Edit: Jess93
Văn Kiều còn nhớ rõ nhện Bạch Phúc Lang cướp Xích Tinh hoa của Xích Viêm báo đổi Bích Linh đan với nàng, đúng lúc Xích Tinh hoa kia là mục tiêu Vương Tu Viễn tiến vào núi Thương Ngô lần này.
Mặc dù Vương Tu Viễn cũng không biết Xích Tinh hoa ở trên người bọn họ, nhưng sau khi biết người này, Văn Kiều đối với hắn ta cũng rất có ấn tượng.
Bây giờ nhìn bộ dáng anh tuấn tiêu sái này của hắn ta, nàng không chỉ có không có cách nào thưởng thức, ngược lại vẫn luôn nghĩ tới bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt xui xẻo bị ong độc chích thành đầu heo của hắn ta.
Vương Tu Viễn cười hỏi: Hai vị tới nơi này mua linh thảo?
Ngộ Châu gật đầu, ấm giọng nói: Khó được đến trấn Thương Ngô, nhìn xem nơi này có linh thảo gì hay không, nếu như không tệ, cũng muốn mua một chút.
Ánh mắt Vương Tu Viễn chớp lên, cười nói: Tại hạ có chút giao tình với lão bản trong tiệm này, nếu hai vị để ý, cứ lấy, coi như tại hạ tặng các ngươi.
Ninh Ngộ Châu một mặt chính trực từ chối, cho thấy vô công không thụ lộc, sao bọn họ có thể lấy không đồ của người khác.
Vương Tu Viễn: Coi như là cảm tạ giải độc đan của ngày đó.
Ninh Ngộ Châu nói: Vương công tử không cần đa lễ như vậy, giải độc đan đó là các ngươi dùng nguyên tinh mua, cũng không thua thiệt chúng ta.
Vương Tu Viễn vô cùng kiên trì, nói ra: Lúc ấy giải độc đan của chúng ta đã hao hết, nếu không phải gặp được các ngươi, chỉ sợ nọc ong xâm nhập lục phủ ngũ tạng, không biết có thể chống đỡ đến khi xuống núi hay không, nói cho cùng, vẫn phải cảm tạ các ngươi.
Nói xong, không chờ Ninh Ngộ Châu từ chối nữa, phân phó nhân viên cửa hàng lấy những linh thảo khác được cất giữ trong tiệm đem ra.
Chờ nhân viên cửa hàng rời đi, Vương Tu Viễn nhỏ giọng nói với bọn họ: Các cửa tiệm trong trấn Thương Ngô đều có lai lịch, trong tiệm bọn họ chỉ bán những linh thảo bình thường, một ít loại trân quý, đều sẽ không bán ra ngoài, muốn đưa nó đến chỗ nó nên đi. Nếu không có phương pháp, không cách nào mua được.
Ninh Ngộ Châu hợp thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vương Tu Viễn mỉm cười gật đầu, nhịn không được nhìn thoáng qua Văn Kiều đứng ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng.
Vương Tu Viễn cũng không có xem nhẹ Văn Kiều, mặc dù hiện tại Văn Kiều vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ cần là nam nhân bình thường đều khó mà xem nhẹ bộ dạng hoa nhường nguyệt thẹn này, lại càng không cần phải nói Vương Tu Viễn, loại người tự xưng là phong lưu tiếc hoa này.
Chỉ là bọn họ mới quen, tự nhiên không thể biểu hiện được quá nhiệt tình, ngộ nhỡ mạo phạm đến đối phương, vậy thì mất nhiều hơn được.
Vì vậy Vương Tu Viễn đặc biệt thận trọng cùng Ninh Ngộ Châu nói chuyện phiếm, bộ dáng rất quân tử.
Quả nhiên, lúc này nhân viên cửa hàng lấy ra linh thảo không chỉ có phẩm cấp cao, chất lượng thượng thừa, trong đó còn có vài loại không có trong không gian.
Văn Kiều tiến tới xem xét, mặt mày vốn lạnh lùng cũng bất giác ôn hòa vài phần, hỏi nhân viên kia: Ta muốn mua mấy loại linh thảo này.
