Edit: Lavender - Blue
“An Long, đi thăm dò một chút vị cô nương đi chung với Nhiếp chính vương Nam thương kia là ai?” Bên trong một gian phòng sang trọng trên lầu hai khách điếm Duyệt Lai, Tiêu Lãnh Hàn lẳng lặng đứng trước cửa sổ, đôi mắt sâu sắc nhìn ‘ Thiên Hương lâu ’ đối diện, khiến người ta nhìn không thấu đang suy nghĩ gì!
“Dạ” chỉ cảm thấy trong không khí khẽ chuyển động, liền khôi phục lại bình thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
“Mai tỷ tỷ, chúng ta đi gọi Thái tử ca ca cùng đi ăn cơm đi!” Lý Tuyết Nhi thân thiết gọi người đi cùng Thi Mai Nhân là dòng chính nữ Trấn quốc tướng quân phủ Đông Vũ quốc, bởi vì Thi Mai Nhân tương đối trầm tính, kín kẽ, lại là đệ nhất tài nữ thông minh nhất Đông Vũ quốc, Lý Tuyết Nhi gặp phải chuyện gì đều thích gọi nàng giúp một tay, cũng luôn tin tưởng nàng.
“Được, Quận chúa chúng ta cùng đi chứ!” Mặc dù Lý Tuyết Nhi cũng gọi Thi Mai Nhân ‘ Mai tỷ tỷ ’, nhưng Thi Mai Nhân vô cùng chú trọng tôn ti, trước tới nay luôn gọi Lý Tuyết Nhi là Quận chúa, sợ để cho người ta bắt nhược điểm, dù sao địa vị nhà nàng như vậy nàng không thể phạm một chút sai phạm nào, một chút gió thổi nhẹ củng sẽ liên lụy đến gia tộc.
“Cốc cốc cốc,,, Hàn ca ca ngươi ở đâu? Chúng ta đi xuống ăn cơm đi!” Lý Tuyết Nhi khéo léo hòa nhã lại, chỉ sợ chọc Tiêu Lãnh Hàn tức giận nữa.
‘ Cạch,, ‘ tiếng cửa mở vang lên, mặt Tiêu Lãnh Hàn không biểu cảm gì đi từ bên trong đi ra, chỉ thuận miệng đáp một tiếng: “Đi thôi! Bọn La Kỳ đâu?”
“Bọn họ à, rãnh rỗi đã sớm đi nhìn mỹ nữ rồi!” Vẻ mặt Lý Tuyết Nhi ghét bỏ nói, ba người kia (La Kỳ, Vương Hải, Lý Dục đi theo Tiêu Lãnh Hàn là ba công tử huynh đệ) ở Đông Vũ chính là ngày ngày đi dạo thanh lâu, đi tới nơi này cũng không biết an phận một chút, còn cả ngày mò mẫm đi dạo.
“Ừ, vậy chúng ta đi ’ Thiên Hương lâu ‘ ăn đi!” Mọi người ở chung một chỗ đã nhiều năm như vậy, vẫn hiểu tính nhau, ba người kia nhất định là đi tìm hiểu chuyện đại hội võ lâm lần này đi.
“Cái gì? ’ ta không đi Thiên Hương lâu ‘!” Lý Tuyết Nhi bất mãn, mới vừa rồi ở nơi đó, khiến cho nàng mất mặt rồi, sao nàng lại muốn đến đó nữa.
“Tùy ngươi!” Tiêu Lãnh Hàn nhìn cũng không nhìn nàng một cái liền đi về phía ’ Thiên Hương lâu ‘.
“Hàn ca ca, ngươi chờ ta một chút!” Lý Tuyết Nhi nhìn Tiêu Lãnh Hàn đi, vội vàng đuổi theo, còn Thi Mai Nhân đi theo từ từ phía sau, cũng không quá xa để cho nàng không tìm ra bọn họ.
——
Hiên Viên Diễm ngồi ở bên ngoài phòng khách ưu nhã uống trà, lẳng lặng chờ Mộc Mộc tắm xong ra ngoài.
“Diễm, ta tắm xong, chàng lau tóc giúp ta một chút!” Mộc Mộc tắm xong từ trong đi ra ngoài, ngồi vào trước bàn trang điểm, tóc ẩm ướt rũ trên người, áo trong rộng thùng thình, xương quai xanh xinh đẹp tinh sảo đều lộ ra ngoài, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng,đôi mắt to con ngươi trong veo như nước nhìn chằm chằm Hiên Viên Diễm.
