Phu Quân Mặt Quỷ

Chương 4: Chương 4




Thị uy

Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Dực

Hai tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn không ngắn, ít nhất cũng đủ để Dương Châu dấy lên vài tin lớn .

Mà chuyện mọi người nói say sưa, dĩ nhiên là cô nương xinh đẹp không biết ở đâu đi dạo khắp thành Dương Châu! Chỉ cần gặp qua nàng một lần, nam nhân nào cũng ngày đêm mong nhớ nàng, khát vọng có thể gặp lại nàng một lần, nói là trà bất tư, phạn bất tưởng (1) cũng không sai.

(1) trà bất tư phạn bất tưởng: trà không muốn uống cơm không muốn ăn

Cô nương xinh đẹp đó đến từ nơi nào không ai biết, đó cũng là nghi vấn lớn nhất trong lòng mọi người, mà thời gian địa điểm nàng xuất hiện cũng đều không nhất định, hôm qua có thể có người ở đông thành nhìn thấy nàng, hôm nay nàng lại xuất hiện tại phố tây, nếu nói là nàng đi dạo các nơi ở Dương Châu, chẳng thà nói nàng quen thuộc đường phố Dương Châu thì đúng hơn.

Đại khái toàn bộ Dương Châu cũng chỉ có phu thê Bùi Trọng Hồ và Bùi An biết, vị cô nương xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng bọn họ nói năng thận trọng, không có lộ ra nửa điểm tin tức

Đây là ý của Viện Viện, nàng kiên trì, nhất định phải là lúc nàng và Bùi Dật Phàm cùng nhau bước ra Hàn Nguyệt uyển, mới chịu cho mọi người biết thân thế của mình.

Mà một sự kiện khác, đó là Bách gia cùng Tân gia lại trở về Dương Châu, Dương Châu đệ nhất mỹ nhân đã trở lại, đáng tiếc ngai vàng đã sớm khó giữ được, nhưng lại là chuyện không ai biết rõ thực hư.

Sự kiện thứ ba là, Bách gia cùng Tân gia muốn đoạt lại địa vị đệ nhất thương nhân Dương Châu, đáng tiếc sự tình có vẻ không dễ dàng giống như họ nghĩ, còn chưa kịp bày trận, trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện, khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán, rối loạn, đương nhiên cũng là làm cho dân chúng Dương Châu thành xem náo nhiệt đến nghiện.

Mặt trời lặn, một bóng người nhanh chóng như tia chớp lướt qua tường vây bay vào hậu viện Hàn Nguyệt uyển, trong tay cầm một gói to.

Viện Viện cước bộ nhẹ nhàng hướng thư phòng, nửa đường lại đụng phải một người đứng lặng ở ao hoa sen - Bùi Dật Phàm.

Nghe được tiếng bước chân, hắn chậm rãi quay người lại, như có điều suy nghĩ ánh mắt ở trên khuôn mặt vui vẻ của Viện Viện nhìn một vòng, lại rơi xuống cái túi trên tay nàng.

"Đi chơi ở đâu vậy?"

Viện Viện cười hì hì đem gói to giao cho hắn, "Chàng đoán xem!" Rồi sau đó đặt mông ngồi trên bờ ao.

Bùi Dật Phàm mở ra vừa thấy, lập tức nở nụ cười." Bánh thịt của Tào bà bà? nàng đi dạo lễ Vu Lan (2)?"

(2) lễ Vu Lan: Xuất phát từ sự tích về Bồ tát Mục Kiền Liên đại hiếu đã cứu mẹ của mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ. Vu Lan là ngày lễ hằng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ (và tổ tiên nói chung) - cha mẹ của kiếp này và của các kiếp trước.

Theo kinh Vu Lan thì ngày xưa, Mục Kiền Liên đã tu luyện thành công nhiều phép thần thông. Mẫu thân ông là bà Thanh Đề đã qua đời, ông tưởng nhớ và muốn biết bây giờ mẹ như thế nào nên dùng mắt phép nhìn khắp trời đất để tìm. Thấy mẹ mình, vì gây nhiều nghiệp ác nên phải sanh làm ngạ quỷ, bị đói khát hành hạ khổ sở, ông đã đem cơm xuống tận cõi quỷ để dâng mẹ. Tuy nhiên do đói ăn lâu ngày nên mẹ của ông khi ăn đã dùng một tay che bát cơm của mình đi không cho các cô hồn khác đến tranh cướp, vì vậy khi thức ăn đưa lên miệng đã hóa thành lửa đỏ.

Mục Liên quay về tìm Phật để hỏi cách cứu mẹ, Phật dạy rằng: "Dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông đâu. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp để cung thỉnh chư tăng, hãy sắm sửa lễ cúng vào ngày đó".

Làm theo lời Phật, mẹ của Mục Liên đã được giải thoát. Phật cũng dạy rằng: chúng sanh ai muốn báo hiếu cho cha mẹ cũng theo cách này (Vu-Lan-Bồn Pháp). Từ đó, ngày lễ Vu-lan ra đời.

Viện Viện vui vẻ gật đầu "Đúng vậy a Thật náo nhiệt! So với chỗ chúng ta, còn vui hơn!" Bùi Dật Phàm lấy ra một khối, vừa mới cắn hạ một miếng, Viện Viện liền vội hỏi "Ăn ngon không?"

Bùi Dật Phàm gật gật đầu cũng ngồi xuống, Viện Viện ngược lại hít một hơi "Ta cũng biết ăn rất ngon!

"Đáng tiếc không thể mang về cho các tỷ tỷ" Bỗng nhiên, nàng lại cao hứng phấn chấn nói "Ta nghe nói tháng chín còn có hội chợ Trùng Dương (3)!"

