Edit: Jess93
Mộ Tử Minh nói: Ban đầu chúng ta muốn đánh bại những ma tu kia, nào biết đột nhiên xuất hiện một trận thú triều, những tên ma tu kia thừa cơ chạy trốn, thú triều lại đuổi sát chúng ta, khiến chúng ta không thể bận tâm đến chuyện khác. Ta hoài nghi, thú triều có thể là bị ma tu khống chế.
Nghe Mộ Tử Minh nói xong, sắc mặt người ở chỗ này đều có chút không tốt.
Từ xưa đến nay, ma tu và linh tu chính đạo bởi vì quan niệm và phương thức tu hành khác biệt, xung đột không ít, trong lúc đó kết xuống thù hận không có cách nào hóa giải, có thể nói thấy là đánh, ngươi không chết thì là ta vong.
Những ma tu kia dùng loại phương pháp nào mê hoặc yêu thú? Nhiếp Thận Hiên hỏi.
Mộ Tử Minh suy nghĩ, nói ra: Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hẳn là dùng đồ vật cùng loại với Dẫn Thú đan mà thôi, chẳng qua cũng có thể là cổ độc do ma tu luyện.
Ma tu chuyên dùng độc, lại dưỡng rất nhiều cổ độc, nghe nói ma tu thích dùng cổ độc khống chế người.
Về phần ma tu có biết dùng cổ độc để khống chế yêu thú hay không, lúc trước bọn họ còn chưa từng nghe nói loại chuyện này.
Những người cùng chạy trốn với Mộ Tử Minh cũng bổ sung: Lúc ấy những ma tu kia đã sắp thua, đột nhiên đàn yêu thú liền xuất hiện, chúng ta hoài nghi, ma tu đã sớm bố trí mai phục ở chỗ này, muốn gài bẫy giết chết chúng ta trong một lần.
Đúng vậy, hiện tại đã là một tháng cuối cùng, bí cảnh sắp phải đóng lại, những ma tu kia sẽ thừa cơ làm chút gì đó cũng không kỳ quái.
Nói không chừng đã có người tu luyện khác bị ma tu tai họa..
Nghe những người này ngươi một lời ta một câu, sắc mặt người ở chỗ này đều không quá tốt.
Bọn họ đều là đệ tử danh môn đại phái, tiếp xúc với không ít ma tu, mỗi lần chính ma đại chiến, đệ tử danh môn đại phái đều sẽ ngay lập tức tham dự, không ít thân bằng quyến thuộc chết ở trong tay ma tu, bọn họ đối với ma tu tràn ngập oán hận.
Nếu giống như Mộ Tử Minh bọn họ nói, chỉ sợ đã có rất nhiều người tu luyện bị ma tu sử dụng thú triều làm hại, trong đó có sư huynh đệ đồng môn và bạn tốt của bọn hắn.
Bởi vì đám người Mộ Tử Minh từng chiến đấu với ma tu, Nhiếp Thận Hiên liền mời bọn họ cùng nhau đồng hành, hơn nữa cũng muốn người có lực chiến đấu mạnh mẽ, Mộ Tử Minh là cảnh giới Nguyên Linh, tu vi tương đương với hắn ta, gặp được ma tu cũng có sức đánh một trận.
Mộ Tử Minh đương nhiên đồng ý, người cùng chạy trốn với hắn ta cũng không có ý kiến.
Có Mộ Tử Minh bọn họ gia nhập, số người trong đội ngũ này lại tăng lên rất nhiều, tất cả mọi người có chút vui mừng, nhân số càng nhiều, bọn họ càng an toàn, coi như gặp được ma tu, cũng có sức đánh một trận.
Sau khi đi theo đám bọn hắn cùng nhau hành động, Mộ Tử Minh hiểu rõ tình huống những người này, sau khi biết một tháng cuối cùng bọn họ cũng không tính đi tìm bảo vật, mà là muốn tìm người bên trong bí cảnh, Mộ Tử Minh muốn nói lại thôi.
Nhiếp Thận Hiên và Mộ Tử Minh là người tu luyện cùng một thời kì, bởi vì là đệ tử ba tông, tu vi tương đương nhau, liên hệ không ít, đối với hắn ta cũng biết sơ lược, thấy thế nhân tiện nói: Ngươi có điều gì thì nói thẳng đi.
