Edit: Jess93
Sau khi quyết định đi ra ngoài lịch luyện, bọn họ liền đến Thiên Vân Phong bẩm báo một tiếng với Thịnh Chấn Hải người sư phụ tông chủ này.
Thịnh Chấn Hải nghe xong quyết định của bọn họ, không khỏi sửng sốt một chút, về sau nghĩ đến gì đó, nói ra: Như thế cũng tốt! Chẳng qua gần đây Ma Tông bên kia nhìn chằm chằm vào Xích Tiêu Tông chúng ta, các ngươi đi ra ngoài, nhớ kỹ ẩn giấu hành tung, đừng bị đám ma tu kia phát hiện.
Thịnh Chấn Hải nhận được tin tức, Ma Tông bên kia đem cái chết Kình Duẫn trưởng lão của Huyết La Môn, cùng tổn thất gốc Phệ Huyết Ma Liên kia đều tính trên người đệ tử Xích Tiêu Tông, đặc biệt nhìn chằm chằm đệ tử Xích Tiêu Tông, chỉ cần đệ tử Xích Tiêu Tông ra ngoài lịch luyện, đám ma tu lập tức mai phục đánh giết, để báo hai mối thù này.
Đương nhiên, Đoàn Hạo Diễm là người trực tiếp hủy đi Phệ Huyết Ma Liên, nghe nói cũng bị ma tu để mắt tới.
Vì thế Đoàn thị trực tiếp gọi Đoàn Hạo Diễm về Minh Dương Đoàn thị, cả vùng Minh Dương là địa bàn của Đoàn thị, Ma Tông dám gây sự ở đó, đám đệ tử Đoàn thị tính tình nóng nảy kia tuyệt đối có thể đem bọn hắn đốt đến ngay cả cặn cũng không còn.
Ma tu đều là một đám điên không từ thủ đoạn, sau khi bị bọn họ để mắt tới sẽ không chết không ngừng, Thịnh Chấn Hải không thể không quan tâm, lo lắng hai người bị để mắt tới.
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: Ta và A Xúc sẽ cẩn thận.
Văn Kiều cũng gật đầu theo, đảm bảo sẽ cẩn thận.
Thịnh Chấn Hải nhìn bọn họ một chút, thầm nghĩ Ninh Ngộ Châu là người lòng có tính toán trước, không nên quá lo lắng.
Tiếp theo ông ta lại hỏi: Các ngươi đại khái muốn lịch luyện bao lâu?
Không biết, nhìn tình huống đi, ít thì mấy tháng, nhiều thì ba năm đến năm năm, cũng chưa xác định. Ninh Ngộ Châu nói, bởi vì không xác định được tình huống chỗ kia, vì vậy hắn cũng không thể cho một đảm bảo chính xác.
Thịnh Chấn Hải càng lo lắng, nhưng lo lắng cũng vô dụng, ông ta không quản được hai người đồ đệ này, cũng không dám quản quá nhiều.
Thế là lại cẩn thận dặn dò một phen, thậm chí móc túi trữ vật của mình, nhìn xem có thứ gì thích hợp cho hai người dùng. Là một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, lại là tông chủ một tông, vốn liếng của Thịnh Chấn Hải coi như phong phú, cho hai người đồ bảo mệnh gì đó chỉ là chuyện nhỏ.
Trong lúc Thịnh Chấn Hải cố gắng móc túi trữ vật, Thịnh Vân Thâm đến tìm cha hắn ta.
Khi biết hai người muốn ra cửa lịch luyện, Thịnh Vân Thâm lập tức nói: Các ngươi muốn đi đâu? Cũng mang ta theo với, ta rất có năng lực!
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu không nói chuyện, chỉ nhìn Thịnh Chấn Hải.
Thịnh Chấn Hải tát hắn ta một cái, đuổi hắn ta qua một bên, Đi đi đi, lẫn vào làm gì? Dựa vào chút tu vi này của ngươi, chờ ngươi tu luyện tới cảnh giới Nguyên Không lại nói.
Cái gì chút tu vi ấy của ta? Thịnh Vân Thâm không phục, cảm thấy người này nhất định không phải thân cha, nào có thân cha đả kích nhi tử của mình như thế: Ta đã tới cảnh giới Nguyên Mạch hậu kỳ, tu vi cao hơn tiểu sư muội và Ninh sư đệ.
Đúng vậy, cảnh giới Nguyên Mạch hậu kỳ lại đánh không lại một người cảnh giới Nguyên Mạch trung kỳ.