(3) Hội chợ Trùng Dương: Diễn ra vào tết Trùng Dương hay còn gọi là tết Trùng Cửu. Theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9/9 âm lịch hằng năm

"Dương Châu mỗi năm có rất nhiều hội hoa, xuân có hoa đào, hạ có mẫu đơn, cây thược dược, hoa sen, thu có hoa quế, phù dung, mặt khác tháng giêng còn có chợ Thần Tài, tháng ba Thanh Minh, tháng năm Thuyền Rồng, tháng sáu Quan Âm, tháng bảy Thiệt Lan, tháng chín Trùng Dương, càng chưa nói tới các loại hội chùa lớn nhỏ khác, nhưng trong đó đặc sắc nhất phải là sự kiện Tài Thần."Bùi Dật Phàm ăn bánh thịt, giải thích cho Viện Viện.

Viện Viện lập tức ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng nói "Chàng đi với ta đi"

Lúc này, Bùi Dật Phàm ngay cả trả lời cũng lười, chỉ lắc đầu. Mỗi khi nàng xuất môn trở về, luôn hỏi hắn câu này, hỏi đến mức ngay cả hắn cũng lười trả.

Viện Viện cũng không hỏi lại, chỉ lấy ngón tay ngọc nhỏ dài mềm mại, nhẹ vuốt vết sẹo trên má trái hắn, Bùi Dật Phàm cũng thành thói quen lúc không có việc gì làm lại sờ vết sẹo trên mặt hắn, thậm chí khi tình cảm mãnh liệt triền miên, nàng cũng đặc biệt thích hôn vành mắt trái mà hắn tự nhận là ghê tởm.

Có đôi khi, hắn thậm chí sẽ có loại ảo giác, cảm thấy được Viện Viện dường như thích hắn... Nhưng đó là không có khả năng, nàng là một cô gái thiện lương, bởi vì hắn là phu quân của nàng, cho nên, nàng tiếp nhận tất cả của hắn, chỉ như vậy mà thôi, nàng không có khả năng sẽ thích hắn!

"Dật Phàm tướng công..."

"Hửm?"

"Chàng không muốn ra phủ, chúng ta ở đây đi dạo khắp nơi trong phủ cũng được!"

Bùi Dật Phàm vẫn lắc đầu, Viện Viện nhất thời bất mãn bĩu môi.

"Chàng chán ghét ta như vậy sao? Ngay cả đi dạo trong phủ cùng ta cũng không muốn!"

Nghe vậy, Bùi Dật Phàm cảm thấy không biết nên khóc hay cười "Không phải ta chán ghét nàng, Viện Viện, ta..." Hắn than nhẹ.

"Nàng cũng biết, cần gì phải nói như vậy?"

"Ta không biết!" Viện Viện không vui nói "Chàng không nói rõ ràng, làm sao ta biết đươc?"

Bùi Dật Phàm lại hít vài hơi, không thể không nói ra "Ta không muốn ra bên ngoài dọa người."

"Chàng không dọa ta!" Viện Viện phản bác nói.

Đúng vậy, nàng đã quen với những vết thương nhỏ như thế này.

"Cho nên chàng càng phải thường xuyên đi ra ngoài cho người ta nhìn xem! Chờ tất cả mọi người nhìn quen, bọn họ sẽ không bị dọa!" Viện Viện nói rất hợp tình hợp lý

Bùi Dật Phàm nhất thời á khẩu không trả lời được, Viện Viện lại không buông tha.

"Khi mới bị thương, dĩ nhiên là rất đáng sợ, nhưng hiện tại chàng đã tốt hơn rất nhiều, miệng vết thương cũng khép lại, thoạt nhìn thật sự không có đáng sợ như chàng tưởng tượng, nhưng chàng vẫn trốn tránh, mọi người cũng liền cho rằng chàng vẫn là dọa người giống như trước kia, chàng thật sự nên đi ra ngoài cho bọn họ nhìn một cái, trước kia so với hiện tại, bọn họ nhất định sẽ rất bất ngờ."

Bùi Dật Phàm không có lên tiếng.

"Ta không ép chàng, nhưng, chàng thực sự nên nghĩ lại một chút, là thật sự muốn trốn cả đời, hay là muốn ưỡn ngực đối mặt với tất cả?" Viện Viện ôn nhu khuyến bảo "Cười nhạo là tất nhiên, nhưng như vậy thì sao? Chàng cũng không thể mất một miếng thịt, thiếu một cái xương. Phải sống tốt, khiến bọn họ nhìn một Bùi Dật Phàm có nghị lực phi phàm, khiến bọn họ hiểu được cái gì gọi là dũng khí chân chính, đây mới là phương pháp phản kích tốt nhất, không phải sao?"

Bùi Dật Phàm vẫn không lên tiếng, nhưng hắn nhìn nàng một cái thật sâu, rồi sau đó cầm chặt tay nàng, đồng thời đảo mắt nhìn ao sen trầm tư thật lâu. Rốt cục, hắn chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: "Cho ta... thêm vài ngày được không?"

Viện Viện vừa lòng nở nụ cười, nàng hiểu ý của hắn, hắn cần nhiều thời gian một chút để lấy thêm dũng khí.

"Không thành vấn đề, Dật Phàm tướng công, chàng chuẩn bị bao lâu cũng được, chỉ cần có kết quả là được!"

Tây hồ nhỏ ở phía bắc thành Dương Châu, nổi danh xinh đẹp, mặc dù không mênh mông cuồn cuộn, nhưng lại tĩnh mịch khúc chiết (4), là nơi người Dương Châu thích đi dạo nhất, dĩ nhiên là tửu lâu ven dồ cũng nhờ đó mà làm ăn phát đạt, thời gian dùng bữa nếu không hẹn trước, ngay cả ghế cũng không có!

(4) Khúc chiết: quanh co....

Lúc này, thời gian dùng bữa trưa vừa qua không lâu, trong tửu lâu vẫn còn không ít người đang ngồi, mà bắt mắt nhất dĩ nhiên là bốn người ngồi trong căn phòng trang nhã ở lầu hai.