Hiên Viên Diễm thấy Mộc Mộc từ bên trong đi ra, đặt ly trà xuống đi tới trước giường cầm một cái áo choàng khoác lên người cho Mộc Mộc, cầm lấy áo khoác tinh tế lau tóc ướt cho nàng, lại dùng nội lực hong khô tóc.
Xoay người đến tủ lấy cho nàng một chiếc váy màu xanh nhạt, y phục của Mộc Mộc, tất cả váy đều dùng Thiên Tàm Ti làm ra, êm ái vô cùng, mặc lên người đông ấm hạ mát, chất vải này một năm chỉ làm ra mười cuộn, ngay cả hoàng đế các nước một năm cũng chỉ có thể có một cuộn. Nếu để cho người khác thấy Mộc Mộc tùy tùy tiện tiện có một hộc tủ y phục như vậy đều là loại chất vải này sợ là phải thất vọng đau khổ, ngay cả hoàng đế này làm được cũng không quá ba cuộn đi, một năm mới một à!
Thay xong quần áo lại chuẩn bị cho Mộc Mộc một đôi giày trắng, đôi giày trước mặt dĩ nhiên chất liệu cũng là dùng Thiên Tàm Ti làm, Hiên Viên Diễm đối với Mộc Mộc có thể nói là vô cùng xa xỉ, cho dù là ăn, mặc, đồ dùng, đều là cực đỉnh trong cực đỉnh. Dĩ nhiên tiểu hài tử Mộc Mộc một chút cảm giác cũng không có, ai bảo hai đời gia đình cô đều có tiền như vậy chứ?
“Được rồi, bảo bối nhỏ của ta thật xinh đẹp! Thế nào? Ta cũng không muốn nàng đi ra ngoài, nếu vậy chúng ta ăn cơm trong phòng được không!” Khó có được thời điểm Hiên Viên Diễm cũng làm nũng, giọng nói kia vừa vui mừng lại rối rắm, vui mừng là bảo bối của mình nhìn thế nào cũng xinh đẹp như vậy, rối rắm là bảo bối xinh đẹp thế này hắn chỉ muốn giấu nàng đi, không cho bất kỳ rẻ nào nhìn thấy.
“Diễm, chàng cũng biết cười nhạo ta! Nếu lại cười nhạo ta ta liền không để ý tới chàng!” Mộc Mộc nghe lời Hiên Viên Diễm nói mắc cở đỏ bừng mặt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ha ha,,được rồi, không trêu chọc nàng, chúng ta đi xuống ăn cơm thôi!” Khẽ cười sờ sờ đầu nhỏ Mộc Mộc, dắt tay của nàng đi xuống lầu dưới.
Hiên Viên Diễm tuyệt đối không muốn xuống lầu ăn cơm, nhưng Mộc Mộc lại cảm thấy ăn cơm dưới đại sảnh sẽ rất náo nhiệt, bởi vì nàng chưa từng ăn cơm ở đại sảnh cổ đại, cho nên vẫn năn nỉ Hiên Viên Diễm phải dẫn nàng tới thử một lần, mà từ trước đến giờ Hiên Viên Diễm cũng không cự tuyệt được yêu cầu của bảo bối mình, cho nên cuối cùng thì có một màn này.
“Diễm, chàng xem vừa đúng bên cửa sổ còn có một chỗ trống, chúng ta ngồi chỗ đó đi!” Vẫn còn ở trên cầu thang Mộc Mộc liền thấy phía dưới ở chỗ đối diện đường cái bên cửa sổ còn có một chỗ.
“Được, chúng ta ngồi nơi đó, nàng chậm một chút!” Hiên Viên Diễm nắm cả hông của Mộc Mộc, sợ nàng đi không cẩn thận ngã xuống.
“Hàn ca ca, huynh xem còn một chỗ trống, chúng ta ngồi nơi đó đi!” Lý Tuyết Nhi chỉ vào chỗ trống trước mặt khéo cười tươi đẹp làm sao nói với Tiêu Lãnh Hàn.
“Ừm!” Tiêu Lãnh Hàn thuận miệng đáp một tiếng.
