Trưởng tôn Trấn Quốc Công phủ, Đông Phương Cự có cái nhũ danh hết sức vang dội là Cây Đuốc Nhỏ, nhóc con này có đôi mắt to long lanh, mặt tròn bầu bĩnh, trán đầy đặn, mặt mũi sáng sủa, ai thấy cũng phải khen một tiếng: “Ôi cha, đứa bé này tương lai nhất định thông minh trí tuệ hơn người…”
Mỗi lần lão Công gia nghe được luôn đắc ý không thôi, có lòng bồi dưỡng trưởng tôn tập thành thói quen siêng năng học hỏi, sớm khai thông tư tưởng cho nó.
Nhận được nhiều viên đạn bọc đường rồi, lại có lão Công gia tận lực bồi dưỡng, ngọn lửa ham học hỏi của Cây Đuốc Nhỏ liền bốc cháy bừng bừng. Không thể phụ lòng kỳ vọng của mọi người với mình được, đúng không?
Tư tưởng của Cây Đuốc Nhỏ kỳ diệu như ngựa bay ngàn dặm lẫn với bản tính đặc biệt ngây thơ không so đo của trẻ con, mới đầu mọi người đều cảm thấy mới mẻ lại thú vị, ai nấy đều tích cực giúp đỡ giải đáp, mặc kệ đáp án đúng hay sai thì ít nhất cũng cổ vũ rất lớn cho việc làm của nó. Sau cùng không thể thu dọn, một đốm lửa nhỏ cuối cùng biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, cả Công phủ từ trên xuống dưới đều hứng chịu những câu truy hỏi vô cùng vô tận của nó, không ai may mắn thoát khỏi.
Một ngày, Cây Đuốc Nhỏ hứng trí bừng bừng quan sát toàn bộ quá trình kiến dọn nhà, trầm ngâm suy nghĩ mấy giây sau, hỏi mẫu thân đang canh đệ đệ bò trên cỏ bên cạnh: “Mẹ, mẹ, vì sao Cây Đuốc Nhỏ là người, không phải là kiến?”
Yến Hồng khỏi cần nghĩ, trực tiếp trả lời một cách vô trách nhiệm: “Bởi vì nếu Cây Đuốc Nhỏ là kiến thì không thể làm con của mẹ rồi.”
Cây Đuốc Nhỏ lập tức nóng nảy, hét to: “Cây Đuốc Nhỏ muốn làm con của mẹ, muốn là người, không muốn là kiến.”
Yến Hồng toát mồ hôi, con ngoan, vốn dĩ con không phải là kiến, được chưa? Vội vàng an ủi: “Cây Đuốc Nhỏ đương nhiên không phải kiến rồi, Cây Đuốc Nhỏ là bảo bảo đáng yêu nhất nhất của mẹ, phải luôn ở cùng mẹ!”
Cây Đuốc Nhỏ được an ủi nên yên tâm, lại tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao kiến không thể làm con của mẹ?”
“Bởi vì mẹ là người mà…”
“Vì sao mẹ là người?”
“Bởi vì mẹ của mẹ là người…”
“Vì sao mẹ của mẹ là người?”
Yến Hồng: “….”
Nàng có linh cảm, cứ tiếp tục hỏi như vầy, không cách nào hết nổi, chỉ có truy đến nguồn gốc của sự vật mới thôi.
Cây Đuốc Nhỏ thấy nửa ngày mà mẫu thân không trả lời, nhất thời cảm thấy hết hứng, tự mình nhặt mấy cục đá chặn kiến chơi một hồi, lại có nghi vấn mới: “Vậy Cây Đuốc Nhỏ biến thành người như thế nào?”
Yến Hồng vui sướng, rốt cuộc nhãi con cũng chịu chuyển đề tài, chí ít vấn đề này nàng có thể trả lời rất hoàn mỹ: “Cây Đuốc Nhỏ bị cha biến thành một hạt đậu nhét vào bụng mẹ, sau đó lớn lên, lớn lên bên trong, sau mười tháng biến thành bé con, liền đi ra!”
“Vậy đệ đệ muội muội cũng là hạt đậu hả?”
“Đúng rồi, giống như Cây Đuốc Nhỏ đó?”
“Vậy con kiến cũng là hạt đậu sao?” Cây Đuốc Nhỏ kiên quyết không chịu bỏ qua công trình nghiên cứu loài kiến sinh sản như thế nào. Yến Hồng lần nữa có dự cảm, cứ hỏi tiếp như vầy, kết quả y chang đã thuật ở trên.