Mộ Tử Minh nói: Các ngươi đi loạn không có mục đích như vậy, có thể sẽ không có khả năng gặp được nhiều người.
Mà thời gian lại không còn nhiều, đều lãng phí trên việc tìm người, hắn ta thấy không đáng.
Nhiếp Thận Hiên không hề lo lắng nói: Không có việc gì, dù sao hiện tại chỉ còn lại nửa tháng, bình an vượt qua là được. Coi như bên trong bí cảnh còn có những bảo vật khác, cũng phải có mệnh đi lấy mới được, không bằng tìm nhiều người cùng một chỗ, chẳng phải là an toàn hơn?
Mộ Tử Minh không phản bác được.
Không đợi hắn ta nói tiếp, Nhiếp Thận Hiên đột nhiên truyền âm cho hắn ta: [Mộ đạo hữu, không biết Lưu Vân Tiên Tử Thanh Vân Tông các ngươi bây giờ ở nơi nào? ]
Mộ Tử Minh: [Ta không biết.]
[Thật hả? ] Nhiếp Thận Hiên nghi ngờ nhìn hắn ta.
Mộ Tử Minh có dáng dấp tướng mạo thông minh lanh lợi, hơn nữa lòng dạ cũng tương ứng, là người lòng có tính toán trước, không thể không phòng.
Nếu là lúc trước, Nhiếp Thận Hiên coi như có giao tiếp với hắn ta, cũng sẽ không quá để ý hắn ta, làm đệ tử Quy Nhất Tông, còn là một vị trận pháp sư cấp địa, Mộ Tử Minh muốn muốn tính kế hắn ta cũng không dễ dàng.
Nhưng mà sau khi biết ân oán giữa hai người Ninh Ngộ Châu và Mộ San Thanh Vân Tông, vì quan hệ thân thiết với Ninh hiền đệ, Nhiếp Thận Hiên đương nhiên phải đề phòng.
Lông mày Mộ Tử Minh hơi nhíu lại, mím môi nói: [Ta lừa ngươi làm gì? Từ khi đi vào bí cảnh, ta vẫn chưa nhìn thấy sư nương, nếu là có người ở đây, lúc trước há sẽ chật vật như thế? ]
Nhiếp Thận Hiên ngẫm lại cũng đúng, cười nói: [Mộ đạo hữu, ta biết Lưu Vân Tiên Tử là sư nương của ngươi, nhưng ta phải nói, bà ấy thật đúng là không có chút dáng vẻ tiền bối.. Ôi, ngươi đừng trừng ta, ta nói chính là sự thật, việc này rất nhiều người đều đồng ý. Ta nói những lời này với ngươi, là để cho ngươi biết, nếu như gặp Lưu Vân Tiên Tử, ta sẽ đứng về phía Ninh hiền đệ, đến lúc đó nếu Lưu Vân Tiên Tử muốn ngươi giúp bà ấy đối phó Ninh hiền đệ và Mẫn cô nương, ngươi cũng đừng trách ta không niệm tình xưa.]
Huống hồ so sánh giao tình với Thanh Vân Tông, giao tình giữa Quy Nhất Tông và Xích Tiêu Tông cũng không kém.
Mộ Tử Minh im lặng.
Phu thê Đạo Diễn là sư phụ và sư nương của hắn ta, dù cho bọn họ có gì không đúng, cũng không phải người làm đồ đệ như hắn có thể nói.
Hắn ta đúng là người giỏi về tâm kế, khôn khéo lộ ra ngoài, nhưng dầu gì cũng là đệ tử danh môn chính phái, sư môn đối với hắn ta ân trọng như núi, tỉ mỉ bồi dưỡng, phẩm tính đệ tử danh môn đại phái nên có hắn ta cũng có mấy phần, không làm được những hành vi của lũ tiểu nhân kia. Nhưng lệnh sư phụ khó trái, cho dù sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo, cũng không thể không làm.
Nhiếp Thận Hiên vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, không có tiếp tục ép buộc hắn ta.
** *
Nhưng mà một vài người luôn luôn không được người nhớ thương.
Khi bọn hắn đi vào một đầm lầy ngập nước rộng lớn, lúc đang chuẩn bị vượt qua mảnh đầm lầy này, đột nhiên thấy một đám người tu luyện bay tới trước mặt.