“Tiểu nhị ca gọi thức ăn!” Mộc Mộc còn chưa đi đến bên cạnh bàn liền bắt đầu hô lên, tâm hồn xinh đẹp quả nhiên vẫn là ngồi ở đại sảnh có cảm giác nha! A! Đứa bé tội nghiệp, đều ăn cơm ở đại sảnh, vậy khiến cho những người ăn cơm lâu ở đại sảnh làm sao chịu nổi nha! (ý nghĩ là nàng mới tới cầu thang đã gọi giống như sẽ ăn cơm ở cầu thang)
“Này, chỗ này là ta nhìn thấy trước, tại sao ngươi lại giành?” Lý Tuyết Nhi vừa đến bên cạnh bàn liền hung dữ lớn tiếng chỉ Mộc Mộc.
“Nhưng chỗ này là ta tới trước ngươi!” Mộc Mộc nhất thời uất ức, cái miệng nhỏ nhắn mím môi, mắt đen to linh lợi chớp chớp, từ từ nổi lên một tầng hơi nước, như thể hạt đậu quý giá bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống, nghĩ thầm chỗ này vừa rồi không có người ngồi, người nào ngồi trước chính là của người đó sao! Rõ ràng là mình tới trước, làm thế nào đã thành nàng ta chứ?
“Ai nói là ngươi tới trước, rõ ràng chính là ta nhìn thấy!” Cằm Lý Tuyết Nhi hơi vểnh lên, bộ mặt khinh thường nhìn chằm chằm Mộc Mộc.
Con ngươi u ám của Hiên Viên Diễm nhìn Lý Tuyết Nhi, lúc đang chuẩn bị ra tay dạy dỗ nàng một chút, Tiêu Lãnh Hàn không nhanh không chậm đứng ra mỉm cười nói với Hiên Viên Diễm: “Thì ra là Hiên Viên huynh, mới vừa gia muội không biết, có chút đắc tội, mong rằng Hiên Viên huynh chớ để ở trong lòng!” Nhưng khi nhìn lại Mộc Mộc, nhìn thấy bộ dạng uất ức của cô, trong lòng khó chịu, chẳng lẽ mình đối với nàng thật là vừa thấy đã yêu sao?
“Vậy thì nể mặt Lãnh huynh tha cho nàng ta một lần, nếu có lần sau nữa nhất định không tha thứ nhẹ nhàng!” Hiên Viên Diễm nói lời này thì giọng lạnh lùng cũng có thể kết băng, hai mắt thâm thúy như ánh kiếm bắn thẳng về phía Lý Tuyết Nhi, dọa Lý Tuyết Nhi sợ đến co ro trốn sau lưng Tiêu Lãnh Hàn.
“Vậy thì ta ở chỗ này đa tạ Hiên Viên huynh, mọi người ở chỗ này gặp nhau cũng là duyên phận không bằng bữa cơm này ta mời, cũng coi như cho vị cô nương này chút an ủi!” Tiêu Lãnh Hàn hiếm khi nhìn thấy có cơ hội tốt như vậy có thể cùng Mộc Mộc tiếp xúc gần gũi, trong lòng hồi hộp.
Mặc dù Hiên Viên Diễm không nguyện ý, nhưng nghĩ đến Mộc Mộc lại muốn ăn cơm ở đại sảnh, liền không có lên tiếng cự tuyệt, ôm Mộc Mộc ngồi xuống.
“Tiểu nhị gọi thức ăn!” Tiêu Lãnh Hàn thấy Hiên Viên Diễm không có cự tuyệt liền gọi tiểu nhị tới gọi thức ăn.
“Vâng, công tử muốn ăn gì?”
“Còn chưa biết quý danh của vị cô nương này, nếu là an ủi cô nương., cô nương chọn đi!” Tiêu Lãnh Hàn dịu dàng nói với Mộc Mộc, trong mắt một mảnh dịu dàng.
“Chào ngươi! Ta tên là Mộc Đào Đào!” Mộc Mộc nói qua đưa tay phải ra muốn bắt tay hắn, dường như quên mất nơi này là cổ đại, nam nữ thụ thụ bất thân, nghĩ tới lại thu tay lại, nhìn về phía Tiêu Lãnh Hàn xin lỗi cười ngượng ngùng cười nói: “Ta chưa quen món ăn nơi này, không bằng nhường cho Diễm chọn đi, chàng hiểu rõ món ăn nơi này!” Nói xong dí dỏm le lưỡi một cái.
