Edit: Jess93
Tần Hồng Đao nhìn hai người ở cửa.
Hai người cũng nhìn nàng ta, Mộ San cầm Tú Nữ Kiếm trong tay cứng đờ đứng ở đó, suýt chút nữa rơi trên mặt đất.
Tần Hồng Đao nhếch miệng cười một tiếng, lật tay một cái, trường đao đã ở trong tay, dựng thẳng trước ngực, ngạo nghễ hỏi: Đến đánh nhau?
Lần này, kiếm trong tay Mộ San thật sự rơi xuống.
Có thể thấy được uy lực chấn nhiếp của trường đao trong tay Tần Hồng Đao.
Nghe nói như thế, khuôn mặt Mộ Tử Minh có chút vặn vẹo, bất giác nhớ lại những lần bị Tần Hồng Đao đè lên đánh, có thể nói quá trình thành danh của Mộ Tử Minh tại trung ương đại lục, đều bao phủ phía dưới bóng ma của thanh trường đao trong tay Tần Hồng Đao.
Mỗi lần nhìn thấy Tần Hồng Đao, hắn ta đều có một loại ảo giác xương cốt đau đớn.
Dần dà, nhìn thấy người này, Mộ Tử Minh liền không nhịn được đi đường vòng, tránh đối đầu với loại nữ nhân bạo lực không giống nữ nhân này.
Mộ San cũng không sợ Tần Hồng Đao, rất nhanh liền kịp phản ứng, vội vàng nhặt kiếm trên đất, hét lên: Ta tìm tiện nhân Mẫn Xúc kia, có phải nàng ở đây không?
Tần Hồng Đao hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: Mộ sư muội, Đạo Diễn chân nhân dạy ngươi như thế sao? Há miệng ngậm miệng tiện nhân, không biết cũng đang chửi mình sao? Ngươi là một cô nương, cớ gì miệng lại bẩn như thế?
Là Đại sư tỷ Xích Tiêu Tông, dáng vẻ Tần Hồng Đao dạy dỗ người, miệng mồm kia vô cùng lưu loát.
Mặc dù Mộ San không phải đệ tử Xích Tiêu Tông, nhưng ba đại tông môn từ trước đến giờ vẫn luôn qua lại, mặt ngoài duy trì hòa bình, nếu đệ tử ba tông môn gặp nhau, cũng có thể xưng sư huynh muội với nhau, để bày tỏ ý thân cận.
Mộ San bị dạy dỗ sững sờ, sau đó giận tím mặt: Ngươi nói ta là tiện nhân?
Ta không nói nha, nhưng nếu tự bản thân ngươi cho rằng như vậy, ta cũng không phản đối. Tần Hồng Đao cười tủm tỉm, trường đao trong tay phát ra khí tức rét lạnh.
Nàng ta đứng tại cửa ra vào, dáng người cao gầy, khí thế hiên ngang, quả thực là nổi bật hơn Mộ San đang kêu gào ở cửa ra vào, dung mạo vốn xinh đẹp cũng trở nên ảm đạm mấy phần.
Mộ San không có phát hiện biến hóa này, nhìn thấy gương mặt của Tần Hồng Đao liền phiền, nữ nhân này dung mạo không đẹp, suốt ngày giống như nam nhân chỉ biết chém chém giết giết, làm việc phách lối như vậy, nếu không phải thực lực nàng ta cao, còn không biết sẽ có bao nhiêu người bởi vì nhìn nàng ta ngứa mắt mà muốn dạy dỗ nàng ta một trận.
Mộ San chính là người muốn dạy dỗ nàng ta một trận.
Nàng ta nén giận, lạnh lùng nói: Tần sư tỷ, ta kính trọng gọi ngươi một tiếng sư tỷ, hi vọng ngươi cũng đừng nhiều chuyện, tốt nhất ngươi hãy giao Mẫn Xúc ra đây.
