Edit: Jess93
Làm một gốc mầm non nhỏ ngoại trừ có thể động hai chiếc lá một chút, cái gì cũng không làm được, trên đường Văn Kiều vẫn yên lặng như gà.
Nàng được Ninh Ngộ Châu ôm, rời khỏi hang động rộng rãi đã ở mấy ngày nay.
Trong này là một không gian dưới đất, không gian cực kì rộng lớn, địa hình hay thay đổi, thông đạo quanh co khúc khuỷu nối tiếp vô số hang động rộng rãi, lại có rất nhiều linh thực, trên đường đi, Văn Kiều phát hiện có rất nhiều loại linh thảo khó tìm thấy ở bên ngoài, hận bản thân mình bây giờ không phải là hình người, để đào hết tất cả chúng nó.
Những linh thực này có đẳng cấp không cao, cũng chỉ cấp hai cấp ba như thế, nhưng có rất nhiều chủng loại khó tìm thấy ở bên ngoài, đối với người vô cùng thích linh thực như Văn Kiều mà nói, đều không muốn bỏ qua.
Đáng tiếc hiện tại nàng là một gốc mầm non nhỏ, không có cách nào tự mình đào.
Văn Kiều thất vọng đến lá cây cũng rủ xuống.
Ninh Ngộ Châu cúi đầu nhìn thoáng qua mầm non nhỏ đột nhiên trở nên uể oải, ánh mắt rơi xuống những linh thảo cấp thấp bị hắn coi nhẹ xung quanh, đây là linh thảo cấp thấp ngay cả yêu thú cũng chẳng muốn thủ hộ, có thể thấy ở khắp nơi, muốn đào cũng sẽ không có người tranh giành, chắc hẳn lúc trước chủ nhân động phủ tùy tiện rãi một chút hạt giống linh thảo mặc kệ chúng tự sinh trưởng.
Ninh Ngộ Châu đột nhiên nói: Những chủng loại linh thảo này không tệ, mỗi loại đào vài cọng mang về đi.
Tiềm Thú giật mình, vội vàng phân phó, để vài Tiềm Lân Vệ đi đào linh thảo.
Sau khi phân phó xong, Ninh Ngộ Châu cúi đầu, phát hiện mầm non nhỏ vừa rồi còn uể oải đã có tinh thần trong nháy mắt, phiến lá nhẹ nhàng rung động.
Ánh mắt của hắn có một chút vi diệu, vẻ mặt nghiêm túc rốt cuộc hòa hoãn, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay.
Tiềm Thú thoáng nhìn, có chút không hiểu, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Không sợ hắn cười, chỉ sợ hắn vẫn luôn mang khuôn mặt lạnh lùng, khiến người ta áp lực rất lớn!
Tiếp theo, chỉ cần gặp được chủng loại linh thảo khó gặp, mặc kệ có cấp bậc bao nhiêu, Ninh Ngộ Châu đều sẽ để các Tiềm Lân Vệ đào vài cọng cẩn thận bảo tồn bằng hộp ngọc.
Hành vi của Ninh Ngộ Châu khiến các Tiềm Lân Vệ đều không hiểu, Tiềm Thú càng nói thầm trong lòng, chẳng lẽ hắn rốt cuộc tiếp nhận cái chết của Văn Kiều, không còn chấp nhất tìm kiếm thi thể Văn Kiều? Vừa rồi gặp được con yêu thỏ kia, bọn họ chỉ tìm được túi trữ vật của Văn Kiều, lại không thấy thi thể của nàng, trong lòng Tiềm Thú có một dự cảm xấu.
Chỉ sợ thi thể Văn Kiều đã bị yêu thú xem như đồ ăn mà ăn hết đến hài cốt không còn.
Con yêu thỏ kia cướp thi thể Văn Kiều, có lẽ là vì linh đan trong túi trữ vật kia, nhìn yêu thỏ chính là loại chỉ thích ăn linh đan.
Mặc dù trong lòng vẫn còn hoài nghi, nhưng Tiềm Thú không có lắm miệng, ước gì Ninh Ngộ Châu không còn chấp nhất tìm kiếm thi thể Văn Kiều.
Còn vài ngày nữa Lân Đài Liệp Cốc sẽ đóng cửa, không gian dưới đất này thực sự quá lớn, muốn ở chỗ này tìm được một thi thể có khả năng bị yêu thú xem như là đồ ăn mà ăn hết là chuyện khó khăn cỡ nào, ngay từ lúc bắt đầu Tiềm Thú đã không ôm hi vọng quá lớn.
Sau khi đi qua một hang động bí ẩn, rốt cuộc Ninh Ngộ Châu cũng để đám người nghỉ ngơi một lát.
Hang động không lớn, xung quanh khảm vài khối huỳnh thạch, giống như chấm nhỏ trong bầu trời đêm.
Không gian dưới đất này hẳn là có một mỏ khoáng huỳnh thạch, phân bố ở các nơi khác nhau, bởi vì có những huỳnh thạch này tồn tại, mới có thể để cho linh thảo trong không gian dưới đất này sinh trưởng tươi tốt.
Một lùm dây leo thực vật sinh trưởng sâu bên trong hang động, bò đầy cả mặt vách hang, ở giữa gân lá màu xanh sẫm điểm xuyết vài đóa hoa màu tím, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số trái cây màu đỏ, tản ra mùi trái cây ngọt ngào.
Ninh Ngộ Châu dò xét hang động rộng rãi này một lần, nói với các Tiềm Lân Vệ: Ta muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, các ngươi đều ra ngoài đi.
Tiềm Thú đáp một tiếng, hắn ta dọn ra một chỗ có thể để cho Ninh Ngộ Châu nghỉ ngơi, sau đó cùng Tiềm Lân Vệ đi ra ngoài, canh giữ ở cửa hang. Ninh Ngộ Châu đi lòng vòng bên trong hang động đá vôi, tiện tay bày một cách âm trận ở xung quanh, tiếp theo vung áo bào lên, ngồi lên tảng đá Tiềm Thú đã dọn dẹp sạch sẽ, nâng chậu hoa bạch ngọc ôm trong ngực đến trước mặt, cẩn thận xem xét mầm non nhỏ trong chậu.
Văn Kiều tiếp tục làm bộ mình là một gốc mầm non nhỏ, thờ ơ.
Sau đó lá cây của nàng lại bị phu quân vuốt ve.
Văn Kiều cảm thấy, đây là phu quân nàng, cũng đã bị hắn đào đi rồi, vậy cũng có thể cho hắn sờ vài lần, dù sao cũng tốt hơn bị con yêu thỏ kia liếm.
