Edit: Jess93
Văn Kiều nháy mắt với hắn, hỏi: Phu quân, ăn ngon không? Lại thêm một khối.
Nói xong, lại cho hắn một khối nhỏ.
Số lượng không nhiều, thật sự chỉ là một khối nhỏ, vừa đủ một ngụm. Người xung quanh căn bản không thấy rõ là cái gì, chỉ cảm thấy hương vị kia giống linh mật, còn đậm đà hơn hương thơm ngọt ngào của linh mật, khiến đám người tu luyện thanh tâm quả dục này đều có chút thèm thuồng.
Đáng tiếc đôi tiểu phu thê kia đều không để ý đến người bên ngoài, bọn họ cũng không tiện tiến tới quấy rầy.
Ninh Ngộ Châu ăn xong hai khối mật chi, linh lực tiêu hao trong cơ thể đã bổ sung đến không sai biệt lắm, lại nhìn bộ dáng vui vẻ của tiểu thê tử, liền biết vận khí của nàng tốt hơn mình, sau khi tiến vào bí cảnh không chỉ gặp được thiên tài địa bảo hiếm có, còn gặp được đệ tử Thang thị và Đoàn Hạo Diễm.
Ninh Ngộ Châu không khỏi cảm thấy, giống như vận khí bên này của bọn họ đều dời đến trên thân đám người này, mới có thể để cho hai nhóm người tập hợp một chỗ.
Văn Thỏ Thỏ và hai con Hoàng Tinh Kiến nhìn chằm chằm bọn họ, khoảng thời gian này Hoàng Tinh Kiến cái đi theo Văn Kiều, mặc dù cũng đã từng ăn rồi, nhưng hương vị tiên linh mật này thực sự quá ngon, ăn rồi cũng thèm.
Văn Kiều lấy ra một khối mật chi tách ra thành ba phần, phân biệt đưa cho chúng nó.
Làm xong những chuyện này, nàng và Ninh Ngộ Châu ngồi cùng một chỗ, hỏi thăm sau khi tiến vào bí cảnh hắn đã trải qua những gì.
Ninh Ngộ Châu nói sơ lược, bộ dáng hời hợt kia, giống như rất bình thường, nhưng người xung quanh nghe được đều cảm thấy người này có phải là quá xui xẻo.
Không phải là xui xẻo sao? Rất nhiều người tu luyện bị vây hãm trong rừng cây mê cung này, chỉ có ba người này không ngừng gặp được tình huống nguy hiểm, ngay cả dây leo gai sắt ẩn ở trong thung lũng đều chạy đến đâm bọn họ, giống như tất cả sinh vật nguy hiểm ẩn nấp trong rừng đều chạy đến tìm bọn họ để gây sự, xui xẻo đến mức độ này cũng không có người nào.
So sánh với nhau, mặc dù những người khác không cách nào ra khỏi mê cung, cũng không có gặp được nguy hiểm gì.
Văn Kiều lôi kéo tay của hắn, thương tiếc lại kiên định nói: Phu quân cực khổ rồi, về sau có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ chàng.
Ninh Ngộ Châu cười cười với nàng, dịu dàng nói: Vậy thì làm phiền A Xúc.
Đám người: ...
Trong lúc nhất thời đám người tu luyện nội hải vực cũng không biết phản ứng như thế nào, trong lòng nói thầm một nữ tu cảnh giới Nguyên Không như ngươi nói khoác gì vậy? Sau đó lại cảm thấy một đại nam nhân như Ninh Ngộ Châu, lại muốn dựa vào nàng dâu nhu nhu nhược nhược bảo vệ, cũng quá vô dụng.
Chỉ có nhóm Thang Đoàn biết rõ bọn họ cảm thấy đương nhiên, không thấy có vấn đề gì.
Nghỉ ngơi đến không sai biệt lắm, nhóm Thang Đoàn đi qua chỗ Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, đặc biệt cảm tạ Ninh Ngộ Châu đã chiếu cố Tiểu Thang Đoàn trong những ngày này, cũng áy náy đối với chuyện Tiểu Thang Đoàn liên lụy khiến hắn xui xẻo.
