Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 33: Chương 33




Edit: Jess93

Lúc yêu thỏ đang ngồi xổm trên bàn trà gặm linh đan đột nhiên phát hiện Ninh Ngộ Châu và mầm non nhỏ biến mất, toàn thân thỏ lập tức bùng nổ, linh đan trong móng vuốt rơi xuống, nhanh chóng lăn ra xa.

Nó tranh thủ thời gian nhào qua ngậm lấy linh đan, đi tới đi lui ở trong phòng, muốn tìm mầm non nhỏ của nó.

Nhưng tìm thật lâu, không chỉ không thấy mầm non nhỏ, ngay cả người cung cấp linh đan cho nó cũng không thấy đâu!

Yêu thỏ tiếp tục xù lông, trong cổ họng phát ra thanh âm uy hiếp.

** *

Văn Kiều chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, hoàn cảnh xung quanh lập tức thay đổi, từ trong phòng biến thành một không gian không biết tên.

Đây là một không gian khoảng nửa mẫu vuông, xung quanh là một mảnh hỗn độn màu xám, ngăn cách không gian với thế giới bên ngoài, ở giữa có một vườn linh thảo, những nơi khác đều hoang vắng.

Nàng ngây người nhìn một mảnh linh thảo xanh biếc tươi tốt phía trước, cả mầm non đều ngơ ngác.

Ninh Ngộ Châu ôm chậu linh ngọc tiến lên, đi vào mảnh linh điền phía trước, ấm giọng nói: A Xúc, nàng thấy vườn linh thảo này thế nào?

Mầm non nhỏ ngơ ngác, đã không thể phản ứng, ngay cả lá cây cũng không động một cái.

Ninh Ngộ Châu có chút lo lắng, chẳng lẽ bị dọa rồi?

Hắn đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo phiến lá nhỏ, giải thích nói: Đây là không gian giới chỉ của ta, xuất hiện cùng lúc huyết mạch của ta thức tỉnh. Vườn linh thảo này, là ta thu thập được gieo trồng trong mấy năm nay, số lượng không nhiều lắm, sau này chúng ta rời khỏi Đông Lăng, đi xung quanh một chút, thu thập thêm là được..

Biết Văn Kiều tu luyện cần hấp thu tinh khí mộc tinh, ở trong lòng Ninh Ngộ Châu cũng đã lên kế hoạch cho con đường sau này.

Đông Lăng thực sự quá vắng vẻ, tài nguyên quá ít, sớm muộn có một ngày, bọn họ cũng phải rời khỏi, đi ra thế giới bên ngoài rộng lớn đặc sắc hơn, đó là nơi mà tất cả người tu luyện hướng tới.

Văn Kiều rốt cuộc hoàn hồn, nghe được hắn nói, lập tức có chút im lặng.

Cả một vườn linh thảo này, ở trong cảm giác của nàng, linh thảo cấp năm, cấp sáu, cấp bảy chỗ nào cũng có, thậm chí còn có một gốc Địa Long Triền Ty Lan cấp tám, tản ra tinh khí mộc tinh vừa tinh khiến vừa khiến người thoải mái.

Đoán chừng toàn bộ vườn linh thảo của các gia tộc trên Đông Lăng cũng không có chủng loại phong phú như linh thảo ở nơi này.

Hắn lại còn ngại số lượng không đủ nhiều.

Văn Kiều đột nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Thành Hạo đế, Ninh Ngộ Châu quả nhiên là người có ánh mắt cực cao.

Không chỉ có ánh mắt cao, ngay cả kế thừa huyết mạch thần dị cũng lợi hại như thế, không chỉ có được truyền thừa hoàn chỉnh, còn đưa tặng một cái không gian giới chỉ, nhìn lại chính nàng, truyền thừa vụn vặt, quả thật chính là một phế vật.

Kỳ thật nói phế vật chính là nàng mới đúng.

Văn Kiều có chút uể oải.

Ninh Ngộ Châu không biết tại sao mầm non nhỏ lại đột nhiên uể oải, ấm giọng nói: Nàng ở đây tu luyện trước, không cần lo lắng gì cả, thử xem có thể hóa hình hay không.

Văn Kiều rất nhanh liền tỉnh lại.