Thịnh Vân Thâm hụt hơi, ngụy biện nói: Đừng nói ta, coi như người tu luyện cùng cấp khác cũng đánh không lại có được hay không? Tiểu sư muội là thể tu, giống Đại sư tỷ đều là quái vật có thể khiêu chiến vượt cấp, ai có thể so với các nàng?
Đúng là không có tiền đồ!
Thịnh Chấn Hải cảm thấy người này nhất định không phải con của ông ta, quá không có tiền đồ.
Tiếp theo, Thịnh Chấn Hải lấy ra một lá phù màu vàng giao cho Ninh Ngộ Châu bọn họ, nói ra: Trong lá phù này phong ấn một thành lực lượng của ta, các ngươi cầm lấy, nếu đến thời điểm sống còn, có thể dùng nó đỡ một chút.
Người ở chỗ này đều sửng sốt.
Một thành lực lượng của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng là khái niệm gì, bọn họ đều rõ ràng, không nghĩ tới Thịnh Chấn Hải vậy mà dễ dàng giao cho bọn họ.
Thịnh Vân Thâm nhanh chóng kịp phản ứng, cảm thấy cha hắn ta làm như vậy rất bình thường, hai người tiểu sư đệ và tiểu sư muội cống hiến to lớn đối với tông môn, hơn nữa sự tồn tại của Ninh Ngộ Châu rất quan trọng đối với Xích Tiêu Tông, ngộ nhỡ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định hối hận chết mất, tự nhiên muốn cho bọn hắn sự bảo vệ đầy đủ.
Ninh Ngộ Châu đưa tay nhận lấy, khó được thật lòng thật ý mà nói: Đa tạ sư phụ.
Thịnh Chấn Hải cười nói: Các ngươi đã gọi ta một tiếng sư phụ, ta tự nhiên phải che chở các ngươi.
Lời này có thâm ý khác, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều nghe ra ý trong lời nói của ông ta, lúc này cảm tạ lần nữa.
Khi nào các ngươi rời đi? Thịnh Chấn Hải hỏi.
Ngày mai sẽ đi.
Lúc này Thịnh Chấn Hải cũng không giữ lại bọn họ, để bọn họ trở về chuẩn bị, cũng dặn dò bọn họ, chuyện đi ra ngoài lịch luyện, không cần nói cho ai, trực tiếp rời đi là được.
Thịnh Vân Thâm giương mắt nhìn hai người rời đi, nước mắt cũng sắp tràn ra, bám lấy cha hắn ta nói: Cha, vì sao người không cho ta đi cùng Ninh sư đệ bọn họ? Chẳng lẽ ta không phải thân nhi tử của người sao?
Nếu ngươi không phải thân nhi tử của ta, ta đã sớm đem tên ngốc nhà ngươi ném ra bên ngoài. Thịnh Chấn Hải trìu mến sờ đầu nhi tử ngốc một phen, cười nói: Tiểu sư muội ngươi bọn họ muốn trải qua thế giới hai người, một người độc thân như ngươi đi theo làm cái gì? Cũng không ngại mình vướng bận.
Thịnh Vân Thâm: ...
Chẳng lẽ độc thân là lỗi của hắn ta?
Thịnh Chấn Hải vỗ vỗ bả vai nhi tử, bảo hắn ta cố gắng tu luyện, chờ hắn ta thành công thăng lên cảnh giới Nguyên Không, sẽ để hắn ta đi ra ngoài lịch luyện.
*
Hôm sau, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu rời khỏi tông môn.
Trước tiên, bọn họ tới phường thị gần dãy núi Điệp Thúy, mua một nhóm đồ vật trong phường thị, những vật này bao gồm ăn, dùng, thậm chí ngay cả đồ gia vị cũng mua một chút, ném vào trong túi trữ vật để dành.
Mua đồ xong, bọn họ thuê một gian phòng trong một nhà trọ tại phường thị.
Từ khi hai người ra khỏi Xích Tiêu Tông, vẫn luôn có một đôi mắt âm thầm ngó chừng bọn họ, nhìn bọn họ đi vào phường thị dưới núi, nhìn bọn họ mua đồ trong phường thị, sau đó lại thuê một gian phòng trong nhà trọ tại phường thị.
Người âm thầm theo dõi canh giữ ở bên ngoài nhà trọ, nhìn chằm chằm cửa nhà trọ, chỉ cần hai người đi ra, có thể phát hiện ngay lập tức.
Nhưng mà, theo dõi hơn nửa ngày, cũng không thấy bọn họ ra.
Sau một ngày, vẫn không thấy hai người từ nhà trọ bước ra.
