Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 139: Chương 139




Edit: Jess93

Ở trong rừng đi một hồi, Ninh Ngộ Châu cũng nhìn ra chút mánh khóe.

Nếu mới vào khu rừng này, cũng sẽ không cảm giác được có chỗ nào khác thường, coi đây chỉ là khu rừng bình thường bên trong bí cảnh. Nhưng mà đi lâu, sẽ phát hiện các hướng đông nam tây bắc dần dần bị mơ hồ, không có cách nào phân biệt phương hướng chính xác, tự nhiên cũng không biết nên đi như thế nào.

Là huyễn cảnh, hay là mê cung được tạo thành từ hoàn cảnh thuần túy?

Ninh Ngộ Châu thử đem thần thức thả ra, thần trí của hắn cường đại hơn người tu luyện bình thường, có khả năng Nhìn đến phạm vi rộng hơn.

Mà ở nơi này, thần trí của hắn có thể nhìn thấy, đều là cảnh sắc tương tự, giống như sao chép, không có gì khác biệt.

Thủy Ly Âm hỏi: Ninh công tử, ngươi phát hiện được gì sao?

Thang Diệp Lâm nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu, biết vận khí xấu của mình mang đến vận rủi, khiến cho hắn ta chột dạ hụt hơi, thấp hơn một đầu, không dám mạo hiểm mở miệng.

Ninh Ngộ Châu nói: Hoàn cảnh ở nơi này đều không khác nhau lắm.

Đúng thế. Thủy Ly Âm tỉnh táo nói: Ta cũng dựa vào bọn nó để phán đoán, nơi này là một mê cung rừng cây.

Ninh Ngộ Châu đột nhiên nhắm mắt lại, chỉ thuần túy lấy thính giác, khứu giác, xúc giác để cảm giác tình huống xung quanh.

Hồi lâu sau, Ninh Ngộ Châu mặt không thay đổi mở mắt, nói với Thủy Ly Âm bọn họ: Nơi này thật sự có một mê cung, cũng có một chút huyễn cảnh.

Thủy Ly Âm hơi biến sắc, rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Mặc dù tu vi Ninh Ngộ Châu thấp hơn mình một đại cảnh giới, nhưng Thủy Ly Âm cũng không nghi ngờ hắn, có lẽ Ninh Ngộ Châu trời sinh đã có một loại mị lực khiến cho người ta không khỏi tin phục, hoặc bởi vì hắn là người luyện chế Tịnh Linh Vô Cấu đan cho âm tu Tử Dương Môn, khiến Thủy Ly Âm rất có hảo cảm đối với hắn, theo bản năng xem trọng hắn.

Vậy có thể phá huyễn cảnh sao? Thang Diệp Lâm vội hỏi.

Có thể thì có thể, nhưng hơi phiền toái.

Phiền toái gì? Thủy Ly Âm hỏi.

Ninh Ngộ Châu nhìn về bốn phía một chút, nói ra: Đoạn đường này, chúng ta đã liên tục đi qua hơn mười chỗ giống nhau, có thể thấy được hoàn cảnh mê cung này đều tương tự nhau, thậm chí có thể là một cái mê cung phủ lấy một cái, tuần hoàn vô hạn. Cho nên, đầu tiên chúng ta phải tìm được tử lộ.

Cái gì?

Chỉ cần tìm được tử lộ, sẽ có thể tìm được tâm của huyễn trận, hủy nó đi, sau đó sẽ đơn giản hơn nhiều. Ninh Ngộ Châu nói.

Thủy Ly Âm và Thang Diệp Lâm hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút khó khăn.

Đặc biệt là Thủy Ly Âm, nàng ta tiến vào khu rừng này tầm mười ngày, một đường đi tới, cũng không thấy tử lộ gì đó, giống như mỗi con đường đều tương thông với nhau, vấn đề là không thể đi ra ngoài.

Hóa ra phiền phức ở chỗ này.

Lúc này Ninh Ngộ Châu cũng không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là trong lòng của hắn ít nhiều có chút tiếc nuối, nếu như A Xúc ở đây, dựa vào yêu thể và năng lực có thể đồng hóa với linh thực của nàng, muốn nhìn thấu loại mê cung rừng cây này dễ như trở bàn tay.