Và thế là nàng lại tỉnh bơ giả vờ không nghe thấy, còn khoa trương bồng thằng út lăn qua một bên: “Ôi cha, Lá Cây Nhỏ, sao con lại nhét cỏ vô miệng, con đâu phải dê con…”
Vừa vặn Đông Phương Manh bưng một mâm điểm tâm đi tới, sự chú ý của Cây Đuốc Nhỏ lại bị dời đi, Yến Hồng thoát được một kiếp hung hiểm.
Một ngày khác, Cây Đuốc Nhỏ tè dầm ra giường, lúc Yến Hồng phơi chăn vừa khéo thập lục đi tản bộ ghé qua, cười hì hì hỏi Cây Đuốc Nhỏ: “Cây Đuốc Nhỏ à, sao lại phải phơi chăn thế? Không phải là có bé nào tè dầm nữa đấy chứ?”
Cây Đuốc Nhỏ ngước lên dùng ánh mắt “sao cả cái này mà bá mẫu cũng không hiểu” nhìn nhị bá mẫu của nó, một chút cũng không thấy xấu hổ, đáp tỉnh queo: “Không phải tè dầm, là chim nhỏ đổ mồ hôi.”
Yến Hồng nhịn hết nổi, xoắn chăn làm lủng một cái lỗ.
Kết quả Cây Đuốc Nhỏ còn không chịu tha cho nàng, vô tội hỏi: “Mẹ, vì sao chim nhỏ của Cây Đuốc Nhỏ luôn đổ mồ hôi? Nó không sợ nóng à?”
Tiếng cười của thập lục khi đó, phải nói là kinh thiên động địa, bi thảm nhất trần gian.
Lại một ngày khác, Cây Đuốc Nhỏ và cha chơi trò chơi, Đông Phương Manh nặn một con heo bằng bùn đưa cho con trai: “Một cái heo.”
Trải qua sự bồi dưỡng của Yến Hồng, người nhà cầm tinh con gì, Đông Phương Manh đã có khái niệm sơ bộ, thế nên đặc biệt nặn cho con một đội quân cầm tinh.
Yến Hồng ở bên chỉnh lại: “Manh Manh, không phải một cái heo mà là một con heo hoặc là heo một con, không thể dùng cái để đếm.”
Đông Phương Manh ngước mắt cười với nàng, gật mạnh đầu tỏ ý đã biết.
Cây Đuốc Nhỏ lại không dễ xua đuổi như cha nó: “Mẹ, vì sao heo và trâu thì là một con, vịt và gà là một con [42]? Rõ ràng mẹ dạy Cây Đuốc Nhỏ, chúng đều là động vật mà.”
Yến Hồng than thở, nhà có bảo bảo hay hỏi không biết là xui hay hên nữa, nhưng vấn đề thì vẫn phải trả lời: “Bởi vì trâu và heo to hơn, bự hơn nên dùng con để tính. Vịt và gà nhỏ hơn, nên dùng con để gọi.”
Cây Đuốc Nhỏ gật đầu: “A, con biết rồi, cha, giúp Cây Đuốc Nhỏ nặn một con mẹ, một con cha, một con Cây Đuốc Nhỏ, còn có hai con đệ đệ một con muội muội…”
Yến Hồng hộc máu: “Con à, người phải dùng ‘người’ để tính, không thể dùng con…”
Cây Đuốc Nhỏ cau mày: “Vì sao? Không phải mẹ nói lớn dùng con, nhỏ dùng con sao?”
Yến Hồng rơi lệ, ngã nhào vào lòng Đông Phương Manh giả chết không đáp.
Xét thấy mấy chuyện vừa qua, gần đây Yến Hồng khá phiền muộn. Nàng bắt đầu điên cuồng tưởng nhớ một quyển sách ở thời đại xa xôi kia, đó là một quyển sách vừa có chiều rộng vừa có chiều sâu, vừa đại chúng vừa tao nhã, vừa cao cấp lại vừa thực dụng, quyển sách đó có tên gọi “Mười vạn câu hỏi vì sao”.