Vương Tu Viễn thấy Văn Kiều vui vẻ, thần sắc mềm mại, rốt cuộc lộ ra vài phần ngọt ngào xinh xắn đặc thù của thiếu nữ, tâm thần hơi lay động, liền biết nàng thực sự thích những thứ này, tự nhiên cũng muốn mua cho bọn họ nợ một món ân tình, lập tức nói với nhân viên cửa hàng kia: Tự nhiên có thể, ghi vào sổ của ta, đến lúc đó ta sẽ nói với chưởng quỹ của các ngươi.
Nhân viên cửa hàng đồng ý, kết toán cho bọn họ, tổng cộng là một vạn ba ngàn nguyên tinh.
Ninh Ngộ Châu lấy ra túi trữ vật, lật tay một cái, nguyên tinh sáng long lanh xuất hiện ở trên bàn.
Tốc độ của hắn cực nhanh, khiến lời muốn nói của Vương Tu Viễn như xương bị mắc trong cổ họng, chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười, để nhân viên cửa hàng thu lại nguyên tinh.
Sau khi mua xong linh thảo, Ninh Ngộ Châu bọn họ liền muốn rời đi.
Vương Tu Viễn thấy sắc trời không còn sớm, mời bọn họ cùng đến dùng bữa tại tửu lâu gần đó: Gặp lại tức là hữu duyên, khó được gặp lại hai vị ở đây, không bằng tại hạ làm chủ, hai vị chớ có từ chối.
Ninh Ngộ Châu từ chối vài lần, cuối cùng đành phải đồng ý lời mời nhiệt tình của hắn ta.
Văn Kiều im lặng không lên tiếng đi bên cạnh Ninh Ngộ Châu, tiểu đồng dẫn đường đã bị đuổi đi, Tiềm Thú không xa không gần đi theo bọn họ.
Vương Tu Viễn đưa bọn họ đến một tửu lâu trang hoàng xa hoa lộng lẫy trong trấn, tửu lâu tổng cộng có bốn tầng, chủ yếu dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp, giá cả đắt đỏ, người tu luyện không có chút thân phận căn bản tiêu phí không nổi.
Chẳng qua Thánh Vũ đại lục cũng không hề thiếu người tu luyện có tiền, thậm chí rất nhiều người tu luyện phát tài từ tiền của phi nghĩa trong núi Thương Ngô ngẫu nhiên cũng tới nơi này ăn chực một bữa, hưởng thụ sự mỹ vị của linh thực linh rượu, tự thưởng cho sự vất vả của mình.
Như thế, cũng khiến cho tửu lâu này đầy khách lúc dùng cơm, rất khó đặt chỗ trước.
Nhưng mà Vương Tu Viễn lại không buồn phiền vì vấn đề này, lúc bọn họ đến tửu lâu, Vương Tu Viễn trực tiếp dẫn bọn họ đến một cái ghế lô ở tầng ba.
Trong ghế lô có tỷ muội song sinh đang chờ, ngồi ở đằng kia ưu nhã pha trà, trong không khí tràn ngập hương trà.
Công tử, người đã về rồi.
Hai tỳ nữ xinh xắn yêu kiều nghênh đón, trên mặt mang ý cười, chẳng qua chờ đến khi nhìn thấy Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, nụ cười trên mặt hai tỷ muội lập tức có chút miễn cưỡng.
Các nàng cũng nhận ra hai người.
Ở trong lòng hai tỷ muội, hai người này một người dáng dấp tấm lòng rộng mở, lại chỉ biết đến tiền, dung tục không chịu nổi, một người rõ ràng rất xinh đẹp, lại lạnh như băng, không khiến người ta ưa thích.
Hai vị, mời ngồi. Vương Tu Viễn mời bọn họ ngồi xuống, chỉ vào hai tỷ muội nói: Đây là Kiều Kiều và Thiến Thiến, là hai tỳ nữ của ta, các ngươi cần gì, cứ việc phân phó các nàng.
Mặc dù trong lòng Kiều Kiều Thiến Thiến không quá ưa thích hai người, trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng đáp một tiếng, lui sang một bên, thúc giục tiểu nhị tửu lâu mang thức ăn lên.
Đồ ăn mau chóng được đưa lên, bày đầy một bàn.