Đệ nhất mỹ nhân Dương Châu - Tân Nhược Tuyết cùng vị hôn phu Bách Tử Chu và một nữ tử có dung mạo gần giống Tân Nhược Tuyết, là muội muội của Tân Nhược Tuyết – Tân Nhược Sương, còn có một vị phong lưu anh tuấn trẻ tuổi, hắn là Chưởng Tôn Ngọc nổi danh khắp Trung Nguyên, rất rõ ràng, hắn đang theo đuổi Tân Nhược Sương.

Giờ phút này, Tân Nhược Tuyết thần tình không kiên nhẫn liếc nhìn Bách Tử Chu "Rốt cuộc công công đã quyết định phải làm như thế nào chưa?"

"Rất khó! Nhược Tuyết" Bách Tử Chu so với nàng ta lại càng không kiên nhẫn hơn "Tình huống như thế nào, nàng cũng rõ ràng mà!”

"Nếu thật ác tâm đem việc buôn bán ở phương Bắc chấm dứt, bạc của hai nhà chúng ta bỏ ra không phải là quá lãng phí sao?"

"Nhưng mà nếu tiếp tục chống đỡ, cũng sẽ không có gì tiến triển! Ngược lại còn có thể tiếp tục liên lụy đến công việc bên này!" Tân Nhựơc Tuyết không đồng ý nói "Vấn đề bên này đã quá nhiều rồi, còn có dư thừa năng lực để ý đến phương bắc nữa sao."

Bách Tử Chu lắc đầu, không nói gì nữa, Tân Nhược Sương chen vào nói "Thực sự ở phương Bắc không có một chút biện pháp nào sao?"

Tân Nhược Tuyết trừng mắt nhìn Bách Tử Chu một cái "Không có biện pháp? Cái gì cũng không muốn nắm rõ ràng, đã tiến vào, sau đó mới hiểu được phương Bắc đó bị vài thế lực chiếm giữ, không có quan hệ gì, công việc làm ăn không thể phát triển, nhưng những thế lực kia đều là người trong giang hồ, chúng ta là người bình thường rất khó theo chân đặt quan hệ với bọn họ."

"Người giang hồ?" Tân Nhược Sương nghe vậy, lập tức chuyển hướng sang Tôn Ngọc

"Ngươi cũng là người trong giang hồ, hẳn là có biện pháp đúng không?"

Tôn Ngọc áy náy cười "Thật có lỗi, phương Bắc ta không quen, mặc dù là có biết vài người, nhưng..." Hắn nhún nhún vai "Ngay cả bằng hữu cũng không thể tính, chỉ là biết mà thôi."

Tân Nhược Sương vốn còn mang chút hy vọng, nghe vậy, không khỏi suy sụp.

"Thật là, tại sao lại bất lợi như vậy, còn gì nữa không? Gần đây thật sự là thật nhiều chuyện xảy ra. Vốn rằng là ở kinh thành không tốt, không ngờ sau khi trở về, vẫn là một đống phiền toái, buồn cười nhất lại là…" Nàng ta ngắm ngắm Tân Nhược Tuyết " Mới rời đi ba năm, lại đã có người trèo lên trên đầu tỷ tỷ!" Mọi người dò xét liếc mắt một cái, hiểu được nàng nói có người cướp đi danh xưng đệ nhất mỹ nhân Dương Châu.

Bách Tử Chu nhìn sắc mặt thê tử không tốt, vội mở miệng an ủi "Ta nghĩ, nhất định là bởi vì nàng rời đi khá lâu, cho nên mới như thế, nhất định không lâu sau, mọi người sẽ quên nàng ta thôi!"

Tân Nhược Tuyết lúc này mới hừ hừ, kiêu căng nâng cằm lên "Nếu ta biết ả nữ nhân kia là ai, ta nhất định sẽ khiến ả ta mất mặt, không thể không rời khỏi Dương Châu!"

"Ân! Điều này rất kỳ quái, không có ai biết nàng là ai sao" Tân Nhược Sương lẩm bẩm nói.

"Đúng, thật sự rất kỳ quái." Bách Tử Chu cũng phụ họa theo "Nghe nói nàng ta thực sự rất thần bí, luôn xuất quỷ nhập thần, ngay cả tàn ảnh cũng..."

Hắn đột nhiên dừng lại, hơn nữa hai mắt giống như rơi ra bên ngoài, miệng mở lớn, rất giống như nhìn thấy ngày tận thế.

Khiến ba người còn lại kinh ngạc liếc mắt một cái, đồng thời phát hiện trong tửu lâu cũng yên tĩnh lạ thường, theo bản năng hướng trái phải nhìn lại, lại phát hiện khách trong quán cũng đều cùng một biểu tình, hơn nữa còn nhìn về một hướng. Bọn họ vội nhìn theo, nhưng cũng cùng trong lúc nhất thời đều mở to mắt.

Đó là một mỹ nhân rất xinh đẹp, tuyệt đối được xưng là tuyệt sắc thiên hạ, không người nào có thể sánh bằng!

Trong lúc mọi người ở đây vẫn còn ngây ngốc, cô nương xinh đẹp kia chậm rãi đi tới bên người Nhược Tuyết cách đó không xa, khinh miệt đánh giá nàng ta, rồi sau đó phóng đãng cười giễu cợt một tiếng.

"Cái gì mà mỹ nữ? Cùng lắm cũng chỉ là một kỹ nữ thôi!"

Mọi người lập tức hít một hơi, Tân Nhược Tuyết lại xanh mặt lần nữa.

"Ngươi có ý gì?"

"Có ý gì?" Cô nương xinh đẹp cười lạnh "Thì ra ngươi cũng quá ngốc, ngay cả điều đơn giản như vậy cũng nghe không hiểu! Ý tứ của "kỹ nữ" chính là thấp hèn, như vậy ngươi đã hiểu chưa?"