“Tẩu biết trên thế giới này chuyện khủng khiếp nhất là gì không?” Không đợi trưởng tẩu Việt Dã Thỏ trả lời, Yến Hồng đã tự cho đáp án: “Đó là con trưởng nhà muội học được cách suy nghĩ! Vậy tẩu biết chuyện gì còn đáng sợ hơn chuyện đó nữa không? Là con trưởng nhà muội học được cách đặt câu hỏi…”
Đại tẩu nữ hiệp Thỏ đồng tình ngay tắp lự. Nàng nhớ mấy ngày trước Cây Đuốc Nhỏ bám lấy mình hỏi: “Đại bá mẫu, vì sao đầu mọc ở trên cổ, mông lại mọc trên chân vậy?” >_
Hễ nghĩ đến không thể hỏi Baidu cũng không thể hỏi Google ca ca, Yến Hồng lại không nhịn được bi thương, ôm nữ hiệp Thỏ khóc kể: “Muội có phải Nhất Hưu Ca đâu, vì sao cứ hỏi muội chứ…”
Thập lục đang cắn hạt dưa tò mò ngắt lời: “Nhất Hưu Ca là ai?”
“Là một hòa thượng.” Yến Hồng đang giả khóc, Đông Phương Manh tốt bụng giải thích cho nhị tẩu, thuận tiện đưa ly nước tới miệng thê tử: “Hồng Hồng, uống nước.”
“Cám ơn Manh Manh.” Yến Hồng lập tức sán lại ực ực mấy ngụm, đúng lúc gào xong cổ họng hơi khô, bổ sung nước trước.
“Người đó thì liên quan gì đến việc Cây Đuốc Nhỏ hay hỏi chứ?” Thập lục càng mù tịt.
“Quan hệ lớn à!” Yến Hồng cũng không tiếp tục khóc kể nữa, vội vàng tiến hành phổ cập kiến thức: “Biết hứng thú lớn nhất của Nhất Hưu Ca là gì không? Là người khác hỏi hắn trả lời! Nếu có hắn ở đây thì tốt quá, muội nhất định không do dự quẳng Cây Đuốc Nhỏ cho hắn!” Nói chắc như bắp rang, không ai nhận ra đây là mẹ ruột đứa nhỏ cả.
“Có khoa trương tới vậy không?” Mộc Vũ Phi rõ ràng còn chưa nếm đòn tấn công “vì sao” của Cây Đuốc Nhỏ, tỏ vẻ nghi ngờ.
Yến Hồng ném cho hắn ánh mắt trợn trắng: “Không tin hả? Được thôi, mấy ngày tới ngươi phụ trách chăm Cây Đuốc Nhỏ đi, nhớ nhé, toàn bộ hành trình “ba cùng” đấy!”
“Ba cùng?”
“Là cùng ăn cùng uống cùng chơi!”
“Có gì khó đâu? Xem các ngươi làm cha mẹ kìa, thật sự không có tiền đồ gì cả, một đứa nhỏ ba tuổi mà cũng sợ! Chờ coi ta đi!” Mộc Vũ Phi vừa tuyên bố hùng hồn xong liền nhận được ánh mắt rửa tội từ các hướng. Thập lục và Việt Dã Thỏ đồng thời tặng hắn ánh mắt đồng tình hai chục phần, nghĩ bụng quả nhiên điếc không sợ súng, ngay cả lão Công gia uyên bác nhất hiện giờ còn đề phòng Cây Đuốc Nhỏ như phòng trộm, tên này còn đến cửa nạp mạng, quả nhiên là đồ thích bị ngược.
Yến Hồng cười thầm, rốt cuộc cũng được thư thái vài ngày.
Đối mặt với ánh mắt trong trẻo của Đông Phương Manh, Yến Hồng nhe răng, giơ tay làm dấu chiến thắng. Đông Phương Manh nghiêng đầu cười, hàng mi dài khẽ rung, trong mắt lấp lánh ánh sáng, lập tức khiến Yến Hồng mê mẩn mất hồn, quên hết mọi chuyện chung quanh.
Cứ cảm thấy cha bọn trẻ nhà nàng, càng lúc càng hút hồn…
Mộc Vũ Phi đảo mắt, không nhịn được liếc xéo một cái, hừ khẽ: “Thật là, vợ chồng già cả rồi còn quấn quít thế cho ai xem…”
Thập lục hé mi mắt đã khép một nửa, cười cười như không: “Còn không phải để cho con hồ ly nào đó nhìn tới chua lòm sao?”