Một đám thằn lằn cá sấu sống ở đầm lầy ngập nước này đuổi theo sau lưng nhóm người tu luyện kia, hầu hết thằn lằn cá sấu kia đều là cấp bảy cấp tám, trong đó thậm chí có một con cấp chín, lại có chiều dài mười trượng trở lại.
Thằn lằn cá sấu cấp chín phá vỡ vùng đất ngập nước, nửa người trên của nó dựng thẳng lên, phun ra từng đạo thủy kiếm mang theo sự lạnh lẽo công kích người tu luyện phía trước.
Bị thằn lằn cá sấu cấp chín công kích chính là một nữ tu, nữ tu kia vung tay áo lưu vân lên, đánh nát thủy kiếm kia, bọt nước bay tung tóe.
Các thằn lằn cá sấu khác cũng phun ra từng đạo thủy kiếm, thủy kiếm bay múa đầy trời, có chút hùng vĩ, mấy người tu luyện đi theo sau lưng nữ tu kia vô ý bị thủy kiếm đánh trúng, kêu thảm ngã xuống từ giữa không trung, rơi vào trong vùng đất ngập nước phía dưới, bị đám thằn lằn cá sấu trong đầm lầy há to miệng cắn, kêu thảm táng thân ở trong miệng thằn lằn cá sấu.
Đột nhiên, thằn lằn cá sấu cấp chín thừa dịp nữ tu kia né tránh, vậy mà nhảy lên một cái, thân thể khổng lồ linh hoạt vẫy đuôi ở giữa không trung, một cái đuôi đập về phía nữ tu kia.
Nữ tu vung ra Lưu Vân Sa, ngăn cản một kích này, nhưng mà thằn lằn cá sấu cấp chín đã là yêu thú cấp cao, Lưu Vân Sa kia sao có thể chịu được, vậy mà tê một tiếng bị cái đuôi của thằn lằn cá sấu cấp chín đánh đứt một nửa.
Nữ tu giận dữ, đôi mắt đẹp phun lửa, giận quát một tiếng: Nghiệt súc, muốn chết!
Nữ tu phẫn nộ hoàn toàn mặc kệ những người tu luyện bên cạnh nàng ta, quay người lập tức xông tới đánh con thằn lằn cá sấu cấp chín kia, Lưu Vân Sa bay múa khắp bầu trời, xinh đẹp lại giấu giếm sát khí.
Là Lưu Vân Sa!
Hóa ra là Lưu Vân Tiên Tử!
Sao Lưu Vân Tiên Tử lại ở chỗ này?
Mau rời đi, mảnh đầm lầy ngập nước này là địa bàn của thằn lằn cá sấu.
Một đám người la hét lộn xộn, vội vàng rời xa đầm lầy ngập nước.
Lúc trông thấy Lưu Vân Tiên Tử, trong lòng Nhiếp Thận Hiên lộp bộp một cái, hận không thể mau chóng rời đi, tránh cho lúc Lưu Vân Tiên Tử rảnh tay, gây bất lợi với phu thê Ninh hiền đệ của hắn ta. Lấy cách làm việc của Lưu Vân Tiên Tử, bà ta sẽ làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái.
Ánh mắt Mộ Tử Minh từ không trung trên đầm lầy ẩm ướt chuyển tới trên thân hai người Ninh Ngộ Châu trong đám người, thần sắc khó lường.
Những người khác nhìn chằm chằm trận chiến bên kia, không ai chú ý tới hắn ta, chỉ có Ninh Ngộ Châu chú ý tới.
Văn Kiều cau mày, quyết định thật nhanh nói: Phu quân, chúng ta đi trước.
Tu vi không bằng người, gặp được loại người điên không nói lý này, bọn họ lựa chọn tạm thời tránh đi. Nhưng chỉ là nhất thời né tránh, cũng không có nghĩa là nàng sợ Lưu Vân Tiên Tử, tương lai như thế nào còn chưa chắc.
Chỉ cần cho nàng thời gian, Văn Kiều tự nhận sẽ không thua Lưu Vân Tiên Tử.
Nhưng nàng không thể lấy an nguy phu quân nhà nàng nói đùa, bây giờ chỉ có thể tránh trước.
Ninh Ngộ Châu gật đầu, cũng không có ý kiến.
