"Khụ khụ." Diệp Thiên lên tiếng, lúc này mới cắt ngang được hai người trước mắt đang "liếc
mắt đưa tình", "Ặc, sư phụ, ngươi vẫn còn ở đây ạ." Nam Cung Hi thình
lình nói một câu như vậy, Diệp Thiên lại nhìn hắn, còn Quý Tinh thì chú ý đến người kia, cảm giác của nàng không sai, người nọ thật sự có vấn đề, rất có vấn đề.
"Vậy ta đi trước." Diệp Thiên nói xong vèo một
cái đã không thấy người đâu, Quý Tinh nhìn người trước mắt mình thoáng
một cái đã không thấy tăm hơi đâu, việc này làm nàng ngạc nhiên, "Ối! Sư phụ của chàng biết làm ảo thuật sao?" Nam Cung Hi gãi gãi đầu, cái gì
được gọi là làm ảo thuật vậy?
"Sư phụ võ công rất cao, nhưng đến
bây giờ người vẫn chưa chịu dạy ta." Quý Tinh nhìn hắn, đó đúng là. . .
Võ công?"Thiếp thấy ông ta hẳn là cảm thấy chàng không có thiên phú mà
thôi." Nói xong nàng xoay người vào phòng, Nam Cung Hi lập tức đi theo.
"Thiếu phu nhân, chúng nô tỳ đã gặp qua ngươi." Quý Tinh nhìn hai người ngoài cửa, nhất thời nhớ không ra các nàng là người nào, "Tiểu Lục." "Tiểu
Duyệt." Hai người chỉ vào chính mình, tuy nói thiếu phu nhân đã sớm trở
lại, nhưng mà họ vẫn chưa gặp được mặt nàng.
"Chàng nạp thiếp?"
Nàng quay đầu hỏi Nam Cung Hi, hắn đang đổi băng gạc trực tiếp hít một
hơi, thì ra câu hỏi của Quý Tinh làm tay Nam Cung Hi run lên một cái,
trực tiếp đụng phải vết thương. Hắn hận thù nhìn chằm chằm hai người ở
cửa, cử chỉ này bị Quý Tinh xem là hắn đã xác nhận.
"Nam Cung
hi!" Nàng hét to, "Thiếu phu nhân, không đúng, không đúng! Chúng nô tỳ
là nha hoàn của người." Tiểu Duyệt vội vàng giải thích, nếu không thiếu
gia có thể gặp xui xẻo, vừa muốn huấn hắn lại nàng nghe nói như thế, Quý Tinh nguôi giận một nửa, nhớ đến đúng là có hai người như vậy nhưng
nàng lại không thích dùng nha hoàn.
"Nha hoàn đúng không? Mang
nước bên kia đi đổi đii." Nàng chỉ vào trong chậu nước, "Thiếu phu nhân, người bị thương sao?" Nam Cung Hi ở một bên mắt trợn trừng, hai người
này thật là, Nam Cung phủ uổng công nuôi họ lâu như vậy, tay của hắn
đang chảy máu dầm dề ở trước mắt các nàng, lại còn cho rằng Tinh nhi bị
thương.
"Không phải là của ta, là thiếu gia nhà các ngươi, được
rồi, nhanh đi đổi thau nước sạch đến đây ." Đợi sau khi hai nha hoàn rời đi, lúc này Quý Tinh mới ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Hi, "Có phải
chàng muốn phá đi hay không?"Nào có người phá hỏng băng gạc cũng làm cho máu dầm dề? Nam Cung Hi nhìn nàng, nếu không phải tại nàng nói lời kia, hắn có ra nông nổi này không? Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng sẽ
không nói ra.
"Tay của ta không có Tinh nhi khéo léo giúp nên như vậy chứ sao." Hắn nhìn người trước mắt giúp hắn tháo đi băng gạc trên
người, mỗi một lần nhìn hắn lại cảm thấy càng thích nàng hơn, không thể
tưởng tượng đến ngày nếu không có nàng sẽ là như thế nào.
"Chàng
thu hồi ánh mắt háo sắc của chàng lại cho thiếp, nếu không, nếu không
thiếp sẽ hủy nó." Quý Tinh không ngẩng đầu lên nói, sắc mặt Nam Cung Hi
cứng đờ, háo sắc? Nói là ánh mắt tràn đầy tình yêu có được hay không!
"Thiếu phu nhân, nước đây." Tiểu Lục bưng chậu nước rửa mặt trong tay, Tiểu
Duyệt cầm ít thuốc đặt lên bàn."Ừ, để đi, có thể lui đi. " Nàng gật đầu
một cái, băng gạc cũng đã hoàn toàn dỡ sạch."Dạ, đúng rồi, thiếu phu
nhân, lão gia và lão phu nhân đang đợi các vị ra ăn cơm tối." Tiểu Duyệt mở miệng, Quý Tinh gật đầu lần nữa coi như đã biết.
Nam Cung
Hi lại nhìn chằm chằm hai người kia, thiếu phu nhân, thiếu phu nhân,
chuyện gì cũng gọi thiếu phu nhân, hắn ở đâu đây? Có phải quên mất rồi
hay không?"Hí!" Hắn lấy lại tinh thần, "Tinh nhi, đau mà" Quý Tinh lườm
hắn, "Đau? Cuối cùng chàng cungz biết? Thiếp còn tưởng rằng chàng ngắm
giai nhân lập tức hết đau đấy." Hai nha hoàn đều đã đi rồi, hắn vẫn còn
nhìn chằm chằm bóng lưng của người ta.
"Tinh nhi, nành đừng hiểu
lầm, không phải như nàng nghĩ. . . Á!" Trong phòng truyền ra tiếng kêu
như giết heo, dù đã đi xa tiểu Lục và tiểu Duyệt không tự chủ được màco
rúm lại, cái đó hình như là tiếng của thiếu gia. . .