Một câu làm Mộc Vũ Phi nghẹn họng nói không ra lời, nửa ngày đỏ mặt vất lại một câu: “Ta đi tìm Cây Đuốc Nhỏ.” Thoáng cái biến mất đằng xa.
Việt Dã Thỏ nhẹ nhàng kéo tay áo thập lục, hai người nhìn nhau, hội ý xong cũng len lén rút lui, còn lại hai người quấn quít cười ngây ngô, trong tiếng gió xào xạc, có chàng có thiếp.
“Một ngày nhàn rỗi thế này, cứ như đang nằm mơ.” Yến Hồng dựa vào lòng Đông Phương Manh, thoải mái cảm thán.
Ba đứa quỷ con bị cha mẹ chồng bế đi chơi rồi, Cây Đuốc Nhỏ giao cho Mộc Vũ Phi, rốt cuộc nàng cũng trộm được chút thời gian cũng người yêu quấn quấn quít quít.
Nữ nhân làm mẹ rồi, quả nhiên thê thảm.
Nhớ hương vị thế giới hai người quá.
“Nằm mơ? Hồng Hồng muốn ngủ” Đông Phương Manh tưởng lầm nàng muốn ngủ, ôm nàng nằm xuống giường mềm. Yến Hồng lựa thế lật người lại nằm sấp trên người hắn, nhanh như chớp “chút” một cái lên môi hắn, dịu dàng cười: “Không mệt, muốn trò chuyện với Manh Manh.”
Hắn rướn cổ “chút” lại một cái, ánh mắt sáng ngời, chờ nàng gợi mở đề tài.
Cái gọi là đề tài giao lưu giữa vợ chồng, thật ra phần lớn thời gian đều là nàng nói, hắn nghe. Rất hiếm khi hắn góp lời, cũng rất ít phát biểu ý kiến nhưng nàng biết hắn nghe rất nghiêm túc, rất cố gắng hiểu ý nghĩ của nàng.
“Một lần sinh nhiều bảo bảo như thế, Hồng Hồng cứ mải chăm sóc bọn nhỏ, Manh Manh có cảm thấy tịch mịch không?” Nàng vùi vào hõm cổ hắn, thì thầm nỉ non, ngón tay quấn lấy tóc hắn, cuộn thành vòng. Tóc hắn trơn mát, giống như tơ lụa thượng hạng.
“Tịch mịch, là cái gì?” Nàng cho rằng hắn sẽ không trả lời, kết quả hắn lại hỏi nàng như thế.
Không nhịn được buồn cười, phải ha, có lẽ người thật sự cảm thấy tịch mịch là nàng cơ. Bị mấy đứa nhỏ đeo bám, không có thời gian quan tâm hắn, chẳng phải nàng thiếu hơi ấm của hắn sao? Nhất là mấy ngày nay, mỗi tối đều bị Cây Đuốc Nhỏ bám cứng ngắc…
Xem ra cần phải cho Cây Đuốc Nhỏ ngủ một giường riêng rồi!! Bà mẹ vô lương nào đó không hề đếm xỉa đến việc con mình mới là đứa con nít ba tuổi, đã mưu đồ cho nó độc lập rồi…
Phát giác tâm tình nàng thay đổi, hắn nghiêng đầu nhìn sắc mặt nàng: “Không vui?”
“Tịch mịch, cái này ấy mà, cũng không phải là không vui, là cảm giác hình như chỉ có một mình, cô độc lẻ loi, sau đó chỗ này trống rỗng.” Yến Hồng chỉ vào vị trí trái tim.
Đông Phương Manh chụp ngón tay nàng, lắc đầu: “Không có, Manh Manh ở đây. Hồng Hồng, cũng ở đây.” Cũng chỉ vào trái tim hắn.
Thông báo đơn giản thẳng thắn như thế, khiến nàng hạnh phúc tới choáng váng.
Hắn không biết lời ngon tiếng ngọt, giữa vợ chồng lãng mạn triền miên hắn càng không rành lấy một chút, nhưng câu nói giản dị mộc mạc mà thẳng thắn như thế này, là lời hứa đẹp nhất trên đời, còn rất êm tai.
Dựa vào bờ vai không quá rắn chắc, cảm nhận nhịp tim vững vàng đều đặn của hắn, nàng cảm thấy, không thể tìm đâu một người hợp với nàng như thế, hai đời hai kiếp làm người, cũng chỉ có hắn.
Đã đủ lắm rồi.