Nếu ta không giao thì sao? Tần Hồng Đao hỏi.
Vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí.
Tần Hồng Đao cười nhạo một tiếng, giống như nghe được chuyện gì buồn cười, nàng ta nhìn về phía Mộ Tử Minh, hỏi: Mộ sư đệ, ngươi cũng muốn không khách khí với ta?
Sắc mặt Mộ Tử Minh tối tăm, vẻ mặt áy náy nói: Tần sư tỷ, Mẫn Xúc kia đắc tội tiểu sư muội, tốt xấu để tiểu sư muội trút giận một chút. Nếu không mặt mũi Thanh Vân Tông đặt ở chỗ nào?
Được! Tần Hồng Đao vô cùng sảng khoái, đặt trường đao ở phía trước: Vậy liền đánh một trận đi!
Hai sư huynh muội Mộ San đều ngây ngẩn cả người.
Trong lòng Mộ Tử Minh nổi lên một dự cảm xấu.
Tần Hồng Đao là một người sảng khoái, trong lòng nàng ta, đánh một trận thì không có chuyện gì không giải quyết được, nếu vẫn không đi, vậy thì lại đánh một trận.
Mẫn Xúc là khách nhân của ta, ta không cho phép các ngươi tổn thương nàng, huống hồ ta đã biết rõ ân oán giữa Mộ sư muội và Mẫn cô nương, là Mộ sư muội gieo gió gặt bão, lại muốn hãm hại người bị hại, thế gian nào có đạo lý như vậy? Nếu các ngươi muốn đối phó nàng, hỏi một chút xem đao của ta có đồng ý hay không?
Mộ San hét lên: Tần sư tỷ! Ngươi cố ý cùng chúng ta đối nghịch đúng không?
Ít lải nhải, đánh đi! Ta đánh thắng, sau này các ngươi không được lại gây sự với Mẫn cô nương!
Dựa vào cái gì? Mộ San thốt ra.
Chỉ bằng đao của ta!
Sắc mặt Mộ San tái xanh, Mộ Tử Minh trầm mặc không nói.
Tần Hồng Đao thấy hai người không lên tiếng, lười lãng phí thời gian với bọn họ, hỏi: Có đánh hay không? Ta cũng không ức hiếp các ngươi, Mộ sư đệ, ngươi hãy thay thế sư muội của ngươi xuất chiến đi.
Lần này đến phiên sắc mặt Mộ Tử Minh xanh mét.
Hắn ta hít sâu, nói ra: Tần sư tỷ, ngươi thật sự muốn che chở người đắc tội sư muội?
Đúng vậy. Tần Hồng Đao không chút do dự nói.
Ta có thể hỏi một chút nguyên nhân không?
Bọn họ là ân nhân cứu mạng của Thịnh sư đệ.
Nghe đến đó, Mộ Tử Minh liền hiểu rõ, không ngờ hai người kia có bản lĩnh bực này, vậy mà có thể khiến Tần Hồng Đao, Thịnh Vân Thâm thiếu ân tình của bọn họ. Hắn tự nhiên biết rõ tính cách Tần Hồng Đao, có lòng hiệp nghĩa, đã nhận định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi, nếu muốn đối phó hai người kia, trừ khi đánh bại nàng ta.
Mộ Tử Minh rất nhanh liền cân nhắc ra kết quả, nói ra: Tần sư tỷ, chúng ta quấy rầy rồi.
Sư huynh! Mộ San dậm chân, phát hiện sư huynh lại muốn bỏ qua hai người kia, nàng ta hết sức tức giận.
Mộ Tử Minh không nói gì, lôi kéo tay sư muội muốn rời đi.
Tần Hồng Đao gọi lại bọn họ: Còn có, hủy bỏ chuyện treo thưởng đi, việc này vốn là Mộ sư muội gieo gió gặt bão, trút giận sang người khác, chẳng phải là việc tiểu nhân làm sao?
