Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 90: Chương 90: Chương 80.1: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (3)




Editor: Mai Tuyết Vân

Ở bên kia Hách Liên Viên giao hết đồ cho chưỡng quỹ thương hội, rồi vội vã trở về, chưỡng quỹ muốn giữ hắn lại ăn cơm nhưng hắn lắc đầu, hắn có vẻ rất lo lắng cho Qúy Tinh, nhất định một mình nàng làm cơm sẽ không được, chẳng qua khi hắn trở về nhà lại thấy một bóng lưng của đàn ông, người kia là ai? Mang theo sự nghi ngờ, hắn tiến vào nhà rất nhanh.

"Huynh trở về rồi? Ăn cơm chưa?" Quý Tinh kinh ngạc nhìn người mới đến, nhìn thời gian nàng cho là hắn sẽ không trở về ăn mới đúng."Không có, một mình nàng ở nhà ta không yên lòng." Hắn nói xong, thân thể người đang vùi đầu ăn cơm khẽ cứng lại một chút.

"Ta bới cơm giúp huynh.’’ Nói xong Qúy Tinh định đi vào phòng bếp, lại bị Hách Liên Vên ngăn cản, "Nàng đừng đi nữa, để ta tự đi.’’ Hắn buồn bực nhìn người ngồi trên ghế rồi xoay người đi ra ngoài, không bao lâu sau Hách Liên Viên đã bưng chén cơm đến.

"Tinh nhi, những thứ này đều do nàng làm hay sao?" Hắn ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, Qúy Tinh gật đầu, Hách Liên Viên lập tức cầm đũa lên ăn, "Ừ, ăn rất ngon." Vừa ăn hắn vừa tán dương, trêu chọc làm Qúy Tinh bật cười, "Đừng nói chuyện, cơm phun ra ngoài thật không nên ." Lời này vừa nói ra, quả nhiên Hách Liên Viên không nói chuyện nữa, chỉ là ánh mắt không ngừng liếc nhìn người ngồi bên cạnh.

Quý Tinh cũng biết hắn đang đợi nàng giới thiệu, nhưng mà nàng và người câm không quen biết, cũng không biết nói thế nào, vậy thì dứt khoát không nói cái gi. Nam Cung Hi thấy Hách Liên Viên trở lại, vội vã ăn cơm cho xong, rồi đứng dậy xông ra ngoài, Quý Tinh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bỏ chạy rất xa, lúc này Hách Liên Viên không nhịn được lên tiếng.

"Tinh nhi, người mới vừa ở đây là ai vậy? Sao lại kỳ quái đến thế?" Khi ăn đã không nói chuyện, lúc ăn xon lại trực tiếp bỏ chạy. “Hắn à? Chính là cái người lần trước chúng ta cho mượn dù đó mà, huynh còn nhớ không? Hôm nay hắn cầm ô trae, sau đó hắn đói bụng, ta lập tức giữ hắn lại ăn cơm, nhìn bộ dạng của hắn rất nghèo, haizz!” nàng thở dài, Hách Liên Viên nhìn về phía Nam Cung Hi bỏ chạy.

"Vậy tại sao hắn lại không hề nói chuyện? " Hắn vẫn luôn cúi đầu, vốn không thể nhìn thấy diện mạo của hắn, nói đến đây, Qúy Tinh lại càng thêm thở dài, “Thật may là lúc nãy huynh không hỏi ta, ta đoán hắn bị câm, bởi vì cho đến bây giờ ta vẫn chưa nghe hắn nói câu nào.” Hách Liên Viên gật đầu một cái, may mắn lúc nãy hắn không hỏi, nếu Qúy Tinh trả lời thẳng rằng hắn bị câm, có thể sẽ làm hắn bị dả kích.

Lập tức chuyển sang chuyện khác."Nàng làm thức ăn ăn ngon thật, ta lại đi bới thêm một chén." Nói xong hắn đứng dậy đi đến phòng bếp, còn Quý Tinh thì vẫn trầm tư nhìn ra cửa, đôi mắt của người câm nhìn rất quen thuộc, chỉ có điều hình như hắn cố ý tránh né cái nhìn của nàng, cho đến bây giờ nàng vẫn không nhớ được đã từng gặp hắn ở nơi nào.

Nam Cung Hi xông ra ngoài, đi tới đi lui ở trên đường, bất tri bất giác lại tới tiệm bán ngọc, nhìn vào bên trong, hình như có một đôi vợ chồng đang mua đồ cho con của mình, con ư? Hắn sờ vào bên trong túi tiền, nếu không thì mua đồ cho con của nàng vậy sao?. Nhìn đôi vợ chồng đi ra từ bên trong, nhìn qua bên cạnh một chút, trang sức bằng vàng? Nơi này thì ra còn có bán cái này ư?

Lần nữa hắn đi vào tiệm buôn ngọc, chưỡng quỹ nhìn cách ăn mặc của hắn, vốn không thèm để ý đến, nhưng khi nhìn kỹ lại lập tức vội vàng nghênh đón: “Công tử , ngài muốn mua cái gì?”ông cười nịnh bợ đi đến bên cạnh hắn, Triệu tiểu thư đã nói rồi, về sau hắn cứ đến mua đồ thì cứ ghi vào sổ sách coi như là nàng mua.

"Trang sức dành cho trẻ con mới vưa rồi có còn hay không?” sắc mặt chưỡng quỳ cứng đờ, ngay sau đó khôi phục tinh thần, “Có, có, để ta đưa ngài đi xem.” Nói xong đi tới phía sau quầy, lấy ra một khay, phía trên tất cả lớn nhỏ đều là trang sức dành cho trẻ con.

Nam Cung Hi cẩn thận nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở mặt một tấm lá vàng, ánh sáng hoàng kim của xâu chuỗi rực rỡ, hình dáng lại vô cùng đẹp mắt, hắn nhìn thấy vậy. “Cái này. . . bao nhiêu tiền.? hắn cầm đồ vật lên, chưỡng quỹ nhìn hắn một chút.

"Công tử có thể ra giá bao nhiêu?" sắc mặt Nam Cung Hi cứng đờ, ngay sau đó lại lục túi quần cua mình, đếm, cũng chỉ có ba lượng bạc mà thôi, chưởng quỹ cũng nhìn thấy."Cái này, hai lượng bạc, ngài cũng biết trang sức cho hài tử không dùng nhiều nghuyên liệu, cho nên giá cả cũng rất phải chăng.’’ Nghe được ông ta nói như vậy, sắc mặt Nam Cung Hi mới giãn ra, số tiền này, hắn có.

"Đây." Sau khi trả tiền xong, hắn cẩn thận từng li từng tí nhét đồ vật vào trong ngực, rồi đi ra ngoài, chưỡng quỹ thấy hắn đã đi xa rồi, vội đi tới sau quầy, xem lại sỏ sách, chuẩn bị sai người đến chỗ Triệu tiểu thư lấy tiền về, tám trăm lượng, chưỡng qux vui vẻ cười, còn về việc tại sao người nọ lại mua cái đó ông không suy nghĩ nhiều làm gì.

"Người câm, ngươi đã trở lại rồi, đại tiểu thư đang chờ ngươi ở trong phòng, ở đây hắn và người câm ở chung một phòng, ở đây đều là hai người một gian, hắn thì được phân ở cùng với người câm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.