Vì vậy nàng đặc biệt bình tĩnh.
Ninh Ngộ Châu nhẹ nhàng vuốt ve hai chiếc lá một lát, đột nhiên nói: A Xúc.
Văn Kiều:(⊙w⊙)
Có lẽ không phải gọi nàng?
Ninh Ngộ Châu nhìn chiếc lá run lên theo phản xạ, lập tức mỉm cười, mặt mày cong cong, tràn ngập vẻ dịu dàng vô hạn, ấm giọng nói: A Xúc, là nàng đúng không?
Văn Kiều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, không thể phản ứng được gì.
Làm sao hắn biết đây là nàng?
Ninh Ngộ Châu dường như biết nghi ngờ của nàng, tiếp tục nói: Trong tim ta có một giọt tinh huyết của nàng, nó không chỉ đánh vỡ phong ấn trong cơ thể ta, để cho ta có thể tu luyện, đồng thời cũng khiến ta có thể cảm ứng được nàng, ta biết đây là nàng.
Văn Kiều nghe được nhưng không hiểu, tiếp tục trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, hai chiếc lá lại động.
Tiếp theo, Ninh Ngộ Châu kể lại chuyện sau khi nàng hôn mê, rốt cuộc Văn Kiều cũng biết tinh huyết của mình chạy đến trên người hắn như thế nào, chỉ có thể nói đều là ngoài ý muốn, làm sao biết thân thể Ninh Ngộ Châu sẽ đặc biệt như thế, vậy mà có thể tự động hấp thu tinh huyết nàng phun ra, do nhầm lẫn ngẫu nhiên mà hai người cùng thành lập một loại huyết khế liên kết.
Chẳng qua huyết khế này là một loại cấp thấp, ảnh hưởng lẫn nhau cũng không sâu, chỉ có thể để Ninh Ngộ Châu đại khái cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Tâm tình Văn Kiều có chút phức tạp, hóa ra là như vậy, chẳng trách Ninh Ngộ Châu sẽ tìm được, có thể tìm ra nàng trong một đám cỏ dại, đào nàng đi, hoàn toàn không bị yêu thể của nàng lừa gạt.
Trải qua chuyện những yêu thú kia vì cướp đoạt yêu thể của nàng mà ra tay đánh nhau lúc trước, còn có bọn người Văn Nhàn làm như không thấy, sau đó Văn Kiều lập tức biết khí tức yêu thể của nàng có một lực hút vô hình đối với yêu thú, nhưng đối với người tu luyện mà nói lại giống như một gốc cỏ dại, người tu luyện căn bản không có cách nào phát hiện nàng có gì khác với linh thực bình thường.
Điều này đối với nàng mà nói, là một loại tự vệ tự nhiên.
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nhìn mầm non nhỏ trong chậu bạch ngọc vô ý thức lay động phiến lá, nhịn không được lại sờ lên.
Có lẽ biết đây là Văn Kiều, cho nên trong tiềm thức thêm mấy phần yêu thích, hiện nay càng xem càng đáng yêu, trong mắt hắn mầm non nhỏ giòn kia đều luôn ngây thơ chân thành, không có một chỗ nào không tốt.
Hắn thậm chí không có một chút hoài nghi nào, hoàn toàn tiếp nhận chuyện Văn Kiều biến thành một cây non.
Văn Kiều nhìn thấy thần sắc quen thuộc trên mặt hắn, so với sát ý và lãnh đạm lúc trước, nàng quen thuộc Ninh Ngộ Châu như thế này hơn, cũng khiến cho nàng càng an tâm, tự nhiên có thể nhìn ra thiện ý toát ra từ người hắn.
Trong lòng Văn Kiều có chút phức tạp, nàng có rất nhiều lời muốn hỏi Ninh Ngộ Châu, nhưng đáng tiếc lại không có cách nào mở miệng, hai chiếc lá nhịn không được lại động.
Đừng nóng vội, chúng ta có thời gian, chuyện nàng muốn biết ta sẽ nói tất cả cho nàng nghe. Ninh Ngộ Châu sờ sờ lá cây an ủi nàng.
Văn Kiều rất nhanh được hắn trấn an, lá cây hướng về phía ngón tay hắn cọ xát.
Nụ cười trên mặt Ninh Ngộ Châu càng sâu, hắn ấm giọng nói thì thầm: Có phải nàng muốn hỏi vì sao ta đột nhiên có thể tu luyện hay không? Việc này nói ra rất dài dòng..
Văn Kiều mừng rỡ, đúng vậy, hiện tại nàng còn rất hồ đồ, phu quân phế vật nhà nàng làm sao đột nhiên có thể tu luyện? Chẳng phải đã nói lúc sinh ra vốn bị trúng độc nên tổn hại căn nguyên linh lực, không có cách nào tu luyện, chỉ có thể làm người phàm cả đời sao?
Chẳng lẽ là giải độc rồi?
Vậy vừa rồi hắn nói phong ấn là chuyện gì xảy ra?
Từ khi ta ra đời, trong cơ thể đã có một đạo phong ấn, không thể tu luyện bình thường như những người tu luyện khác, chỉ có thể chờ đến lúc nhược quán, phong ấn tự động giải trừ, mới có thể tu luyện. Ninh Ngộ Châu chậm rãi nói: Phụ hoàng lo lắng người ta phát hiện được ta khác biệt, nguy hiểm đến tính mạng của ta, mới nói với bên ngoài căn nguyên linh lực của ta trúng độc nên bị hao tổn.
Văn Kiều lại giật giật lá cây, tỏ vẻ hiểu rõ.
Ninh Ngộ Châu vuốt ve phiến lá non mềm của nàng, động tác rất nhẹ, sợ mình dùng sức một cái sẽ làm gãy lá cây non mềm này, tiếp tục nói: Ta sinh ra đã biết chuyện, phong ấn trong cơ thể, đều bởi vì ta có truyền thừa huyết mạch thần dị.
Lá cây Văn Kiều cứng đờ trong nháy mắt, thần thức rơi xuống trên người hắn, hiếm lạ mà nhìn hắn, chẳng lẽ hắn cũng là người đã thức tỉnh huyết mạch thần dị gì đó?
Quả thực Ninh Ngộ Châu có được một loại huyết mạch thần dị nào đó.
Hắn khác Văn Kiều, lúc sinh ra đã thức tỉnh huyết mạch thần dị, khiến cho hắn sinh ra đã biết chuyện, lại bởi vì lực lượng huyết mạch quá bá đạo, truyền thừa trong cơ thể vô cùng hoàn chỉnh, thậm chí khi phát hiện thân thể trẻ con chưa trải qua tu luyện, quá mức yếu ớt không thể thừa nhận lực lượng huyết mạch thức tỉnh, lực lượng huyết mạch đành phải tự cứu, tự động phong ấn căn nguyên linh lực của hắn, bảo hộ hắn trưởng thành.