Phu quân nhà nàng ngay cả không gian giới chỉ nơi có thể chứa sinh mạng cũng nói cho nàng, có thể thấy được đối với nàng rất chân thành, nàng cũng phải nỗ lực tu luyện, sau này mặc kệ đối mặt với khó khăn gì, đều có thể trực tiếp kiên cường cố gắng bảo hộ hắn, người mang bí mật.

Văn Kiều dùng lá cây xoa xoa tay của hắn, ra hiệu hắn đặt mình xuống.

Ninh Ngộ Châu đặt chậu linh ngọc bên cạnh gốc Địa Long Triền Ty Lan-- đây là linh thảo có đẳng cấp cao nhất trong không gian, sau đó lui ra ngoài, nhìn mầm non nhỏ duy nhất cắm rễ trong chậu linh ngọc tại vườn linh thảo, so với những linh thảo khác, nàng không có chút thu hút nào, thậm chí hơi không cẩn thận sẽ bị người ta xem như cỏ dại, nhìn không ra một chút thần dị nào.

Ninh Ngộ Châu như có điều suy nghĩ.

Có lẽ đây chính là một loại ngụy trang của yêu thể A Xúc, trước khi còn chưa cường đại đến mức đủ khả năng để đối mặt với tất cả uy hiếp, rất nhiều thiên tài địa bảo có linh tính chọn cách trốn tránh, để cho mình có không gian trưởng thành.

Ninh Ngộ Châu đợi trong không gian hơn hơn nửa ngày, nhìn thấy linh thảo trong vườn sinh trưởng với một loại tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, mặc dù kém hơn linh thực bình thường, nhưng loại tốc độ phát triển này đã có chút khả quan, nếu để cho người tu luyện khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ điên cuồng.

Một yêu linh có thể thúc giục linh thảo sinh trưởng, không cần cố gắng chờ đợi trăm năm, ngàn năm, liền có thể thu hoạch được năm linh thảo mình cần, đây là khái niệm gì? Chỉ sợ không ai có thể lạnh nhạt đối mặt, chắc chắn sẽ nảy lên lòng tham.

Hắn khẽ thở dài ở trong lòng.

Cô nương này quả nhiên ngốc, nếu hắn có một tia tà niệm, nhốt nàng trong không gian vì hắn thúc giục linh thảo sinh trưởng, nàng có thể làm thế nào?

Cô nương ngốc như vậy, hắn vẫn nên nhìn chằm chằm một chút, cũng không thể để cho người ta ức hiếp.

Ninh Ngộ Châu thấy Văn Kiều đã đắm chìm trong tu luyện, vì vậy cũng không có ở lại, rời khỏi không gian.

Vừa trở lại trong phòng, một cơn gió ập tới, Ninh Ngộ Châu bị đụng ngã ngồi ở trên giường, lồng ngực hơi đau nhức khó chịu.

Chi chi!

Ninh Ngộ Châu cúi đầu, liền nhìn thấy yêu thỏ đụng vào trong ngực hắn, đang tức giận nhảy dựng lên, quơ móng vuốt uy hiếp về phía hắn, lo lắng hỏi thăm mầm non nhỏ đi đâu rồi.

Hiện giờ Ninh Ngộ Châu chỉ là người tu luyện cấp thấp vừa bước lên con đường tu luyện, tu vi cảnh giới Nhập Nguyên, ở trước mặt yêu thỏ biến dị cấp sáu thực sự không đáng chú ý. Nếu không phải khoảng thời gian này hắn thường xuyên cho yêu thỏ ăn linh đan, chỉ sợ vừa rồi yêu thỏ cũng không phải đụng tới như vậy, mà là trực tiếp công kích hắn.

Mặc dù vẫn luôn bình tĩnh, trước núi Thái Sơn sụp đổ mặt cũng không đổi sắc, nhưng không thể phủ nhận lúc này Ninh Ngộ Châu chính là một người yếu ớt bình thường.

Ninh Ngộ Châu yếu ớt hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười ôn nhu đến khủng bố, xách yêu thỏ lên, ôn hòa ấm áp nói: Ngươi muốn tìm A Xúc?

Trực giác khiến yêu thỏ cảm thấy nguy hiểm, mềm nhũn treo ở trên tay hắn, ô ô vài tiếng, giống như một con thỏ nhỏ vừa yếu ớt đáng thương vừa bất lực.

