Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 107: Chương 107: BA ĐỨA BÉ MỘT SÂN KHẤU




Năm năm sau

Không ai biết năm đó một nhà Võ Lâm Minh Chủ đời trước đã xảy ra chuyện gì mà trong nháy mắt bị thứ gì đó san thành bình địa, mà Võ Lâm Minh Chủ hiện nay, nghe nói vốn là con trai cuả Võ Lâm Minh Chủ đời trước, phải nói Võ Lâm Minh Chủ bây giờ là thiếu niên xuất anh hùng, hai vị phu nhân kia của hắn lại càng không phải nói đến, hiện tại đã sinh được cho hắn hai nhi tử và một nữ nhi, mọi người đều hâm mộ hắn vì có thể chung sống hòa hợp với hai vị phu nhân.

Quý Triết đã năm tuổi rồi, Quý Niệm Sầu cùng tuổi với hắn, so với hắn thì nhỏ hơn một tháng tuổi, còn lại Lâm Tử Hào là nhỏ nhất. Quý Tinh cùng với Lâm Nhược Tịch ngồi ở lương đình nhìn ba đứa bé nô đùa với nhau.

“Tinh Nhi, ta rất ngạc nhiên, ban đầu muội làm cái gì mà thuốc nổ lại có thể lợi hại như vậy, nhưng mà làm sao muội lại nghĩ đến việc khiến Hách Liên Viên làm Võ Lâm Minh Chủ?” Lâm Nhược Tịch vẫn không hiểu, “Tỷ chính là Đại tiểu thư của Lâm gia bảo kia mà, tỷ ngẫm lại xem, địa vị này có phải rất quan trọng hay không? Còn nữa, nếu có người nịnh bợ, vậy chúng ta còn không phải muốn biết cái gì cũng có thể biết ư?” Lâm Nhược Tịch bừng tỉnh hiểu ra.

“Nhưng muội tại sao lại muốn lấy cái tên Niệm này?” Lâm Nhược Tịch nói, gợi lên hồi ức của Quý Tinh, “Muội nghĩ rằng, bây giờ là lúc tìm ra kẻ đứng sau màn độc thủ năm năm trước rồi.” Bởi vì cái chết của Hắc Bạch Song Sát rất không đúng lúc, bọn họ còn chưa kịp hỏi.

“Ừ” Lâm Nhược Tịch cũng nghĩ đến chuyện năm đó, tâm tình của hai người không khỏi sa sút, mà lúc này ở nơi xa truyền đến tiếng cãi vả làm cho hai người hoàn hồn, không lẽ hai tiểu tử lại đang khi dễ Quý Niệm Sầu? Nghĩ như vậy, hai người đứng dậy đi tới.

“Lâm Tử Hào, Sầu nhi là của ta, ngươi tránh ra cho ta.” Quý Triết thở phì phò nhìn hắn, “Cái gì của ngươi, nàng là muội muội của ngươi, muội muội có hiểu hay không?” Lâm Tử Hào cũng không cam chịu yếu thế, Quý Niệm Sầu nhìn hai người kẹp nàng ở giữa rồi gây gỗ, chỉ có thể òa khóc, nàng không biết vì cái gì mà trước mặt nàng hai người luôn muốn cãi nhau.

“Quý Triết, con lại đang ức hiếp muội muội?” Quý Tinh tiến lên nhéo lỗ tai của Quý Triết, mà Lâm Tử Hào cũng bị như hắn, “Lâm Tử Hào, nói qua bao nhiêu lần, coi như tuổi con còn nhỏ cũng không thể đi khi dễ Quý Niệm Sầu!” Gương mặt hai tiểu tử uất ức, không biết tại sao mẫu thân của mình che chở cho Quý Niệm, mà Hách thúc thúc cũng thế.

“Không có, mẫu thân, con không có.” Quý Triết nói xong, thỉnh thoảng tránh khỏi bàn tay của nàng, nhéo lỗ tay rất đau. Lâm Tử Hào làm bộ đáng thương nhìn mẫu thân của mình, “Mẫu thân, con cũng không có.” Quý Tinh buông tay ra, Lâm Nhược Tịch cũng buông tay ra, mấy tiểu tử này liền giả bộ đáng thương với các nàng.