Nếu không ngoài suy đoán, sau khi hắn nhược quán, phong ấn trong cơ thể sẽ tự động phá giải, để hắn có thể tu luyện.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, nào biết được chuyến đi Lân Đài Liệp Cốc này, bởi vì hắn nhận được tinh huyết của Văn Kiều nên phá vỡ được phong ấn trong cơ thể, có thể tu luyện sớm hơn.
May mắn hiện tại hắn đã trưởng thành, thân thể không còn yếu ớt như lúc nhỏ, hoàn toàn có thể tiếp nhận lực lượng huyết mạch thức tỉnh, sau khi giải trừ phong ấn, Ninh Ngộ Châu trở thành người tu luyện một cách tự nhiên, không hề bị ảnh hưởng.
Nói xong bí mật của mình, sau đó Ninh Ngộ Châu nhìn mầm non nhỏ mình ôm trong tay, như có điều suy nghĩ nói: A Xúc, chắc hẳn nàng cũng thức tỉnh một loại huyết mạch thần dị nào đó? Mà loại huyết mạch thần dị này là thực vật.
Văn Kiều run run lá cây, quả nhiên trí thông minh phu quân nhà nàng siêu phàm, điều này cũng có thể đoán được.
Nghe được hắn nói truyền thừa của mình rất hoàn chỉnh, điều này khiến Văn Kiều, người phát dục không tốt, chỉ lấy được truyền thừa vụn vặt, nhịn không được đem hi vọng đặt ở trên người hắn, để hắn hỗ trợ nhìn yêu thể của nàng một chút, xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thức tỉnh loại huyết mạch thần dị nào, cũng để cho nàng tranh thủ thời gian tìm được phương pháp khôi phục hình người.
Ninh Ngộ Châu giống như nghe được tiếng lòng của nàng, cẩn thận suy nghĩ một lát, tiếc nuối nói: Ta cũng nhìn không ra nàng thức tỉnh loại huyết mạch thần dị nào, yêu thể nàng nhìn rất bình thường.
Lá cây Văn Kiều rủ xuống.
Nàng cũng biết bộ dáng bây giờ của mình so với cỏ dại ven đường cũng không sai biệt lắm, nếu không phải mấy ngày nay đám yêu thú cạnh tranh cướp đoạt khiến cho nàng có chút an ủi, nàng cũng hoài nghi mình là một kẻ vô dụng.
Ninh Ngộ Châu tranh thủ thời gian vuốt ve nàng, nói: Nhưng chắc chắn rất lợi hại, nếu không ta cũng không vì một giọt tinh huyết của nàng, phá vỡ phong ấn trong cơ thể sớm như vậy, có thể sớm tu luyện, nói đến, A Xúc vẫn là quý nhân của ta đấy.
Nghe hắn nói như vậy, Văn Kiều lại có tinh thần.
Hiện tại nàng đã không sợ bí mật của mình bị hắn biết, bởi vì bọn họ đều có huyết mạch thần dị, đây là bí mật của cả hai, sau khi chia sẻ bí mật xong, không có gì càng khiến người ta yên tâm hơn chuyện này, Văn Kiều càng tin tưởng hắn.
Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều trò chuyện hồi lâu, đương nhiên đều là Ninh Ngộ Châu nói Văn Kiều nghe, thỉnh thoảng lay động phiến lá phụ họa, bầu không khí có chút ấm áp.
Đầu óc Ninh Ngộ Châu linh hoạt, dựa vào đoán bừa, cộng thêm phản ứng của Văn Kiều, chẳng mấy chốc đã đoán được trên người nàng xảy ra chuyện gì.
Hóa ra nàng là bán yêu, xem ra lúc ngã xuống từ mê cung phía trên, khiến nàng lâm vào trạng thái tử vong, sau đó may mắn thức tỉnh huyết mạch bán yêu còn lại trong cơ thể, có thể nói là phá rồi xây lại, mới có thể may mắn chuyển hóa ra yêu thể, khiến nàng có thể hồi sinh. Lúc ấy chắc chắn con yêu thỏ kia đã cảm giác được khí tức khi nàng chuyển hóa yêu thể, mới có thể thừa cơ bắt đi thân thể của nàng..
Nói đến con yêu thỏ kia, Ninh Ngộ Châu lại nhíu mày.
Văn Kiều tranh thủ thời gian dùng lá cây xoa xoa ngón tay của hắn, để hắn đừng để ý.
Yêu thỏ quả thực được xem như gián tiếp hại nàng bỏ mình, nhưng cũng nhân họa đắc phúc, khiến cho nàng may mắn đánh vỡ trói buộc của bán yêu, chuyển hóa ra yêu thể, lại càng không cần phải nói công lao yêu thỏ thủ hộ mấy ngày nay. Ừm, nói đến, lúc ở trên mê cung, yêu thỏ tập kích bọn họ, chỉ vì cướp đoạt linh đan của người tu luyện, cũng không có ý tứ đả thương người, nếu không một con yêu thỏ biến dị thực lực đã gần tới cấp sáu như nó, lúc tại mê cung muốn giết bọn họ dễ như trở bàn tay.
Chỉ có nàng tương đối không may, thân thể yếu ớt, chịu không nổi hai đòn đã ngã xuống, sau đó thật đúng là chết rồi.
Ninh Ngộ Châu miễn cưỡng tiếp nhận lời khuyên của nàng, quyết định tạm thời bỏ qua con yêu thỏ kia.
Tiếp theo hắn kiểm tra Văn Kiều một lượt, nói: Hiện giờ yêu thể của nàng, xem ra hẳn là ấu thể mới sinh.. Nói đến đây, Ninh Ngộ Châu tạm ngừng, nghĩ đến lúc tiểu thê tử hình người, cũng là đứa bé đấy.
Chẳng trách sau khi chuyển thành yêu thể, trực tiếp biến thành một gốc mầm non nhỏ, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tiểu thê tử non nớt như thế, muốn chờ nàng lớn lên cần thời gian không ngắn, chẳng qua không sao cả, hắn chờ được.
Bao lâu nữa nàng có thể hóa thành hình người? Ninh Ngộ Châu hỏi.
Văn Kiều xấu hổ cuộn lại lá cây, nàng cũng không biết, truyền thừa không trọn vẹn, đối với huyết mạch thần dị của mình nàng tỉnh tỉnh mê mê, ngoại trừ có thể tự động hấp thu tinh khí cỏ cây xung quanh để tu luyện, giống như cũng không có bản lĩnh gì, thật sự là người so với người khiến người ta tức chết.