Nàng đang tu luyện ở nơi khác, tạm thời ngươi không thể tìm nàng. Ninh Ngộ Châu nói, tiện tay cho nó một viên linh đan: Ta hi vọng lần sau ngươi chú ý một chút, nếu không ta sẽ thu lại tất cả linh đan của ngươi.

Yêu thỏ vô tội nhìn hắn, làm như nghe không hiểu hắn nói gì.

Ninh Ngộ Châu cười cười, ngón tay nắm bên má đang giấu linh đan của nó: Linh đan đều giấu ở chỗ này đúng không? Cho rằng ăn liền không còn, phải không?

Dưới sự bức bách và uy hiếp, yêu thỏ lấy lòng cọ cọ tay của hắn.

Đúng là muốn mầm non nhỏ, nhưng cũng phải lấy lòng luyện đan sư cung cấp linh đan.

Ninh Ngộ Châu dạy dỗ yêu thỏ một trận, liền ném nó sang một bên, nhét một bình đan cho nó, để cho người ta gọi Tiềm Thú đến.

Khi Tiềm Thú tới, nhìn thấy Ninh Ngộ Châu ngồi trên giường cạnh cửa sổ xem một cái ngọc giản, con yêu thỏ mang ra từ Lân Đài Liệp Cốc vô cùng xa xỉ ôm một bình đan, hạnh phúc mà gặm linh đan.

Yêu thú biến dị thích ăn linh đan như thế, cũng chỉ có Ninh Ngộ Châu mới có thể nuôi nổi, chẳng trách con yêu thỏ này đánh chết cũng không chịu rời đi.

Điện hạ. Tiềm Thú cúi người thi lễ, lo lắng hỏi: Người muốn bế quan tu luyện sao?

Ninh Ngộ Châu nói: Trước không vội, ta có việc giao cho các ngươi.

Tiềm Thú đáp một tiếng, cung kính lắng nghe phân phó của hắn, sau khi nghe xong sắp xếp của hắn, kinh ngạc nói: Điện hạ, người đây là muốn..

Đúng, dù sao sớm muộn cũng phải rời đi, không bằng sớm sắp xếp. Ninh Ngộ Châu không có phủ nhận.

Sớm muộn rời đi là lúc nào?

Mặc dù Tiềm Thú lòng đầy nghi hoặc, nhưng biết Ninh Ngộ Châu đã quyết định thì sẽ không thay đổi, không nói gì, nhanh chóng lui xuống sắp xếp.

Sau đó Ninh Ngộ Châu lại tiến vào không gian một chuyến, lấy linh thảo mang ra từ Lân Đài Liệp Cốc gieo xuống.

Trong không gian, cả vườn linh thảo xanh um tươi tốt, sáng láng hơn so với trước đó, nhao nhao lớn lên, nhìn xem đều không ngừng tăng trưởng mười năm đến hai mươi năm, hầu như đã che mất chậu linh ngọc trong linh điền kia.

So với những linh thảo được Văn Kiều thúc đẩy sinh trưởng, mầm non nhỏ trong chậu linh ngọc vẫn thấp bé yếu ớt như cũ, không có khởi sắc gì.

Ninh Ngộ Châu đem tất cả linh thảo gieo xuống, lại nhìn một lát, liền rời khỏi không gian.

Tiếp theo, Ninh Ngộ Châu sắp xếp các việc vặt vãnh khác, sau đó cũng bắt đầu bế quan tu luyện.

** *

Một tháng sau, Thành Hạo đế đến phủ Thất Hoàng tử.

Tiểu Thất vẫn bế quan chưa ra? Thành Hạo đế kinh ngạc hỏi.

Quản sự tiếp đãi ông ấy nói: Đúng vậy, lúc đầu điện hạ còn để người ta đưa một ngày ba bữa, về sau cũng không để người ta đưa vào nữa.

Thành Hạo đế nghe được kinh ngạc, càng vui mừng nhiều hơn, xem ra sau khi nhi tử có thể tu luyện, một lòng vùi đầu khổ tu, sớm muộn gì cũng có thể bù lại thời gian mười chín năm kia, chắc chắn tu vi không thể thấp hơn những người khác.

Thành Hạo đế biết được Ninh Ngộ Châu bế quan tu luyện, liền không có đi quấy rầy, dặn dò quản sự, chờ đến khi Ninh Ngộ Châu xuất quan, thông báo cho ông ấy một tiếng.

Quản sự đáp lại một tiếng.