Sau khi Thang Diệp Lâm gặp các huynh trưởng trong tộc, biết vận rủi của mình đã qua, từ chột dạ bất an trở nên tràn đầy lực lượng, người cũng có tinh thần, chắp tay nói với Ninh Ngộ Châu: Ninh công tử, khoảng thời gian này đa tạ ngươi giúp đỡ.
Ninh Ngộ Châu nhìn đám Thang Đoàn kia, hơi mỉm cười, bộ dáng đặc biệt ôn hòa.
Thang Diệp Lâm là người rất dễ hiểu, có tâm tình gì đều biểu hiện ở trên mặt, so sánh cách làm việc trước sau của hắn ta, lại liên kết với những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, Ninh Ngộ Châu đã nhanh chóng hiểu rõ thuật cân bằng vận khí của đệ tử Thang thị.
Mặc dù quả thật bị liên lụy đến rất thảm, nhưng đã gặp được A Xúc, Ninh Ngộ Châu sẽ không níu lấy việc này không thả.
Bên kia Thủy Ly Âm cũng khôi phục được không sai biệt lắm, sau khi sửa sang lại dung nhan, lại là một âm tu xinh đẹp ưu nhã, xuất trần thoát tục, đưa tới không ít ánh mắt tán thưởng của người tu luyện nội hải vực.
Thủy Ly Âm đi tới, đầu tiên là làm lễ với Văn Kiều, sau đó cười nói: Không nghĩ tới Mẫn cô nương và Đoàn công tử cùng một chỗ, ngược lại là trùng hợp.
Nhóm Thang Đoàn cũng nói: Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta tìm người và người được tìm đều cùng một chỗ, có thể thấy được vận khí này thật tốt, chỉ là vận khí Tiểu Thang Đoàn hơi yếu một chút, liên lụy các ngươi, thật là xấu hổ.
Ngay cả Ninh Ngộ Châu đều không ngại, Thủy Ly Âm tự nhiên cũng không thể nói để ý, mặc dù quá trình quả thật bị hố đến rất thảm.
Chẳng qua nói đến khí vận xưa nay đều mơ hồ và vô hình, không ai có thể nói rõ nó như thế nào, cũng không tiện đem toàn bộ xui xẻo của bọn họ đổ hết lên người Thang Diệp Lâm.
Lúc này, Mẫn Ký Sơ đi tới, lại cười nói: Mẫn cô nương, chư vị, có phải chuẩn bị tiếp tục xuất phát?
Ba người Ninh Ngộ Châu, Thủy Ly Âm và Thang Diệp Lâm nhịn không được nhìn hắn ta và đám người tu luyện nội hải vực kia, không biết bọn họ là ai.
Thang Thiệu Lâm giới thiệu cho bọn họ: Vị này chính là Mẫn Ký Sơ Mẫn đạo hữu, đây là các đạo hữu nội hải vực, lúc trước chúng ta tiến vào rừng cây tìm các ngươi, gặp được sau đó liền cùng một chỗ kết bạn mà đi.
Sau khi nghe xong, liền rõ ràng những người này chỉ là bèo nước gặp nhau, tạm thời đồng hành thôi.
Tuy là như thế, Thủy Ly Âm vẫn khách khí làm lễ với bọn hắn.
Mẫn Ký Sơ cười nói Hóa ra là đạo hữu Tử Dương Môn, lúc trước đi vào, chúng ta cũng gặp được một vị tiên tử Tử Dương Môn, chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt một lần, rất nhanh liền tách ra.
Thủy Ly Âm khẽ giật mình, chờ đến khi hỏi rõ ràng bộ dáng vị đệ tử Tử Dương Môn kia, nói: Hóa ra là Chung Ly sư tỷ, nàng ấy có tiến vào rừng cây?
Ngược lại là không có, nàng ấy đi về một hướng khác.
Sau khi nghe xong, Thủy Ly Âm liền không nói thêm gì nữa, bởi vì Đoàn Hạo Diễm đang trừng nàng ta.