Văn Kiều nhìn một chút, chỉ xem bề ngoài thì linh thực ở tửu lâu này so với cơm nước trong nhà trọ bọn họ ở tốt hơn mấy bậc, lại càng không cần phải nói sắc hương vị đều đủ, không hổ là tửu lâu cao cấp, đáng giá.
Vương Tu Viễn rót rượu cho hai người, hỏi: Còn không biết xưng hô như thế nào với hai vị đâu.
Tại hạ Ninh Ngộ Châu, vị này là Mẫn Xúc, là thê tử của ta. Ninh Ngộ Châu nói.
Nghe thấy hắn sửa lại tên cho mình, Văn Kiều ngẩng đầu nhìn Ninh Ngộ Châu một chút, không có lên tiếng, ngầm thừa nhận cái tên Mẫn Xúc này. Mẫn là dòng họ mẫu thân nàng, xúc là nhũ danh phụ mẫu lấy cho nàng, lấy tên này rất tốt.
Vương Tu Viễn sửng sốt một chút, rất nhanh liền cười nói: Hóa ra là phu thê.
Trong lòng âm thầm lau mồ hôi, may mắn vừa rồi hắn ta kiềm chế, không có vừa gặp mặt liền bởi vì cô nương người ta xinh đẹp mà đối với thê tử người ta xum xoe, nếu không chẳng phải đã đắc tội với người ta? Đó là một bài học, sau này nếu gặp được nữ tu xinh đẹp, trước tiên cần phải biết rõ đối phương đã có vị hôn phu hoặc là thành thân hay chưa mới được, không thể bởi vì tuổi còn nhỏ liền xem nhẹ.
Kiều Kiều Thiến Thiến hầu hạ ở một bên cũng giật nảy cả mình, ánh mắt liên tiếp bay tới trên người Văn Kiều, mặc dù trong lòng buồn bực nhỏ như vậy đã thành hôn, nhưng càng vui mừng khi đối phương là nữ nhân đã có phu quân, không phải tiểu yêu tinh đến giành công tử cùng các nàng.
Thế là khi Vương Tu Viễn để Kiều Kiều Thiến Thiến đi hầu hạ Văn Kiều dùng cơm, hai tỷ muội không có chút nào miễn cưỡng, ngược lại đặc biệt nhiệt tình, đứng bên cạnh chia thức ăn rót rượu cho nàng, nhẹ giọng thì thầm hỏi thăm nàng muốn ăn cái gì, bàn tay trắng nõn thu xếp cho nàng.
Văn Kiều yên lặng ăn cơm, được hai tỷ muội song sinh hầu hạ như chuyện đương nhiên, không có chút nào không được tự nhiên.
Thấy tỳ nữ nhà mình bỗng nhiên trở nên nhiệt tình, Vương Tu Viễn nhìn nhìn Ninh Ngộ Châu, thấy hắn không có phản ứng gì, cũng không lên tiếng.
Chẳng qua nhìn thấy thái độ thản nhiên của đôi phu thê này, Vương Tu Viễn không khỏi suy nghĩ nhiều chút.
Vương Tu Viễn quanh co lòng vòng tìm hiểu lai lịch của hai người.
Ninh Ngộ Châu nói: Không dối gạt Vương công tử, phu thê chúng ta đến từ đầm chướng khí Nam Minh, đối với ngoại giới hết sức cảm thấy hứng thú, vì vậy muốn nhìn xem xung quanh, thuận tiện lịch luyện..
Văn Kiều cúi đầu uống canh Kiều Kiều Thiến Thiến đưa tới, không chỉ có tên của nàng thay đổi, ngay cả lai lịch của bọn họ cũng thay đổi.
Nàng tiếp tục im lặng không lên tiếng nghe phu quân nhà nàng lừa gạt vị Vương công tử kia.
Hiện tại ngược lại nàng có chút hiểu rõ, Vương Tu Viễn này nhiệt tình tiếp đón như vậy, nhất định là có mưu đồ, mà phu quân nhà nàng cũng là tương kế tựu kế, hai nam nhân tâm tư khó lường, ngươi tới ta đi, không có chỗ cho người bên ngoài xen vào, nàng vẫn nên tiếp tục ăn ăn uống uống đi.
Văn Kiều tự mình ăn uống không tính, cũng cho Văn Thỏ Thỏ nhà nàng ăn linh thảo, đem vài cọng linh thảo mới mua được cho nó.