Như thế qua ba ngày, người theo dõi rốt cuộc kịp phản ứng, hai người kia đã rời khỏi phường thị, chẳng biết đi đâu.
** *
Lúc này Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đã ngồi trên xe yêu thú, chậm rãi đi về hướng tây bắc của trung ương đại lục.
Lái xe chính là người rối A Thanh, loại công việc đơn giản này có thể giao cho nó làm.
Văn Thỏ Thỏ ngồi xổm trên bờ vai A Thanh, hai móng vuốt ôm một viên linh đan, đôi mắt hồng ngọc xoay tít nhìn xung quanh.
Văn Thỏ Thỏ vốn muốn đi theo tỷ tỷ nó ngồi trong xe yêu thú, so với những người khác, nó càng thích hơi thở trên thân Văn Kiều, đó là hương vị của mầm non nhỏ, đặc biệt hấp dẫn yêu thú. Nhưng Ninh Ngộ Châu dùng linh đan đập nó, vứt nó ra làm xa phu kiêm cảnh giới.
Văn Thỏ Thỏ nghĩ, hiếm khi Ninh ca ca hào phóng như vậy, đập một lần chính là một bình linh đan, làm xa phu cũng không có gì, nó rất hiểu được mất.
Trong xe yêu thú, Ninh Ngộ Châu đang vẽ phù. Văn Kiều ngồi ở một bên, dùng linh lực giúp hắn cắt một lá bùa lớn trống không thành những lá bùa lớn nhỏ vừa phải, thuận tiện cho hắn sử dụng.
Bây giờ Ninh Ngộ Châu đã có thể vẽ phù cấp huyền.
Cũng giống tính cách theo đuổi sự hoàn mỹ của hắn, phù cấp huyền cũng là phù cực phẩm, hơn nữa đều là vẽ một sấp lại một sấp, mỗi sấp mười lá, có thể tạo thành một phù trận, lúc dùng ngăn địch có thể chiến thắng bằng cách đánh bất ngờ, uy lực mạnh hơn so với lá phù đơn lẻ.
Đem tất cả lá bùa trống không cắt xong, Văn Kiều thấy không có chuyện gì làm, liền lấy ra bản đồ Trần sư huynh đưa bọn họ xem xét.
Trần sư huynh nhặt được viên đá kia ở một nơi gọi là thành Hoàng Sa bị bỏ hoang trong sa mạc lưu động tại tây bắc.
Phía tây bắc của trung ương đại lục là một vùng sa mạc được bao phủ bởi cát vàng, người tu luyện gọi là sa mạc lưu động, bởi vì cát vàng trong sa mạc này lưu động, dẫn đến vị trí những ốc đảo trong sa mạc cũng di động theo, nơi duy nhất không có di động, chính là thành Hoàng Sa đứng lặng trong đám cát vàng đó.
Thành Hoàng Sa trong sa mạc lưu động cũng không phải là người tu luyện xây dựng, mà là hang động sa nham được thiên nhiên hình thành, bọn chúng được người tu luyện cải tạo, biến thành từng tòa thành Hoàng Sa, trở thành nơi che chở, nghỉ ngơi cho những người tu luyện đang hoạt động trong sa mạc lưu động.
Tốc độ xe yêu thú không nhanh, bọn họ lái xe trên đường hơn nửa tháng, rốt cuộc đến biên giới sa mạc lưu động.
Biên giới sa mạc lưu động có một tòa thành tu luyện, tên là thành Hoàng Sa.
Nhìn từ xa thành Hoàng Sa dường như là thành trì dùng hạt cát màu vàng kim đắp lên, bão cát lướt qua phía trên thành thị, cuốn lên một góc áo choàng trên thân người tu luyện, cả tòa thành thị trông rộng lớn mà hoang vu.
Cửa thành rộng chừng mười trượng, có không ít người tu luyện ra ra vào vào.
Hầu hết người tu luyện thành Hoàng Sa đều mang áo choàng có mũ trùm, loại áo choàng này không chỉ có thể điều hòa nhiệt độ, hơn nữa cũng có thể ngăn cản bão cát tại sa mạc lưu động.
Sau khi đi vào thành Hoàng Sa, Văn Kiều bọn họ bán xe yêu thú ở ngoài thành, sau đó vào trong thành nghỉ ngơi một chút, tiếp theo tới trong thành mua rất nhiều thứ cần thiết để tiến vào sa mạc lưu động.
Phu quân, chúng ta phải mua vài chiếc áo choàng. Văn Kiều nhìn những người khoác áo choàng trên đường phố, nói: Lại mua hai con đà thú, còn có lều vải..
