháng, thân thể lại càng ngày càng vô lực.

“Ngươi cút...... Ngươi lại cường bạo ta, tên thái giám giả chết tiệt này, tên dâm tặc...... A......” Hắn cúi người hôn nàng, cái lưỡi ở trong miệng nàng đánh thẳng về phía trước, từng chút từng chút tiến thật sâu vào miệng nàng. Cảm giác giống như đã từng quen biết, giống như từ trong mộng bị gợi ra, chỉ là thiếu chút mông lung thống khổ, hơn chút sung sướng. Lưỡi hắn rút khỏi miệng nàng, dọc theo thân thể của nàng đi xuống, ngậm đóa anh đào ở trước ngực nàng.

"A......”

Hắn hút lại khẽ cắn, làm cho nàng bị kích thích nhịn không được muốn kêu to ra.

Chỗ mẫn cảm nhất dưới thân đột nhiên tăng thêm lực, bị ngón tay thon dài hữu lực kia vuốt ve xoa nắn, làm cho nàng thét chói tai cả người run run. Hai chân kẹp chặt eo hắn.

“Đừng...... Đừng mà......”

Thân thể nàng co rút, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, thân thể giống như bay lên tầng mây, nhẹ nhàng bay bổng ......

Trong chốc lát, nàng chậm rãi mở hai mắt mê ly, trên mặt trên người, đều đỏ ửng vì động tình, hô hấp dồn dập, nhìn Đoàn Chính Trung trên người nàng.

Hắn bình tĩnh nằm ở trên người nàng, nhìn nàng chăm chú, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Ngẩng đầu, hắn cởi dây trói hai tay nàng trên đầu giường.

Cầm lấy tay nàng, hắn nhẹ nhàng hôn lên vết đỏ trên cổ tay nàng, sau đó lại nhìn về phía nàng, xoa mặt của nàng, lại hôn lên đôi môi có chút sưng đỏ của nàng, nhưng lần này lại vô cùng nhẹ nhàng, ôn nhu trước nay chưa có.

Nàng nhắm mắt lại, ôm gáy hắn, sau đó, cảm giác được nóng rực trong cơ thể dần dần sống lại, cọ xát nơi mềm mại của nàng, làm cho nàng không chịu nổi rên rỉ ra tiếng.

Nàng đáp lại hắn, cùng lưỡi hắn truy đuổi dây dưa lẫn nhau, hắn chậm rãi đưa đẩy trong cơ thể nàng.

Một lần, một lần, lại một lần.

Đến lần thứ ba hai người ôm chặt cùng một chỗ đạt tới kết hợp cao nhất của tâm linh cùng thân thể, hắn lại hôn nàng một lần nữa, nàng vô lực đẩy ra hắn nói:“Chàng đem ta thành công cụ tiết dục? Ta sắp ngất mất thôi.”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng nhịn không được cười lên một tiếng, tựa như nụ cười nàng nhìn thấy ở thư phòng hắn ngày ấy, chân thật ấm áp, làm cho nàng sửng sốt, trong chớp mắt có chút mê man.

“Khi nào thì biết?” Hắn hỏi.

Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, nói:“Ở nhà gỗ nhỏ, lúc chàng cường bạo ta.”

“Ta không cường bạo nàng” Hắn nói.

“Chàng có.”

“Ta không có.”

“Chàng có, còn cường vài lần!”

“Ta không có, nàng trúng không phải xuân dược bình thường, không cùng nam nhân ái ân sẽ chết .”

“Vậy cũng vẫn là chàng cường bạo ta, giả vờ cứu ta rồi cường bạo ta. Hơn nữa hôm nay ba lượt, chàng chính là dâm tặc tội ác tày trời!”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười, nhịn không được hôn lên chóp mũi nàng. Mặt Cầu Mộ Quân đột nhiên đỏ lên, cũng ngẩng nhanh chóng hôn lên môi hắn.

Ngượng ngùng nhìn hắn, nàng e lệ nhẹ giọng nói:“Chàng thực đáng giận, cũng không nói cho ta biết, làm cho ta muốn đi tự sát . Lại có cảm giác người nọ rất giống chàng, hình thể, mùi hương bị mùi hoa nhài che giấu...... Cái gì đều giống chàng như vậy. Sau đó sau khi trở về ta lại ôm chàng một lần, cảm giác cùng với lúc ôm hắc y nhân kia giống nhau như đúc, hơn nữa...... Ngày đó, ta từ bên ngoài trở về chàng ôm lấy ta, ta giống như cảm giác được ...... chàng......”

“Ta cái gì?” Đoàn Chính Trung hỏi.

Cầu Mộ Quân đỏ mặt, nói:“ Nơi đó của chàng...... Cứng quá.”

Đoàn Chính Trung vừa cười cười, nói:“Hiện tại quần ta cũng cởi rồi, nàng còn muốn xem không?”

“Không cần!” Cầu Mộ Quân mặt đỏ nói.

“Vì sao không nhìn, ta cho nàng xem, xem ta có phải thái giám hay không.”

“Không muốn không muốn! ai muốn nhìn!”

“Như vậy sao được, nàng chỉ như vậy đã xác định sao?” Đoàn Chính Trung nói xong, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo vào dưới chăn, nơi hai người vẫn đang kết hợp.

“Không cần, mau buông, buông! A --” Cảm giác thấy gì đó khác thường, Cầu Mộ Quân đột nhiên dùng sức rút bàn tay bị hắn nắm, đưa bàn tay dính chất lỏng trắng mịn dùng sức lau lên ngực hắn.

Đoàn Chính Trung cười lên, sau đó nụ cười kia chậm rãi tán đi, nhẹ nhàng hỏi:“Vì sao khi đó không hỏi ta, liền bỏ đi?”

Cầu Mộ Quân nở nụ cười cười, nói:“Ta không đoán ra tâm tư của chàng, sợ chàng giết người diệt khẩu.”

Tươi cười trên mặt Đoàn Chính Trung đột nhiên trở nên đáng sợ, âm lãnh nói:“ Bây giờ, nàng không sợ ta giết người diệt khẩu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.