“Các con đều đi tìm nhũ mẫu cho ta.” Quý Tinh nói xong, xoay người ngồi xuống trước mặt Niệm Sầu, “Được rồi, Niệm Sầu đừng khóc nhé, mẫu thân đã giáo huấn ca ca rồi, con cũng đi tìm nhũ mẫu có được hay không?” Quý Niệm Sầu xoa mắt gật đầu, “Mẫu thân, con biết rồi.” Nói xong, nàng cũng chạy về phía hai người vừa rời đi.

“Tinh nhi, Niệm Sầu rất hiểu chuyện, hi vọng tương lai bọn chúng sẽ tránh được cảnh đầu rơi máu chảy.” Quý Tinh cũng nhìn xa xa, chuyện bọn nhỏ cứ đợi chúng trưởng thành đi, đương nhiên nàng cũng tôn trọng quyết định của Niệm Sầu.

“Đó cũng là nhi tử của tỷ đúng không?” Quý Tinh tức giận nhìn nàng, Lâm Nhược Tịch nhún vai. “Nếu hắn và người nào đó giống nhau, ta đây sẽ coi như chưa từng sinh ra hắn.” Quý Tinh biết nàng nói tới ai, quả nhiên Đường Tĩnh Thiên làm người khác rất thất vọng, ngược lại Hách Liên Viên nàng cảm thấy rất thích hợp với Nhược Tịch, ban đầu làm sao nàng lại không phát hiện ra chứ.

“Đúng rồi, Tinh nhi, muội bắt được người đứng sau màn độc thủ năm đó rồi ư?” Lâm Nhược Tịch nhìn nàng rồi hỏi, Quý Tinh cũng nhìn lại nàng ấy, Lâm Nhược Tịch khó hiểu trên người nàng có bị gì sao, nàng cúi đầu nhìn một chút, không thấy gì.

“Thủy Linh.” Quý Tinh thốt ra hai chữ, Lâm Nhược Tịch ngẩn người, “Ta hoài nghi năm đó là cô ta tìm người muốn mạng của tỷ.” Mặc dù nàng không tin đây là sự thật nhưng tất cả các chứng cứ đều chỉ về phía Thủy Linh, năm đó hai người các nàng đã có khúc mắc quá lớn.

“Vậy... Muội định làm gì?” Nàng cũng không thay Thủy Linh bào chữa nữa, lâu như vậy nàng cũng suy nghĩ kĩ rồi, vì một nam nhân các nàng không thể nào trở thành tỷ muội tốt được rồi, chỉ có thể trở thành kẻ địch, lòng ghen tị của nữ nhân thật đáng sợ.

“Đi thăm hỏi bọn họ.” Quý Tinh nói xong liền chú ý đến phản ứng của Lâm Nhược Tịch, xem ra nàng vẫn không quên, “Chuyện này, ta sẽ không đi.” Nửa ngày nàng mới thốt ra những lời này, Quý Tinh biết nàng sẽ nói như vậy.

“Có một số việc, đối mặt không nhất định là chuyện xấu, huống chi, Hách Liên Viên sẽ đi củng chúng ta.” Ý của nàng rất rõ ràng, nhưng Lâm Nhược Tịch vẫn muốn rút lui, “Cái đó ta sẽ suy nghĩ lại.” Nói xong, xoay người bước đi, Quý Tinh nhìn theo bóng lưng của nàng, biết rằng tư tưởng người cổ đại không bằng người hiện đại, nhưng nàng sẽ tận lực thay đổi Lâm Nhược Tịch, tại sao cứ muốn treo cổ trên một thân cây hơn nữa lại là một gốc cây nát.

“Nhũ mẫu, tại sao tất cà mọi người lại thương Niệm Sầu như vậy, có phải vì chúng con không ngoan không?” Quý Triết nhoài người vào người trước mặt mình, Khánh tẩu thở dài, nhắc tới cũng là Niệm Sầu có phúc khí, A Cửu bọn họ trên trời có linh thiêng hẳn là rất vui mừng.

“Nào có, không phải mọi người đều rất yêu thương các con sao, còn có nhũ mẫu nữa.” Bà sờ đầu Quý Triết, có một số việc cũng là bây giờ bà mới biết nhưng bà sẽ giữ bí mật tuyệt đối, hai nữ nhân các nàng cũng là không dễ dàng.

“Đúng vậy nhũ mẫu người nhất định là gạt chúng ta.” Lâm Tử Hào cũng ngã người vào, bởi vì mỗi lần Niệm Sầu phạm sai lầm tất cả mọi người đều sẽ tha thứ nàng, mà bọn họ phạm sai lầm sẽ bị đánh, chuyện này vốn là đối xử không công bằng.