“Ha ha,, chào nàng! Ta tên là Tiêu Lãnh Hàn” nhìn động tác đáng yêu của Mộc Mộc, Tiêu Lãnh Hàn cũng vui thích học theo giọng điệu của Mộc Mộc nói với nàng.
Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh nhìn mắt cũng đỏ lên vì tức, nha đầu chết tiệt có gì tốt, chẳng qua là dáng dấp đáng yêu, Hàn ca ca phải cười dịu dàng như vậy với nàng ta sao? Cho tới bây giờ huynh ấy cũng chưa từng dịu dàng như vậy với nàng?
Hiên Viên Diễm nhìn Mộc Mộc và Tiêu Lãnh Hàn nói chuyện lòng hết sức không thoải mái, sắc mặt cũng lạnh xuống, ôm chặt Mộc Mộc.
Hiên Viên Diễm cũng biết bình thường Mộc Mộc thích ăn gì, chỉ chốc lát món ăn được bưng lên toàn bộ, đầy một bàn, thấy phải Mộc Mộc bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn, Hiên Viên Diễm khẽ cười bóp chóp mũi Mộc Mộc, gắp một miếng cá vào trong bát, tỷ mỉ lấy xương ra cho nàng.
“Diễm, chàng nhanh lên một chút, ta sắp chết đói!” Mộc Mộc lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn, làm bộ đáng thương nhìn cá trong chén Hiên Viên Diễm.
“Không cho nói càn! Há miệng! Khi ăn cẩn thận một chút, không cho nói chuyện nhìn xem còn có xương cá không!” Cuối cùng Hiên Viên Diễm bỏ sạch sẽ xương cá gắp lên một miếng nhỏ đút cho nàng.
Người chung quanh toàn bộ ngây ngốc, Thi Mai Nhân ghen tỵ, nghĩ thầm nếu là Hiên Viên Diễm đối với nàng tốt như vậy là tốt, còn Tiêu Lãnh Hàn kinh hãi.
“Thật là không biết xấu hổ, cũng không gãy tay gãy chân trước mặt mọi người lại ngồi trên người nam nhân để người ta đút cá cho ăn!” Lý Tuyết Nhi phục hồi tinh thần lại nói lời nhục nhã Mộc Mộc, giọng nói lớn khiến cho tất cả mọi người trong tửu lâu đều nghe được.
Lúc Hiên Viên Diễm chuẩn bị ra tay Mộc Mộc nhảy lên, chỉ vào lỗ mũi Lý Tuyết Nhi mắng to: “Ngươi mới không cần mặt mũi, cả nhà các ngươi cũng không cần mặt mũi!” Hai mắt trừng thật to, gò má cũng phình lên.
Tiêu Lãnh Hàn nhìn bộ dạng của Mộc Mộc cảm thấy vô cùng dễ thương, Hiên Viên Diễm càng không cần phải nói rồi, trực tiếp cưng chìu ôm vào trong ngực, tay đặt ở trên lưng Mộc Mộc giúp nàng thuận khí: “Ngoan, đừng tức giận, đừng tức giận!”
“Nếu không muốn ăn cơm ngươi có thể cút về rồi!” Giọng Tiêu Lãnh Hàn lạnh lùng từ trong miệng vang lên, bưng ly rượu trên bàn lên nhẹ nhàng uống một ngụm, cũng không thèm nhìn Lý Tuyết Nhi một cái.
“Hừ, ~” Lý Tuyết Nhi tức giận dậm chân, xoay người chạy ra bên ngoài đi ra ngoài.
“Mộc cô nương thật sự là thật xin lỗi, Tuyết Nhi muội muội tính tình ngay thẳng nói chuyện có chút không xuôi tai, hi vọng nàng không để trong lòng!” Thi Mai Nhân lắc lư từ phía sau đi ra nói lời hơi áy náy với Mộc Mộc, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không nhìn Mộc Mộc, chỉ là cố làm ra vẻ e thẹn liếc trộm Hiên Viên Diễm, nghĩ thầm bình thường nam nhân đều thích dịu dàng, nữ nhân biết rõ đạo lý, huống chi mình lại xinh đẹp, không lý do gì Hiên Viên Diễm không động tâm.