Nàng đánh hắn vài cái, chu miệng nói:“Ta không để ý tới chàng nữa!”
Hắn thản nhiên cười, nói:“Chờ một chút.”
Là sao? Chờ một chút thì tốt rồi sao? Chờ một chút......
Nàng ở trong lòng lặp lại lời hắn.
Nàng nghĩ hắn bị thương nàng có thể chiếu cố hắn, có thể mỗi ngày bón thuốc cho hắn, hắn đói bụng nàng có thể làm đồ ăn cho hắn, quần áo, giày của hắn đều do nàng chuẩn bị, trời lạnh, trước khi hắn ngủ nàng có thể ủ ấm chăn cho hắn, nàng cũng nghĩ bọn họ có thể có vài đứa con, con trai hoặc con gái, giống hắn hoặc giống nàng, như vậy mỗi ngày bọn họ đều vô cùng vui vẻ, cuộc sống cứ như vậy đến khi bạc đầu.
Chỉ cần nghĩ đến những điều này, chỉ sợ nằm mơ nàng đều có thể cười tỉnh.
Thấy nàng nãy giờ không nói gì, hắn hỏi:“Thật sự không để ý đến ta?”
Nàng trả lời:“Đúng vậy, không để ý tới chàng.” Đột nhiên lại hỏi:“ Liễu Vấn Bạch có thể đến hay không?” Bị hắn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của bọn họ, nàng mắc cỡ muốn chết được.
Hắn trấn an nói:“Hắn không dám.”
“Vậy nhỡ hắn đến đây thì sao?”
Hắn nói:“Hắn nếu dám nhìn nàng, ta khiến cho hắn không nhìn được nữa.”
“Người xấu.” Nàng cười nói.
Ngày hôm sau, liền tìm được hung thủ sát hại vương tử Đột Quyết. Hình bộ cùng đại điện bên Đột Quyết thẩm tra hai tùy tùng kia, rốt cục tìm ra lời nói thật.
Thì ra, tối hôm đó, ở đầu đường vương tử Đột Quyết thấy một nữ tử rất có tư sắc, liền tiến lên nói muốn mua một đêm của nàng kia, không nghĩ tới nàng kia lại mắng hắn vài câu liền rời đi. Lòng hắn mang hận, theo nàng kia đi thành đông, ở nơi không người sai tùy tùng che miệng nữ tử kéo vào ngõ nhỏ, ở ngõ nhỏ vương tử Đột Quyết muốn cường bạo nàng kia, tùy tùng đứng ở bên ngoài ngõ nhỏ. Ai ngờ tùy tùng mới đứng ở bên ngoài không bao lâu, từ ngõ nhỏ liền không có động tĩnh, chờ đến khi bọn hắn cảm thấy kỳ quái chạy vào xem, mới phát hiện nàng kia đã đi mất, ngực vương tử Đột Quyết bị đâm một đao, đã tắt thở.
Bọn họ đoán hẳn là vương tử Đột Quyết thấy nàng kia dịu dàng yếu đuối, nên không phòng bị, kết quả nhất thời vô ý, bị nàng rút ra chính bội đao của hắn, đâm hắn một đao.
Bọn họ sợ Đại điện hạ trừng phạt, lại sợ mất mặt mũi của Đột Quyết, thương lượng liền bịa ra mấy câu, không nói ra sự thực.
Có manh mối này, Hình bộ nhanh chóng tìm được nữ tử bị vương tử Đột Quyết đùa giỡn ngày đó, là con dâu nhà nghèo, vừa thấy quan, liền đem chuyện vì tự vệ mà thất thủ giết chết vương tử Đột Quyết nói thẳng ra.
Chân tướng rõ ràng, triều đình cùng Đột Quyết đương nhiên lại tranh chấp.
Đột Quyết đương nhiên muốn giết nữ tử lấy mạng đền mạng, triều đình lại không chấp nhận, vốn là thiếu nữ tử bị hại lại bị phạm vào tội giết người. Tranh chấp đến tranh chấp đi, cuối cùng lấy cuộc thi Xúc Cúc quyết định, hai phương quyết định lấy luật Xúc Cúc định án: Bên nào xúc cúc, bên đó thắng.
Như vậy, vốn chỉ là cuộc thi Xúc Cúc bỗng nhiên trở thành chuyện ai ai cũng quan tâm. Cuộc thi lần này, hai bên đều không muốn thua, bởi vì nếu thua, sẽ trở thành sỉ nhục vĩnh viễn của mình.
Cầu Mộ Quân cùng Thích Ngọc Lâm hoàn toàn kết thúc, Thích Sóc Ly lại là kẻ muốn giết nàng diệt khẩu, còn làm Đoàn Chính Trung bị thương, ai nàng cũng không muốn gặp, cho nên, hôm diễn ra Xúc Cúc trong cung nàng không đi.
Ngày thi đấu, ngay cả Hoàng Thượng đã nằm trên giường nhiều tháng cũng đến, Hoàng hậu, các vị phi tần, Hoàng tử, Công chúa, quần thần văn võ, gia quyến đại thần cùng với sứ thần Đột Quyết, đều sớm ngồi, bộ dáng giống như sẵn sàng đón đầu quân địch.
Thích Ngọc Lâm đã tẩy thoát hiềm nghi, cũng tham gia trận đấu.
