Edit: Jess93
Ánh sáng xung quanh càng ngày càng mờ, màn đêm đã buông xuống.
Vào ban đêm bí cảnh nguy hiểm hơn so với ban ngày.
Bên trong bí cảnh Phong Ma cũng có phân chia ban ngày và ban đêm, ban ngày tương đối sáng sủa, có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên ngoài hơn mười trượng. Khi màn đêm buông xuống, toàn bộ bí cảnh Phong Ma đều là bóng tối, ma khí điên cuồng sinh sôi từ mặt đất, tử khí tràn lan, là lúc tà ma sinh động nhất.
Dịch Huyễn đã bàn bạc với Tề Gia Khách và Nhiếp Thận Hiên, cùng nhau tập hợp đệ tử ba môn phái, lấy đệ tử môn phái nhà mình làm một đội, phân thành vài tiểu đội khác nhau đi tuần tra xung quanh nơi này cả ngày lẫn đêm, chỉ cần có nguy hiểm, ngay lập tức cảnh báo.
Những người còn lại thì dành thời gian đả tọa nghỉ ngơi, lấy trạng thái tốt nhất đối mặt với trận chiến kế tiếp.
Ngày hôm sau, sắc trời hơi sáng, ma khí xung quanh giống như cũng ít hơn rất nhiều.
Đội tuần tra ba môn phái tuần tra xung quanh nơi sạch sẽ, vô ý thức nhìn về phía bên ngoài, đột nhiên phát hiện bên trong ma khí, chẳng biết lúc nào xuất hiện nhiều bóng dáng cao lớn mập gầy không đồng nhất, lại định thần nhìn lại --
Là tà ma!
Tiếng kêu sợ hãi này thu hút sự chú ý của mọi người trong nơi này, đám người nhao nhao tụ tập đến trước trận, khi thấy rõ tình huống bên ngoài, không khỏi há hốc mồm.
Theo sắc trời càng ngày càng sáng, ma khí tản ra, bí mật bị che dấu trong bóng đêm cũng hiện ra ở trước mặt mọi người.
Chỉ thấy bên ngoài nơi sạch sẽ chẳng biết từ lúc nào vậy mà tụ họp vô số tà ma, mặc dù những tà ma này không phải tà ma cao cấp, nhưng số lượng nhiều, vây quanh nơi này ba tầng trong ba tầng ngoài, khiến người ta tê cả da đầu.
Phảng phất biết Đám đồ ăn đã phát hiện sự tồn tại của chính mình, đám tà ma cùng nhau hướng bọn họ phát ra tiếng tru hưng phấn, không ngừng công kích trận phòng ngự.
Sắc mặt Nhiếp Thận Hiên cùng Tề Gia Khách nghiêm túc.
Nhiều tà ma tụ tập đến đây như vậy, vì sao chúng ta không nghe thấy động tĩnh? Nhiếp Thận Hiên hỏi.
Ngoại trừ tà ma cao cấp, tà ma trung cấp và cấp thấp chưa tiến hóa nên không có linh trí, chỉ có thể dựa vào bản năng làm việc, lúc tụ tập với số lượng lớn, sẽ phát ra tiếng gào thét hưng phấn, động tĩnh hết sức rõ ràng. Nhưng tối hôm qua bóng đêm thâm trầm, yên tĩnh im ắng, bọn họ căn bản không hề phát hiện đám tà ma đông đúc này đến đây.
May mắn hôm qua Nhiếp Thận Hiên lần nữa bố trí một trận phòng ngự cấp địa, không cần lo lắng những con tà ma này sẽ phá trận tiến vào.
Chỉ là một đám lít nha lít nhít tụ tập ở bên ngoài như thế, cũng vô cùng khiến người ta kinh ngạc.
Sẽ không lại có tà ma cao cấp ở sau lưng thúc đẩy chứ? Sắc mặt Tề Gia Khách khó coi hỏi.
Dịch Huyễn nhìn tà ma bên ngoài, không nói hai lời, sắp xếp người ra ngoài săn giết tà ma.
Đây đều là Ma Linh Châu tự động đưa tới cửa, miễn đi bọn họ còn phải tìm kiếm khắp nơi.
Tề Gia Khách và Nhiếp Thận Hiên thần sắc vi diệu nhìn hắn ta: Dịch đạo hữu, ngươi không sợ bọn tà ma này lại do tà ma cao cấp sai khiến? Ngộ nhỡ gặp phải tà ma cao cấp làm sao bây giờ?