Ta không! Mộ San tùy hứng nói: Dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi?
Là một Đại tiểu thư bị cha mẹ cưng chiều lớn lên, cho dù đối mặt với Tần Hồng Đao tu vi cao hơn mình, nàng ta cũng không sợ. Bởi vì không có người dạy nàng ta phải sợ, chỉ cần nàng ta sống đúng với tính tình của mình là được rồi, những chuyện khác đã có phụ mẫu chuẩn bị tốt cho nàng ta, phụ mẫu chính là lực lượng của nàng ta.
Từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai dám khiến Mộ San nàng ta bị khinh bỉ.
Cho dù là Tần Hồng Đao, Mộ San cũng không sợ, thật sự là bởi vì Tần Hồng Đao là một người vô cùng có nguyên tắc, nàng ta sẽ không ra tay với kẻ yếu và nữ nhân, trừ khi người kia thật sự là tội không thể tha.
Sư muội! Mộ Tử Minh cảnh cáo kêu một tiếng.
Mộ San ngửa đầu, vẻ mặt vẫn không phục.
Tần Hồng Đao lại không muốn nhìn thấy nàng ta: Nếu Mộ sư muội không chịu từ bỏ, vậy không thể làm gì khác hơn là nói chuyện bằng thực lực. Chúng ta ra bên ngoài trấn đánh một trận, mặc kệ sinh tử.
Đánh thì đánh! Mộ San lớn tiếng nói: Sư huynh, đánh với nàng ta.
Sắc mặt Mộ Tử Minh cũng đen rồi, cái gì gọi là đồng đội heo? Đây chính là đồng đội heo.
Tần Hồng Đao nhếch miệng cười một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên lại nghe Mộ San nói: Sư huynh đánh với ngươi, ta đánh với nữ nhân này.
Tay Mộ San chỉ vào viện tử sau lưng Tần Hồng Đao.
Tần Hồng Đao quay đầu, phát hiện chẳng biết lúc nào hai người Ninh Ngộ Châu đã ra khỏi phòng, đứng dưới mái hiên nhìn về phía bên này.
Tần Hồng Đao nhíu mày, đương nhiên biết Mộ San có ý định gì, nàng ta có tu vi cảnh giới Nguyên Vũ hậu kỳ, cao hơn Văn Kiều một cảnh giới, hai người đánh nhau, tự nhiên là người có cảnh giới thấp hơn chịu thiệt thòi, đến lúc đó Mộ San thừa cơ lúc so tài giết Văn Kiều, bọn họ cũng không thể nói cái gì, bởi vì đây là do hai bên đều đồng ý.
Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu xuẩn! Tần Hồng Đao không muốn theo ý của nàng ta: Bản thân ngươi có tu vi gì, nàng tu vi gì, không biết nhìn sao? Trả thù trắng trợn như vậy, cho rằng người khác đều là đồ ngốc, mặc cho ngươi quyết định?
Mộ San lần nữa bị nàng ta nhanh mồm nhanh miệng tức chết đi được, hét ầm lên, Ta vốn là muốn trả thù nàng, có cái gì không đúng? Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, ngươi muốn như thế nào? Ta phải nói cho cha ta biết, ngươi ức hiếp ta!
Nói đi, ta không sao cả. Tần Hồng Đao tùy ý nói, cho rằng lấy Đạo Diễn chân nhân ra thì có thể ép nàng ta sao? Vậy thì nàng ta cũng không phải là Đại sư tỷ của Xích Tiêu Tông.
Mộ San tức gần chết, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo một trận, thở hồng hộc phì phò.
Mộ Tử Minh trầm mặc, hắn ta biết rõ tính tình sư muội, là kiểu không thể khuyên nổi, chỉ có thể xem Tần Hồng Đao quyết định như thế nào.
