Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 13: Chương 13




Edit: Jess93

Văn Kiều mở lòng bàn tay ra, ý niệm khẽ nhúc nhích, giữa lòng bàn tay xuất hiện một mầm non nhỏ cao một tấc.

Vì chứng thực mầm non nhỏ trong lòng bàn tay cùng Trú Nhan Hoa không phải là một chủng loại, Văn Kiều đặc biệt đặt mầm non nhỏ trong lòng bàn tay cạnh chậu Trú Nhan Hoa cùng nhau quan sát, thu được một kết luận: Linh thảo vừa nẩy mầm đều có vài phần giống nhau, còn lại không hề giống.

Nàng nhẹ nhàng thở ra.

Thiếu chút nữa cho rằng mình là cây Trú Nhan Hoa, vậy thì rất buồn cười.

Tuy Văn Kiều không ra khỏi cửa, nhưng cũng biết không có chuyện Trú Nhan Hoa tu luyện thành người, có lẽ ở thượng giới có khả năng này, nhưng Thánh Võ đại lục không có. Hơn nữa Trú Nhan Hoa ngoại trừ dưỡng nhan, không có tác dụng khác, tóm lại huyết mạch bán yêu như nàng sẽ không vô dụng như vậy đi?

Sau mấy ngày này tìm tòi thí nghiệm, Văn Kiều đã hiểu rõ, mầm non nhỏ trong lòng bàn tay chung một nhịp thở với huyết mạch yêu cốt của nàng, nàng có thể giục sinh cỏ cây, hấp thu tinh khí cỏ cây phản hồi để tôi luyện thân mình, cũng là nhờ bản lĩnh huyết mạch bán yêu đã thức tỉnh.

Đây là điều người tu luyện bình thường không thể làm được.

Ít nhất từ trước tới nay nàng chưa từng nghe nói có người tu luyện nào có thể vận chuyện linh lực cho hạt giống linh thực, thúc đẩy chúng nó sinh trưởng nẩy mầm, coi như người tu luyện có linh căn thuộc hệ mộc, cũng không có khả năng làm được, loại chuyện này quả thực nghe rất dọa người.

Nhưng người có huyết mạch thần dị lại có thể.

Hiện giờ Văn Kiều đã hiểu rõ, bản lĩnh huyết mạch của mình có tác dụng thúc đẩy linh thảo sinh trưởng.

Có thể thúc đẩy linh thảo sinh trưởng là khái niệm gì?

Đựa vào bản năng Văn Kiều cảm giác được nguy hiểm, càng không dám tùy tiện bại lộ bản lĩnh huyết mạch bán yêu của mình.

Mặc dù tinh khí cỏ cây không phải là linh khí, nhưng cũng là một loại tinh khí cực kỳ tinh khiết ôn hòa trong thiên địa, hấp thu tu luyện, hiệu quả cũng không kém linh khí, thậm chí có thể bồi bổ cơ thể rách nát của nàng, giảm bớt chút tra tấn của bệnh tật.

Văn Kiều biết huyết mạch bán yêu xuất hiện trên người mình rất kỳ lạ, đây cũng là lý do nàng không dám dễ dàng lộ ra, ngay cả giục sinh thực vật hấp thu tinh khí cỏ cây cũng rất cẩn thận.

* * *

Cho đến giờ lên đèn, Ninh Ngộ Châu mới trở về.

Hắn đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Văn Kiều ngồi đọc sách ở trên giường, ánh mắt dịu dàng ấm áp.

Văn Kiều thả sách xuống, chậm rãi đứng lên, nghĩ nghĩ, nhẹ giọng hỏi: Người đã trở về, dùng bữa chưa?

Vẫn chưa.

Văn Kiều lập tức bảo thị nữ chờ ở ngoài cửa đi chuẩn bị bữa tối.

Phu thê bọn họ, một là người phàm không thể tu luyện, một người tu vi mới đạt cảnh giới Nhập Nguyên, đều không có tích cốc, yêu cầu một ngày ba bữa giống như người phàm.

Khi bữa tối bưng lên, Ninh Ngộ Châu bảo Văn Kiều ngồi xuống cùng hắn ăn thêm một ít, thuận tiện trò chuyện.

Ninh Ngộ Châu nói với Văn Kiều, mười ngày sau, bọn họ sẽ xuất phát đi Lân Đài Liệp Cốc trước, hôm nay quản sự gọi hắn đi, là vì thương thượng việc đi Lân Đài Liệp Cốc, mấy ngày kế tiếp, hắn sẽ tương đối bận rộn.

Hắn vô cùng áy náy, vì chính mình không thể ở cạnh nàng.