Thủy Ly Âm biết Đoàn Hạo Diễm luôn luôn không thích đệ tử một mạch của chưởng môn Tử Dương Môn, cảm giác các nàng có nhiều tâm tư, không lo tu luyện, ngược lại thích khoe khoang bàng môn tả đạo. Vì vậy Thủy Ly Âm rất ít nhắc đến chuyện Tử Dương Môn ở trước mặt hắn ta, miễn cho người nào đó vốn có tính tình không tốt trong nháy mắt biến thành pháo đốt, một phát liền nổ.
Kế tiếp đám người thương lượng rời khỏi rừng mê cung này như thế nào.
Mẫn Ký Sơ là người có tu vi cao nhất ở đây, cũng có quyền lên tiếng nhất, chẳng qua hắn ta làm người khiêm tốn, cũng không bởi vì tu vi cao mà chuyên quyền độc đoán, ngược lại khiêm tốn hỏi thăm: Các vị đạo hữu cũng đã biết tình huống rừng cây này, Mẫn cô nương, ngươi có cách rời đi sao?
Không có.
...
Người tu luyện nội hải vực nhịn không được trừng mắt, câu trả lời này không giống lúc trước.
Văn Kiều tiếp tục nói: Chẳng qua phu quân ta có.
Ninh Ngộ Châu khẽ mỉm cười, nói: Chỉ cần tìm ra tâm huyễn trận, phá giải nó, muốn rời khỏi sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi nghe xong, người tu luyện ở đây lộ vẻ mặt thất vọng, đương nhiên bọn họ biết biện pháp này, nhưng rừng cây này lớn như vậy, mê cung một cái lồng lấy một cái, muốn tìm được tâm huyễn trận sao mà khó, chỉ sợ chờ bí cảnh phong bế cũng không tìm được, vậy chẳng phải bọn hắn phải đem toàn bộ thời gian uổng phí ở đây?
Ninh Ngộ Châu tiếp tục nói: Muốn tìm tâm huyễn trận cũng không khó, có A Xúc đây mà.
Đám người: ...
Người tu luyện nội hải vực nhìn đôi tiểu phu thê kia, có loại ảo giác hai người này đang trêu đùa bọn họ, có phải bọn họ quá có lòng tin với đối phương rồi hay không? Ngược lại khiến bọn hắn, những người có tu vi cao hơn bọn họ đều có vẻ rất ngu xuẩn.
Không phải bọn họ ngu xuẩn, mà là năng lực hai người này và bọn hắn không ở cùng một kênh.
Nếu như chỉ lấy tu vi để cân nhắc thực lực của hai người, vậy thì cực kỳ sai.
Nhóm Thang Đoàn và Đoàn Hạo Diễm có một loại lòng tin khó hiểu đối với hai người này, tuyệt đối không cảm thấy hai người này đang nói khoác, ngược lại lòng tin tràn đầy, cảm thấy đi theo bọn họ, nhất định có thể rời khỏi rừng cây này.
Ngoài ra, cũng không phải là không có người thử ngự khí từ trên không rời khỏi rừng cây này, nhưng mà bọn họ đã sớm phát hiện, có thể là bị rừng cây mê cung ảnh hưởng, cũng không có cách nào phân biệt phương hướng, bay thẳng về phía trước, giống như vĩnh viễn bay không ra rừng cây này, ngược lại để cho người ta thấp thỏm nóng nảy, cuối cùng chỉ có thể một lần nữa trở lại trong rừng.
Như thế, bọn họ đều rõ ràng muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể phá giải rừng cây mê cung.
Lúc chuẩn bị rời đi, mọi người thấy gốc dây leo Thạch Kim Mãng bị Văn Kiều giục sinh áp chế dây leo gai sắt kia.