Nghĩ tới đây, Ninh Ngộ Châu ý vị không rõ nhìn Thang Diệp Lâm một chút, phát hiện quả nhiên vận rủi của hắn ta lây cho mình, nếu không hắn đã sớm tìm được A Xúc, mà không phải vòng quanh ở đây.

** *

Văn Kiều được Ninh Ngộ Châu nhớ thương cũng đang lo lắng cho hắn.

Đặc biệt là khi bọn họ đi ngang qua một cung điện đổ nát, suýt chút nữa bị đám người tu luyện đang tìm kiếm trong cung điện kia xem như người đoạt bảo mà truy sát, Văn Kiều thầm nghĩ trên thế giới này nhiều người không nói lý như vậy, không biết phu quân có gặp được loại người này hay không?

Mặc dù lúc bình thường nhóm Thang Đoàn coi như rất dễ nói chuyện, nhưng lúc nên cứng rắn cũng rất cứng rắn, phát hiện sau khi giải trừ hiểu lầm, đám người này dám thừa cơ cướp đoạt của bọn họ, lập tức cùng nhau giết chết bọn hắn.

Mười Thang Đoàn ngưng tụ dị thủy, chống đỡ đều có thể no chết bọn hắn, cho dù người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh cũng giống vậy, trước dị thủy do mười Thang Đoàn liên hợp, căn bản không chịu nổi một kích.

Không lâu sau khi rời khỏi rừng nấm, Văn Kiều lập tức được nhìn thấy sức chiến đấu của nhóm Thang Đoàn, dị thủy là vũ khí bản mệnh của nhóm bọn hắn, đến mấy người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh cũng không phải là đối thủ, cho dù là người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông, cũng có sức liều mạng.

Sau khi đầu lĩnh đám người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh bị nhóm Thang Đoàn dùng dị thủy no bạo, những người tu luyện còn lại nào dám nổi lên tâm tư gì, tranh thủ thời gian chạy đi.

Không có những người này, bọn họ tiến vào trong cung điện đi dạo, cũng không thấy vật gì có giá trị.

Chậc chậc chậc, thiệt thòi vừa rồi bọn hắn phòng chúng ta giống như phòng cướp. Thang Hồng Lâm xùy cười một tiếng: Không phải là làm bộ dẫn những người khác mắc lừa, sau đó ra tay cướp ngược lại?

Không thể không nói, Thang Hồng Lâm đoán đúng rồi.

Sau đó bọn hắn rời khỏi chỗ đó, tiếp tục tiến lên.

Văn Kiều thừa cơ hỏi thăm Hoàng Tinh Kiến, phương hướng có đúng không, cuối cùng đạt được đáp án khẳng định.

Thang Thiệu Lâm nhịn không được cười nói: Xem ra phương hướng của chúng ta vẫn giống nhau, nói không chừng trong lúc Tiểu Thang Đoàn và Ninh công tử chạy tới tìm chúng ta, trùng hợp gặp được, nên kết bạn đi tới.

Đúng vậy, đúng vậy, vận khí Tiểu Thang Đoàn cũng không tệ lắm.

Tiểu Thang Đoàn luôn luôn là tiểu phúc tinh của Thang gia chúng ta.

* * *..

Một đám Thang Đoàn khen ngợi Tiểu Thang Đoàn, bộ dáng rất yên tâm.

Văn Kiều lại có ý tưởng khác, nhíu mày nói: Bọn họ có thể bị nhốt ở chỗ nào hay không, không có cách nào rời đi?

Không thể nào?

Nhóm Thang Đoàn hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy, về sau nghĩ đến gì đó, mười Thang Đoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau khi tiến vào bí cảnh sau vận khí của nhóm bọn họ thuận lợi đến không thể tưởng tượng nổi, ngay cả lôi nấm đều bị bọn họ thuận lợi lấy được không ít.. Sắc mặt lập tức đại biến.

Hỏng bét, hình như bọn họ cướp sạch vận khí của Tiểu Thang Đoàn, hiện tại chẳng phải Tiểu Thang Đoàn sẽ rất xui xẻo?

