Edit: Jess93
Nhìn thấy hai con cá xấu xí kia, Văn Thỏ Thỏ cự tuyệt.
Dáng dấp xấu như vậy, nhìn xem biết ngay không thể ăn.
Chỉ là chờ Ninh Ngộ Châu đem hai con cá đó làm thành một đại tiệc toàn cá, cảm giác thơm ngon tinh tế kia, trong nháy mắt chinh phục hai con yêu thú. Hóa ra xấu xí cũng chưa chắc khó ăn, tựa như thực vật hình yêu thú gặp được ở bên trong bí cảnh, bọn nó cũng dung mạo xấu xí, nhưng nhục xúc nướng ăn rất ngon.
Chờ lần sau cá heo nhỏ lại đến tìm Văn Kiều tặng đồ đổi linh đan, Văn Thỏ Thỏ đối với nó hết sức thân thiết, hào phóng đưa nó một khối mật chi, để nó có rảnh lại mang hai con cá xấu xí tới đây.
Cá heo nhỏ đột nhiên được ăn mật chi, giật nảy mình, rất sảng khoái đồng ý đối với yêu cầu của Văn Thỏ Thỏ.
Hai con cá xấu xí kia là cá heo nhỏ bắt được trong một cái khe dưới đáy biển.
Lúc những con cá xấu này đứng im bất động, không khác gì những nham thạch hình thù kỳ quái dưới đáy biển, sẽ khiến cho hải thú tuỳ tiện xem nhẹ sự tồn tại của bọn nó. Có thể là bọn nó cũng biết chất thịt của mình ăn quá ngon, nên mới lớn lên với bộ dáng xấu xí quái dị như vậy, trở thành bảo hộ tự nhiên của bọn nó, phòng ngừa bản thân trở thành khẩu phần lương thực của nhóm hải thú.
Cá heo nhỏ là một con hải thú không kén chọn, không có nhu cầu quá lớn đối với đồ ăn, nếu không phải Văn Kiều luôn luôn hào phóng cho nó linh đan, nó cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đưa đồ ăn ngon cho nàng.
So với cá heo nhỏ, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn chính là hai tên ăn hàng, chỉ cần là đồ ăn ngon, bọn nó đều thích, có thể vì thế mà vứt bỏ thành kiến.
Thế là, trong lúc vô tình Văn Cổn Cổn và Văn Thỏ Thỏ, đã kết xuống tình hữu nghị vững chắc.
Văn Kiều bọn họ dừng lại tại vùng biển này gần một tháng, cũng dùng linh đan bảo trì quan hệ hữu hảo lui tới với cá heo nhỏ. Văn Kiều dùng linh đan cùng cá heo nhỏ trao đổi tài nguyên dưới đáy biển, tựa như lúc ở núi Thương Ngô, nàng dùng linh đan trao đổi linh thảo với đám yêu thú, ta tình ngươi nguyện, đặc biệt hài hòa.
Chuyện dùng linh đan đổi linh thảo với yêu thú, Văn Kiều làm rất quen tay.
Sau khi trao đổi với cá heo nhỏ, Văn Kiều bọn họ đạt được không ít tài nguyên đến từ Vô Tận Hải, trong đó nhiều nhất là linh thảo, linh dược sinh trưởng ở trong biển, hầu hết những linh thảo này lấy thuộc tính thủy làm chủ, lại thêm linh thảo trồng trong không gian trước đó, rất nhanh đã gom đủ vật liệu cần thiết cho Tị Thủy đan.
Ninh Ngộ Châu bắt đầu luyện chế Tị Thủy đan.
Tị Thủy đan cũng không khó luyện, chỉ mới nửa ngày thời gian, Ninh Ngộ Châu đã luyện ra hai lò Tị Thủy đan, trừ lò thứ nhất bởi vì không thuần thục mà hạ phẩm cấp, lò thứ hai liền có thể đạt được đan cực phẩm.
Sau khi luyện ra Tị Thủy đan, lúc này Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ nuốt một viên, nhảy xuống biển thử nghiệm hiệu quả của nó.
Một người một thỏ tiến vào trong biển, sau đó phát hiện coi như không dùng lồng linh khí ngăn cách nước biển, vẫn không ảnh hưởng bọn họ hô hấp ở trong biển, cảm giác đó hết sức tự do, không có khó chịu chút nào, nếu không phải có thể cảm giác được nước biển vây quanh bọn họ, để bọn họ có một loại ảo giác tự do hô hấp trên lục địa.
Cá heo nhỏ lại gần nhìn bọn hắn, tò mò dùng mỏ chọc chọc Văn Kiều, hỏi nàng có cần Phao Phao cá hay không.
Văn Kiều nói cho nó biết: “Không cần, bây giờ chúng ta có Tị Thủy đan, có thể hô hấp trong nước.”
Kế tiếp con thỏ Văn Thỏ Thỏ này hướng về phía nó phô bày một con thỏ sinh hoạt trên đất bằng tự do hành tẩu ở trong biển như thế nào, cũng biến thành mao đoàn, đoàn ép hải thú đi ngang qua.