Qua một buổi tối, thương thế ba người bọn họ còn chưa khỏi hoàn toàn, đoán chừng còn phải nghỉ ngơi hai ngày. Khoảng thời gian này, bọn họ không cách nào ra tay viện trợ, để các sư đệ sư muội phía dưới ra ngoài, gặp được loại tình huống như hôm qua, có lẽ bọn họ không có cách nào kịp thời ra tay.
Gặp được liền rút về. Dịch Huyễn tỉnh táo nói, ở trong lòng Nhị sư huynh, chuyện này chẳng có gì cả, đánh không lại liền rút lui thôi, dù sao có trận pháp ở đây, tóm lại sẽ không chết là được.
Cho dù bị thương, vậy cũng không sao cả, tham gia thí luyện sao có thể không bị thương? Nếu không bị thương, vậy sẽ mất đi ý nghĩa thí luyện.
Tề Gia Khách và Nhiếp Thận Hiên quỷ dị thấy rõ ý tứ trên mặt hắn ta, lập tức không muốn nói chuyện với hắn ta nữa.
Cuối cùng ba môn phái vẫn phái đệ tử ra ngoài nghênh chiến, dù sao bây giờ còn đang thí luyện, không chê nhiều ít Ma Linh Châu, một đám Ma Linh Châu đưa tới cửa, ngu sao mà không giết.
Ma Linh Châu phân phối cũng đơn giản công bằng, người nào giết được chính là của người đó.
Văn Kiều vẫn là nhóm đầu tiên ra ngoài.
Các sư huynh sư tỷ Xích Tiêu Tông lo lắng lại xuất hiện tình huống như hôm qua, theo sát bên người nàng, lúc nàng một quyền một con tà ma, liền ở hai bên hộ pháp cho nàng, ngăn cản đánh lén đến từ phía sau lưng và trái phải.
Vì vậy Văn Kiều buông tay buông chân, chỉ cần một đường giết đi vào là được.
Đệ tử Xích Tiêu Tông như một chuôi đao nhọn, xông vào sâu bên trong đám tà ma, vừa săn giết vừa thu lấy Ma Linh Châu, phối hợp vô cùng ăn ý.
So sánh với đệ tử Xích Tiêu Tông, Quy Nhất Tông và Thất Tinh Môn ngược lại là có chút luống cuống tay chân, độ phối hợp không cao, chỉ có thể miễn cưỡng bồi hồi ở bên ngoài, không cách nào giết vào bên trong đám tà ma, săn giết tà ma không được bao nhiêu.
Sắc mặt Tề Gia Khách và Nhiếp Thận Hiên rất khó coi, thật sự là người so với người làm người ta tức chết, không cầu bọn họ so với đám cuồng chiến đấu Xích Tiêu Tông kia, nhưng tốt xấu lấy ra chút thực lực, ngay cả tiểu sư muội cảnh giới Nguyên Mạch của người ta cũng không sánh bằng.
Tàn sát như thế vài canh giờ, cho đến khi linh lực của đám người đã tiêu hao không sai biệt lắm, mới rút về bên trong nơi sạch sẽ.
Người về tới có vết thương to to nhỏ nhỏ khác biệt trên người, các luyện đan sư bận rộn trị liệu cho đệ tử môn phái nhà mình.
Ninh Ngộ Châu đỡ tay Văn Kiều, làm sạch vết thương rỉ máu đen trên cánh tay cho nàng, nhíu mày nói: Đợi sau khi trở về, ta luyện cho nàng vài bộ pháp y.
Văn Kiều hướng hắn cong mắt cười cười. Xử lý xong vết thương, Ninh Ngộ Châu đút một viên linh đan cho nàng.
Linh đan ngọt ngào, có hương vị mật ong chúa Nguyệt Phong, không cần hỏi cũng biết, là dùng mật ong chúa luyện chế Giải Độc đan.
Thịnh Vân Thâm ngồi xổm ở một bên nhìn thấy Ninh Ngộ Châu, hỏi: Ninh sư đệ, tiểu sư muội trúng độc, ngươi không giải độc cho nàng sao? Không bôi dược cao màu xanh lá kia à?
Ninh Ngộ Châu nói: Đã giải.
Dứt lời, không để ý tới hắn ta, đứng dậy đi trị liệu cho đệ tử bị thương tiếp theo, không ngoài ý muốn nghe được tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói gào.
Thịnh Vân Thâm một mặt mê mang, tại sao những người khác trúng độc, đều phải quỷ khóc sói gào, tiểu sư muội bên này lại yên lặng, thậm chí trên mặt không có lộ ra vẻ đau đớn gì, chẳng lẽ..