Tân Nhược Tuyết chưa từng chịu qua loại vũ nhục này, nghe vậy không khỏi giận dữ, nhảy dựng lên một cái tát liền đánh qua, nhưng làm người ta kinh ngạc chính là, nàng ta chẳng những không "giáo huấn" được đối phương, ngược lại còn bị hất rượu vào mặt.

Động tác công kích của cô nương xinh đẹp nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi, đồng thời lại thuận tay cầm bầu rượu hất lên, động tác cực nhanh, dường như không người nào có thể thấy rõ, giống như ban đầu đã như vậy.

Tân Nhược Tuyết không dám tin nhìn ngây ngốc, dường như nhất thời không thể hiểu rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, cô nương xinh đẹp cười như không có việc gì.

"Kỹ nữ, đây là dạy cho ngươi biết, không phải ai cũng có thể khi dễ!"

Tân Nhược Tuyết vừa nghe, nhịn không được chán nản, đang muốn không để ý hình tượng chửi ầm lên, Tôn Ngọc vội vàng tỉnh táo đứng dậy trước, chắn ở giữa chào hỏi cô nương xinh đẹp kia.

"Nhiễm cô nương, đúng là cô nương rồi! Cô nương đến Dương Châu từ khi nào vậy?"

Viện Viện thản nhiên liếc hắn một cái "Phích Lịch Chưởng Tôn Ngọc, ta nhớ không lầm chứ? Ngươi lại chạy đến đây làm gì?" Nàng liếc Tân Nhựơc Sương một chút "Không thể nào? Muội muội của kỹ nữ ngươi cũng muốn? Nói không chừng cũng là kỹ nữ đó!"

Cái này, ngay cả Tân Nhược Sương cũng nhảy dựng lên, Tôn Ngọc một mặt giữ cánh tay ngăn trở nàng ta, một mặt hướng Viện Viện lộ ra vẻ hữu hảo "Nhiễm cô nương, rốt cuộc là cô nương có điều gì hiểu nhầm các nàng ấy?"

"Hiểu lầm?" Viện Viện trừng mắt nhìn, tiện đà đột ngột nở nụ cười "Tôn Ngọc, ngươi cũng coi như quen biết ta, ta là loại người nghe người ta lừa gạt sao?"

Tôn Ngọc chần chờ một chút "Cái này..."

"Không, Tôn Ngọc, không phải hiểu lầm" Viện Viện phút chốc giận trừng Tân Nhược Tuyết "Với nàng ta, Tân Nhược Tuyết, ta có lý do căn ghét nàng ta!"

Tôn Ngọc không khỏi nhíu mày "Nhiễm cô nương, không bằng cô nương nói lý do đi, không chừng có thể đem hiểu lầm cởi bỏ..."

"Tôn Ngọc, đã nói với ngươi không phải hiểu lầm, ngươi nghe không hiểu sao?" Viện Viện không kiên nhẫn nói "Dù sao không liên quan đến chuyện của ngươi, ngươi, tốt nhất đừng lắm miệng, hôm nay ta chỉ đến xem bộ dạng kỹ nữ này rốt cuộc xinh đẹp cỡ nào, kết quả..." Nàng cười nhạt "Cũng chẳng có gì cả!"

"Nhiễm cô nương, cô nương cũng không thể..."

Viện Viện nhấc tay ngăn cản Tôn Ngọc nói tiếp "Được rồi, ta xem đã đủ, nói thực ra, thật sự không có gì để xem. Ta cũng không muốn ở cùng một chỗ với loại kỹ nữ này, thật sự là ghê tởm làm cho người ta muốn nôn! Nhưng mà, trước khi rời đi, Tân Nhược Tuyết, ta muốn ngươi hiểu được, nhất định ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt, càng nhất định phải dạy ngươi hối hận cả đời vì việc mình đã làm!"

Nói xong, nàng chuyển hướng sang Tôn Ngọc "Nghĩ đến việc chúng ta có quen biết, ta khuyên ngươi rời xa bọn họ càng xa càng tốt, khỏi gặp vạ lây."

Nói xong, nàng xoay người bước đi, Tôn Ngọc có gọi cỡ mấy cũng làm như mắt điếc tai ngơ.

Thẳng đến khi thân ảnh Viện Viện biến mất, Tôn Ngọc mới sầu lo ngồi xuống, tự rót một chén rượu uống, giương mắt nhìn quét này ba người, rồi lại không biết nên nói cái gì.

"Tôn Ngọc, nàng ta rốt cuộc là ai?" Tân Nhược Sương một mặt giúp tỷ tỷ lau mặt, một mặt hỏi.

"Nhiễm Viện Viện, nàng ấy là con gái của Nhiễm Gia bảo chủ - đệ nhất phú hào phương Bắc."

Bách Tử Chu nhìn thần sắc lo lắng của hắn "Nàng ta rất lợi hại phải không?" Cái hắn ta hỏi chính là võ công.

"Lợi hại, vô cùng lợi hại, đừng nghĩ nàng ấy chỉ có mười bảy tuổi, nhưng đã là cao thủ rồi đó. Nhưng, đáng sợ nhất không phải công phu của nàng, mà là mưu kế gian manh của nàng ấy, ở quan ngoại không ai không sợ, thậm chí là nổi tiếng!

Nàng có thù tất báo, hơn nữa còn đáp lại gấp mười lần, ai dám đắc tội với nàng, tốt nhất là tự mình về nhà cắt cổ trước còn dễ chịu hơn."

Tôn Ngọc nói thật đáng sợ, ba người bọn họ, còn có các thực khách trong tửu lâu đang giỏng tai lên nghe, tất cả đều lộ ra thần sắc không dám tin.