Văn Thỏ Thỏ ngồi ở một bên, ôm linh thảo gặm, khiến chính mình trở thành một con thỏ đáng yêu, không có lực uy hiếp chút nào.
Kiều Kiều Thiến Thiến là cô nương, đối với loại yêu thú đáng yêu như thế này tự nhiên không cách nào cự tuyệt, nhịn không được thấp giọng kêu lên, thực sự rất thích con thỏ đáng yêu này, nhịn không được tìm linh thảo từ trong túi trữ vật của mình đưa cho nó.
Ai đến Văn Thỏ Thỏ cũng không từ chối, dựa vào giả vờ đáng yêu hết ăn lại uống.
Vương Tu Viễn bớt chút thời gian nhìn một chút, phát hiện hai tỳ nữ nhà mình hoàn toàn phản chiến hướng về phía một chủ một sủng kia, đều quên mình là người nhà ai rồi.
Hắn ta kéo ra khóe miệng, tiếp tục lôi kéo Ninh Ngộ Châu nói chuyện.
Sau khi Văn Kiều ăn no, liền ôm Văn Thỏ Thỏ ngồi ở một bên, nghe hai nam nhân bên cạnh nói lời sắc bén.
Cuối cùng Vương Tu Viễn cũng nói rõ ý đồ đến: .. Thực không dám giấu giếm, ngày đó được giải độc đan của hai vị, mới nửa ngày thời gian, nọc ong trên thân thể tại hạ đã được giải. Tại hạ có thể cảm giác được giải độc đan kia tuy chỉ là thượng phẩm, nhưng so với giải độc đan bình thường càng có hiệu quả, không biết là vị luyện đan sư nào luyện ra?
Ninh Ngộ Châu ấm giọng cười nói: Vương công tử có thể khẳng định nó, là vinh hạnh của tại hạ.
Vương Tu Viễn kinh ngạc nói: Giải độc đan kia là do Ninh công tử luyện ra?
Đúng vậy.
Vương Tu Viễn không nghĩ tới giải độc đan kia lại là do Ninh Ngộ Châu luyện ra, lại nhìn tu vi của hắn, rõ ràng chỉ là cảnh giới Nguyên Vũ hậu kỳ, vậy mà có thể luyện ra giải độc đan có phẩm chất cao như vậy, có thể thấy được trình độ luyện đan của hắn rất cao, ngày khác nếu để tu vi của hắn tăng lên, chắc chắn thuật luyện đan sẽ tăng theo, luyện ra linh đan cấp cao cũng không phải nói chơi.
Hôm đó bọn họ tình cờ gặp gỡ mới bất đắc dĩ dùng giá gấp đôi so với thị trường mua giải độc đan của hai người, đối với hiệu quả của giải độc đan kia căn bản không ôm hi vọng gì, chỉ cần chống đỡ đến trấn Thương Ngô là được rồi.
Nào biết giải độc đan kia có hiệu quả rất tốt, khác hẳn với những loại trên thị trường, chưa được nửa ngày thời gian, nọc ong trên người bọn họ đã giải.
Vương thị thành An Khâu là gia tộc luyện đan, dù hắn ta không có thiên phú luyện đan, nhưng ở gia tộc mưa dầm thấm đất, đối với con đường luyện đan cũng có vài phần hiểu biết, tự nhiên có thể nhìn ra sự lợi hại của giải độc đan kia. Vì vậy lúc gặp lại hai người Ninh Ngộ Châu, hắn ta mới nhiệt tình như vậy, muốn biết vị luyện đan sư luyện ra giải độc đan kia là người phương nào, mặc kệ là lôi kéo luyện đan sư kia sử dụng vì gia tộc, hay là cùng hắn kết xuống một đoạn thiện duyên, cũng không chỉ là một cơ hội tốt.
Trong lòng Vương Tu Viễn quay đi quay lại trăm ngàn lần, trên mặt càng nhiệt tình, cùng Ninh Ngộ Châu trò chuyện về con đường luyện đan.
Ninh Ngộ Châu không có biểu hiện được quá yêu nghiệt, chỉ để cho Vương Tu Viễn nhìn thấy thứ hắn ta muốn thấy.