Ngay lúc hai người chuẩn bị rút lui, ai ngờ Lưu Vân Tiên Tử đang chiến đấu với thằn lằn cá sấu bên kia vậy mà xoay người một cái, thân ảnh di chuyển như sóng vỗ, bay vút tới chỗ hai người bên ngoài đầm lầy.
Hai tên tiểu bối chạy đi đâu, hôm nay bản tọa liền muốn dạy dỗ hai tên tiểu bối không biết trời cao đất rộng như các ngươi!
Lưu Vân Tiên Tử quát lên một tiếng, Lưu Vân Sa nhẹ nhàng xinh đẹp phóng tới chỗ đám người, mục tiêu chính là hai người Ninh Ngộ Châu.
Trong lúc chiến đấu với thằn lằn cá sấu vừa rồi, bà ta đã chú ý đến người bên ngoài đầm lầy, tất nhiên cũng nhận ra Văn Kiều bọn họ. Hai người này nhục nhã nữ nhi bà ta tại trấn Thương Ngô, hại phu thê bọn họ trở thành trò cười, với tính cách Lưu Vân Tiên Tử làm sao có thể bỏ qua bọn họ.
Nhiếp Thận Hiên kinh hãi, nhưng mà hắn ta làm sao có thể ngăn cản một kích của người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông.
Vào lúc Lưu Vân Sa ẩn chứa sát khí kia phóng tới, Văn Kiều đẩy Ninh Ngộ Châu ra, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cùng nhau vọt lên, một người hai thú cứng rắn chống đỡ một kích này, cùng nhau bị Lưu Vân Sa đánh bay.
Thân thể tinh tế của Văn Kiều bay lên cao, giống một con bướm mềm mại, ngã xuống bên ngoài trăm trượng.
Hai con yêu thú Văn Thỏ Thỏ cũng lăn ra thật xa giống như quả cầu.
A Xúc!
Hai con ngươi Ninh Ngộ Châu phản chiếu hình ảnh người hộc máu ngã xuống đất kia, con ngươi ôn nhuận như mặc ngọc dần dần nhuốm màu tối sâu thẳm.
Tiểu sư muội!
Đệ tử Xích Tiêu Tông kêu lên một tiếng sợ hãi, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lưu Vân Tiên Tử, Thịnh Vân Thâm nhanh chóng chạy tới chỗ Văn Kiều.
Lưu Vân Tiên Tử! Nhiếp Thận Hiên vừa sợ vừa giận: Dừng tay!
Lưu Vân tiên tử a một tiếng, ngạo nghễ nói: Hai tiểu bối này không biết trời cao đất rộng, dám can đảm làm tổn thương San Nhi của ta, ta dạy dỗ bọn họ có gì không đúng? Nếu như không phục, Xích Tiêu Tông các ngươi có thể để cho Thịnh Chấn Hải hướng về phía ta đòi công đạo.
Lời này thật sự là không biết xấu hổ!
Hơn phân nửa người ở đây đều cảm thấy hành động lần này của Lưu Vân Tiên Tử cực kỳ khiến người ta ghê tởm, đây chẳng phải ỷ vào tông chủ Xích Tiêu Tông không có mặt, mới có thể xuất khẩu cuồng ngôn sao? Cho rằng Thịnh tông chủ người ta thật sự không đánh nữ nhân?
Vậy mà lúc này Thịnh tông chủ không ở đây, Lưu Vân Tiên Tử muốn làm cái gì, căn bản không ai có thể ngăn cản.
Lưu Vân Tiên Tử nhìn thấy còn lại một mình Ninh Ngộ Châu, lúc chuẩn bị đem hắn cùng nhau dạy dỗ, một đạo kiếm khí tỏa ra sương giá lạnh lẽo vô hạn đánh tới, ngăn cản Lưu Vân Sa kia, sau đó là một thân ảnh xuất hiện, ngăn cản một chưởng của Lưu Vân Tiên Tử.
Dịch sư huynh!
Thấy rõ ràng người tới, đệ tử Xích Tiêu Tông mừng rỡ không thôi. Dịch Huyễn liên tục lui lại mấy bước, cứng rắn nuốt máu trong miệng xuống, sắc mặt tái nhợt, Sương Tuyết kiếm lại nằm vững vàng ở trước ngực, ánh mắt băng lãnh, giọng nói lạnh lẽo: Lưu Vân Tiên Tử, chuyện hôm nay, sau khi tại hạ trở về, chắc chắn sẽ báo cáo sư phụ.