Dây leo gai sắt cứng rắn như sắt, trên thân dây leo trải rộng gai sắt khiến cho người ta cực kỳ đau đầu, nếu gặp được loại yêu thực này, tranh thủ thời gian chạy ra khỏi phạm vi nó sinh trưởng mới là thượng sách. Nhưng mà bây giờ dây leo gai sắt này vậy mà có thể bị linh thực giục sinh áp chế, tất cả mọi người rất tò mò đối với dây leo màu thạch kim này, không biết đây là thực vật gì.
Là dây leo Thạch Kim Mãng. Văn Kiều giải thích.
Dây leo Thạch Kim Mãng. Mẫn Ký Sơ suy tư nói: Ta nghe nói dây leo Thạch Kim Mãng là cấp sáu, mà dây leo gai sắt là yêu thực cấp bảy.
Cho nên linh thực cấp sáu này làm sao có thể áp chế được dây leo gai sắt cấp bảy?
Nhưng nhìn một màn trước mắt này, quả thật bị áp chế.
Văn Kiều liếc hắn ta một cái: Gốc dây leo Thạch Kim Mãng này đã thăng cấp, cũng là yêu thực cấp bảy.
Cộng thêm nàng lấy linh lực trong ba mươi sáu linh khiếu rót vào, giục sinh ra một mảng lớn, muốn áp chế yêu thực cùng cấp hết sức dễ dàng.
Dù đám người Mẫn Ký Sơ không rõ ràng chi tiết, nhưng đều cảm thấy câu giải thích này cũng không có vấn đề, cộng thêm bọn họ ngầm thừa nhận Văn Kiều là bồi linh sư, đối với linh thực có lực tương tác trời sinh, cũng không kỳ quái.
Không có dây leo gai sắt ngăn cản, bọn họ thuận lợi rời khỏi thung lũng này.
Sau khi bọn hắn rời đi không lâu, dây leo Thạch Kim Mãng trong thung lũng kia rốt cuộc tiêu hao toàn bộ linh lực, nhanh chóng tàn lụi, hóa thành cành khô lá héo, bị dây leo gai sắt xoắn thành bột phấn, trở thành dinh dưỡng của nó.
Ngoài thung lũng là một rừng cây.
Đám người đã rất quen thuộc đối với điều này, ung dung đi vào.
Văn Kiều truyền âm cho Ninh Ngộ Châu: [Phu quân, đợi lát nữa ta thử đồng hóa với linh thực xung quanh, chàng làm hộ pháp cho ta.]
Ninh Ngộ Châu nắm tay nàng, bày tỏ biết rồi.
Có Ninh Ngộ Châu ở bên người, Văn Kiều liền không cố kỵ cái khác nữa, bắt đầu đồng hóa với linh thực xung quanh, cảm giác bọn nó, tìm kiếm vị trí tâm huyễn trận.
Đi như thế hơn nửa ngày thời gian, Văn Kiều đột nhiên nói: Ngay ở phía trước.
Trong nháy mắt, tất cả người tu luyện hai mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó đã thấy nàng một mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào phía trước, không nói thêm gì nữa.
Một đám người bị nàng làm cho trong lòng bất ổn, muốn hỏi thăm lại sợ quấy rầy đến nàng.
Ninh Ngộ Châu nói: A Xúc có ý tứ là, tâm huyễn trận ở phía trước.
Nghe được giải thích của hắn, một đám người tinh thần đại chấn.
Lại đi như thế một lát, xuyên qua một con đường bị rừng cây rậm rạp che lấp, bọn họ đi tới một vách đá.
Là tử lộ. Thủy Ly Âm và Thang Diệp Lâm trăm miệng một lời, tràn đầy vui mừng.
Không trách bọn họ thất thố như vậy, lúc ấy Ninh Ngộ Châu đã nói, có thể tìm được tâm huyễn trận, sau khi phá hủy nó, bước tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều. Điều này chứng minh bọn họ sẽ sớm có thể rời khỏi rừng cây mê cung đã vây khốn bọn họ bấy lâu nay, sao có thể không vui mừng?
Những người khác không rõ ràng cho lắm mà nhìn bọn họ.
Thủy Ly Âm và Thang Diệp Lâm giải thích cho bọn họ.