Ở trong mắt Vương Tu Viễn, Ninh Ngộ Châu là một luyện đan sư rất có thiên phú, nhưng trình độ luyện đan cũng không thể vượt qua tu vi hiện tại của hắn quá nhiều, điều này khiến Vương Tu Viễn hết sức coi trọng Ninh Ngộ Châu, có lòng kết giao với hắn.
Các ngươi mới ra khỏi núi Thương Ngô, không biết sau này có kế hoạch gì không?
Ninh Ngộ Châu cười nói: Chúng ta muốn đi xung quanh nhìn xem một chút, chủ yếu là vì lịch luyện, đi nơi nào cũng không quan trọng, trước tiên ở trấn Thương Ngô đợi mấy ngày lại quyết định.
Sau khi Vương Tu Viễn nghe xong, liền mời bọn họ đi tham gia Hội Đan Ngũ Thành sắp tổ chức.
Hắn ta nói một cách đơn giản về Hội Đan Ngũ Thành là gì, lại nói: Hội Đan sẽ tổ chức trong ba ngày, sẽ có luyện đan sư đến từ các nơi trên Thánh Vũ tề tụ, bọn họ cùng nhau luận bàn thảo luận về thuật luyện đan, đối với luyện đan sư mà nói là một cơ hội cực kỳ hiếm có, nếu hai vị Ninh công tử không chê, có thể cùng tại hạ cùng nhau tham gia hội đan.
Ninh Ngộ Châu cũng không có đồng ý ngay, chỉ nói suy nghĩ thêm một chút.
Sau khi dùng cơm xong, hai người Ninh Ngộ Châu liền cáo từ rời đi.
Tại hạ tạm thời sẽ ở trấn Thương Ngô nấn ná mấy ngày, nếu hai vị có ý đến hội đan, có thể tìm ta, chúng ta kết bạn đồng hành, trên đường cũng có người bạn. Vương Tu Viễn nói.
Ninh Ngộ Châu đáp một tiếng, mang theo Văn Kiều rời đi.
Tiềm Thú vẫn ẩn trong đám người, không xa không gần đi theo bọn họ, bảo hộ trong bóng tối.
Trở lại nhà trọ, Văn Kiều lấy ra linh thảo và hạt giống ngày hôm nay mua được, dựa theo khác biệt mà phân ra chủng loại.
Ninh Ngộ Châu cầm một chén linh trà trong tay, mỉm cười nhìn nàng, hỏi: A Xúc đối với hội đan có hứng thú không?
Văn Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêng đầu nói: Chàng thì sao?
Dựa vào trình độ hiện tại của ta, hội đan này có thể dẫn dắt cho ta cũng không nhiều.
Không nhiều, nhưng cũng có chỗ hữu ích.
Hiện giờ Văn Kiều đã hiểu rõ phương thức nói chuyện của phu quân nhà mình, thích nói một nửa để lại một nửa, trong lòng lặng lẽ bổ sung cho hắn, lập tức nói: Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có chuyện gì, có thể đi nhìn xem. Chúng ta phải đi cùng Vương công tử kia sao?
Văn Kiều chưa quên Vương Tu Viễn này không tính là quân tử lỗi lạc gì, nên không có bị thái độ nhiệt tình khách khí của hắn ta mê hoặc.
Mặc dù Vương gia thành An Khâu và Thượng gia thành Hoài Âm là đối thủ cạnh tranh, Vương Tu Viễn cũng không có trực tiếp ra tay hãm hại người ta, nhưng hắn ta giở trò ngáng chân huynh muội Thượng Hồng Lãng, hại bọn họ tiến vào núi Thương Ngô liền đắc tội với đệ tử thế lực lớn, kém chút toàn quân bị diệt, liền biết Vương Tu Viễn cũng không phải là người dễ đối phó như biểu hiện bên ngoài.
Cùng người như vậy giao tiếp, ánh mắt nhất định phải nhiều hơn hắn ta, làm việc càng phải cẩn thận.
Ninh Kiều cảm thấy đây cũng quá mệt mỏi.
Trước nhìn tình huống. Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: Mấy ngày nữa liền có thể quyết định có muốn đi cùng hắn ta hay không.
Văn Kiều nghi hoặc mà nhìn hắn, đầu óc có chút không đủ dùng, hoàn toàn không có cách nào từ lời nói một nửa để lại một nửa của hắn phỏng đoán rõ ràng hắn muốn làm gì.