Cá heo nhỏ lập tức sửng sốt, hỏi thăm Tị Thủy đan là cái gì, chẳng lẽ là một loại Tị Thủy châu?
Văn Kiều giải thích một phen cho nó.
Sau khi biết Tị Thủy đan là vật gì, cá heo nhỏ gấp gáp bày tỏ với Văn Kiều, vào lúc trao đổi lần sau, hi vọng có thể dùng Tị Thủy đan đến trao đổi.
Cá heo thật ra là một loại động vật cần nổi lên mặt nước lấy hơi, chẳng qua cá heo tại giới tu luyện là một loại yêu thú, kiểu hạn chế này đối với bọn chúng mà nói cũng không lớn, tựa như cá heo nhỏ này, nó đã là yêu thú cấp tám, ảnh hưởng từ bản năng cá heo đối với nó rất yếu ớt, cũng không cần giống cá heo bình thường sống tại vùng biển cạn, nó có thể tự do hoạt động trong biển sâu.
Chẳng qua chỗ gia tộc hải thú cá heo nhỏ còn có rất nhiều cá heo cấp thấp, bọn nó không có cách nào ở dưới biển sâu trong thời gian dài, hầu hết vẫn phải kết đội thành nhóm trồi lên mặt biển.
Nếu có Tị Thủy đan, đối bọn chúng mà nói sẽ dễ dàng hơn, khi chúng nó không muốn rời khỏi biển sâu, Tị Thủy đan ít nhiều có chút tác dụng.
Cá heo nhỏ tuy nhỏ tuổi, kiến thức không nhiều, nhưng nó có một mẫu thân là yêu thú cấp vương, từ chỗ mãu thân nó biết được không ít chuyện, tất nhiên có thể biết tác dụng Tị Thủy đan, cảm thấy hiệu quả Tị Thủy đan và Tị Thủy Châu không sai biệt lắm, đều là vật hữu dụng.
Nhưng mà Văn Kiều từ chối yêu cầu của nó.
Văn Kiều nói: “Hiện tại không được, chúng ta tìm được quá ít Thủy Linh Tam Tùng quả, có thể luyện ra không được bao nhiêu Tị Thủy đan.”
Cá heo nhỏ nghe xong, hỏi thăm có phải là có đầy đủ Thủy Linh Tam Tùng quả, liền có thể luyện ra Tị Thủy đan.
“Còn cần mấy loại vật liệu.” Văn Kiều nói cho nó biết mấy loại linh thảo và linh dược cần thiết để luyện Tị Thủy đan.
Cá heo nhỏ cẩn thận ghi nhớ lời Văn Kiều, sau đó ẩn vào trong biển, đi thu thập vật liệu Tị Thủy đan.
Thật ra đối với một ít linh thảo luyện chế Tị Thủy đan, Văn Kiều cũng nghĩ giống như trước, nhổ trồng trong không gian, lúc cần trực tiếp giục sinh. Nhưng mà không gian thực sự không đủ dùng, muốn trồng những linh thảo thuộc tính thủy sinh trưởng dưới đáy biển, tối thiểu phải đào một hồ nước đủ sâu trong không gian.
Nếu như Văn Kiều dám đào hồ nước trong không gian, người thứ nhất phản đối tuyệt đối là Đại Mao Cầu Văn Cầu Cầu.
Bây giờ Văn Cầu Cầu còn đang kháng nghị trồng quá ít Chúc Tiên Linh hoa trong không gian, tiên linh mật thu thập được không đủ nó ăn, làm hại nó cũng không dám tùy tiện đẻ trứng, để tránh sinh ra Tiểu Mao Cầu giành tiên linh mật với nó.
Ngay cả linh điền trồng thêm một chút Chúc Tiên Linh hoa cũng không có, sao có thể lại đào một hồ nước trong linh thảo thuộc tính thủy?
Văn Kiều chỉ có thể tiếc nuối coi như thôi, vẫn nên trao đổi linh thảo cần thiết với cá heo nhỏ.
Cũng bởi vì như thế, cho nên nếu cá heo nhỏ muốn đổi Tị Thủy đan với bọn hắn, chỉ có thể tự mình đi tìm vật liệu cần thiết để luyện chế Tị Thủy đan.
Vô Tận Hải rộng lớn mênh mông, chỗ sâu đáy biển có rất nhiều loại linh thảo thuộc tính thủy, là một khoản tài phú cực kỳ khổng lồ.
Nhưng yêu thú không giống nhân tu, bọn nó không biết thuật luyện đan, có được kho báu to như vậy lại không biết vận dụng như thế nào.
Nếu như xung quanh có hải đảo có người tu luyện sinh tồn còn đỡ, một số yêu tu hóa hình có thể dùng tài nguyên trong biển trao đổi các loại đồ vật linh đan với nhân tu, nhưng Vô Tận Hải này rộng lớn vô ngần, ít có nhân tu tiến vào bên trong, cho dù đám yêu thú muốn đổi cũng tìm không thấy người đổi.