Ninh Ngộ Châu thấy thế, làm sao không rõ, an ủi: Không sao, có lẽ bây giờ nàng tích tụ lực lượng quá ít, lại là ấu thể mới sinh, có lẽ qua một thời gian ngắn có thể khôi phục đấy?
Văn Kiều miễn cưỡng tiếp nhận cách nói của hắn, lần nữa lên tinh thần.
Ninh Ngộ Châu thấy thế có chút buồn cười, mặc dù không thể nói chuyện, nhưng phản ứng rất thành thật, để cho người ta liếc qua sẽ thấy ngay.
Thật đáng yêu!
Cảm thấy mầm non nhỏ rất đáng yêu Ninh Ngộ Châu nhịn không được hôn phiến lá màu xanh nhạt kia một chút.
Sau đó liền thấy phiến lá mầm non nhỏ vốn có màu xanh nhạt biến thành màu đỏ nhạt, lá cây đều cuộn lên.
Nàng bị hôn..
Lúc hình người cũng không có bị hôn, hiện tại biến thành gốc mầm non nhỏ lại bị hôn, cả cây mầm Văn Kiều đều không tốt.
Sau khi Ninh Ngộ Châu đùa giỡn lưu manh xong, đặc biệt thản nhiên, vẻ mặt dịu dàng nói: Chúng ta là phu thê, đây là chuyện rất tự nhiên, A Xúc không cần xấu hổ.
Làm sao có thể không xấu hổ?
Lá cây của nàng non nớt, rất mẫn cảm đấy, loại cảm giác này, giống như Ninh Ngộ Châu đang hôn lên da thịt của nàng.
Ninh Ngộ Châu trêu đùa mầm non nhỏ, phát hiện mầm non nhỏ xấu hổ không để ý tới hắn, liền lấy một bình ngọc từ trong túi trữ vật.
A Xúc, nàng đói không?
Văn Kiều run run lá cây, bộ dáng hiện tại của nàng, hình như cũng không ăn được cái gì? Kỳ thật những ngày gần đây, nàng không có cảm giác đói, chỉ cần lẳng lặng cắm rễ vào trong đất, hấp thu nước và dinh dưỡng từ trong đất là đủ rồi, vô cùng thuận tiện.
Đang nghi hoặc tại sao Ninh Ngộ Châu lại hỏi nàng có đói bụng hay không, đã thấy hắn mở bình ngọc ra, một mùi hương dễ ngửi tràn ngập linh lực bay tới, cả cây mầm Văn Kiều đều lên tinh thần, nhìn chằm chằm bình ngọc kia.
Trong bình chứa chất lỏng màu xanh lục, Ninh Ngộ Châu cẩn thận mà đổ một chút vào chậu hoa bạch ngọc, dọc theo gốc rễ mầm non nhỏ thấm vào trong đất, vừa quan sát phản ứng của mầm non nhỏ, chỉ cần có một chút khó chịu sẽ lập tức ngừng lại.
Nhưng mầm non nhỏ cực kỳ vui sướng mà hấp thu, còn dùng lá cây cọ tay của hắn, thúc giục hắn tiếp tục.
Ninh Ngộ Châu nhếch khóe môi mỉm cười, dịu dàng giải thích: Đây là nước linh dược, trước đây ta tiện tay luyện chế, mặc dù ta không thể luyện đan, nhưng vẫn có thể dùng linh thảo làm một chút nước linh dược, pha loãng sau này sử dụng để bồi dưỡng linh thảo, có thể để cho linh thảo sinh trưởng càng tốt hơn.
Văn Kiều: ...
Đây là coi nàng như cỏ mà nuôi?
Chỉ xoắn xuýt một chút, Văn Kiều liền vứt bỏ vấn đề này rất nhanh, tiếp tục vui sướng uống nước linh dược, dù sao hiện tại nàng cũng là một gốc mầm non nhỏ, không có vấn đề gì.
Ninh Ngộ Châu đổ nguyên một bình nước linh dược, thấy mầm non nhỏ tinh thần phấn chấn, cả cây mầm càng trở nên tươi tốt, trong lòng cũng cực kì hài lòng, trong đầu đã suy nghĩ một trăm linh tám cách nuôi dưỡng mầm non nhỏ, nhất định sẽ nuôi nàng đến trắng trắng mềm mềm, mau chóng hóa hình.
Sau khi một người một mầm thẳng thắn một phen với nhau, quan hệ rút ngắn không ít, Văn Kiều càng không có bất kỳ điều gì giấu diếm Ninh Ngộ Châu.
Một lúc lâu sau, Ninh Ngộ Châu mới gỡ bỏ cách âm trận, gọi Tiềm Thú đang canh giữ ở bên ngoài tiến vào.
Còn vài ngày nữa Lân Đài Liệp Cốc sẽ đóng cửa, không bằng nhân dịp này thu thập thêm một số linh thảo khó gặp ở bên ngoài, bảo Tiềm Lân Vệ chú ý nhiều một chút. Ninh Ngộ Châu ôm chậu bạch ngọc, ấm giọng phân phó.
Hiện giờ hắn đã biết Văn Kiều có thể hấp thu tinh khí mộc tinh linh thực tản ra để tu luyện, so với linh lực thứ này càng có tác dụng đối với nàng, tự nhiên muốn vì nàng thu thập linh thảo nhiều hơn, mặc kệ chủng loại gì, chỉ cần có tác dụng đối với nàng là được.
Tiềm Thú tuân lệnh, nhịn không được nghi hoặc nhìn thoáng qua linh thảo trong chậu bạch ngọc.
Hắn ta phát hiện bây giờ tâm tình Ninh Ngộ Châu vô cùng tốt, trái ngược với vẻ lạnh lùng trầm mặc khi biết Văn Kiều đã chết trước đó, loại tâm tình tốt này dường như bắt đầu từ lúc đào được gốc mầm non nhỏ này..
Tiềm Thú thực sự nhìn không ra gốc mầm non nhỏ giống như cỏ dại này rốt cuộc có gì đặc biệt, có thể để cho chủ tử nâng niu như thế.
** *
Mấy ngày kế tiếp, Ninh Ngộ Châu và các Tiềm Lân Vệ đi khắp nơi tìm kiếm linh thảo trong không gian dưới đất này, chờ đợi Lân Đài Liệp Cốc đóng cửa, đưa tất cả bọn họ ra ngoài.