Ninh Ngộ Châu không nhiều lời, giúp nàng phân loại hạt giống linh thảo xong, sau đó bố trí một Tụ Linh trận ở xung quanh, bắt đầu tu luyện.
Khó được thấy hắn tích cực tu luyện như thế, Văn Kiều cực kỳ kinh ngạc.
Mấy ngày nay, nàng nhìn thấy Ninh Ngộ Châu bận rộn bao nhiêu, vội vàng luyện đan, chế phù, luyện khí, thỉnh thoảng có thời gian sẽ loay hoay với trận pháp một chút, không có thời gian để tu luyện.
Chẳng qua tu vi Ninh Ngộ Châu quả thực quá thấp, khó được thấy hắn tu luyện, Văn Kiều tự nhiên sẽ không quấy rầy hắn, thậm chí mang Văn Thỏ Thỏ ra xa một chút, không cho nó quấy rầy đến hắn.
Ninh Ngộ Châu vừa tu luyện, chính là ba ngày thời gian.
Chờ đến khi hắn triệt hạ Tụ Linh trận, Văn Kiều phát hiện tu vi của hắn đã là cảnh giới Nguyên Minh sơ kỳ.
Văn Kiều: ...
A Xúc, chúng ta cùng vào không gian nhìn xem, không gian hiện tại lớn bao nhiêu rồi.
Bộ dáng Ninh Ngộ Châu tràn đầy phấn khởi, lôi kéo tay của nàng, hai người cùng nhau tiến vào không gian.
Vừa tiến vào không gian, Văn Kiều phát hiện so với ban đầu không gian lớn hơn mấy lần, nguyên bản không gian chỉ lớn khoảng nửa mẫu, hiện tại biến thành hai mẫu ruộng lớn. Dòng khí hỗn độn màu xám bị đẩy ra phía ngoài biên giới, lộ ra mảnh đất phì nhiêu, dây leo Thạch Kim Mãng đã không kịp chờ đợi đem thân thể vốn bị chen lấn thành một đống bò ra bên ngoài, giương nanh múa vuốt quay quanh dọc theo biên giới không gian.
Không gian lớn hơn rất nhiều. Văn Kiều vui mừng nói, lại có chỗ trồng linh thảo rồi.
Thấy nàng vui vẻ, Ninh Ngộ Châu cũng cười tủm tỉm.
Chẳng qua bọn họ cũng không ở trong không gian quá lâu, rất nhanh liền ra ngoài, nguyên nhân là Vương Tu Viễn tới thăm hỏi.
Kiềm chế ba ngày, Vương Tu Viễn rốt cuộc nhịn không được đến tìm bọn họ.
Ở trong mắt Vương Tu Viễn, Ninh Ngộ Châu đến từ đầm chướng khí Nam Minh thần bí là một vị luyện đan sư có tài, nhưng khi hắn ta phát hiện mấy ngày trước Ninh Ngộ Châu đã bán một nhóm linh đan tại trấn Thương Ngô, trong đó có gần ba mươi viên linh đan cực phẩm, đây mới là nguyên nhân để hắn ta nhanh chóng thay đổi thái độ.
Lúc Ninh Ngộ Châu bán linh đan, cũng không có ý giấu diếm, Vương Tu Viễn hỏi thăm được cũng không kỳ quái.
Về phần ba mươi viên linh đan cực phẩm kia, cũng là hắn cố ý làm vậy.
Hiện tại hắn luyện ra linh đan cấp hoàng, tỉ lệ ra đan không chỉ có đầy mười viên, đồng thời đều là linh đan cực phẩm. Linh đan thượng phẩm bán ra là do hắn luyện tập lúc trước, số lượng cũng không nhiều, tất cả đều được bán đi, cực phẩm mới giữ lại cho người nhà mình.
Biết rõ bản lĩnh luyện đan của Ninh Ngộ Châu, Vương Tu Viễn không muốn bỏ qua hắn, nếu có thể lôi kéo hắn đến Vương gia tự nhiên là tốt, không được, cũng phải bảo trì quan hệ tốt đẹp với hắn, nếu hai bên có thể kéo thêm một chút quan hệ càng tốt.
Cơ hội kết thân cũng tới rất nhanh.