Một khi người này xui xẻo, sẽ không ngừng gặp nguy hiểm..

Nhóm Thang Đoàn lập tức nghiêm túc.

Văn Kiều không biết đám Thang Đoàn này đang suy nghĩ gì, trông thấy bọn họ nghiêm túc lên đường, trong lòng nàng rất tán thành, cắm đầu chạy theo đám bọn hắn.

Đi ngang qua một chỗ có quái thạch san sát, đột nhiên phát hiện có một đám người tu luyện đang đánh nhau kịch liệt phía trên rừng đá.

Mười một người vừa đến, khiến đám người tu luyện trong trận chiến bắt đầu cảnh giác, thậm chí có vài người đánh đến đỏ mắt không nói hai lời, quăng về phía bên này một nhóm Bạo Tạc phù.

Văn Kiều vung roi dài, hất nhóm Bạo Tạc phù kia bay ra xa.

Bạo Tạc phù nổ tung ở giữa không trung, vang lên ầm ầm, quái thạch phía dưới bị nổ tung không ít.

Nhóm Thang Đoàn tiến lên, đánh nhau với người ném Bạo Tạc phù.

Văn Kiều thấy thế, đương nhiên muốn theo nhóm Thang Đoàn cùng tiến cùng lùi.

Nhưng mà vừa xông vào chiến trường, Văn Kiều phát hiện một người quen, đối phương cũng kinh ngạc nhìn qua. Không đợi hai người mở miệng, người tu luyện xung quanh đã giết tới, đành phải cắm đầu giải quyết những người kia trước lại nói.

Có đệ tử Thang thị và Văn Kiều gia nhập, chẳng mấy chốc đã phân ra thắng bại.

Người bị thương rơi xuống rừng đá phía dưới, một mặt tức giận nói: Người tu luyện trung ương đại lục các ngươi thật hèn hạ, vậy mà lấy nhiều khi ít.

Các ngươi đang nói đùa sao? Nhóm Thang Đoàn không khách khí oán trở về: Đều là kéo bè kéo lũ đánh nhau, vậy mà nói công bằng? Thang gia chúng ta không có nói công bằng, chỉ có quần ẩu.

Đúng vậy, đúng vậy, đánh các ngươi không cần thương lượng.

Các ngươi còn chưa cút? Hay là muốn chúng ta giết sạch đám người nội hải vực các ngươi?

Đám người tu luyện nội hải vực bị đánh bại phẫn uất trừng nhóm Thang Đoàn một chút, mau chóng rời đi, để tránh thật sự bỏ mạng lại ở đây.

Sau khi người tu luyện nội hải vực rời đi, những người còn lại cũng không nhiều, tuy rằng đối với nhau đều có chút xa lạ, nhưng đều là người tu luyện trung ương đại lục, có thể tâm bình khí hòa với nhau.

Mộ Tử Minh lấy lại bình tĩnh, tiến lên cảm tạ sự hỗ trợ của nhóm Thang Đoàn.

Thang Lục Lâm nói: Không cần cám ơn ta, là đám người tu luyện nội hải vực kia ra tay với chúng ta trước, chúng ta chỉ là tự vệ.

Cho tới nay, người tu luyện nội hải vực và người tu luyện trung ương đại lục đều có chút không hợp nhau, lúc gặp được tại bí cảnh, hỏa khí cực kỳ lớn, cướp đoạt bảo vật lẫn nhau là chuyện bình thường, không có phân ai đúng ai sai.

Mộ Tử Minh vẫn thành khẩn cảm tạ bọn họ, sau đó nhìn về phía Văn Kiều, cũng chắp tay nói: Cũng đa tạ Mẫn sư muội.

Văn Kiều nhàn nhạt ừm một tiếng.

Trong mắt người ngoài, ba tông xưa nay đồng khí liên chi, lúc gặp được đều khách khí xưng sư huynh đệ với nhau, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt, trừ khi cực kỳ chán ghét người kia. Mộ Tử Minh có thể không có chút khúc mắc nào gọi nàng một tiếng Mẫn sư muội, bởi vậy có thể thấy được người này tâm tư sâu nặng.