Bọn họ cũng không cố gắng đi tìm bảo vật gì, giống như lúc mới vào Lân Đài Liệp Cốc, gặp đượcyêu thú cấp bậc không cao, cần thiết thì đi săn vài con, gặp được linh thảo liền đào, đặc biệt nhàn nhã.
Nhàn nhã như thế hai ngày, Ninh Ngộ Châu ôm chậu bạch ngọc, lúc đang chuẩn bị tìm một chỗ cho Văn Kiều uống nước linh dược, đột nhiên nhìn về một chỗ trong khe núi chật hẹp cách đó không xa.
Điện hạ? Tiềm Thú nghi hoặc mà nhìn hắn, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Ánh mắt Ninh Ngộ Châu chớp lên, không nói gì, ngồi vào chỗ Tiềm Lân Vệ đã dọn sạch, cũng không vội tưới nước linh dược cho mầm non nhỏ, mà chậm rãi lấy một bình đan dược từ trong túi trữ vật.
Văn Kiều run run lá cây, không biết hắn muốn làm gì.
Ninh Ngộ Châu cười cười với nàng, dường như đang trấn an, tiếp theo đổ ra một viên linh đan.
Linh đan lớn bằng ngón cái, châu tròn ngọc sáng, có màu xanh ngọc, mùi hương mê người, là một viên đan dược thượng phẩm cấp huyền, cực ít tì vết, chỉ riêng nhan sắc đã đặc biệt mê người.
Ninh Ngộ Châu vuốt ve linh đan, bộ dáng hờ hững.
Chẳng mấy chốc Văn Kiều đã biết hắn muốn làm gì.
Lúc một bóng trắng lướt qua như gió, muốn cướp linh đan kia, bị Tiềm Thú đã sớm có cảnh giác một kiếm quất bay.
Yêu thỏ toàn thân trắng như tuyết bị đập rơi xuống mặt đất, bộ lông trắng noãn dính vào bùn đất, gục ở chỗ đó vô cùng đáng thương, đôi mắt đỏ giống như muốn khóc, muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng thương.
Ninh Ngộ Châu vẫn mang bộ dáng hờ hững kia, linh đan trong lòng bàn tay bị hắn tung lên, hỏi: Muốn ăn?
Yêu thỏ cực có tính người, hai mắt nhìn chằm chằm linh đan không tha, phát ra tiếng ô ô, dường như đang hi vọng, vì một miếng ăn, cũng coi như liều mạng.
Văn Kiều không nghĩ tới yêu thỏ này vậy mà tìm được bọn họ, cũng coi như lợi hại.
Nàng còn tưởng rằng nó sẽ trốn đi dưỡng thương, sau khi bọn họ rời khỏi Lân Đài Liệp Cốc, sẽ không còn gặp nhau, nào biết nàng xem nhẹ sự chấp nhất đối với linh đan của yêu thỏ.
Yêu thỏ không chỉ có chấp nhất đối với linh đan, cũng chấp nhất Văn Kiều.
Ở trong lòng yêu thỏ, muốn mầm non nhỏ, cũng muốn linh đan.
Hiện tại mầm non nhỏ bị người ta đào đi rồi, mà người đào mầm non nhỏ còn có rất nhiều linh đan ăn rất ngon, vậy còn chờ gì nữa, đương nhiên là theo tới nha.
Chỉ cần đi theo hắn, mầm non nhỏ có, linh đan cũng có!
Ninh Ngộ Châu đột nhiên hỏi: Nàng thích nó sao?
Văn Kiều dùng lá cây xoa xoa ngón tay của hắn, yêu thỏ này là biến dị, linh trí khá cao, thật đáng yêu. Sau này nếu có thể tiếp tục biến dị thăng cấp, chắc chắn sức chiến đấu sẽ không tầm thường, thu một con yêu sủng cũng không tệ.
Ninh Ngộ Châu nói: Được.
Tiềm Thú kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn nói chuyện với ai, tóm lại không phải nói chuyện một mình là được.
Tiếp theo liền thấy Ninh Ngộ Châu đem linh đan trong tay ném về phía con yêu thỏ kia.
Yêu thỏ đang nằm rạp trên mặt đất giả bộ đáng thương nhảy lên một cái, vô cùng nhanh nhẹn ngậm lấy linh đan giữa không trung, cái miệng nhanh chóng nuốt linh đan kia, quai hàm giật giật, linh đan đã không còn.
Sau khi ăn xong linh đan, nó vẫn chưa thỏa mãn, nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu không tha, trong miệng phát ra tiếng ô ô lấy lòng.
Ninh Ngộ Châu lại vứt ra mấy viên linh đan, tất cả đều bị yêu thỏ nhảy dựng lên ngậm lấy.
Loại linh đan như thế này, ta có rất nhiều. Ninh Ngộ Châu vẫn mang bộ dáng ôn hòa, hoàn toàn không có sát khí như lúc trước: Sau này ta sẽ còn luyện linh đan cao cấp hơn.
Hai lỗ tai yêu thỏ dựng thẳng lên, cặp mắt đỏ như đá quý kia lập loè tỏa sáng, rõ ràng đã bị dụ dỗ hận không thể lập tức đi cùng hắn, trở thành thỏ nhỏ yêu quý của hắn.
Tới đây. Ninh Ngộ Châu vẫy tay với nó.
Yêu thỏ không chút do dự nhảy sang đó, đi vào bên cạnh chân hắn, di chuyển quanh hắn, dùng lông xù trên thân thể cẩn thận từng li từng tí cọ hắn.
Ninh Ngộ Châu lại cho nó ăn một viên linh đan, thấy bộ dáng an phận của yêu thỏ, khẽ cười một tiếng.
Chờ bọn họ rời khỏi chỗ nghỉ ngơi, bên người có thêm một con yêu thỏ biến dị.
Thực lực yêu thỏ biến dị không thua kém yêu thú cấp sáu, tương đương với người tu luyện cảnh giới Nguyên Mạch, sau khi được Ninh Ngộ Châu liên tục cho ăn vài viên linh đan thượng phẩm cấp huyền, thương thế gần như khỏi hẳn, thực lực tăng nhiều, tốc độ nhanh chóng, ngay cả Tiềm Thú cũng đỡ không nổi.
Có yêu thỏ ở đây, những yêu thú khác nghe hơi mà chạy, căn bản không dám đến gần bọn họ, cũng thuận tiện bọn họ tìm kiếm linh thảo khắp nơi.
Tiềm Thú cảm thấy, hình như thu phục con yêu thỏ này cũng rất đáng giá, giảm không ít phiền phức.