Văn Kiều hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn: Người bận việc thì cứ đi làm, một mình ta không có việc gì, ta cũng không cần người bên cạnh.

Động tác gắp đũa của Ninh Ngộ Châu hơi khựng lại, trong lòng có chút không biết làm sao, quả nhiên vẫn là một đứa bé. Trên mặt vẫn là dáng vẻ dịu dàng ấm áp, cười nói: Chúng ta vừa mới thành thân, ta đây làm phu quân lại bỏ tiểu thê tử ở trong phủ, chính mình đi làm việc, nếu đặt ở phàm giới, chắc chắn sẽ bị mắng.

Đông Lăng quốc không phải phàm giới, người không cần để ý. Văn Kiều nghiêm trang mà nói.

Cuộc trò chuyện này tiến hành không nổi nữa rồi.

Ninh Ngộ Châu bỗng nhiên bật cười, sửa lại đề tài, dặn dò nói: Vài ngày tới ta không ở trong phủ, mặc kệ ai đến, nàng cũng không cần để ý, để quản sự bên ngoài ứng phó là được.

Văn Kiều ngoan ngoãn gật đầu.

Dùng xong cơm tối, phu thê hai người ngồi uống trà tại phòng khách.

Trà là linh trà, mùi hương tràn ra bốn phía, linh khí ôn hòa, rất thích hợp để dưỡng sinh, mặc kệ là người tu luyện hay là người phàm, đều có thể dùng.

Văn Kiều uống trà ấm, thầm nghĩ Thành Hạo đế thật sự sủng ái Thất Hoàng tử, chi phí ăn mặc trong phủ Thất Hoàng tử không có chỗ nào không tốt, đều là đồ vật có chứa căn nguyên linh khí.

Ninh Ngộ Châu nhìn chậu hoa trên bệ cửa sổ, phát hiện chậu hạt giống linh thảo cấp bảy đã mọc ra gần một tấc, không khỏi kinh ngạc: Hóa ra đã nẩy mầm.

Đúng vậy. Văn Kiều nghiêm trang nói: Kỳ thật mấy ngày hôm trước đã nảy mầm nhỏ, không ngờ lại lớn như vậy.

Ninh Ngộ Châu bưng chậu hoa tới nhìn, ngày hôm qua không nhìn kỹ, nhưng thật ra không thấy đã nẩy mầm, hôm nay nhìn lại, linh thảo cấp bảy này không khỏi lớn hơi nhanh một chút, giống như là dùng linh thủy tưới khiến nó nảy mầm.

Hắn nhìn thoáng qua Văn Kiều.

Tiểu cô nương trước mặt vẫn dịu dàng yên tĩnh mà ngồi ở chỗ đó, bộ dáng thoạt nhìn ngoan ngoãn vô hại.

Cuối cùng, Ninh Ngộ Châu nói: Lớn lên khá tốt.

Khóe miệng Văn Kiều hơi nhếch lên, tuy thần sắc vẫn nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói đã thêm vài phần vui mừng: Đây chính là linh thảo cấp bảy đấy, ta sẽ chăm sóc thật tốt. Khựng lại một cái, nàng đột nhiên hỏi: Điện hạ, người biết đây là loại linh thảo nào không?

Phu quân! Ninh Ngộ Châu nói.

Văn Kiều ngẩn ngơ, sau khi phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, có chút khó có thể mở miệng.

Ninh Ngộ Châu lại kiên trì: Chúng ta đã thành thân, nàng không cần gọi ta là điện hạ, có thể gọi tên của ta, hoặc là phu quân.

Mặc kệ là tên hay là phu quân, nàng đều không mở miệng gọi được.

Nhưng mà nhìn nam nhân ôn nhu săn sóc kia, ở phương diện nào đó lại rất kiên trì, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ chút nào.

Cuối cùng, Văn Kiều nhỏ giọng gọi một tiếng: Phu quân.

Thần sắc trên mặt Ninh Ngộ Châu càng thêm ôn hòa, ánh mắt nhìn nàng cũng dịu dàng thắm thiết, ôn nhu nói: Nếu ta không nhìn lầm, nó hẳn là Trú Nhan Hoa.

Văn Kiều hơi trừng lớn đôi mắt: Người biết?

Trong lòng Ninh Ngộ Châu khẽ nhúc nhích, cân nhắc ý tứ trong lời nói của nàng, vẻ mặt bình tĩnh nói: Người Lăng Hư Các nói lấy được hạt giống linh thảo từ một di tích thượng cổ, Trú Nhan Hoa là thượng cổ linh thảo cấp bảy, sau này mới dần dần tuyệt tích, hiện giờ tuy rằng các luyện đan sư có thể luyện ra Trú Nhan Đan, nhưng nguyên liệu sử dụng lại không có Trú Nhan Hoa, mà dùng nguyên liệu khác có tác dụng gần giống nó thay thế, luyện ra Trú Nhan Đan đều có tì vết, không bằng hiệu quả Trú Nhan Đan được luyện ra từ Trú Nhan Hoa.