Thang Diệp Lâm hỏi: Mộ đạo hữu, ngươi có nhìn thấy Tiểu Thang Đoàn nhà chúng ta?

Chưa từng.

Sau khi nghe xong, nhóm Thang Đoàn đều có chút thất vọng.

Vậy Ninh công tử Xích Tiêu Tông thì sao?

Chưa từng.

Lưu Vân Tiên Tử Thanh Vân Tông các ngươi thì sao?

.. Cũng chưa từng.

Chẳng lẽ ngươi không đi tìm Lưu Vân Tiên Tử sao? Đó là sư nương của ngươi mà!

...

Đối mặt với những vấn đề của nhóm Thang Đoàn, Mộ Tử Minh có chút chống đỡ không được, hắn ta sẽ không cho rằng miệng đám Thang Đoàn này thật sự không biết chừng mực như vậy, trong lòng không có ý khác, lời này nhất định là Mẫn Xúc kia yêu cầu.

Ánh mắt hắn ta hơi âm u, nói ra: Tu vi sư nương là cảnh giới Nguyên Tông, có lẽ sẽ đến một số nơi tương đối nguy hiểm, tu vi chúng ta không bằng, không cần đặc biệt đi tìm người.

Nghe được Mộ Tử Minh nói, thần sắc nhóm Thang Đoàn đều có chút khó hiểu, sau đó hi hi ha ha nói sang chuyện khác, hỏi lúc trước bọn hắn ở đây làm gì, vì sao đột nhiên đánh nhau?

Mộ Tử Minh cũng không giấu bọn họ: Rừng đá phía dưới, là một nơi có những tảng đá kỳ lạ, lúc trước chúng ta cảm giác được thạch linh dao động, đoán chừng đã dựng dục ra thạch linh.

Người bên cạnh Mộ Tử Minh có chút sốt ruột, âm thầm oán trách hắn ta vậy mà thành thật như thế, thế mà đem tin tức quan trọng như vậy nói cho người khác.

Nhưng tu vi Mộ Tử Minh cao hơn bọn họ, lại là Đại sư huynh Thanh Vân Tông, bọn họ lại sốt ruột cũng không tiện mở miệng nói cái gì.

Thạch linh!

Nhóm Thang Đoàn hai mắt sáng lên, rất hứng thú nhìn xem rừng đá phía dưới, không nghĩ tới địa phương nhìn xem không đáng chú ý này, vậy mà dựng dục ra thạch linh.

Thạch linh chính là linh vật trời sinh trời dưỡng, chỉ dựng dục và sinh ra trong những tảng đá kỳ lạ giữa thiên địa, nếu có thể có một thạch linh, mặc kệ là dung nhập vào bên trong linh khí làm khí linh, hoặc là dùng tu luyện, đều là vật đại bổ.

Nhóm Thang Đoàn rất nhanh thở dài: Thật đáng tiếc, chúng ta còn bận đi tìm Tiểu Thang Đoàn, không có thời gian cùng các ngươi tìm thạch linh.

Sau khi người ở chỗ này nghe xong, trong lòng khỏi phải nói cao hứng cỡ nào, hận không thể bảo bọn họ đi nhanh lên.

Mẫn cô nương, ngươi thì sao? Có muốn lưu lại? Thang Thiệu Lâm quay đầu hỏi thăm Văn Kiều.

Trong nháy mắt, mọi ánh mắt rơi xuống trên người nàng.

Tâm tư những người tu luyện này rất dễ đoán, thiếu một người tranh đoạt thạch linh với bọn hắn, sẽ thêm một phần hi vọng, thật vất vả đem đám người tu luyện nội hải vực kia đuổi đi, sao có thể để cho đám người này lưu lại?

Không được, ta còn muốn tìm người. Văn Kiều cũng từ chối.

Nhóm Thang Đoàn lập tức từ biệt bọn người Mộ Tử Minh, xuyên qua rừng đá, ngự kiếm bay về phương xa.