Mà yêu thỏ này là một tên ăn hàng, đối với linh thảo vô cùng nhạy cảm, quả thực chính là thợ săn linh thảo, mỗi lần đều là nó mang bọn họ tìm được linh thảo, thuận tiện đánh chạy yêu thú canh giữ gần linh thảo, hiển nhiên chính là một con thỏ bạo lực.
Tiềm Thú nhìn chằm chằm thân thể nho nhỏ của yêu thỏ kia, thực sự nghĩ không ra một con thỏ nhỏ như thế, sao có thể chứa lực lượng lớn như vậy, chẳng lẽ nó biến dị theo hệ lực lượng?
Văn Kiều ngược lại rất bình tĩnh.
Trong mấy ngày bị yêu thỏ trông coi, nàng đã chứng kiến không ít cảnh tượng một thỏ đấu vạn thú, bộ dạng con yêu thỏ này vô cùng có tính lừa gạt, nếu không phải nó cùng Phệ Giáp thú chiến đấu bị trọng thương, chỉ sợ lúc Ninh Ngộ Châu bọn họ tìm tới, cũng phải ăn đau khổ một phen.
Sau khi yêu thỏ lại tìm được một gốc Bích Tâm Hải Đường cấp năm, Ninh Ngộ Châu thưởng cho nó một viên linh đan.
Yêu thỏ vui mừng ngậm lấy, lập tức ăn hết viên linh đan kia, vẫn chưa thỏa mãn mà nhìn chằm chằm vào túi trữ vật trên người Ninh Ngộ Châu. Có linh đan của Ninh Ngộ Châu làm phần thưởng, yêu thỏ vô cùng tích cực đối với việc tìm kiếm linh thảo, hơn nữa nơi nó dẫn bọn họ đi tương đối lệch, rất ít người tu luyện, tự nhiên cũng không có phát sinh xung đột gì, điều này khiến Ninh Ngộ Châu bọn họ hết sức hài lòng.
Cũng chỉ có Ninh Ngộ Châu hào phóng như vậy, mới có thể xa xỉ cầm linh đan tới cho yêu thú ăn, đặt trên thân người tu luyện khác, là chuyện không thể nào.
Bây giờ cách Lân Đài Liệp Cốc đóng cửa còn có hai ngày, Ninh Ngộ Châu không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ muốn bình an vượt qua hai ngày này, sau đó mang Văn Kiều rời khỏi đây.
Về phần dò xét động phủ này có bí mật gì, Ninh Ngộ Châu hoàn toàn không có hứng thú.
Chẳng qua Ninh Ngộ Châu không có hứng thú, những người tu luyện khác lại vô cùng chấp nhất đối với chuyện này, đặc biệt là những người tu luyện tự xưng là thực lực không tệ, có sức liều mạng kia, muốn lấy được bảo vật chủ nhân động phủ này lưu lại.
Có không ít người tu luyện cố chấp với bảo vật trong động phủ của yêu tu, lại thêm những người tu luyện tới từ bên ngoài trà trộn vào, không ngừng xung đột, giết người đoạt bảo, đã có không ít người chết.
Trên đoạn đường đi tới này, bọn họ gặp được không ít thi thể người tu luyện, cũng gặp phải người tu luyện một lời không hợp liền động thủ.
Mỗi khi đến lúc này, Ninh Ngộ Châu và Tiềm Lân Vệ đều sẽ trực tiếp lách qua, không tham dự tranh đấu giữa bọn họ.
Ngày hôm đó, yêu thỏ mang bọn họ vượt qua một lối đi chật hẹp.
Thông đạo này vô cùng vắng vẻ, không có người tu luyện nào vào thăm dò, linh thảo cũng nhiều.
Lại thu hoạch được một gốc linh thảo cấp bốn ẩn trong một khe hẹp, yêu thỏ ngậm lấy linh đan Ninh Ngộ Châu ném đến, không nỡ một ngụm nuốt vào, cất vào túi trong má, tiếp tục nhảy nhót dọc theo con đường phía trước.
Sau khi đi qua lối hẹp, phía trước rộng rãi sáng sủa hơn.
Đột nhiên, lỗ tai yêu thỏ giật giật, xoay đầu cảnh giác nhìn về phía một thông đạo.
Tiềm Lân Vệ đề phòng.
Tiềm Thú canh giữ ở bên người Ninh Ngộ Châu, bọn họ đứng bất động tại chỗ, phía trước có thạch nhũ mọc lên từ mặt đất che giấu thân ảnh của bọn họ, sau đó bọn họ liền thấy lối đi phía trước xuất hiện một thân ảnh màu đỏ, là một nữ tu mặc y phục màu đỏ, chật vật chạy tới hướng này.
Thấy rõ bộ dáng nữ tu kia, thần sắc Ninh Ngộ Châu vẫn bình tĩnh, Tiềm Thú có chút ngoài ý muốn.
Là một trong Văn Thị song xu Văn Mị.
Văn Mị vô cùng chật vật, trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ có một vết thương đang chảy máu do roi gây ra, cũng có rất nhiều vết roi trên cơ thể, hiển nhiên vũ khí dùng để tổn thương nàng ta là một cây roi. Lúc này nhìn nàng ta hết sức yếu ớt, bờ môi lộ ra màu tím quỷ dị, là hiện tượng trúng độc.
Sau đó không lâu, liền thấy hai người tu luyện đuổi theo từ thông đạo bên kia, một nam một nữ.
Nam nhân thần sắc âm u, dáng người thon gầy, nữ nhân tư sắc bình thường, nhưng dáng người xinh đẹp, trong tay cầm một xà tiên được luyện chế từ da rắn, xà tiên đánh ra, thạch nhũ xung quanh sụp đổ một mảnh.
Chẳng mấy chốc hai người đã đuổi kịp, ngăn lại Văn Mị đang chạy trốn.
Tiểu nha đầu, còn dám trốn sao? Nữ nhân xinh đẹp cười duyên nói: Ngươi trúng độc rắn của ta, không có giải dược, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm xinh đẹp này của ngươi sẽ từ từ hư thối, cuối cùng biến thành một người quái dị..
Nói xong lời cuối cùng, nữ nhân cười lên ha ha ha, bộ dáng rất vui vẻ.
Văn Mị miễn cưỡng đứng dậy, giận dữ mắng một tiếng: Đồ hèn hạ vô sỉ!
Hèn hạ thì như thế nào? Nữ nhân xinh đẹp tuyệt không xấu hổ chút nào, ngang ngược nói: Đời này Phong Tam Nương ta ghét nhất là nữ nhân xinh đẹp hơn ta, nghe nói tiểu nha đầu ngươi là đệ tử thiên tài của gia tộc nào đó ở Đông Lăng quốc này, trừ khuôn mặt, cũng không có gì đặc biệt khác, cái danh thiên tài này có tiếng không có miếng. Không bằng đưa khuôn mặt của ngươi cho ta, như thế nào?