Nghe Văn Kiều đếm kỹ từng món đồ cần mua, Ninh Ngộ Châu khẽ mỉm cười, cũng không cắt ngang nàng.
Cho đến khi nàng nói xong, quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi: Phu quân, còn có cái gì không?
Ninh Ngộ Châu nghĩ nghĩ, nói ra: Còn có Hoàng Tinh Kiến dẫn đường và Hương Diệp Tán.
Văn Kiều a một tiếng, gật đầu nói: Quả thật phải mua.
Hoàng Tinh Kiến là một loại yêu thú giống kiến trong sa mạc lưu động, bọn nó ôn thuần vô hại, có năng lực nhận biết phương hướng cực mạnh, rất nhiều người tu luyện tiến vào sa mạc lưu động, thích dùng Hoàng Tinh Kiến hỗ trợ dẫn đường, thường thường sẽ nuôi tới một hai con Hoàng Tinh Kiến dự trữ sẵn.
Hương Diệp Tán cũng là đặc sản thành Hoàng Sa, được luyện chế từ một loại linh thực tên là Kiến Hương Diệp ở trong sa mạc lưu động, Kiến Hương Diệp sinh trưởng ở bên cạnh ổ Hoàng Tinh Kiến, mỗi một tổ Hoàng Tinh Kiến chỉ ăn Kiến Hương Diệp sinh trưởng bên cạnh tổ bọn nó.
Sau khi Kiến Hương Diệp chế thành Hương Diệp Tán, sẽ có một loại hương thơm đặc biệt, Hoàng Tinh Kiến ăn nó, sẽ nhớ kỹ mùi vị của nó, mặc kệ khoảng cách xa bao nhiêu cũng có thể tìm được Hương Diệp Tán lưu lại.
Hai người tới chỗ chuyên buôn bán Hoàng Tinh Kiến bên trong thành Hoàng Sa.
Nơi này tựa như một phường thị cỡ nhỏ, khắp nơi đều là sạp hàng bán Hoàng Tinh Kiến, Hoàng Tinh Kiến bị nhốt trong lồng sắt, người tu luyện buôn bán đang gào to rao hàng ở ven đường, vô cùng náo nhiệt.
Văn Kiều có một loại ảo giác đi vào phường thị của thế giới người phàm.
Mặc dù nàng chưa từng tới thế giới người phàm, chẳng qua bởi vì Đông Lăng quá mức vắng vẻ, Đông Lăng không chỉ có người tu luyện, còn có rất nhiều người phàm không thể tu luyện sinh sống, bọn họ tạo nên thành trấn cho người phàm, khi còn bé Văn Kiều đã từng đi ngang qua, cũng đã ngừng chân rất lâu tại nơi dính hơi thở khói lửa nhân gian náo nhiệt kia.
Hai người đi vào chợ, vừa đi vừa nhìn Hoàng Tinh Kiến bên trên những sạp hàng đó.
Hai vị khách nhân, có muốn xem thử Hoàng Tinh Kiến của ta một chút?
Khách nhân, Hoàng Tinh Kiến của ta càng tốt hơn, bọn nó ăn ít, thể chất cường tráng, hai mắt có thần, tuyệt đối có thể mang các ngươi đến chỗ sâu trong sa mạc lưu động mà không sợ lạc đường.
Khách nhân khách nhân, nhìn Hoàng Tinh Kiến của ta, bọn chúng sắp biến dị, chỉ cần các ngươi mua một đôi, có thể đảm bảo các ngươi bình an vừa đi vừa về trong sa mạc lưu động.
Khách nhân..
Đủ loại âm thanh gào to, người nghe được đầu óc choáng váng, định lực kém, không chừng bị dao động đến không có chủ ý.
Văn Kiều nghe được có chút buồn cười, bởi vì những người này vì mời chào khách nhân, càng nói càng khoa trương.
Ninh Ngộ Châu cực kỳ bình tĩnh không nhìn những người gào to kia, chậm rãi nhìn sang.
Một đường đi tới, bước chân Ninh Ngộ Châu chưa dừng, vừa nhìn Văn Kiều liền biết hắn không coi trọng những Hoàng Tinh Kiến đó.
Bọn họ xuyên qua phố xá náo nhiệt, đi tới trước sạp hàng ở một góc vắng vẻ.
Chủ quán là một nam nhân trung niên nghèo túng, ngồi xổm ở đó, trước mặt bày một chiếc lồng, bên trong lồng là một đôi Hoàng Tinh Kiến.