Như thế, lại qua nửa tháng, Thành Hạo đế nhận được tin tức Ninh Ngộ Châu đã xuất quan.

Thành Hạo đế từ hoàng cung chạy tới phủ Thất Hoàng tử.

Nhìn thấy Ninh Ngộ Châu, Thành Hạo đế dò xét tu vi Ninh Ngộ Châu ngay lập tức, phát hiện bế quan nửa tháng, hắn hiện tại mới tới cảnh giới Nhập Nguyên hậu kỳ, cả người đều có chút không tốt.

Tiểu Thất, sao con..

Ninh Ngộ Châu sinh ra liền thức tỉnh huyết mạch thần dị, thậm chí bởi vì lực lượng huyết mạch quá bá đạo, không thể không phong ấn mình, mới có thể bình an trưởng thành. Như thế có thể thấy được tư chất Ninh Ngộ Châu cực cao, thế gian hiếm có.

Nhưng bế quan tu luyện nửa tháng, cũng chỉ từ cảnh giới Nhập Nguyên sơ kỳ tu luyện tới hậu kỳ, tốc độ này cũng quá chậm.

Nếu như là người tu luyện bình thường, tốc độ như vậy tự nhiên không có vấn đề, hơn nữa còn xem như nhanh rồi. Nhưng cảnh giới Nhập Nguyên là cảnh giới đầu tiên mọi người bước vào tu luyện, căn bản không đáng lo, với tư chất của Ninh Ngộ Châu, tuỳ tiện liền có thể vượt qua mới đúng.

Nhưng bây giờ hắn còn chưa tu luyện tới cảnh giới Nguyên Vũ.

Ninh Ngộ Châu dường như biết trong lòng ông ấy suy nghĩ gì, nói ra: Phụ thân, chẳng lẽ người đã quên con thức tỉnh loại huyết mạch thần dị nào rồi sao?

Thành Hạo đế chần chờ nói: Trước đây con đã từng nói, là Đế Hi huyết mạch, sinh ra đã biết, người mang giới tử, thống ngự vạn khí, bố trạch tứ phương..

Ninh Ngộ Châu mỉm cười: Đúng vậy, Đế Hi huyết mạch bố trạch tứ phương, lại mang giới tử trong người, tốc độ tu hành sẽ khá chậm.

Không gian giới chỉ là một loại hợp chất diễn sinh ra từ lực lượng huyết mạch của hắn, bây giờ không gian này chỉ có nửa mẫu vuông, là hình thái sơ cấp, chờ đến khi hắn tu luyện, có lúc cần phải đem một phần tu vi nuôi dưỡng không gian giới chỉ, mới có thể làm cho không gian giới chỉ tiếp tục trưởng thành.

Có thể nói, không gian của hắn là loại trưởng thành, thứ nó cần chính là tu vi của hắn.

Cũng bởi vì như thế, tốc độ tu hành của hắn sẽ khá chậm, hơn nữa vô cùng gian nan.

Sau khi Thành Hạo đế nghe xong, than nhẹ một tiếng, về sau lại cảm thấy, Đế Hi huyết mạch này là một trong Ngũ Đế huyết mạch trong truyền thuyết, trong ngàn ngàn vạn vạn thế giới, có thể có một người thức tỉnh đã là may mắn cực lớn, so sánh với những người tu luyện khác, con của ông ấy đã được trời cao ưu ái, tốc độ tu luyện chậm một chút thì chậm chút thôi, cùng lắm thì phái thêm một số người bảo hộ hắn là được.

Thành Hạo đế rất nhanh đã nghĩ thoáng, sau đó hỏi thăm tình huống tu luyện của hắn, cũng tùy thời chuẩn bị vì hắn giải đáp một số vấn đề gặp phải khi tu luyện, chỉ bảo hắn tiến lên.

Nào biết Ninh Ngộ Châu nói: Không cần, con đều đã rõ ràng.

Thành Hạo đế rất mất mác.

Con của ông ấy thật vất vả mới có thể tu luyện, làm phụ thân đang muốn thể hội một chút niềm vui thú chỉ bảo cho nhi tử tu luyện, nào biết nhi tử quá thông minh, lực lĩnh ngộ quá cao, căn bản không cần người khác chỉ bảo.

Thành Hạo đế mất mác đành phải nói sang chuyện khác, nói: Bây giờ con đã có thể tu luyện, phải chăng muốn đem chuyện này thông báo rộng rãi, để cho ngoại giới biết được?