Sắc mặt Văn Mị tái nhợt, cắn chặt răng, xì một tiếng khinh miệt, âm thầm tích tụ lực lượng.
Phong Tam Nương trêu đùa đủ rồi, vung ra xà tiên, xà tiên phóng thẳng đến mặt Văn Mị, Văn Mị cực kì khó khăn tránh đi, kiếm trong tay bị đánh bay ra ngoài, thân thể lại chịu một roi, phun ra một ngụm máu, hung hăng bay ra ngoài, ngã trên mặt đất hồi lâu vẫn không đứng dậy được.
Thấy Phong Tam Nương còn muốn ra tay, nam tu bên cạnh ra tay ngăn lại nàng ta.
Phong Tam Nương nói: Sao hả, ngươi coi trọng tiểu mỹ nhân này?
Nam tu nhìn chằm chằm gương mặt quyến rũ kia của Văn Mị, đôi mắt nham hiểm lộ ra vẻ dâm tà, ngoài miệng lại nghĩ một đằng nói một nẻo: Sao có thể chứ? Bà cô này vẫn còn là một tiểu nha đầu, nàng ta cũng không có nửa phần tư sắc như Tam Nương ngươi, ta chỉ thích nữ nhân thuỳ mị trưởng thành giống như Tam Nương, đối với tiểu nha đầu ngây thơ không có hứng thú.
Phong Tam Nương cười lên khanh khách, dường như bị lấy lòng.
Thấy nàng ta vui vẻ, nam tu kia tiếp tục nói: Tiểu nha đầu này dáng điệu không tệ, lại có căn nguyên linh lực hệ thủy, lưu lại một cái mạng, đưa nàng ta đưa cho Cửu gia, tin rằng Cửu gia nhất định sẽ thích.
Phong Tam Nương nhìn chằm chằm khuông mặt của Văn Mị, không thể không thừa nhận khuôn mặt tiểu nha đầu này cực kỳ quyến rũ, hơn nữa còn có căn nguyên linh lực hệ thủy, là đối tượng song tu rất nhiều nam tu tha thiết mơ ước, đưa cho Cửu gia đối với bọn họ mà nói quả thực cực kì có lợi, có thể lấy lòng Cửu gia, còn có thể đạt được nhiều lợi ích từ chỗ Cửu gia.
Phong Tam Nương miễn cưỡng nói: Được thôi, ta sẽ không lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đó của nàng ta, hi vọng Cửu gia sẽ thích.
Nghe đến đó, đám người Ninh Ngộ Châu không hẹn mà cùng nghĩ đến ba người tu luyện đến từ bên ngoài ở Nguyệt Phong cốc trước đó, trong đó có một nam tu điều khiển hắc thằn lằn tên là Từ Cửu Tu.
Chẳng lẽ Cửu gia trong miệng hai người này chính là Từ Cửu Tu?
Mắt thấy Phong Tam Nương và nam tu kia vây quanh Văn Mị, trường tiên của Phong Tam Nương đang chuẩn bị quấn lấy Văn Mị, Ninh Ngộ Châu để Tiềm Thú động thủ.
Tiềm Thú bay ra, trường kiếm cản lại xà tiên của Phong Tam Nương, thuận tay nhấc Văn Mị trên mặt đất lên, ném về hướng thạch nhũ bên này.
Một Tiềm Lân Vệ lách mình xuất hiện, tiếp được người, nhanh chóng tránh về phía sau thạch nhũ.
Người nào? Phong Tam Nương hét lớn một tiếng, xà tiên đánh ra như ảnh.
Tiềm Thú ngăn cản công kích của Phong Tam Nương, cùng nàng ta triền đấu.
Nam tu kia thấy thế, đang chuẩn bị đi giúp Phong Tam Nương, đột nhiên một bóng trắng lướt qua, tốc độ cực nhanh, hắn ta còn chưa bắt được, đã cảm thấy khuôn mặt đau xót, cả người bị một lực cực lớn đạp bay ra ngoài, đập vào thạch nhũ dựng ngược bên trên, đụng gãy không ít thạch nhũ.
A a a!
Hai tay Nam tu bụm mặt, phát ra tiếng kêu thảm.
Phong Tam Nương nghe được tiếng kêu của hắn ta, trong lòng giật mình, vô ý thức nhìn sang, lập tức nhìn thấy một con thỏ lông trắng bay vọt giữa không trung, vậy mà xem nam tu như quả cầu bình thường đá bay ra ngoài..
Phong Tam Nương vừa phân tâm, để Tiềm Thú có cơ hội, trường kiếm cuốn lấy xà tiên, ngưng tụ một chưởng, đánh về phía lồng ngực của nàng ta.
Phong Tam Nương bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, cả người bay ra ngoài, đụng vào thạch nhũ bén nhọn trên mặt đất, trước sau tiếp nhận trọng kích, thân thể mềm nhũn co quắp xuống, không có sức lực đứng lên.
Yêu thỏ nhảy lên người nam tu kia, phát ra tiếng mài răng vui vẻ, vui sướng chạy đi tìm Ninh Ngộ Châu muốn phần thưởng.
Một bên khác, Văn Mị được Tiềm Lân Vệ tiếp được, cho rằng là kẻ địch, chờ đến khi thấy rõ Ninh Ngộ Châu bên cạnh, cả người đều thả lỏng xuống.
Ninh Ngộ Châu liếc nhìn nàng ta một cái, lấy ra một bình giải độc đan ném qua.
Giải độc đan.
Văn Mị run rẩy đổ ra một viên giải độc đan nuốt vào, màu tím trên môi chậm rãi rút lui, rất nhanh nàng ta liền phát hiện độc rắn quấy nhiễu nàng ta đã giải, linh lực trong kinh mạch đã không còn tắc nghẽn nữa, vận hành vô cùng thông thuận.
Nàng ta có chút kinh dị mà nhìn Ninh Ngộ Châu, phát hiện phẩm cấp giải độc đan này khá cao, là linh đan thượng phẩm cấp huyền, mới có thể giải độc rắn cấp năm kia.
Đang kinh ngạc, liền nhìn thấy một con yêu thỏ vọt tới, đứng trước mặt Ninh Ngộ Châu, hướng hắn kêu một tiếng.
Ninh Ngộ Châu cho nó ăn một viên linh đan, yêu thỏ vui mừng nhảy sang một bên nhai nuốt.