Sau khi đám người nghe xong, cũng mừng rỡ từ tận đáy lòng, mắt lom lom nhìn hai người kia, càng ngày càng khẳng định bọn họ có thể rời khỏi rừng cây mê cung.
Phu quân, kế tiếp liền giao cho chàng. Văn Kiều lui ra phía sau một bước.
Ninh Ngộ Châu cười cười với nàng, nói nàng vất vả rồi, sau đó tiến về phía trước.
Hắn ngước nhìn vách núi này, trên vách núi sinh trưởng rất nhiều dây leo, một đầu một đầu từ trên không rơi xuống, hình thành một thác nước màu xanh lá, dày đặc đến mức che lấp toàn bộ vách núi.
Có người dùng kiếm gạt ra những sợi dây leo kia, phát hiện đằng sau là vách đá cứng rắn, cũng không có chỗ kỳ lạ gì.
Huyễn cảnh bên trong rừng cây này cực kỳ cao cấp, hòa làm một thể với hoàn cảnh, căn bản không có cách phát hiện ra dấu vết huyễn cảnh, chớ đừng nói chi là tìm ra vị trí tâm huyễn trận.
Đám người nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu, muốn nhìn một chút nam nhân trẻ tuổi hơn nữa tu vi cũng không cao này rốt cuộc có thể giải hay không.
Ninh Ngộ Châu đi dạo ở xung quanh một lát, xem xét hoàn cảnh của nơi này, sau khi thấy không sai biệt lắm, hắn bắt đầu suy tính vị trí tâm huyễn trận.
Những người khác bảo vệ ở một bên, không dám mạo hiểm quấy rầy hắn.
Không biết qua bao lâu, trên trán Ninh Ngộ Châu trồi lên một chút mồ hôi ẩm ướt, mặc dù thần sắc chưa biến, nhưng mọi người cũng có thể cảm giác được hắn hao phí tinh thần và tâm lực.
Phá trận cũng không phải là một chuyện dễ dàng, rất nhiều trận pháp sư gặp được trận pháp cao cấp, chỉ là lĩnh hội cũng đã hao phí thời gian mười ngày nửa tháng, thậm chí có khả năng càng dài, lại càng không cần phải nói quá trình phá trận, tiêu hao linh lực, tinh lực và tâm lực khó mà tưởng tượng. Nếu đẳng cấp trận pháp kia quá cao vượt qua trình độ của trận pháp sư, trận pháp sư không chỉ không có cách nào phá trận, ngược lại bởi vì cưỡng ép phá trận mà bị phản phệ.
Văn Kiều và nhóm Thang Đoàn nhìn Ninh Ngộ Châu có chút lo lắng.
Trong bí cảnh Thiên Đảo không có huyễn cảnh cấp thấp, bây giờ tu vi Ninh Ngộ Châu chỉ là cảnh giới Nguyên Mạch sơ kỳ, có thể phá giải hay không vẫn là ẩn số.
Trong sự lo lắng chờ mong của mọi người, Ninh Ngộ Châu nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Con ngươi đám người hơi co lại, đặc biệt là đám người tu luyện nội hải vực kia, trong lòng khiếp sợ có thể nghĩ.
Lúc trước bọn họ đều không cho rằng Văn Kiều có năng lực dẫn bọn hắn đi ra ngoài, cũng không cho rằng nam tu nào đó yếu như gà, cần thê tử bảo vệ có thể phá trận, trong lòng luôn bán tín bán nghi.
Theo từng đạo pháp quyết đánh ra, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu có một chút biến hóa vi diệu, biến hóa này cũng không rõ ràng, nhưng đối với trí nhớ siêu quần của người tu luyện mà nói, một chút biến hóa vi diệu cũng có thể nhìn ra.
Cho đến khi một tiếng ầm vang lên, giống như có thứ gì đó bị đánh vỡ, một cơn gió nhẹ bỗng nhiên thổi qua.
Dưới vách núi đen, tay áo tất cả những người tu luyện đều bị cơn gió này nhấc lên.