Tôn Ngọc không khỏi lắc đầu than nhẹ "Chính mắt ta thấy một công tử phong lưu say rượu khinh bạc nàng vài câu, kết quả, ngày hôm sau bị người phát hiện hắn toàn thân không mặc gì bị treo ở trên tường thành, bị người đi đường nhìn ngó; còn có một lần, nàng không cẩn thận cả người dính đầy bùn, mà một nam tử thô lỗ cưỡi ngựa đi qua còn không biết sống chết cười đến tiền phủ hậu ngưỡng (5), ngày hôm sau, nam nhân thô lỗ kia cũng bị ném vào hố phân."

(5) cười đến tiền phủ hậu ngưỡng: cười tới mức gập người về trước ngả người về sau = cười ngặt nghẽo

Mọi người hít một hơi lãnh khí, hai mặt nhìn nhau, không ngờ cô nương đẹp như vậy mà lại là một nữ sát tinh?!

"Ta không biết rốt cuộc các người kết thù gì với nàng ấy, thanh toán oán thù gì, nhưng mà, nhìn bộ dáng của nàng, coi như oán này đã kết chặt, tốt nhất là các người nên đi thăm dò rõ ràng, nếu như là hiểu lầm, thì mau chóng giải thích rõ, nếu không, một khi nàng ấy bắt đầu trả thù..." Tôn Ngọc vẻ mặt trầm trọng lắc đầu "Ta tin chắc, các người chịu không nổi!"

Sắc mặt ba người đại biến, nhìn nhau nửa ngày cuối cùng vẫn là Tân Nhược Sương mở miệng nói "Tỷ, nàng ta chỉ đích danh tỷ!"

Tân Nhược Tuyết vẻ mặt thảm đạm mở miệng "Ta...ta vừa rồi không có làm cái gì!"

Trên thực tế, theo như lời Tôn Ngọc vừa nói "tiêu chuẩn cơ bản" trả thù của Viện Viện, nàng tta đã làm việc thiếu đạo đức thật đúng là không ít, nhưng mà, nàng ta xác thực không có đắc tội nữ sát tinh kia!

"Ít nhất không đắc tội nàng ấy!" Nàng lại nhỏ giọng bỏ thêm một câu.

Tôn Ngọc nhíu mày suy tư một lát.

"Có lẽ nàng ấy vì thân nhân, bằng hữu, hoặc bạn tri kỉ mà đến."

Vừa nghe, Tân Nhược Tuyết càng lo sợ không yên .

Trời ạ! Nàng ta ở bất cứ đâu cũng luôn kiêu ngạo ương ngạnh, muốn làm gì thì làm, có trời mới biết có bao nhiêu người bị nàng ta cười nhạo, khi dễ, đùa bỡn , nàng ta làm sao biết được nữ ma vương kia tới vì ai?

Không được, vẫn nên nghĩ cách điều tra rõ mới được, nàng ta cũng không muốn bị ném vào hố phân .

Trăng sáng, sao đầy trời, ánh sáng dịu nhẹ trải trên mặt đất.

Giờ phút này, trong đêm yên tĩnh, trong một căn phòng ở Hàn Nguyệt lâu chỉ có tiếng ngân nga yêu kiều của nữ tử trêu chọc lòng người.

Sau một hồi khá lâu, một trận co rút run rẩy truyền đến, Bùi Dật Phàm suy sụp ghé vào trên người Viện Viện, dường như không thở nổi.

Viện Viện yêu thương hôn một cái lên mắt trái của hắn, liền sau đó lại dịu dàng vuốt lưng hắn, giống như an ủi một đứa nhỏ.

Mấy tháng qua, nàng cùng Bùi Dật Phàm ở chung, đã có chút chuyển biến.

Biết rõ hắn lớn hơn nàng, còn thông minh hơn nàng, nhưng nàng lại cảm thấy được dường như hắn yếu ớt, cô tịch hơn nàng rất nhiều, thấy sự bất lực trong đáy mắt hắn, nàng cảm thấy đau lòng, muốn đem tất cả mọi thứ tới cho hắn.

Nàng biết mình thích hắn, hắn thông minh khiến nàng khâm phục, hắn dịu dàng yêu thương khiến nàng vui sướng, hắn phiêu dật tiêu sái cũng làm cho nàng kìm lòng không được, hắn nói ra những lời hài hước càng khiến nàng thoải mái, ở trong mắt nàng, hắn là nam nhân xuất sắc như thế, nàng có thể không thích hắn được sao?

Nhưng hắn cũng tự ti.

Hắn tự ti, chuốc khổ, cũng khiến cho hắn trưởng thành hơn nhưng lại có một chút trẻ con, khiến lòng người chua xót, khiến người nhìn vào cũng không nhịn được muốn chia sẻ, càng kích khởi mẫu tính của nàng, chỉ muốn bảo vệ hắn bằng mọi cách.

Nhưng mà, cái này còn hơn cả thích, khiến nàng hoang mang, thấy hắn đau nàng cũng đau, hắn vui nàng cũng vui, khiến nàng rất ngạc nhiên.

Từ bao giờ tâm tình nàng bị hắn ảnh hưởng như vậy?

A! Quên đi, cái này rất phức tạp, nàng càng nghĩ càng rối, rõ ràng trước đó không để ý hắn, trước mắt là quan trọng nhất vẫn nên đem điều này giữ ở trong lòng, nghĩ cách lừa gạt vị phu quân này ra khỏi Hàn Nguyệt uyển!

"Dật Phàm tướng công..."

"Ừ?" Hắn hữu khí vô lực trả lời.

"Ngày mai là Trung thu."

"Ta biết."

"Trung thu là đêm đoàn viên."

Hắn trầm mặc một chút mới nói "Ta biết."

"Chàng đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Sau một lúc lâu hắn cũng chưa lên tiếng, rồi sau đó, hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong ánh mắt do dự mang khát vọng.

Viện Viện mỉm cười, lặng lẽ nâng cánh tay ngọc ngà vuốt ve má trái của hắn.

"Yên tâm, ta vĩnh viễn ở bên cạnh chàng." Nàng ưng thuận hứa.

Hắn chăm chú nhìn nàng, rốt cục lại đem đầu quay về cổ nàng.