Động tác này vô cùng tự nhiên, hiển nhiên bình thường làm không ít, vậy mà cầm linh đan cho một con yêu thỏ cấp thấp ăn, đây cũng quá phá của, coi như nội tình Ninh thị phong phú, cũng không chịu nổi cách phá của như vậy.
Lông mày Văn Mị khẽ giật, nhưng cũng không lên tiếng, mặc kệ Ninh Ngộ Châu làm cái gì, đây đều là chuyện của người ta.
Tiềm Lân Vệ rất nhanh liền trói gô hai người kia kéo qua đây.
Văn Mị nhìn thấy bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét và thù hận, còn có mấy phần may mắn, cùng cảm kích đối với Ninh Ngộ Châu, nếu không phải là Ninh Ngộ Châu, chỉ sợ lần này nàng ta đã rơi vào tay hai người tu luyện hèn hạ tới từ bên ngoài này, kết cục sẽ như thế nào cũng không được biết.
Ninh Ngộ Châu dò xét cái hai người tu luyện kia, bảo Tiềm Thú kéo xuống thẩm vấn.
Hiếm khi gặp được người tu luyện tới từ bên ngoài, đương nhiên bọn họ muốn biết đám người này trà trộn vào Lân Đài Liệp Cốc như thế nào, mục đích tới nơi này là gì.
Văn Mị ngồi ở một bên chữa thương, nhìn bên người Ninh Ngộ Châu một chút, đột nhiên hỏi: Thất điện hạ, A Xúc không đi cùng với người sao?
Ninh Ngộ Châu đang vuốt ve lá cây của mầm non nhỏ trong chậu bạch ngọc, sau khi nghe thấy động tác khựng lại.
Mầm non nhỏ vốn đang lén lút cọ lấy ngón tay của hắn cứng đờ trong nháy mắt, sau đó làm bộ mình là một gốc mầm non nhỏ cái gì cũng đều không hiểu.
Chúng ta bị phân tán. Ninh Ngộ Châu không thay đổi sắc mặt nói.
Văn Mị hơi nhíu mày, trên mặt có chút lo lắng, muốn nói lại thôi.
Ninh Ngộ Châu không cần hỏi cũng biết nàng ta lo lắng cái gì, Văn Kiều người yếu nhiều bệnh, tu vi cũng không cao, một người căn bản là không có cách nào đi lại trong không gian nguy hiểm dưới đất này, mà nơi này có rất nhiều yêu thú, còn có người tu luyện mang theo dụng ý khó dò tới từ bên ngoài, mặc kệ nàng gặp phải loại nào, tình huống cũng sẽ không quá tốt.
Mặc dù Văn Mị cùng Văn Kiều ở chung không nhiều, cũng không quá thân cận, nhưng rốt cuộc là đường tỷ muội, cũng không hi vọng Văn Kiều phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng loại lời này nàng ta không thể nói trước mặt Ninh Ngộ Châu, Ninh Ngộ Châu đã thành thân cùng Văn Kiều, bọn họ là phu thê, đoán chừng không muốn nghe những lời như vậy.
Văn Mị đành phải nói sang chuyện khác: Vừa rồi đa tạ Thất điện hạ cứu giúp.
Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều thành thân, nói đến cũng coi như là tỷ phu của nàng ta, nhưng Văn Mị lại có hôn ước cùng Tam Hoàng tử Ninh Triết Châu, quan hệ này thật sự là phức tạp, khiến nàng ta cũng không biết nên gọi hắn như thế nào, đành phải theo số đông, trực tiếp gọi Thất điện hạ.
Ninh Ngộ Châu nhàn nhạt ừm một tiếng, đột nhiên hỏi: Ngươi có biết tình huống không gian dưới đất này hay không? Mê cung phía trên đã xảy ra chuyện gì?
Văn Mị run lên, nhịn không được liếc hắn một cái, một người không thể tu luyện như Ninh Ngộ Châu dám tới đây đã khiến cho nàng ta vô cùng kinh ngạc, chẳng qua hắn là người Hoàng tộc Ninh thị, bên người lại có Tiềm Lân Vệ che chở, làm cái gì cũng có lực lượng.
Đột nhiên nàng ta phát hiện hắn ôm một chậu hoa bạch ngọc trong ngực, phía trên trồng một gốc linh thảo không biết tên, nhìn giống một gốc cỏ dại.
Trong nội tâm nàng ta có một cảm giác cổ quái, chẳng phải Tam tỷ nàng ta thích trồng cỏ dại sao, Thất Hoàng tử này cũng bị lây bệnh thích trồng cỏ dại dở hơi này rồi?
Ngươi không biết? Ninh Ngộ Châu hỏi.
Văn Mị lấy lại tinh thần, chần chừ một lúc, cẩn thận nói: Không dối gạt Thất điện hạ, nơi này thật ra là một động phủ của yêu tu đã hóa hình. Ngày đó ta cùng Tam Hoàng tử điện hạ tiến vào mê cung phía trên, chúng ta di chuyển ở bên trong rất nhiều ngày, may mắn đi đến một chỗ có cung điện, ở giữa cung điện kia có một viên đá phát sáng, Tam điện hạ vô ý đụng phải nó, nào biết cung điện liền sụp đổ..
Chuyện mê cung sụp đổ, sau này tất cả người tu luyện tiến vào cánh cửa ánh sáng đều sẽ biết, Văn Mị cũng không muốn giấu hắn loại chuyện này, dù sao sau khi rời khỏi đây, Ninh thị cũng sẽ biết.
Ninh Ngộ Châu nghe đến đó, khẽ cười, xem ra vị Tam ca kia của hắn gặp gỡ kỳ ngộ không tầm thường, có lẽ có liên quan đến U Minh báo mà hắn ta thu phục được.
U Minh báo sinh tại vùng đất U Minh, có thể liên kết lực lượng U Minh, giỏi về ẩn núp, cũng có thể truy tung dò đường, có U Minh báo dẫn đường, chẳng trách bọn họ có thể đến trung tâm mê cung ngay lập tức.
Viên đá phát sáng kia, hẳn là một trong các dị bảo, là nguyên nhân thúc đẩy động phủ này xuất thế, sau khi Ninh Triết Châu đụng phải nó, nhất định là đã lấy đi, mê cung mới có thể sụp đổ, lộ ra không gian dưới mê cung.
Vùng không gian này hẳn là nơi chôn cốt của yêu tu kia, chắc chắn thi thể yêu tu ở nơi nào đó trong đây.
Trong nháy mắt, Ninh Ngộ Châu kết hợp những gì nhìn thấy trên đường đi, rất nhanh liền biết rõ ràng tình huống của động phủ này.