Sau khi rời khỏi khu rừng đá kia, lúc này nhóm Thang Đoàn mới nói với Văn Kiều: Nghe nói ngươi có mâu thuẫn với nữ nhi Lưu Vân Tiên Tử là Mộ San, Lưu Vân Tiên Tử kia là người bao che khuyết điểm, cũng mặc kệ các ngươi ai đúng ai sai, nếu gặp được bà ta, chắc chắn bà ta sẽ ra tay với ngươi bất cứ lúc nào.

Tính tình Lưu Vân Tiên Tử, làm sao sẽ quan tâm một tiền bối cảnh giới Nguyên Tông như mình bắt nạt tiểu bối cảnh giới Nguyên Không có mất mặt hay không, trước tiên trút giận cho mình lại nói.

Văn Kiều bình tĩnh gật đầu: Ta biết.

Chẳng qua ngươi cũng không cần quá lo lắng, tiền bối Tần Hồng Đao Đại sư tỷ của quý tông cũng tới, có nàng ấy ở đây, có thể kiềm chế Lưu Vân Tiên Tử một chút. Đợi đến khi tìm được Ninh công tử, các ngươi tốt nhất mau chóng đi tìm Tần tiền bối.

Cảm ơn, ta đã biết.

Nhóm Thang Đoàn nhắc nhở xong, tiếp tục lên đường, bởi vì lo lắng Tiểu Thang Đoàn, coi như đi ngang qua một số nơi dựng dục thiên tài địa bảo, cũng không ngừng lại tranh đoạt với người khác.

Đương nhiên, nếu như thiên tài địa bảo kia thật sự khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt, vậy cũng có thể dừng lại thu một chút.

Hoàn cảnh bí cảnh Thiên Đảo hay thay đổi, yêu thú, linh thảo những vật này nhiều nhất, khiến cho bọn hắn đang gấp rút lên đường, ngẫu nhiên sẽ dừng lại hái một chút linh thảo lâu năm, mấy ngày nay cũng thu thập được không ít.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao bí cảnh Thiên Đảo hấp dẫn nhiều người tu luyện bất chấp nguy hiểm tiến vào như vậy.

Ngày hôm đó, bọn họ lại gặp được một đám người tu luyện. Nói chính xác, là một đám người tu luyện đang vây công một người.

Văn Kiều nheo mắt lại nhìn xuống, lập tức lấy ra Liệt Nhật Cung, giương cung cài tên.

Mũi tên mang theo liệt nhật chi khí, bắn về phía một người tu luyện.

Những người kia không nghĩ tới lại có người đánh lén, bất ngờ không kịp phòng ngự, trong đó có một người bị Liệt Nhật Tiễn ghim trúng bả vai, động tác bị kiềm hãm, lại nhìn thấy một ngọn lửa mang theo khí tức đáng sợ đập vào mặt, ngay lập tức đốt nửa người hắn ta.

...

Người nọ kêu lên thảm thiết, nhưng đáng tiếc đã muộn, trong nháy mắt ngọn lửa đã cắn nuốt hắn ta, thiêu đốt không còn sót lại một chút cặn.

Bên này Văn Kiều đã cài tên kéo cung lần nữa, bắn tên về phía những người tu luyện xung quanh.

Nhóm Thang Đoàn thấy thế, mau chóng tới hỗ trợ, chẳng mấy chốc đã giết toàn bộ đám người tu luyện kia, chỉ còn lại người bị vây công lúc trước.

Văn Kiều đi qua, nhìn về phía người co quắp ngồi dưới đất, hỏi: Ngươi còn ổn không?

Đoàn Hạo Diễm ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt giống như tôi máu, đỏ rực, đã hung hãn lại đáng sợ. Hồi lâu sau mới phun ra một ngụm máu, khó chịu nói: Vừa rồi đa tạ ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Tìm phu quân ta. Văn Kiều đơn giản trả lời, triệu hồi Liệt Nhật Tiễn bắn ra vừa rồi.

Chỉ có một mũi tên không có cách nào thu về, là mũi tên đâm vào người tu luyện bị Đoàn Hạo Diễm dùng dị hỏa thiêu chết lúc trước, tuy Liệt Nhật Tiễn là linh khí cấp địa, nhưng bị dị hỏa thiêu đốt, đã vô dụng rồi.