"Được rồi" Bùi phủ, trên dưới chưa bao giờ hưng phấn khẩn trương như thế, hạ nhân đều vội vàng chuẩn bị ăn tết, thỉnh thoảng dừng lại nói vài câu, đều là đoán không biết Bùi An có nói thật không -----đêm nay, thiếu gia cùng thiếu phu nhân sẽ ra uyển cùng mọi người ăn tết.

Bọn họ thật sự sẽ xuất hiện sao?

Thiếu gia có còn đáng sợ như ba năm trước nữa không?

Thiếu phu nhân là người như thế nào?

Thiếu phu nhân làm như thế nào để khuyên thiếu gia ra ngoài?

Thiếu gia chỉ ra một lần, hay là về sau sẽ thường ra uyển?

Thiếu gia cũng sẽ ra khỏi phủ sao...

Nghi vấn liên tiếp nổi lên, đến khi hoàng hôn buông xuống, Bùi phủ đã chuẩn bị tốt các loại bánh trung thu, bưởi, khoai sọ, đậu phộng cùng với các món khác, mỗi người đều không tự chủ được hướng Hàn Nguyệt Uyển chờ đợi, trong lòng vợ chồng Bùi Trọng Hồ lại lo lắng đứa con lại thay đổi chủ ý hay không!

Rốt cuộc, Bùi An xuất hiện, hắn cười hì hì đi ở phía trước dẫn đường,sau đó dừng lại, chờ Bùi Dật Phàm cùng thê tử chậm rãi đi tới.

Bỗng dưng, toàn bộ đông viện trở nên yên tĩnh không tiếng động, dường như ngay cả cái kim rơi xuống cũng nghe thấy, nói bọn họ bị Bùi Dật Phàm dọa, chẳng bằng nói bọn họ là bị tân thiếu phu nhân dọa!

Không phải chứ? Đệ nhất mỹ nhân Dương Châu thần bí chính là thiếu phu nhân sao?

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cũng hiểu được những chuyện gần đây được dân thành Dương Châu nói nhiều nhất, cũng hiểu rõ vì sao thiếu phu nhân đột nhiên chạy tới khiêu khích Tân Nhược Tuyết, nhưng cũng đồng thời nghĩ đến lời "đồn đại" đáng sợ về thiếu phu nhân nơi dầu đường cuối ngõ.

Sau đó, liền thấy mọi người vội liếc mắt cảnh báo nhau! Ngàn vạn lần chớ chọc thiếu phu nhân, cũng đừng làm cho thiếu gia không vui, nếu không tất cả mọi người đều không xong!

Vì thế, không ai chú ý khuôn mặt và chân của Bùi Dật Phàm, thứ nhất là bộ dáng của hắn đích xác là không có đáng sợ giống như ba năm trước; thứ hai là tầm mắt mọi người vẫn không tự chủ được nhìn chăm chú vào Viện Viện, bởi vì nàng rất đẹp, làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần, thứ ba là không dám đặc biệt chú ý đến thiếu gia, sợ hắn mất hứng.

Cảm giác được phu quân có vẻ khẩn trương, Viện Viện nhỏ giọng an ủi "Đừng lo lắng, chàng căng thẳng thì khuôn mặt sẽ cứng ngắc, chàng nghiêm mặt, bọn họ càng sợ."

Bùi Dật Phàm không khỏi tự giễu nhếch môi "Cho dù ta rất vui vẻ, bộ dáng cũng sẽ không làm bọn họ thoải mái."

Nghe vậy, Viện Viện không khỏi giương lên nụ cười ngọt ngào "Chàng cho là bọn họ đang khẩn trương sao? Sai lầm rồi, Dật Phàm tướng công, bọn họ sợ chính là ta!"

Bùi Dật Phàm hơi hơi sửng sốt."Nàng? Vì sao bọn họ lại sợ nàng"

"Mấy tháng ta dạo ở trong thành, bọn họ, đại khái đều gặp qua ta."

"Thì sao?" Bùi Dật Phàm khó hiểu hỏi.

Viện Viện cười khẽ tà nghễ liếc hắn một cái "Cái này, chàng hỏi Bùi An một chút sẽ biết, hỏi một chút xem Dương Châu nói về ta như thế nào?"

Bùi Dật Phàm còn muốn hỏi lại rõ ràng, nhưng, bọn họ đã tới trước mặt vợ chồng Bùi Trọng Hồ, đành phải tạm tha cho nàng.

"Thực xin lỗi, con đến muộn, để cha mẹ đợi lâu."

"Cha, mẹ cái này không thể trách con, đều là Dật Phàm tướng công, chàng cố ý kéo dài thời gian."

Nhìn thấy đứa con thật sự bước ra Hàn Nguyệt uyển, phu thê Bùi Trọng Hồ không khỏi vui vẻ cười, nào còn để ý hắn ra muộn nửa khắc, hay một ngày hai tháng, Bùi Trọng Hồ vội xua tay ý bảo bọn họ ngồi xuống.

"Tốt, tốt, đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, ngồi xuống trước nói sau, ngồi xuống trước nói sau."

Bùi Dật Phàm nghe vậy liền ngồi xuống, Viện Viện thật vui vẻ ngồi xuống cùng hắn, trong thần sắc không che dấu được sự kiêu ngạo vì phu quân mình, thực ra điểm đó khiến Bùi Dật Phàm có chút an tâm, chỉ vì, cho dù nàng nghĩ như thế nào đều không sao cả, chỉ cần nàng không cảm thấy lấy hắn là sự hổ thẹn là được.

Thời gian sau đó, mọi người đều tự uống rượu, ngắm trăng, nói chuyện phiếm, ăn bánh trung thu, còn có người hát điệu dân gian chọc cười.