Hoàng Tinh Kiến dài bằng một ngón tay, toàn thân màu vàng kim xen lẫn tinh oánh trong suốt, giống như tác phẩm nghệ thuật, đặc biệt mỹ lệ, cộng thêm bọn chúng có tính cách ôn thuần, rất được người tu luyện vùng sa mạc lưu động này hoan nghênh, những người tu luyện không có việc gì cũng sẽ nuôi một tới hai con.
Chủ quán kia thấy hai người dừng trước sạp, lúng ta lúng túng hỏi: Hai vị khách nhân muốn mua Hoàng Tinh Kiến?
Ninh Ngộ Châu dò xét hai con Hoàng Tinh Kiến bên trong lồng.
Chủ quán hiển nhiên là người không có khiếu ăn nói, nói năng có hơi lộn xộn: Khách, khách nhân, đôi Hoàng Tinh Kiến này là một cặp Hoàng Tinh Kiến đực và cái, bọn chúng do ta bắt trong sa mạc lưu động lúc trước, một tổ tổng cộng có trên trăm con, trong đó hai con này là cường tráng nhất..
Văn Kiều ngồi xổm xuống nhìn Hoàng Tinh Kiến trong lồng, Văn Thỏ Thỏ cũng tò mò nhìn xem.
Ninh Ngộ Châu nói: Có thể lấy bọn chúng ra nhìn xem sao?
Có thể! Chủ quán mở lồng ra, hai tay bắt một cái, lấy hai con Hoàng Tinh Kiến ra, thả vào trong lòng bàn tay để cho hai người nhìn.
Lúc hai con kiến vàng kim bị người bắt lấy, cũng không giãy dụa, an tĩnh nằm sấp trong lòng bàn tay nam nhân trung niên, hai chiếc râu vàng trên đầu nhẹ nhàng rung động, đôi mắt màu vàng như hai viên tinh thạch màu vàng, dịu dàng ngoan ngoãn xinh đẹp.
Văn Kiều cảm thấy, những sinh vật nhỏ yếu này quả thực cực kỳ mỹ lệ.
Ninh Ngộ Châu lật mình chúng nó, kiểm tra miệng và bắp chân của bọn nó, hỏi: Đôi Hoàng Tinh Kiến này bán thế nào?
Hai mắt chủ quán sáng lên, có chút kích động, miệng há ra, nhỏ giọng nói: Ta không cần nguyên tinh và linh thạch, có thể cho linh đan hay không?
Ngươi muốn linh đan? Ninh Ngộ Châu bình tĩnh hỏi: Cần linh đan gì?
Chủ quán nuốt xuống ngụm nước bọt, nói ra: Linh, Linh Khiếu đan.
Ninh Ngộ Châu hơi nhíu mày, nói ra: Linh Khiếu đan là đan cấp huyền, ba mươi khối linh thạch một viên, đôi Hoàng Tinh Kiến này của ngươi cao nhất cũng chỉ có giá năm khối linh thạch.
Giá cả Hoàng Tinh Kiến cũng không đắt, bọn họ cùng nhau đi tới, thậm chí nhìn thấy một khối linh thạch đã có thể mua được một đôi Hoàng Tinh Kiến, chỉ là bộ dáng không đẹp lắm, hiển nhiên năng lực cũng không tốt.
Ninh Ngộ Châu sẽ coi trọng đôi kiến vàng kim này, cũng bởi vì hình dạng và màu sắc của bọn nó cực kỳ xinh đẹp, nhưng không có nghĩa là hắn coi tiền như rác.
Chủ quán có chút lúng túng nói: Thật, thật xin lỗi, ta thực sự cần Linh Khiếu đan, nếu khách nhân không có, ta cũng thật đáng tiếc..
Tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt hắn lộ ra vẻ uể oải.
Văn Kiều đã bắt lấy một con Hoàng Tinh Kiến chơi, Văn Thỏ Thỏ nhảy đến trong ngực nàng, dùng móng vuốt chọc chọc, một người một thỏ chơi đến hết sức vui vẻ.
Ninh Ngộ Châu nhìn xong, nói với chủ quán kia: Ngươi bắt một tổ Hoàng Tinh Kiến này, có hái được Kiến Hương Diệp bên cạnh tổ bọn chúng không?
Có có, ta hái vài cọng trở về, dùng nó phối thành mấy đôi Hương Diệp Tán. Chủ quán vội nói.
Có gốc Kiến Hương Diệp hay không? Chủ quán a một tiếng, nói ra: Còn thừa lại một gốc, chẳng qua lá cây của nó đã héo, nếu như khách nhân muốn dùng nó để chế Hương Diệp Tán, chỉ sợ hiệu quả không tốt..