“Không có, ta làm sao có thể lừa các con được.” Khánh tẩu cười nhìn nơi khác, lúc này từ cửa có một bóng người nhỏ bé chạy vào, “Hai người các huynh, có phải lại đang nói xấu muội hay không?” Quý Niệm Sầu nhìn bọn họ, bọn họ hay chọc ghẹo nàng.

“Không có.” Quý Triết vội vàng phủ nhận, mà Lâm Tử Hào cũng cùng một giuộc, “Đúng vậy, thế nào? Ai bảo mẫu thân chúng ta đều thích muội, đáng ghét.” Nói là nói như vậy nhưng thật ra hắn rất thích Niệm Sầu, chỉ là hắn lộ ra vẻ không thích điệu bộ của nàng.

“Hu hu nhũ mẫu, Tử Hào khi dễ con.” Nói xong lại khóc, Khánh tẩu buông hai người xuống đi tới trước mặt nàng. “Niệm Sầu ngoan, con vừa khóc nhũ mẫu liền đau lòng.” Lời này không giả, mỗi lần nhìn đến Niệm Sầu bà liền nhớ tới chuyện năm đó nhưng bà không biết vì sao Quý Tinh lại chọn tên này đặt cho nàng.

“Nhũ mẫu người gạt con rõ ràng là người thích Niệm Sầu nhiều hơn.” Lâm Tử Hào kêu to, Quý Triết cũng gật đầu, quả thật mỗi lần Niệm Sầu vừa khóc người lớn sẽ vây xung quanh nàng, mà bọn họ khóc thì không người nào để ý.

“Tử Hào, ta cảm thấy chúng ta có thể là được nhận nuôi.” Quý Triết bộ dáng tiểu đại nhân vỗ vỗ vai hắn, còn khuôn mặt của Lâm Tử Hào lại trắng bệch, “Thật... Có thật không?” Vừa nghe Quý Triết nói vậy lại liên tưởng đến mẫu thân của mình mỗi lần nhìn đến hắn hình như có chút chán ghét từ ánh mắt đến bộ dáng của hắn càng tin tưởng đến lời nói của Quý Triết.

Chẳng qua Quý Triết chỉ nói giỡn nhưng nhìn nét mặt của Lâm Tử Hào hắn liền hoảng sợ, “Tử Hạo, ngươi làm sao vậy?” Hắn vội vàng đẩy Tử Hào một cái, “Ta được nhận nuôi... Ta được nhận nuôi.” Hắn tự lẩm bẩm, Quý Triết biết mình đã gây họa.

“Hu hu! Nhũ mẫu mau đến nhìn xem Tử Hào sao hắn lại có thể ngốc như vậy.” Quý Triết lần này là bị dọa sợ mà khóc, Khánh tẩu xoay người, quả nhiên, thấy thân thể nho nhỏ của Lâm Tử Hào lảo đảo muốn ngã, mà Niệm Sầu cũng không khóc nữa rồi, sắc mặt Tử Hào rất khó coi, làm bà cũng sợ hết hồn.

“Tử Hào, con làm sao vậy? Đừng dọa nhũ mẫu chứ.” Khánh tẩu cũng sợ hết hồn, “Triết nhi, sao lại như thế này?” Bà hỏi Quý Triết, mới vừa rồi là hai người bọn họ đi chung với nhau, “Con vừa nảy có đùa giỡn, nói... Nói chúng con có thể là được nhận nuôi, đệ ấy liền như vậy.” Khánh tẩu thật không biết nên nói gì, Lâm Nhược Tịch đôi khi nhìn Lâm Tử Hào lại nhớ tới Đường Tĩnh Thiên, cho nên có lúc ánh mắt rất biết làm người ta hiểu lầm.

“Ta được nhận nuôi...” Lâm Tử Hào còn lặp lại lời vừa rồi. “Niệm Sầu nhanh đi tìm nghĩa mẫu Nhược Tịch.” Khánh tẩu nói với người phía sau. Niệm Sầu gật đầu một cái, lập tức chạy ra ngoài, Quý Triết đã sợ tới không nói được lời nào, một hồi mẫu thân nhất định sẽ dạy dỗ hắn.

“Mẫu thân... Mẫu thân...” Thân mình nhỏ cuả Niệm Sầu vội chạy tới hoa viên, “Niệm Sầu, làm sao vậy? Chạy chậm một chút, cẩn thận.” Quý Tinh vừa muốn trở về, liền đụng phải nàng đang chạy tới. “Nghĩa mẫu đâu?” Đầu nhỏ nhìn chung quanh, không nhìn thấy người nàng muốn tìm.