Có lẽ là tất cả mọi người cảm thấy được bộ dáng Bùi Dật Phàm thật sự không đáng sợ, cũng có lẽ là khiếp sợ lời đồn đại khủng bố về Viện Viện, càng có lẽ là cả hai đều có, nói tóm lại, cho dù Bùi Dật Phàm đặc biệt chú ý, hắn vẫn không phát hiện có ánh mắt khác thường, hoặc nghe được một chút cười nhạo nào, thần kinh buộc chặt của hắn cũng bởi vậy dần lơi lỏng, nhưng quanh người giống như vẫn tồn tại chú tự vệ.

Thẳng đến khi một lão gia đinh nhìn Bùi Dật Phàm lớn lên, uống một chén rượu, run rẩy đi tới phía trước Bùi Dật Phàm, trong mắt có chứa lệ quang. Ông rất thích uống rượu, trước kia Bùi Dật Phàm khi ra ngoài trở về, thường thường mang rượu ngon trở về uống cùng ông.

Ông run rẩy mở miệng, "Thiếu gia, lão nô rất nhớ người! Thiếu gia đã lâu không cùng lão nô uống rượu, lão nô đã nghĩ, thế nào cũng phải cùng thiếu gia uống rượu, cho nên, muốn uống đương nhiên phải cùng thiếu gia uống, nếu không lão nô nguyện không uống rượu. Hiện tại, thật vất vả lão nô lại có cơ hội uống, lão nô có thể kính thiếu gia một ly không?"

Nói mấy câu đã đỏ hai vành mắt, ánh mắt Bùi Dật Phàm cũng có chút lệ quang, hắn thầm hít một hơi, nâng ly rượu lên, tươi cười nói "Không, Xuyên bá, phải là Dật Phàm mời người mới đúng." Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu.

Xuyên bá giống như cực vui mừng vội theo uống cạn rượu, sau đó nâng tay áo lau nước mắt "Thiếu gia, tha thứ cho lão nô mạo muội..." Nét mặt già nua lộ vẻ mong mỏi "Lão nô có thể chờ thiếu gia lại đến tìm lão nô uống vài chén được không"

Bùi Dật Phàm đột nhiên nhắm mắt lại, hai má hơi hơi run rẩy, sau một hồi khá lâu, hắn mới mở mắt ra, kích động dĩ nhiên biến mất, còn lại chính là cảm động cùng thoải mái.

"Được, Xuyên bá, nếu rảnh ta sẽ lại đi tìm người uống vài chén." Hắn đột nhiên đến gần, đè thấp thanh âm nói nhỏ "Cha còn dấu rượu hoa điêu mười năm, ta đã sớm muốn lén đem ra uống rồi!"

Bùi lão phu nhân cùng Viện Viện nhịn không được bật cười, Bùi Trọng Hồ ho khan, Xuyên bá vội cười lui trở về.

Từ giờ khắc này, thái độ Bùi Dật Phàm dần có chuyển biến, mà bởi vì hắn thả lỏng, bọn hạ nhân cũng càng thoải mái .

Nhiều người bắt đầu lại gần mời rượu, còn có người thử nói đùa với Bùi Dật Phàm, trước kia Bùi Dật Phàm là một chủ tử rất hiền! Cuối cùng, thậm chí có người oán giận không có nháo đêm động phòng của Bùi Dật Phàm, cho nên phải phạt hắn hôn Viện Viện một chút mới được.

Bùi Dật Phàm thẹn thùng cười, ngược lại, Viện Viện thoải mái chu môi, còn dùng hai tay giữ đầu phu quân, trong tiếng cười của mọi người, Bùi Dật Phàm ở trên môi Viện Viện đặt xuống ấn ký của mình.

Một đêm này, là đêm náo nhiệt nhất ở Bùi phủ mấy năm qua, cũng là bỏ xuống không khí nặng nề khi trước của Bùi phủ.

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp thành Dương Châu, cũng khiến dân chúng Dương Châu kinh sợ.

Ông trời! Thì ra đại mỹ nhân kia lại là thê tử của Bùi Dật Phàm?!

Mà Tân Nhược Tuyết cũng hiểu được vì sao nàng tìm mình. Chết tiệt! Oán này đã kết rồi!

Trong lòng nàng ta run sợ chộp tới Tôn Ngọc truy hỏi "Nàng ta thật sự dã man như vậy sao?"

Tôn Ngọc thở dài nói "Đúng vậy."

"Ngươi đánh không lại nàng ta sao?"

Tôn Ngọc nhíu mày một lúc lâu "Sàn sàn như nhau đi! Nhưng..." Hắn lại thán "Người thông minh sẽ không đi trêu chọc người của Nhiễm Gia Bảo." Mà hắn, đương nhiên không phải kẻ ngu ngốc.

Sắc mặt Tân Nhược Tuyết càng thê thảm "Ta nên làm cái gì bây giờ?"

Tôn Ngọc liếc mắt nhìn Tân Nhược Sương một cái, bất đắc dĩ nói "Nếu động tới nàng ấy, cũng chỉ có thể cúi đầu xin lỗi!"

Sắc mặt Tân Nhược Tuyết trầm xuống, cả giận nói "Mơ đi!"

Tân Nhược Sương vội vàng giật nhẹ Tôn Ngọc "Nghĩ cách khác đi! Tỷ tỷ thà chết cũng sẽ không cúi đầu trước người khác."

Tôn Ngọc nhìn chăm chú nàng ta một lát, rồi sau đó thở dài.

"Ta có thể biết rốt cuộc tỷ tỷ nàng đã đắc tội gì với bọn họ không?"

Tân gia tỷ muội liếc mắt dò xét một cái, Tân Nhược Sương cắn răng nói "Không thể."

Tôn Ngọc nhíu mày "Không thể? Đó chính là vì các người đuối lý? Kỳ thực, cho dù các người không nói, ta đi hỏi một chút, cũng có thể biết một biết hai."

Tân Nhược Sương theo bản năng lảng tránh ánh mắt hắn "Vậy ngươi tự mình đi hỏi đi!"