Thành Hạo đế cũng có chút tư tâm, những năm nay, con ông ấy bị không ít người đồn đãi là phế vật, bọn họ đều nói nếu không phải có ông ấy sủng ái, con của ông ấy sao có thể phách lối tùy hứng hành tẩu trong giới tu luyện? Mỗi lần nghe được mấy lời đồn này, trên mặt Thành Hạo đế không có biểu tình gì, trở về phòng lại tức giận đến muốn mắng chửi người.

Không cần. Ninh Ngộ Châu có suy tính của mình: Tạm thời giấu diếm trước, ngày khác đợi tu vi của con cao hơn lại nói.

Thành Hạo đế ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, mặc dù Đông Lăng vắng vẻ, nhưng ai biết năm đó kẻ chủ mưu phía sau ám hại phu thê Văn Bá Thanh có tiếp tục chú ý chuyện ở Đông Lăng hay không, nếu để cho bọn họ phát hiện được Ninh Ngộ Châu có huyết mạch thần dị, dễ dàng đưa tới họa sát thân.

Vẫn nên khiêm tốn một chút.

Thành Hạo đế còn muốn nói điều gì, đột nhiên thần sắc Ninh Ngộ Châu hơi động, cắt ngang ông ấy: Phụ thân, con còn có việc, người bận rộn thì đi trước đi.

Thành Hạo đế: ...

Ông ấy không bận nha, còn muốn cùng nhi tử nói một chút về chuyện phái người đi tìm con dâu mất tích đấy.

Cuối cùng Thành Hạo đế vẫn ưu thương rời đi, nhi tử quá giỏi, làm phụ thân cực kỳ không có cảm giác thành tựu.

Sau khi Thành Hạo đế rời đi, Ninh Ngộ Châu lập tức tiến vào không gian.

Vừa tiến vào không gian, một trận gió thổi đến, Ninh Ngộ Châu tạm thời vẫn là yếu gà kém chút bị quét bay, lui về sau mấy bước, đụng vào một lùm dây leo màu thạch kim cứng rắn ở phía sau.

Chẳng biết lúc nào, linh thảo trong không gian của hắn sinh trưởng cực kì tươi tốt, những loại cao cấp kia còn đỡ, linh thảo cấp thấp không biết đã sinh trưởng mấy mùa, hạt giống chất đầy đất, những loại khác vẫn còn tiếp tục sinh trưởng, đem không gian vốn cũng không lớn chen lấn tràn đầy, không có lối ra.

Ninh Ngộ Châu giật giật dây leo sau lưng, phát hiện dây leo này là Thạch Kim Mãng cấp năm, hạt giống dây leo Thạch Kim Mãng tìm được trong không gian dưới đất tại Lân Đài Liệp Cốc, bởi vì Văn Kiều thích, Ninh Ngộ Châu liền tiện tay trồng tại biên giới không gian, nào biết mới không vào hơn một tháng, Thạch Kim Mãng này đã mọc ra một mảng lớn, những nhánh dây leo thô to kia như những con mãng xà chiếm cứ chỗ này, hiện ra màu thạch kim, vô cùng cứng rắn, ngược lại là một loại vật liệu luyện khí vô cùng tốt.

Ninh Ngộ Châu chỉ nhìn một chút, liền đem ánh mắt phóng tới vườn linh thảo phía trước.

Linh thảo sinh trưởng quá dày đặc, Ninh Ngộ Châu bỏ ra rất nhiều công phu, mới tìm được chậu linh ngọc, nhưng chậu linh ngọc kia đã vỡ thành mảnh nhỏ.

Dưới sự kinh ngạc, Ninh Ngộ Châu vội vàng tìm kiếm gốc mầm non nhỏ khắp nơi.

Trong không gian, gió vẫn còn đang thổi loạn như bão tố, Ninh Ngộ Châu đã sớm phát hiện cơn gió này lấy một quy luật xoay tròn, tập trung trong vườn linh thảo, phương hướng nó tập trung..

Ninh Ngộ Châu còn không kịp nhìn kỹ, một trận rầm rầm vang lên, trong không gian đám cỏ phát ra một trận âm thanh rào rào vui sướng, dường như đang vui vẻ với thứ gì đó.

Một thiếu nữ có khuôn mặt như vẽ, tóc đen chấm đất xuất hiện bên trong vườn linh thảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.