Văn Kiều lén lén lút lút nói: Thịnh sư huynh, ta có Giải Độc đan, chẳng qua loại Giải Độc đan này không có nhiều lắm, phu quân chỉ luyện vài lò, không đủ dùng đâu, lần sau ta phân cho ngươi một viên.
Loại Giải Độc đan dùng mật ong chúa luyện ra này, hiệu quả vô cùng tốt, cũng có tác dụng đối với ma độc, chỉ là số lượng quá ít, dù sao một tổ Nguyệt Phong có thể tạo ra số lượng mật ong chúa cũng có hạn, tiêu hao hết sẽ không có, ngay cả mình đều dùng không đủ, đương nhiên sẽ không hào phóng chia ra ngoài.
Dù sao ngoại trừ Giải Độc đan, dùng Thực Tâm thảo ngàn năm luyện dược cao cũng có thể giải độc nha.
Thịnh Vân Thâm: .. Tiểu sư muội, cảm ơn nha.
Thịnh Vân Thâm trong lòng rưng rưng, có thể trách tiểu sư đệ không cho hắn ta Giải Độc đan sao? Ai bảo loại Giải Độc đan kia số lượng quá ít, ngay từ đầu Ninh sư đệ không có lấy ra là chính xác, tăng nhiều cháo ít, chia không đủ, còn không bằng không lấy ra.
Nhưng nghĩ tới cảm giác đau đớn khi bôi dược cao màu xanh lá kia, nước mắt nam nhi cũng muốn chảy ra.
Chờ Ninh Ngộ Châu trị liệu cho người bị thương xong, Thịnh Vân Thâm tỏ vẻ chờ đợi nói: Ninh sư đệ, ngươi vẫn nên mau chóng luyện dược cao màu xanh lá kia thành Giải Độc đan đi, nếu không chúng ta chịu không nổi.
Nghĩ đến còn sáu ngày mới kết thúc thí luyện, nhất định sẽ còn vô số lần bị thương, liền không nhịn được muốn khóc.
Ninh Ngộ Châu lạnh nhạt nói: Ta sẽ cố gắng.
Đang nói, liền thấy Ninh Ngộ Châu bị Nhiếp Thận Hiên gọi đi, hai người tới trước trận pháp bao phủ nơi này, cùng nhau nghiên cứu lại tiếp tục gia cố trận pháp như thế nào, gia cố đến mức độ ngay cả cao thủ tu vi cảnh giới Nguyên Tông cũng không đánh vỡ được.
Thịnh Vân Thâm thấy thế, không khỏi nhớ tới bộ dáng sư thúc Phí Ngọc Bạch gọi Ninh Ngộ Châu rời đi, làm sao còn có thời gian để hắn luyện đan?
Cho nên tiếp tục đau đi.
Bỏ ra nửa ngày, hầu như toàn bộ mọi người đều thay phiên ra ngoài giết tà ma, rốt cuộc tru sát hết đám tà ma bên ngoài.
A, không có tà ma cao cấp? Tề Gia Khách rất kinh ngạc.
Nhiếp Thận Hiên và Dịch huyễn cũng nhíu mày không nói, trực giác loại tình huống này có chút dị thường.
Ba người đang suy nghĩ, mặc dù không cách nào xác nhận đến cùng đã xảy ra chuyện gì, trực giác chắc chắn có liên quan tới tà ma cao cấp bên trong bí cảnh, nhớ lại nguyên nhân đệ tử Thất Tinh Môn và Quy Nhất Tông tới đây vào ngày hôm qua..
Chẳng lẽ, những tà ma cao cấp này xem chúng ta như dê mà dưỡng? Vỗ béo cùng nhau làm thịt? Tề Gia Khách không muốn thừa nhận sự thật này.
Nhiếp Thận Hiên gãi đầu một cái: Sao ta cảm thấy giống như nuôi cổ càng thích hợp hơn?
Dịch Huyễn không muốn nói chuyện với hai người này.
** *
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều cũng đang nói chuyện này.
A Xúc, lần sau ra ngoài, nàng hãy đem thứ này đập tới chỗ nào có nhiều tà ma nhất. Ninh Ngộ Châu đưa một hạt châu cho nàng.
Đây là cái gì? Văn Kiều nghi hoặc mà hỏi, xem xét hạt châu trong tay.
So với nắm đấm trẻ con thì hơi nhỏ một chút, bề ngoài sáng bóng trơn trượt, bên trong có màu sắc u ám, khí tức âm lãnh khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Ninh Ngộ Châu hướng nàng cong môi, giọng nói ôn hòa: Là vật nhỏ ta dùng Ma Linh Châu luyện ra, đến lúc đó nàng giúp ta thử hiệu quả một chút.