Ngọn gió phất qua, nhìn sang lần nữa, phát hiện mặc dù hoàn cảnh gần đó có chút biến hóa, nhưng biến hóa này cũng không rõ ràng. Đây chính là chỗ đáng sợ của huyễn cảnh cao cấp, cùng cảnh vật hòa làm một thể, sẽ không thay đổi hoàn cảnh, chỉ là kém một điểm, liền có thể đem người vây ở trong huyễn cảnh.
Ninh Ngộ Châu thả tay xuống, mồ hôi từ thái dương của hắn trượt xuống, hơi thở hổn hển, linh lực trong cơ thể tiêu hao sạch sẽ.
Văn Kiều vội vàng cho hắn ăn một khối mật chi.
Mật chi chuyển hóa thành linh lực nồng đậm, tụ hợp vào linh khiếu khô cạn, khiến thân thể vốn bởi vì phá trận mà có chút yếu ớt lập tức lên tinh thần.
Ninh Ngộ Châu cười cười với Văn Kiều, quay đầu nói với mọi người: Chư vị, huyễn trận đã phá giải, có thể rời đi.
Rời đi như thế nào? Một người tu luyện sốt ruột vội hỏi.
Những người khác cũng là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, dù đã giải huyễn cảnh, nhưng nơi này vẫn là rừng cây mê cung, muốn rời khỏi cũng không dễ dàng.
Ninh Ngộ Châu rủ mắt: Để A Xúc dẫn đường thôi, còn sau khi rời khỏi đây sẽ đối mặt với hoàn cảnh gì, thì không biết được.
Nghe nói như thế, đám người đều không hiểu, nhịn không được ngẩng đầu nhìn ra xa, tầm mắt bị rừng rậm rậm rạp phía trước ngăn cản, không nhìn thấy điểm cuối.
Chờ linh lực trong cơ thể Ninh Ngộ Châu khôi phục được không sai biệt lắm, Văn Kiều kéo hắn: Phu quân, chúng ta rời khỏi nơi này.
Kế tiếp vẫn là Văn Kiều dẫn đường, bọn họ xuyên qua rừng cây.
Lại đi như thế mấy canh giờ, đột nhiên khóe mắt liếc qua thoáng nhìn thấy thứ gì đó, chúng người tinh thần chấn động.
Có người hoảng sợ nói: Mau nhìn chỗ đó.
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy tận cùng trong rừng cây lưa thưa kia, có thứ gì đó mọc lên như rừng, an tĩnh đứng lặng ở đó hồi lâu.
Mấy ngày nay, bọn họ hành tẩu trong khu rừng này, thấy nhiều nhất chính là rừng rậm vô tận, hoàn cảnh lặp lại không thay đổi, giống như không bao giờ đến điểm cuối. Vậy mà lúc này, ngoại trừ rừng rậm, cuối cùng có thứ gì đó không giống, trong lòng đám người biết, đây nhất định là lối ra.
Đi qua nhìn một chút. Mẫn Ký Sơ nói, dẫn đầu đi qua.
Những người khác theo sát.
Nhóm Thang Đoàn đi bên cạnh Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, nhìn chằm chằm đám người tu luyện nội hải vực nhanh chóng chạy đi kia, nhịn không được nói thầm: Chạy nhanh như vậy, cũng không sợ sẽ có quái thú chạy ra.
Chớ nói lung tung. Thang Diệp Lâm vô thức phản bác: Thất ca, ngươi có thể đóng miệng lại.
Nhóm Thang Đoàn vội vàng trấn an: Tiểu Thang Đoàn không sợ, vận rủi của ngươi đã kết thúc rồi.
Thang Diệp Lâm cũng phát hiện phản ứng của mình quá lớn, hắn ta bị vận rủi gần đây của mình dọa sợ, sợ nhất lại xuất hiện chuyện xui xẻo gì.
Nhưng mà chuyện trên thế gian này, cũng sẽ không bởi vì nguyện vọng của ngươi mà dời đi.
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cắt ngang rừng cây an tĩnh, đám người tu luyện trung ương đại lục vội vàng chạy tới.