Cuối cùng Mộ San trực tiếp vượt qua Tần Hồng Đao, nói với Văn Kiều: Mẫn Xúc, ngươi có dám tỷ thí một trận với ta hay không, mặc kệ sinh tử?
Thật không, mặc kệ sinh tử? Văn Kiều hỏi.
Mộ San ngạo nghễ gật đầu, khinh thường nhìn nàng, một người có tu vi cảnh giới Nguyên Minh đỉnh cao, cho rằng sẽ đánh thắng được nàng ta sao?
Văn Kiều nói: Được, nếu như ta thắng ngươi, ngươi liền triệt hạ treo thưởng, sau này đều không được tìm chúng ta phiền phức.
Ta đồng ý! Mộ San nói cực nhanh, sợ Tần Hồng Đao lại chặn ngang một gạch.
Vậy ta sẽ là nhân chứng! Tần Hồng Đao cười híp mắt nói.
Mộ Tử Minh thầm nghĩ không tốt, nhưng mà Mộ San đồng ý quá nhanh, căn bản không để cho hắn ta nói chuyện, chỉ có thể xanh mặt, nhìn hai người thề, Tần Hồng Đao ở một bên làm chứng cho hai người.
Sau khi thề xong, Tần Hồng Đao nói: Bây giờ sắc trời đã muộn, buổi chiều ngày mai ra khỏi trấn so tài.
Mộ San đạt được kết quả mình mong muốn, cũng không tiếp tục dây dưa, cùng Mộ Tử Minh rời đi.
Nàng ta ngược lại không lo lắng Văn Kiều sợ hãi chạy trốn, mặc dù Tần Hồng Đao này rất đáng ghét, nhưng lời hứa ngàn vàng, chuyện đã đồng ý sẽ không thay đổi.
Trước khi rời đi, nàng ta âm tàn nhìn thoáng qua Văn Kiều, đắc ý vênh váo nhìn nàng cười cười, đã coi nàng là một người chết.
Trên đường trở về, Mộ Tử Minh vẫn luôn nhíu mày, trong đôi mắt khôn khéo chứa đầy lo lắng.
Sư muội, ngươi thực sự không nên so tài với Mẫn Xúc kia. Mộ Tử Minh nói.
Mộ San lơ đễnh: Chẳng lẽ sư huynh lo lắng ta đánh không thắng nàng? Nàng chỉ là cảnh giới Nguyên Minh, huống hồ ta cũng không có nói lúc so tài không được sử dụng vũ khí, đều dựa vào bản lĩnh của mình, không phải sao?
Mộ Tử Minh nghĩ tới các vật phòng thân sư phụ sư nương cho tiểu sư muội, trong lòng khẽ buông lỏng.
Chẳng qua hắn ta vẫn không mấy vui vẻ, sư muội và Mẫn Xúc kia so tài không có gì ngoài ý muốn, nhưng hắn ta và Tần Hồng Đao so tài, không cần nhìn cũng biết kết quả, có lẽ lại bị nữ nhân kia đè xuống đánh một trận.
Mà tất cả những chuyện này, đều do sư muội đưa tới.
Mộ Tử Minh nghĩ tới đây, nhìn thoáng qua sư muội bên người, khẽ rũ mắt xuống.
* * *
Sau khi đóng cửa lại, vẻ mặt Tần Hồng Đao nghiêm nghị nói: Mẫn cô nương, ngày mai so tài, ngươi có chắc chắn hay không?
Văn Kiều là cô nương có một chính là một, có hai chính là hai, nói ra: Có.
Sau khi Tần Hồng Đao nghe xong, hết sức vui mừng, nàng ta thích loại cô nương tự tin như thế này, mặc kệ có thể thắng hay không, đầu tiên mình không thể thua khí thế, phải cho địch nhân có ấn tượng khó mà rung chuyển, nói không chừng thật sự có thể đánh thắng đấy?