Sau khi nghe xong, Văn Kiều liền không hỏi thêm nữa.
Ninh Ngộ Châu thấy thế, nhịn không được sờ sờ đầu của nàng, lại sờ mặt nàng, trong lòng thỏa mãn.
Thế gian này, cũng chỉ có A Xúc toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, xưa nay sẽ không chất vấn bất kỳ quyết định nào của hắn.
Văn Kiều liếc hắn một cái, lấy ra hai viên linh quả đỏ phừng phừng, đưa một viên cho hắn: Phu quân, chàng ăn không?
Ninh Ngộ Châu nhận lấy cắn một cái, mùi trái cây nồng đậm xen lẫn linh khí hiện ra trên vị giác, khiến cho người ta rất dễ dàng nghiện. Loại linh quả gọi là Ngọc Long quả này tính tình ôn hòa, mặc kệ người tu luyện có thuộc tính gì đều có thể ăn, là một trong những loại Văn Kiều thích nhất, thỉnh thoảng nhịn không được lấy ra ăn một quả.
Mặc dù Ngọc Long quả cũng không nhiều, nhưng xưa nay Văn Kiều đều không ăn một mình, sẽ chia sẻ với hắn, đôi tiểu phu thê thường xuyên ngồi cùng một chỗ ăn linh quả.
Người xung quanh thấy cảnh này, cảm thấy đôi mắt sắp mù, ngay cả Thịnh Vân Thâm đều vô cùng tự giác không đến quấy rầy, tránh khỏi nhận được công kích từ đôi phu thê này.
Vừa ăn xong linh quả, liền nghe được có đội tuần tra cảnh báo: Dịch sư huynh, giống như lại có tà ma xuất hiện.
Mặc kệ là người đang ngồi hay là ở nghỉ ngơi, đều nhao nhao đứng lên, đến trước trận pháp, nhìn xem tình huống bên ngoài.
Nơi xa ma khí lan tràn, thấy không rõ lắm, nhưng động tĩnh này lại truyền tới từ xa, mặt đất chấn động, giống như có vô số tà ma đuổi theo gì đó, chạy về phía này.
Rất nhanh, bọn họ liền biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy một đám tà ma đen nghịt xuất hiện từ bên trong ma khí, bọn chúng đúng là đuổi theo một đám người tu luyện.
Là Phong sư huynh bọn họ. Đệ tử Xích Tiêu Tông vui mừng nói.
A, còn có người Tử Dương Môn và Phù Đỉnh Môn..
Đám người lấy làm kinh hãi, thấy đám người tu luyện kia chạy về hướng này, Dịch Huyễn vội vàng bảo người mở ra trận phòng ngự, thả những người tu luyện chạy trốn tới đây tiến vào.
Phong Như Kiếm một tay mang theo một đệ tử Xích Tiêu Tông bị thương, nhìn thấy Dịch Huyễn bọn họ, ngạc nhiên nói: Dịch sư huynh, các ngươi cũng ở đây, quá tốt rồi.
Dịch Huyễn xem xét các sư đệ sư muội Phong Như Kiếm dẫn theo, phát hiện không thiếu người nào cả, dù có bị thương, nhưng tình huống cũng không tính quá nghiêm trọng, cảm thấy hơi hài lòng.
Như thế, các đệ tử Xích Tiêu Tông tách ra rốt cuộc hội hợp ở đây.
So với đệ tử Xích Tiêu Tông đầy đủ, đệ tử môn phái khác không phải sớm bị loại, cũng là bởi vì bị thương hoàn toàn mất sức chiến đấu, không phải một chữ thảm có thể khái quát.
Phù Duệ của Phù Đỉnh Môn thở gấp nói: Có, có tà ma cao cấp..
Chúng ta biết. Tề Gia Khách và Nhiếp Thận Hiên trăm miệng một lời.
Phù Duệ ngây ngốc nhìn bọn hắn.
Hai người có chút đồng tình vỗ vỗ hắn ta, hỏi: Có phải các ngươi cũng gặp phải tà ma cao cấp, sau đó bị nó đuổi theo nên chạy tới đây hay không?
Không phải.
Hai người: ...