“Niệm Sầu, con tìm nghĩa mẫu làm gì?” Nàng tò mò hòi, “Mẫu thân, Tử Hào, Tử Hào huynh ấy đã xảy ra chuyện.” Nàng mới vừa nói xong, Quý Tinh đổi sắc mặt, “Niệm Sầu, con trở về trước mẫu thân đi tìm nghĩa mẫu.” Nói xong Quý Tinh chạy ra ngoài, Niệm Sầu thấy mẫu thân đi tìm nghĩa mẫu rồi nàng cũng chạy đi tìm nhũ mẫu.

“Nhược Tịch, Nhược Tịch.” Quý Tinh chạy tới phòng Nhược Tịch, lại không thấy người, nàng muốn liều mạng. Nàng tiếp tục tìm, làm nàng sốt ruột muốn chết, không biết Tử Hào rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Thôi, đi xem Tử Hào trước vậy, vừa nghĩ tới liền xoay người, liền đâm sầm vào Lâm Nhược Tịch vừa đi tới, “Tinh nhi, có chuyện gì à?” Mới vừa rồi nàng thấy Quý Tinh đứng trước cửa phòng nàng, liền tò mò đi tới xem một chút, vậy mà Quý Tinh đột nhiên xoay người va đụng phải nàng.

“Tỷ ở đây, đi mau.” Quý Tinh kéo tay nàng chạy, “ Tinh nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm Nhược Tịch đầu óc mơ hồ nhìn Quý Tinh lôi kéo nàng chạy, “Tử Hào xảy ra chuyện.” Lần này không cần Quý Tinh rồi chính nàng cũng mau chóng chạy.

“Khánh tẩu, đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Nhược Tịch vừa vào cửa liền hỏi, Khánh tẩu chỉ con người bé nhỏ lúc này còn đang tự lầm bầm, Lâm Nhược Tịch xông lên trước một phát bắt được bờ vai của hắn, “Tử Hào, con làm sao vậy?” Nhìn thấy mẫu thân của mình, Lâm Tử Hào cuối cùng cũng có chút phản ứng, “Mẫu thân, con không phải được người sinh ra sao?” Hắn nhìn nàng, Lâm Nhược Tịch nhíu mày lại.

“Ai nói con là nhận nuôi? Con là do ta sinh. Chính ta đã là đau đớn một ngày một đêm mới sinh được con, đừng dọa mẫu thân có được hay không?” Rốt cuộc là ai nhàm chán đùa kiều như vậy, “Quý Triết có phải con hay không?” Quý Tinh gần nhất liền nhìn đến nhi tử của mình, vẻ mặt làm sai, bộ dáng co rụt lại ở nơi này, việc này khẳng định có liên quan đến hắn.

“Mẫu thân... Con... Con không phải cố ý.” Quý Triết nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nàng, Quý Tinh tiến lên kéo hắn. “Ta dạy con nói lung tung.” Nói xong tay không chút lưu tình tiến tới mông hắn đánh xuống, “Mẫu thân, con sai rồi người đừng đánh.” Quý Triết khóc lóc cầu xin tha thứ nhưng Quý Tinh không ngừng tay.

“Mẫu thân, người không lừa con?” Lâm Tử Hào nhìn người trước mắt, Lâm Nhược Tịch dùng sức gật đầu một cái, “Mẫu thân nếu lừa gạt con sẽ là tiểu cẩu có được hay không?” Nghe nàng nói như vậy Lâm Tử Hào lúc này mới cười rộ lên.

“Tinh nhi, được rồi, Tử Hào không sao muội đừng đánh Triết nhi nữa.” Lâm Nhược Tịch đứng lên nhìn người bị đánh khóc sướt mướt kia tiến lên ngăn cản Quý Tinh đánh hắn.

“Không giáo huấn hắn thì hắn không nhớ được. Chuyện như vậy có thể nói lung tung sao?” Nàng vẫn như cũ giáo huấn Quý Triết khóc đến thở không ra hơi, “Không... Không có... Mẫu thân... Mẫu thân con biết sai rồi.” Quý Triết khóc thút thít nghẹn nói, Quý Tinh lúc này mới bỏ qua cho hắn.