Lưu Vân Tiên Tử nhận ra đây là đồ đệ thứ hai của Thịnh Chấn Hải, ánh mắt chớp lên, ngạo nghễ nói: Bản tọa chỉ là dạy dỗ hai tiểu bối đã nhục nhã nữ nhi của ta, ngay cả Thịnh Chấn Hải tới, cũng không thể nói gì hơn! Ngươi tránh ra, nếu không ngay cả ngươi cũng cùng nhau thu thập.
Chỉ là dạy dỗ? Mà không phải muốn giết bọn hắn?
Người ở chỗ này nghe được Lưu Vân Tiên Tử nói, đồng thời im lặng, đường đường một Nguyên Tông Chân Nhân, vậy mà có thể nói ra loại lời không biết xấu hổ này.
Dịch Huyễn không có tránh ra, giọng điệu lạnh lùng nói: Như thế, vậy thì mời Lưu Vân Tiên Tử chỉ giáo!
Trong mắt Lưu Vân Tiên Tử lóe ra vẻ buồn bực, âm thầm oán hận những đồ đệ này của Thịnh Chấn Hải, thật sự là một tên hai tên đều không được yêu thích.
Bà ta âm thầm cắn răng, dù sao hôm nay đã ra tay, cũng coi là đắc tội Thịnh Chấn Hải rồi, vậy không bằng thừa cơ giết những đồ đệ không làm người khác ưa thích này của hắn, vừa vặn giết luôn tên nghiệt chủng Thịnh Vân Thâm kia.
Lưu Vân Tiên Tử nhìn về phía Thịnh Vân Thâm cách đó không xa, trong mắt lóe lên sát ý, Lưu Vân Sa hóa thành lồng giam, bay tới chỗ bọn người Dịch Huyễn.
Đóng băng sương hàn!
Dịch Huyễn khẽ quát một tiếng, lấy hắn ta làm trung tâm, không khí xung quanh ngưng tụ ra một tầng băng sương, khó khăn lắm ngăn cản Lưu Vân Sa.
Người ở đây nhìn thấy một màn này, đều sững sờ, không nghĩ tới Dịch Huyễn chỉ là một người cảnh giới Nguyên Linh, vậy mà có thể bằng sức một mình ngăn cản một kích của người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông, linh căn hệ băng này quả nhiên bất phàm, công thủ đều có đủ.
Chẳng qua khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Dịch Huyễn, bọn họ liền rõ ràng để có thể ngăn cản một kích này hắn ta đã phải trả một cái giá cũng không nhỏ.
Nhiếp Thận Hiên lo lắng không thôi, Ninh hiền đệ của hắn ta đang ở chỗ này đấy, âm thầm cắn răng một cái, liền quyết định đi qua hỗ trợ, nhất định không thể để cho Lưu Vân Tiên Tử làm bị thương Ninh hiền đệ của hắn ta.
Nhiếp sư huynh, đừng đi, ngươi không phải là đối thủ của bà ta!
Đệ tử Quy Nhất Tông đuổi theo tóm chặt lấy hắn ta, để tránh bà điên Lưu Vân Tiên Tử kia ngay cả hắn ta cũng giết.
Vào lúc Lưu Vân Tiên Tử động thủ, những người tu luyện khác đều vội vàng chạy đi, rời xa đầm lầy, kẻo lại ảnh hưởng đến chính mình.
Bây giờ ngay cả đệ tử thân truyền của Thịnh tông chủ Xích Tiêu Tông Lưu Vân Tiên Tử cũng dám giết, còn có cái gì là bà ta không dám làm? Bọn họ cũng không dám lấy mạng nhỏ của mình nói đùa.
Trong lúc mọi người lui ra, Mộ Tử Minh sững sờ đứng ở đó.
Hắn ta biết mình bụng dạ cực sâu, lúc này cũng bị hành động lớn mật của Lưu Vân Tiên Tử làm cho tê cả da đầu, nếu như việc này truyền đi, không chỉ có Thanh Vân Tông và Xích Tiêu Tông sẽ trở mặt, một mạch Đạo Diễn Chân Nhân cũng không chiếm được lợi ích.