Liền nghe Phù Duệ tiếp tục nói: Lúc trước chúng ta gặp được Mộ Tử Minh của Thanh Vân Tông, nghe nói Thanh Vân Tông bên kia gặp được một con tà ma cao cấp, đem bọn hắn vây khốn ở trong một nơi sạch sẽ khá nhỏ, về sau tà ma cao cấp kia đánh vỡ trận phòng ngự, ngoại trừ Mộ Tử Minh, các đệ tử còn lại đều bóp nát lệnh bài rời khỏi bí cảnh, chỉ còn lại một mình Mộ Tử Minh chạy trốn. Về sau..
Về sau Mộ Tử Minh rốt cuộc thoát khỏi tà ma cao cấp kia gặp được người Phù Đỉnh Môn, sau khi nghe nói có tà ma cao cấp từ chỗ hắn ta, Phù Duệ lập tức mời hắn ta gia nhập.
Nào biết được sau đó không lâu, bọn họ gặp được một đám tà ma, trong lúc chiến đấu vô ý rơi vào cạm bẫy, đám người liền phân tán.
Bên người Phù Duệ chỉ còn vài sư đệ Phù Đỉnh Môn, thật vất vả cuối cùng từ trong cạm bẫy chạy ra, bọn họ lại gặp được đám người Phong Như Kiếm, cùng nhau trao đổi xong tin tức, biết bên trong bí cảnh xuất hiện tà ma cao cấp, hai bên liền quyết định cùng nhau hành động.
Tiếp theo bọn hắn lại gặp được bị một đám tà ma đuổi theo người Tử Dương Môn.
Bởi vì tà ma đuổi theo Tử Dương Môn số lượng quá nhiều, căn bản trốn không thoát, cứ như vậy bị cuốn vào một cách khó hiểu, cùng người Tử Dương Môn hướng bên này chạy trốn.
Nghe xong khúc chiết về lịch sử đào vong của đám đệ tử Phù Đỉnh Môn, Nhiếp Thận Hiên nhìn bọn hắn bằng ánh mắt đồng tình.
Tề Gia Khách kịp phản ứng, cả kinh nói: Thanh Vân Tông đã sớm bị loại?
Hẳn là không có, chẳng phải còn có Mộ Tử Minh sao? Nhiếp Thận Hiên nói, Mộ Tử Minh là người khôn khéo, không có khả năng không để lại chút chuẩn bị nào, chỉ cần có một người ở đây, Thanh Vân Tông không tính bị loại.
Phù Duệ rốt cuộc cũng thở ra mấy hơi, lấy ra một viên linh đan nuốt vào, nói ra: Lần cuối cùng ta gặp Mộ đạo hữu, hắn cùng một con tà ma cao cấp đại chiến, bị thương, chỉ có một mình hắn, chỉ sợ trạng thái cũng không tốt đẹp gì, có thể bị loại hay không rất khó nói. Tiếp theo nhìn người Xích Tiêu Tông một chút, nhìn có chút hả hê nói: Chỉ sợ lần này đệ tử Xích Tiêu Tông không có cách nào lại tìm Thanh Vân Tông đổi linh đan.
Trước đây trong nhiệm vụ thí luyện do các phái liên hợp, đệ tử Xích Tiêu Tông được nhiều tài nguyên nhất, thường thường sẽ lấy một ít đồ vật bọn họ cảm thấy không cần thiết đổi linh đan với Thanh Vân Tông.
Dần dà, chúng người cũng đã quen với loại hình thức này, muốn tài nguyên gì, tìm đám cuồng chiến đấu Xích Tiêu Tông kia mà đổi, tuyệt đối có thể đổi được. Nghe nói như thế, trên mặt Tề Gia Khách và Nhiếp Thận Hiên lộ ra vẻ cổ quái.
Phù Duệ là người nhạy bén, lập tức có chút khó hiểu: Các ngươi đây là..
Há, không có gì. Nhiếp Thận Hiên nói: Lần này Xích Tiêu Tông hẳn là không cần tìm bọn hắn đổi linh đan, bởi vì Ninh hiền đệ của ta là luyện đan sư.
Phù Duệ: .. Ngươi toát ra một vị hiền đệ lúc nào?
Ta mới vừa biết, Ninh hiền đệ của ta là một người cực kỳ giỏi, không chỉ biết luyện đan, còn biết trận pháp, nghe hắn nói một câu, ta thu được rất nhiều lợi ích, chỉ cảm thấy những năm qua đều sống đến trên thân cẩu rồi, nếu như ngươi biết hắn, ngươi nhất định cũng sẽ cho rằng như vậy. Chẳng qua đáng tiếc, ta không muốn giới thiệu hắn cho ngươi, dù sao các ngươi học phù luôn luôn xem thường chúng ta học trận pháp.
Phù Duệ: ...