Về phần tu vi của Văn Kiều thấp hơn Mộ San, kỳ thật Tần Hồng Đao không có để ở trong lòng, phải biết nàng ta chính là người thích khiêu chiến vượt cấp, tự nhiên cảm thấy người bên ngoài cũng có thể. Mộ San bị Đạo Diễn chân nhân cưng chiều quá mức, cũng không chăm chỉ tu luyện, đã sắp hai mươi, tu vi chỉ mới ở cảnh giới Nguyên Vũ, có thể thấy được là một cặn bã yếu ớt.
Ngược đãi một cặn bã yếu ớt không tốn sức chút nào.
Vậy được, ngày mai ngươi và nàng ta so tài, không cần khách khí, chỉ cần lưu một lại mạng là được. Tần Hồng Đao nói: Lưu một mạng cho nàng ta, cũng bởi vì Đạo Diễn chân nhân kia cũng là người không nói lý, chúng ta không cần lãng phí thời gian trên thân những người này.
Văn Kiều nhu thuận đồng ý.
Nói xong những lời này, Tần Hồng Đao trở lại phòng ở giữa, vừa mở cửa, phát hiện Thịnh Vân Thâm trong bồn tắm đã tỉnh lại. Thịnh Vân Thâm khàn khàn hỏi: Sư tỷ, xảy ra chuyện gì?
Không có việc gì, vừa rồi gặp được hai sư huynh muội Mộ Tử Minh của Thanh Vân Tông, hẹn ta đánh nhau. Tần Hồng Đao không hề lo lắng nói.
Trong lòng Thịnh Vân Thâm biết tính tình sư tỷ nhà mình, lập tức cười nói: Mộ Tử Minh chắc chắn lại phải thua. Đáng tiếc bây giờ ta như thế này, nếu không thì ta cũng muốn luận bàn với hắn ta một chút.
Yên tâm, sẽ có cơ hội.
Tần Hồng Đao trấn an một tiếng, ôm trường đao của nàng ta, ngồi bên cạnh bồn tắm, tiếp tục nhìn chằm chằm phù hỏa.
Mười canh giờ chậm rãi trôi qua.
Khi thời gian gần đến, Ninh Ngộ Châu đi vào trong phòng, kiểm tra cho Thịnh Vân Thâm.
Phù hỏa dưới bồn tắm còn đang yếu ớt thiêu đốt, nước trong bồn tắm đã chuyển từ màu xanh sẫm sang màu đen, phát ra một mùi tanh hôi mang theo chút ngọt ngào. Thịnh Vân Thâm trong bồn tắm cũng phát sinh biến hóa cực lớn, cục u màu đen trên mặt đã không còn chảy máu mủ, màu sắc trở nên nhạt hơn.
Nếu như nói trước khi trị liệu, Thịnh Vân Thâm nhìn như một ác quỷ có diện mạo dữ tợn, như vậy hiện tại nhìn xem tựa như một người ăn gì đó không tốt bị dị ứng mà thôi, ít nhất đã có thể nhìn ra được ngũ quan tướng mạo.
Tần Hồng Đao khẩn trương đứng ở một bên, lo lắng hỏi: Ninh công tử, sư đệ ta thế nào?
Ninh Ngộ Châu kiểm tra xong thân thể Thịnh Vân Thâm, nói ra: Lần này dẫn xuất ba phần độc, có thể áp chế trong nửa tháng. Muốn kéo dài thời gian, còn phải tiếp tục trị liệu.
Vậy liền phiền phức Ninh công tử. Tần Hồng Đao nhanh chóng nói.
Chênh lệch thời gian không bao lâu, Ninh Ngộ Châu liền để Tần Hồng Đao ôm người ra ngoài.
Không cần, ta tự đứng lên. Thịnh Vân Thâm vẫn muốn giữ chút mặt mũi, vịn bồn tắm tự mình đứng lên: Sư tỷ, ngươi xoay người đi.