Tay chân Mộ Tử Minh rét run, mặc dù lúc trước Nhiếp Thận Hiên nhắc đến việc này, hắn ta đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc thật sự đối mặt, phát hiện hành vi điên cuồng và dự định của Lưu Vân Tiên Tử, hắn ta vẫn không biết nên phản ứng ra sao.
Lưu Vân Tiên Tử thấy Dịch Huyễn ngăn cản, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không phải quá ngoài ý muốn. Thịnh Chấn Hải thu đồ đệ, người nào không phải là hạng người thiên tư tung hoành, Dịch Huyễn này tuổi còn trẻ, đã có tu vi này, đủ để chứng minh hắn ta ưu tú.
Chẳng qua Lưu Vân Tiên Tử cũng không tiếp tục ra tay, mà là đột nhiên lao về phía bên cạnh.
Một đạo thủy kiếm đánh tới từ đầm lầy ngập nước, xuyên qua vị trí Lưu Vân Tiên Tử, lao thẳng về phía Dịch Huyễn bọn họ.
Mọi người quá sợ hãi.
Đạo thủy kiếm này do con thằn lằn cá sấu cấp chín kia phun ra, thằn lằn cá sấu cấp chín vốn đuổi theo Lưu Vân Tiên Tử mà đến, trông thấy Lưu Vân Tiên Tử mặc kệ nó đi đánh người khác, thằn lằn cá sấu cấp chín cũng thay đổi mục tiêu, vậy mà ầm ầm leo ra từ đầm lầy ngập nước, tiến đến chỗ bọn người Dịch Huyễn.
Lưu Vân Tiên Tử dừng ở chỗ cao, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống một màn này, khóe môi lộ ra nụ cười.
Thấy được nụ cười trên mặt bà ta, đám người liền giật mình, lập tức hiểu rõ ý đồ của Lưu Vân Tiên Tử.
Bà ta vậy mà muốn mượn thằn lằn cá sấu cấp chín đối phó Dịch Huyễn bọn họ, nếu Dịch Huyễn bọn họ bị thằn lằn cá sấu cấp chín giết chết, cũng không tính là do bà ta giết, Thịnh Chấn Hải muốn lấy lại công đạo cho đồ đệ, chuyện đó cũng không liên quan gì với bà ta.
Trong lòng mọi người phát lạnh.
Dịch sư huynh, chúng ta tới giúp ngươi! Đệ tử Xích Tiêu Tông dồn dập chạy tới.
Nhiếp Thận Hiên hất ra sự lôi kéo của đám sư đệ, đập một cái trận bàn về phía thằn lằn cá sấu cấp chín kia, thằn lằn cá sấu hung hăng đụng vào lồng phòng ngự được dựng lên từ trận bàn.
Nó lung lay cái đầu choáng váng, dựa vào sự cường hãn của thân thể, tiếp tục va chạm, cứng rắn đánh vỡ lồng phòng ngự kia.
Lưu Vân Tiên Tử vốn có chút tức giận Nhiếp Thận Hiên xen vào việc của người khác, chẳng qua nhìn thấy con thằn lằn cá sấu cấp chín kia ra sức như thế, ngược lại vui vẻ, chỉnh lại vị trí nhìn xem chiến trường phía dưới.
Nhóm thằn lằn cá sấu đều là một đám ngốc nghếch có trí thông minh không cao, cho dù là con thằn lằn cá sấu cấp chín kia cũng giống như vậy, so với yêu thú cấp chín khác, trí lực bọn chúng không cao, thậm chí vụng về không chịu nổi, nếu không phải có được thân thể cường hãn, chỉ sợ những thằn lằn cá sấu này đã sớm trở thành khẩu phần lương thực của những yêu thú khác.
Lúc này con thằn lằn cá sấu cấp chín kia đã mặc kệ Lưu Vân Tiên Tử, vậy mà dựa vào sức mạnh của mình đấu đá lung tung.
Thịnh Vân Thâm đỡ Văn Kiều dậy, thấy mặt nàng như giấy vàng, vội vàng đút viên linh đan vào trong miệng nàng, lo lắng hỏi: Tiểu sư muội, ngươi không sao chứ?
Văn Kiều ho ra một ngụm máu, đau đến nói không ra lời.