“Các người, nơi này có chuyện gì xảy ra? Ta vừa lại đây liền nghe được tiếng khóc? Triết nhi con làm sao lại khóc thế? Không có khí khái nam nhi!” Hách Liên Viên đi tới nhạo báng hắn, Quý Triết chạy tới, Hách thúc thúc đối với hắn rất tốt, “Hách thúc thúc.” Quý Triết ôm chân của hắn, Hách Liên Viên cúi người xuống ôm hắn vào trong lòng.

“Ta nói huynh đừng cưng chiều nó, cả ngày chỉ toàn gây rắc rối.” Quý Tinh bất đắc dĩ nhìn người trước mắt, còn Hách Liên Viên lại nhìn người trong ngực, “Triết nhi con lại gây họa gì vậy?” Hắn hỏi xong, Quý Triết liền cuối đầu, “Con... Con nói giỡn với Tử Hào nói chúng ta có thể là được nhận nuôi, sau đó đệ ấy... Đệ ấy liền khóc.” Nghe xong lời này Hách Liên Viên liền nhìn Tử Hào đứng một bên.

“Tử Hào con không phải là được nhận nuôi, các con đều không phải là được nhận nuôi.” Trong ngực Quý Triết cúi đầu thật thấp, “Tốt lắm, lần sau đừng tái phạm nữa.” Hách Liên Viên xoa đầu của hắn, “Đúng rồi, ta có mang đồ ngon cho các con ăn, ở bên ngoài đi lấy thôi.” Nói xong, hắn liền đặt Quý Triết để xuống, trẻ con cũng chỉ là trẻ con, vừa nghe nói đến ăn chuyện vừa rồi cũng không nhớ nữa, ba người liền xông ra ngoài.

“Này, Triết ca ca, Tử Hào các huynh đợi muội với.” Niệm Sầu tức giận nhìn hai người chạy trước mặt, “Con rùa nhỏ, mau tới đuổi theo chúng ta, nếu đuổi không kịp một hồi sẽ không cho muội ăn cái gì.” Quý Triết và Lâm Tử Hào đồng thời cùng quay về phía nàng làm mặt quỷ, “Hai người các huynh thật đáng ghét.” Nói tới nói lui nhưng nàng vẫn cố dùng sức đuổi kịp bọn họ.

“Vẫn là làm trẻ con tốt, không buồn không lo.” Quý Tinh thở dài, ba người đều tự trầm mặc, một lát sau, Hách Liên Viên phá tan sự im ắng, “Các muội đi theo ta đến thư phòng, ta có việc thương lượng cùng các muội.” Hai người cũng gật đầu một cái, “Khánh tẩu, người cũng đi ra ngoài trông bọn trẻ đi.” Hách Liên Viên nhìn người đang đứng ở một bên nói, Khánh tẩu gật đầu một cái đi ra ngoài.

Ba người trong phòng cũng đi đến thư phòng, đến thư phòng Hách Liên Viên đóng cửa lại, sau đó ngồi vào một bên của ghế trên, trước khi mở miệng liền nhìn Lâm Nhược Tịch một chút, “Có chuyện gì huynh cứ nói đi, ta không sao.” Nàng biết chuyện này khẳng định có liên quan đến nàng.

“Hai ngày nữa là sinh nhật của tiểu thiếu trang chủ Thiên Lan sơn trang Đường Nguyệt Hạo, cho mời chúng ta đi, ta muốn nghe một chút ý kiến của bọn muội.” Hắn nói xong, mặt Lâm Nhược Tịch trắng bệt, tiểu thiếu trang chủ? Quả nhiên, hắn vẫn là... Quý Tinh cũng chỉ có thể than thở trong lòng, này cố nhân, chính là không thông suốt, nàng cũng không muốn giúp hắn.

“Đi! Tại sao không đi?” Quý Tinh đồng ý một tiếng nhưng Hách Liên Viên lại nhìn Lâm Nhược Tịch, Quý Tinh cũng quay đầu nhìn nàng, trong khoảng thời gian này, nàng phát hiện Hách Liên Viên có chút chuyển biến nho nhỏ, nàng càng cảm thấy hai người bọn họ mới thích hợp hơn.

Trong lòng Lâm Nhược Tịch làm đấu tranh, nàng nhìn hai người trước mặt, hít một hơi thật sâu, “Đi! Ta cũng đi.” Nàng không thể rơi ở phía sau, nàng cũng sẽ cho hắn nhìn thấy, nàng cũng không kém cỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.