Tôn Ngọc lại thâm sâu chăm chú nhìn các nàng một lát, giống như ngộ ra cái gì, gật gật đầu.

"Ta hiểu rồi, đồn đại bên ngoài đều là dối trá, cho nên, các người không sợ ta đi thám thính."

Tân Nhược Tuyết nghe vậy, không khỏi quê quá hóa khùng dậm chân "Ngươi có ý gì? Chỉ nhờ ngươi giúp một chút mà thôi, cần tìm căn nguyên làm gì? Nói cho ngươi biết, ta...ta không sai!" Nàng ta hung hăng nói, người không vì mình, trời tru đất diệt, nàng ta suy nghĩ cho bản thân thì có cái gì sai?

"Sai là bọn họ, là bọn họ...bọn họ thích để tâm vào chuyện vụn vặt, chuyện đã qua đi coi như xong, bọn họ nhớ lâu như vậy làm gì! Ta mặc kệ, ngươi phải phụ trách giúp ta giải quyết phiền toái này." Dưới tình thế cấp bách, bệnh cũ của nàng ta lại tái phát, thói quen xấu trốn tránh trách nhiệm, hơn nữa ngạo mạn ra mệnh lệnh.

Tôn Ngọc đương nhiên không chấp nhận bộ dáng này của nàng ta, đang muốn lạnh lùng từ chối, Tân Như Sương đúng lúc phát hiện hắn sắc mặt không tốt, vội xen tiến vào trấn an.

"Tôn Ngọc, ngươi đừng nóng giận, kỳ thật..." Nàng dò xét tỷ tỷ một chút "Kỳ thật đó cũng là chuyện không dễ nghe, cho nên tỷ tỷ mới không muốn nói cho ngươi biết. Là như vậy, tỷ tỷ từng có hôn ước với Bùi Dật Phàm, nhưng sau lại bởi vì Bùi Dật Phàm hắn... Ách, xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà bị hủy dung, làm cho tính tình đại biến.

Dương Châu ai cũng biết, Bùi Dật Phàm trở nên thật đáng sợ, cho nên, tỷ tỷ cũng không dám gả cho hắn, sợ sẽ có điều bất trắc, vì thế, liền giải trừ hôn ước với hắn. Nghĩ đến, đây chính là điều hắn bất mãn với tỷ tỷ, ngươi biết không! Nhà giàu, người ta đều rất coi trọng mặt mũi."

Tôn Ngọc hoài nghi lại đánh giá hai tỷ muội Tân gia "Như vậy?"

Tỷ muội hai người gật đầu "Đúng như vậy, đúng như vậy!"

Trong mắt Tôn Ngọc vẫn đầy hoài nghi "Nếu đúng là như thế, thì để người nhà họ Tân đi nói chuyện với bọn họ đi! Nếu không đi, thì mời cha mẹ phu quân tỷ tỷ ngươi cùng bọn họ nói chuyện! Dù sao tỷ tỷ ngươi bây giờ cũng là thê tử của con trai nhà bọn họ ."

Tỷ muội hai người lại dò xét liếc mắt một cái, Tân Nhược Tuyết lập tức gạt đi.

"Không được, nếu có thể nói chuyện, thời điểm trước kia khi giải trừ hôn ước có thể nói rõ ràng, bọn họ còn ghi hận đến hiện tại sao? Huống chi, cha ta cùng bá phụ hiện tại đều ra ngoài làm việc, dựa vào mẹ ta cùng bá mẫu, căn bản không thể ứng phó với bọn họ!"

Tôn Ngọc nhìn Tân Nhược Tuyết "Còn có vị hôn phu của ngươi!"

Tân Nhược tuyết đột nhiên trở mình cái xem thường "Quên đi, lúc trước hắn cùng Bùi Dật Phàm tranh giành ta, đã không thấy Bùi Dật Phàm không thuận mắt, hiện tại đi cũng chỉ là cừu nhân gặp mặt, đỏ mắt mà thôi, sao có thể được việc?"

Tôn Ngọc lắc đầu "Vậy cũng chỉ có một cái biện pháp."

"Biện pháp gì?"

"Tìm Bách Nhã Quyên hỗ trợ."

Tân Nhược Tuyết nghe vậy, rất sửng sốt "Muội muội của Tử Chu? Vì sao lại tìm nàng ấy?"

"Ngươi đã quên sao?" Tôn Ngọc miễn cưỡng nói "Long Thiên Sinh luôn luôn theo đuổi nàng ta, chỉ cần nàng ta nói, cho dù là nước sôi biển lửa Long Thiên Sinh chắc chắn sẽ vì nàng ta, không chối từ."

"Long Thiên Sinh?" Tân Nhược Tuyết mặt lộ vẻ khó khăn "Cái tên to con đó? Nhưng mà...Nhã Quyên rất chán ghét hắn!"

Tôn Ngọc than nhẹ "Long Thiên sinh là thiếu bang chủ của Long Đằng bang, chỗ dựa vững chắc sau lưng chính là toàn bộ Long Đằng bang, hơn nữa hắn mặc dù là người phía nam, mà tỷ tỷ hắn lại gả cho Vạn gia ở phương Bắc, mà con gái Vạn gia bảo chủ lại là dâu cả của Nhiễm gia bảo chủ, quan hệ như vậy, có phải dễ nói chuyện hơn không?"

Tân Nhược Tuyết sửng sốt nửa ngày, rốt cục gật đầu "Được rồi! Cũng chỉ có thể như vậy." Nói xong, nàng đẩy Tân Nhược Sương "Vậy! Chỗ Nhã Quyên giao cho ngươi."

Nghe vậy, Tân Nhược Sườn lập tức trở mình một cái rõ ràng.

Tỷ tỷ chính là như vậy, chỉ biết gây phiền toái, lại luôn bắt người khác giúp mình chùi đít! Không chỉ nói người khác, mà ngay cả nàng ta cũng cảm thấy rất không thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.