Lưu Vân Tiên Tử là tu vi cảnh giới Nguyên Tông, cao hơn nàng ra hai đại cảnh giới, tuy rằng có Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn ngăn cản, nhưng nàng vẫn tiếp nhận hơn phân nửa tổn thương, nếu không phải nàng là thể tu, chỉ sợ lúc này nàng cách tử vong cũng không xa.
Cho dù như thế, Văn Kiều vẫn bị thương cực nặng.
Sau khi miễn cưỡng nuốt xuống linh đan, nàng nhìn về phía Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn.
Hai con yêu thú cũng bị thương cực nặng, khí tức yếu ớt nằm ở đó.
Văn Kiều lại nôn ra một ngụm máu, vừa tức vừa đau, bàn tay run rẩy lấy mật chi từ trong túi trữ vật.
Thịnh Vân Thâm thấy thế, nhanh chóng cầm lấy mật chi, bất chấp tất cả, nhét vào miệng Văn Kiều, kế tiếp vừa đút mật chi cho hai con yêu thú, vừa phải chú ý tình hình chiến đấu bên kia, phát hiện Lưu Vân Tiên Tử vậy mà lợi dụng thằn lằn cá sấu cấp chín đối phó bọn hắn, lập tức đại hận.
Hắn ta hận không thể giết chết nữ nhân điên Lưu Vân Tiên Tử này!
Sau khi nuốt mật chi vào, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ bọn họ rốt cuộc có thể miễn cưỡng bò lên.
Văn Kiều thấy bộ dáng khó chịu của hai con yêu thú, ôm chúng nó vào trong ngực, sau đó tụ khí chạy tới chỗ chiến trường.
Tiểu sư muội, cẩn thận! Thịnh Vân Thâm kêu lên ở phía sau.
Văn Kiều không nói, nàng muốn mau chóng chạy tới, bảo vệ phu quân nhà nàng.
Lúc này bọn người Dịch Huyễn đang đối phó con thằn lằn cá sấu cấp chín kia, Ninh Ngộ Châu tu vi thấp, không ai trông cậy vào việc hắn đối phó thằn lằn cá sấu cấp chín, nhưng cũng không có người bận tâm hắn, nhiều lần suýt chút nữa bị cái đuôi mạnh mẽ của con thằn lằn cá sấu kia đánh trúng.
Ninh Ngộ Châu vô cùng chật vật.
Mắt thấy cái đuôi của con thằn lằn cá sấu kia lại muốn đập trúng hắn, Văn Kiều vươn tay bắt lấy.
Đầu cái đuôi kia lại bị nàng bắt lấy, nhưng chỉ một lát, thằn lằn cá sấu vẫy đuôi lần nữa, cái đuôi liền rút ra, Văn Kiều cũng bị hất bay.
A Xúc!
Ninh Ngộ Châu thả người tiến lên, bắt được nàng.
Văn Kiều tựa ở trong ngực hắn, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhịn xuống ngụm máu vọt tới yết hầu, lần nữa tiến lên, ngăn cản công kích của thằn lằn cá sấu.
Ninh hiền đệ, các ngươi lui ra!
Nhiếp Nhiếp Hiên kêu lên, hắn ta cũng bị con thằn lằn cá sấu cấp chín kia làm cho cực kỳ chật vật, chẳng qua rốt cuộc là người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, lại có đệ tử Xích Tiêu Tông ở bên cạnh lược trận, cũng không bị thương gì.
Con thằn lằn cá sấu cấp chín kia lại xông tới, hất đệ tử Xích Tiêu Tông ngăn cản xung quanh bay đi, giống một tòa núi nhỏ, ầm ầm phóng tới chỗ Văn Kiều bọn họ.
Ninh hiền đệ, cẩn thận!
Tiểu sư muội, cẩn thận!
Cẩn thận!
Đám người nhao nhao kêu to tiến lên.
Nhưng mà tốc độ của thằn lằn cá sấu cấp chín thực sự quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp ngăn cản.
Văn Kiều bởi vì bị thương, tốc độ chậm chạp, lại càng không cần phải nói Ninh Ngộ Châu chỉ là luyện đan sư cảnh giới Nguyên Mạch sơ kỳ.
Ngay lúc thằn lằn cá sấu sắp đụng tới, một quả cầu gai to lớn đột nhiên xuất hiện, nghiền ép về hướng con thằn lằn cá sấu kia.