Tần Hồng Đao thấy hắn ta thật sự có sức lực đứng lên, liền xoay người, đi tới cửa bên ngoài.
Ngoài cửa Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ, trong tay một người một thỏ đều cầm linh đan, xem như đường đậu mà ăn.
Tần Hồng Đao nhìn thấy giật giật khóe mắt, đặc biệt khi phát hiện đan dược bọn họ xem như đường đậu mà ăn đều là linh đan cực phẩm, bất giác âm thầm nuốt ngụm nước bọt.
Là Đại sư tỷ một tông môn đỉnh cấp, các loại tài nguyên tu luyện là không kém, nhưng dù không kém, cũng không thể giống như Văn Kiều và con yêu thỏ kia, xem linh đan cực phẩm như đường đậu mà ăn, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thế này cần bao nhiêu luyện đan sư mới cung cấp nổi? Huống chi tông môn còn có rất nhiều đệ tử, không có khả năng cung cấp toàn bộ cho một người, Tần Hồng Đao bảo vệ đám sư đệ muội phía dưới, cũng sẽ không bá đạo chiếm hết tài nguyên của tông môn.
Không cần hỏi cũng biết, những linh đan cực phẩm này là do Ninh Ngộ Châu luyện.
Lúc trước sẽ tìm tới Ninh Ngộ Châu, đều bởi vì hắn bán ra linh đan cực phẩm, có rất ít luyện đan sư bỏ được một hơi bán ra ba mươi viên linh đan cực phẩm, hoặc là quá thiếu tiền, hoặc là không thiếu linh đan cực phẩm. Không hề nghi ngờ, Ninh Ngộ Châu nhất định không thiếu linh đan cực phẩm, hơn nữa luyện ra linh đan phẩm chất vô cùng tốt.
Bây giờ xem ra, Ninh Ngộ Châu còn lợi hại hơn so với nàng ta suy đoán, khả năng luyện đan, tỉ lệ luyện ra đan cực phẩm vô cùng cao.
Trong phòng, Thịnh Vân Thâm rất nhanh liền xử lý tốt chính mình, mặc vào một bộ áo choàng rộng rãi, ngồi trên ghế, nhìn vẫn có chút suy yếu, chẳng qua đã tốt hơn so với hôm qua.
Tần Hồng Đao và Văn Kiều đi tới.
Ninh công tử, tiếp theo phải chuẩn bị cái gì? Có phải là tiếp tục ngâm thuốc tắm hay không? Tần Hồng Đao lo lắng hỏi.
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng: Thuốc tắm còn cần phải ngâm tiếp, ta lại luyện chút đan dược dùng trị liệu, dùng cả hai, chỉ cần mấy ngày là khỏe.
Tần Hồng Đao vui mừng, vội vàng hỏi thăm cần chuẩn bị những gì, nàng ta cũng nhanh chóng đi thu thập.
Ninh Ngộ Châu lại viết một trang giấy linh thảo, để cho nàng ta dựa theo phía trên đi chuẩn bị.
Tần Hồng Đao thu lại tờ giấy, nhìn sắc trời một chút, nói ra: Chênh lệch thời gian không nhiều, chúng ta cũng nên xuất phát.
Bọn họ đã hẹn với Mộ San buổi chiều ra khỏi trấn so tài, đúng lúc Thịnh Vân Thâm ngâm xong thuốc tắm, chờ tỷ thí xong lại đi thu thập linh thảo cũng không muộn.
Sư tỷ, các ngươi muốn đi ra ngoài? Ta cũng đi. Thịnh Vân Thâm nói.
Tần Hồng Đao cũng không yên lòng để sư đệ ở lại một mình, lập tức cầm một bộ áo choàng để sư đệ mặc vào, bao phủ hắn ta từ đầu đến chân.
Tiếp theo một đoàn người rời khỏi nhà nhỏ, đi ra ngoài trấn Thương Ngô.