Gặp lại hắn, trên mặt hắn không còn tươi cười như gió xuân nữa, đôi mắt cũng không còn lộ ra vẻ đào hoa nữa, tuy rằng khuôn mặt kia vẫn rất tuấn tú, nhưng thần sắc lại trầm tĩnh.
Điều này làm cho Liễu Vấn Bạch không khỏi có chút giật mình.
Trận đấu bắt đầu, Thích Ngọc Lâm giống như con thỏ xổ lồng, không ngừng áp đảo đội bên Đột Quyết.
Cuối cùng, Đột Quyết thua, đại điện hạ Đột Quyết cực kì tức giận.
Hoàng Thượng đương nhiên cũng nhìn ra trong trận đấu vừa rồi, Thích Ngọc Lâm lập công lớn, cao hứng nói với hắn:“Thích Ngọc Lâm, hôm nay ngươi lập đại công, trẫm sẽ thỏa mãn một thỉnh cầu của ngươi, cho dù là thỉnh cầu gì, chỉ cần không vi phạm trung hiếu nhân nghĩa, trẫm đáp ứng ngươi.”
Thích Ngọc Lâm quỳ gối trước mặt hoàng thượng, khẳng định nói:“Thích Ngọc Lâm khẩn cầu Hoàng Thượng chỉ hôn cho thần.”
“A?” Hoàng Thượng nở nụ cười vài tiếng, nói:“ Thích lão nhị vẫn là tình lang si tình, được, ngươi nói, ngươi muốn tiểu thư nhà ai?”
Thích Ngọc Lâm nói:“Chính là con gái Cầu hầu gia, Cầu Mộ Quân.”
Liễu Vấn Bạch kinh hãi: Xong rồi, thế này phiền toái lớn.
Sắc mặt Hoàng Thượng thay đổi một chút, đột nhiên hỏi Liễu Vấn Bạch:“Chính Trung, không phải trẫm đem nàng cho ngươi rồi sao?” Liễu Vấn Bạch cúi đầu nói:“Hoàng Thượng ngài đã quên, lúc trước nô tài đã bỏ nàng rồi.”
Hoàng Thượng nhìn Thích Ngọc Lâm, trầm mặc một chút, nói:“Nếu nàng đã bị Chính Trung bỏ, vậy cũng không có gì không được, trẫm đáp ứng”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Thích Ngọc Lâm mừng rỡ nói.
Buổi chiều, Cầu Vĩ từ trong cung hồi phủ, nói cho Cầu Mộ Quân chuyện hôn sự. Nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm, sửng sốt một hồi lâu. Hồi lâu, nàng mới hỏi:“Cha, đây là sự thật?”
Cầu Vĩ gật gật đầu, nói:“Cha biết, lúc trước con đã quyết định không có liên quan gì với hắn nữa, nhưng hiện tại là Hoàng Thượng ban thưởng hôn, tuy rằng không hạ chỉ, nhưng vẫn là miệng vàng lời ngọc, có bách quan làm chứng.”
“Hoàng Thượng vì sao lại hạ chỉ? Hắn hạ một lần còn chưa đủ, còn muốn hạ lần thứ hai, hắn vẫn còn nhớ?? Trí nhớ sao lại tốt như vậy !” Cầu Mộ Quân không khống chế được
“Mộ Quân!” Cầu Vĩ nói:“Là Thích Ngọc Lâm trong trận đấu Xúc Cúc hôm nay cầu Hoàng thượng tứ hôn, tuy rằng lần này cũng là tứ hôn, nhưng không giống lần trước. Cha vẫn cảm thấy Thích Ngọc Lâm có lòng với con như thế, có thể phó thác chung thân.”
“Con......” Cầu Mộ Quân không biết nói với cha như thế nào, vung tay, cực kì tức giận lại vô thố lao vào phòng mình, đóng cửa lại. Cái nhìn của cha là như vậy, nàng chỉ có thể đặt hi vọng lên Đoàn Chính Trung. Nhưng đây là...... Đây là Hoàng Thượng hạ chỉ, hắn có thể có cách gì? Chẳng lẽ nàng thật sự phải gả cho Thích Ngọc Lâm?
Không được, nàng nhất định sẽ không gả cho Thích Ngọc Lâm, cho dù đào hôn nàng cũng sẽ không gả! Bây giờ nàng hận không thể lập tức đi tìm Đoàn Chính Trung, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ có thể lại chờ thêm một đêm. Thích Ngọc Lâm, tại sao hắn có thể làm như vậy, sao có thể như vậy!
Vốn, nàng còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lúc trên Nhạn Lai sơn, lúc ở trên nóc nhà ngắm trăng, Trung thu...... Tất cả đều tốt đẹp như vậy, hắn tiêu phí tâm tư vì nàng như thế, mà nàng lại tàn nhẫn với hắn như vậy, nàng vẫn luôn hổ thẹn với hắn, nhưng hôm nay, một chút tình cảm còn sót lại kia cũng đã mất.
Đây không phải bức hôn sao? Không phải bắt buộc nàng sao?
Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, hắn sẽ làm như vậy. Sớm biết như vậy, nàng liền theo cha tiến cung, như vậy ở lúc Thích Ngọc Lâm cầu chỉ nàng nhất định sẽ không đồng ý, may ra còn có chút cơ hội. Nhưng bây giờ......