Văn Kiều mất hứng trừng hắn: Về sau đừng tùy tiện ném lửa lung tung.

Đoàn Hạo Diễm kìm nén bực bội đáp một tiếng.

Nhóm Thang Đoàn yên tĩnh như gà đứng ở một bên, không phát biểu ý kiến.

Mấy Thang Đoàn là người đã từng tận mắt nhìn thấy Văn Kiều đánh phục Đoàn Hạo Diễm như thế nào, lúc này rất rõ ràng tâm tình Đoàn Hạo Diễm đã nghẹn khuất lại không thể phát cáu, mặc dù đồng tình, nhưng cũng rất vui mừng khi thấy chuyện thành.

Sau khi Đoàn Hạo Diễm nuốt linh đan trị liệu, cảm giác tốt hơn rất nhiều, mới đứng lên.

Mũi tên vừa rồi, ta sẽ bồi thường cho ngươi. Hắn ta nghiêm túc nói, không muốn thiếu nợ nữ nhân này.

Văn Kiều liếc xéo hắn ta: Chỉ sợ ngươi không bồi thường nổi.

Đoàn Hạo Diễm lập tức nổi giận, kiềm chế tính tình hỏi: Ta làm sao bồi thường không nổi? Không phải chỉ là một mũi tên sao?

Không đợi Văn Kiều trả lời, nhóm Thang Đoàn đã giúp nàng trả lời: Đó cũng không phải mũi tên bình thường, nó là linh khí cấp địa, phía trên có nhật chi lực, lực sát thương quá lớn, ngươi có thể luyện ra một kiện linh khí cấp địa ẩn chứa nhật chi lực sao?

Đoàn Hạo Diễm lập tức im lặng.

Văn Kiều nói: Không bồi thường mũi tên cũng được, ngươi giúp ta làm một chuyện coi như bồi thường.

Chuyện gì? Đoàn Hạo Diễm bất đắc dĩ hỏi, cũng không có từ chối, dù sao vừa rồi nàng còn cứu mình, coi như không có mũi tên kia, hắn ta cũng sẽ giúp.

Chờ sau khi rời khỏi bí cảnh, ngươi dùng dị hỏa hỗ trợ hòa tan một chút vật liệu luyện khí.

Sau khi nghe xong, Đoàn Hạo Diễm không có coi ra gì, dứt khoát đồng ý, cũng không biết vật liệu luyện khí kia có bao nhiêu hố.

Văn Kiều hết sức vui vẻ, có dị hỏa, rất nhanh bọn họ liền có thể luyện chế Càn Khôn động phủ rồi.

Kế tiếp Đoàn Hạo Diễm hỏi bọn hắn muốn đi đâu?

Ngươi muốn đồng hành cùng chúng ta? Thang Thiệu Lâm hỏi, có chút hiếm lạ nhìn hắn ta.

Đoàn thị bởi vì dùng dị hỏa tôi thể, xưa nay tính tình không hề tốt đẹp gì, từng người giống như pháo đốt, một chút lập tức bùng cháy, là người nổi danh khó chọc bên trong Thánh Vũ đại lục, hiếm khi gặp hắn ta chủ động mở miệng, nhóm Thang Đoàn đều rất kinh ngạc.

Đoàn Hạo Diễm gắng gượng nói: Các ngươi hẳn là đang tìm người? Ta cũng phải tìm người, cùng các ngươi đi một đoạn.

Nhóm Thang Đoàn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, đệ tử Thang thị bọn họ mặc kệ đi nơi nào, đều là một đám người hành động, tình nguyện không cần bảo vật cũng muốn gom đủ người. Người tu luyện Thánh Vũ đại lục đều biết thói quen này của đệ tử Thang thị, bây giờ Đoàn Hạo Diễm phát hiện thiếu Tiểu Thang Đoàn, tự nhiên biết bọn họ đang tìm người.

Có thể.

Nhóm Thang Đoàn không có ý kiến, nhìn về phía Văn Kiều.

Văn Kiều cũng không có ý kiến, chỉ nói: Chỉ cần ngươi không tùy tiện phát cáu, sẽ nhanh già.

Đoàn Hạo Diễm: ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.