Hắn bưng chậu hoa nhìn nhìn, tiếp tục nói: Cây Trú Nhan Hoa này, tuy rằng mới vừa nẩy mầm, nhưng nàng xem trên hai viền lá của nó đều có năm đường mạch màu trắng bạc, phù hợp với điều kiện của Trú Nhan Hoa, vị này..

Hai mắt Văn Kiều trừng to, nghe hắn chậm rãi nói một phen, ấn tượng đối với Thất Hoàng tử đã hoàn toàn lật đổ.

Ngay cả Văn Kiều cũng là từ tin tức phản hồi của Trú Nhan Hoa mới biết được thông tin của nó, Ninh Ngộ Châu chỉ quan sát là có thể kết luận, có thể thấy được ngày thường hắn tiếp xúc không ít tri thức về tu luyện giới. Gặp gì biết nấy, mặc dù Ninh Ngộ Châu không thể tu luyện, nhưng hiểu biết của hắn đối với tu luyện giới cũng không kém người khác, thậm chí rất nhiều người tu luyện xuất thân từ danh môn chính phái cũng không có nhiều kiến thức bằng hắn.

Càng quan trọng hơn là, Trú Nhan Hoa cũng không phải là loại thông thường mà ai cũng có thể biết, càng không thể hiểu rõ đến như vậy.

Văn Kiều đột nhiên cảm thấy Thất Hoàng tử trở nên thần bí khó lường.

Sau khi biết chậu linh thảo là Trú Nhan Hoa, thái độ Ninh Ngộ Châu đối với nó vẫn như cũ, vẫn chưa vì nó là Trú Nhan Hoa quý hiếm mà cẩn thận, tùy ý giống như nó là linh thảo trong vườn có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, bởi vì do Văn Kiều chăm sóc, nên chú ý thêm vài phần mà thôi.

Nếu không phải coi tiền tài như cặn bã, chính là kẻ hèn Trú Nhan Hoa còn chưa đến mức khiến hắn coi trọng ở trong lòng.

Mặc kệ là loại nào, thái độ biểu hiện ra ngoài của Ninh Ngộ Châu đều khiến Văn Kiều đoán không ra, chỉ có thể tạm thời đặt ở trong lòng, quyết định sau này tiếp tục quan sát.

Mấy ngày kế tiếp, quả nhiên như lời Ninh Ngộ Châu nói, mỗi ngày hắn đều trời chưa sáng đã đi ra ngoài, cho đến giờ lên đèn mới trở về.

Vài ngày liên tiếp đều bận rộn như thế, Ninh Ngộ Châu mới có thời gian rảnh rỗi.

Văn Kiều không biết hắn đang bận rộn chuyện gì, cũng không hỏi tới, vẫn sống một cuộc sống bình lặng không tranh sự đời như cũ, an tĩnh tu luyện.

Vì không khiến cho người khác hoài nghi, lúc nàng giục sinh Trú Nhan Hoa, không có làm quá mức, sau mỗi lần giục sinh đều sẽ nhân cơ hội hấp thu tinh khí mộc tinh nó phản hồi, để cho Trú Nhan Hoa không đến mức một ngày cao một tấc, nếu không cũng quá khoa trương.

Tuy là như thế, đám thị nữ trong phủ Thất Hoàng tử vẫn cảm thấy Trú Nhan Hoa này mọc rất tốt, không hổ là thứ Thất Hoàng tử tặng. Cũng may các nàng không biết đây là Trú Nhan Hoa cấp bảy, nếu không sẽ không nghĩ đơn giản như vậy.

Đông Lăng quốc hoang vu, ở trong mắt người tu luyện tại Thánh Võ đại lục, hiển nhiên chính là một vùng đất sát biên giới xa xôi cằn sỏi đá, không có ai biết nơi này sinh trưởng một gốc cây Trú Nhan Hoa, phủ Thất Hoàng tử cũng trở thành nơi che giấu tốt nhất.

Trong thời gian đó, Cửu Công chúa Ninh Dao Châu tới cửa thăm hỏi một lần.

Văn Kiều cực kỳ nghe lời Ninh Ngộ Châu, cũng không có gặp nàng ta, để quản sự ngoại viện chặn lại, chuyên tâm tu luyện.

Thời gian thoảng qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày xuất phát đi Lân Đài Liệp Cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.