Cho nên khi Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều vô tình xông đến nơi này, có thể nghĩ, lực hấp dẫn đối với yêu thú lớn đến bao nhiêu.
Chẳng qua trước mắt Văn Kiều chỉ giao dịch với cá heo nhỏ, còn không có mở rộng danh tiếng với đàn yêu thú bên trong Vô Tận Hải, những yêu thú khác còn không biết sự tồn tại của bọn họ, cho nên nàng cũng không vội giao dịch với đám yêu thú.
Cá heo nhỏ xuất hiện lần nữa, từ trong miệng phun ra mấy viên Thủy Linh Tam Tùng quả, còn có mấy loại vật liệu luyện chế Tị Thủy đan.
Văn Kiều kiểm tra từng thứ nó mang tới, lấy ra hai loại vật liệu không đúng, nói cho nó biết: “Hai loại này bất luận là hương vị và hình thái, cực kì tương tự Địa Căn Thảo và Thất Diệp Huyết Cáp, nhưng chúng nó cũng không phải thật sự là Địa Căn Thảo và Thất Diệp Huyết Cáp. Ngươi phải cẩn thận phân biệt, đừng trộn lẫn những thứ tương tự này, bọn nó luyện không ra Tị Thủy đan.”
Cá heo nhỏ một mặt ngơ ngác mà nhìn nàng, tiến tới nhìn một chút, cái đuôi vỗ nước biển ầm ầm, cảm thấy đầu hơi loạn.
Rõ ràng giống nhau như đúc mà, không đúng chỗ nào?
Văn Kiều cẩn thận giảng giải chỗ không đúng cho nó, thấy nó vẫn là một mặt mơ hồ, không thể làm gì khác hơn nói: “Còn nhớ rõ năm ngày trước, ngươi mang tới Địa Căn Thảo và Thất Diệp Huyết Cáp không? Những thứ đó mới đúng, ngươi suy nghĩ lại một chút lúc ấy ngươi tìm được bọn chúng ở đâu, ngươi có thể lại đến chỗ đó tìm thử.”
Có thể gom đủ vật liệu Tị Thủy đan, chứng minh lúc trước cá heo nhỏ lấy đồ vật chính xác trở về.
Nhưng khi đó nó vội vàng tìm Văn Kiều đổi linh đan, liền tùy tiện một ngụm nuốt vào bụng những đồ vật gặp được ở nơi nó đi ngang qua, mang tới cho Văn Kiều, căn bản không chú ý lúc ấy nó nuốt thứ gì.
Văn Kiều nghe xong giải thích của nó: “...”
“Được rồi, ta cùng ngươi đi tìm.” Văn Kiều chỉ có thể nói như thế.
Cá heo nhỏ tất nhiên hết sức mừng rỡ, có lẽ yêu thú thật sự không có thiên phú luyện đan, thậm chí để bọn chúng đều mắc sai lầm khi phân biệt linh thảo, chỉ cần lớn lên giống một chút, hương vị tương tự một chút, bọn nó sẽ nhầm lẫn.
Văn Kiều trở lại phi thuyền nói một tiếng với Ninh Ngộ Châu, mang theo Văn Thỏ Thỏ cùng nhau nhảy vào trong biển, cùng cá heo tìm kiếm vật liệu luyện chế Tị Thủy đan ở dưới biển.
Có cá heo nhỏ mở đường, yêu thú cấp tám trở xuống ở gần đó nhao nhao né tránh, sẽ không không có mắt công kích bọn họ.
Văn Kiều đã hỏi cá heo nhỏ, hóa ra vùng này là địa bàn của con hải thú độ kiếp hóa hình hồi trước, nhưng đáng tiếc rốt cuộc nó không có độ kiếp thành công, cuối cùng ngã xuống bên trong thiên lôi.
Từ khi con hải thú cấp chín kia ngã xuống, hải thú cấp chín ở địa phương khác còn chưa có tới chiếm địa bàn, nơi này hải thú cấp cao nhất chính là cấp tám, cá heo nhỏ ỷ mình có một mẫu thân là yêu thú cấp vương, căn bản không sợ chúng nó, thế là vùng này tạm thời còn tính an toàn.
Vì vậy Văn Kiều mới dám lưu lại Ninh Ngộ Châu trên mặt biển, đi theo cá heo nhỏ ẩn vào trong biển.
Gần đây cá heo nhỏ đều hoạt động ở gần đó, nó đưa Văn Kiều đến chỗ mình hoạt động.
Thật ra hoàn cảnh dưới đáy biển cùng trên lục địa không sai biệt lắm, chỗ khác biệt là khắp nơi tràn ngập nước, linh khí dưới đáy biển hết sức dồi dào, nếu như là người tu luyện linh căn hệ thủy, đoán chừng sẽ rất thích hoàn cảnh của nơi này.
Cá heo nhỏ đưa bọn họ đến một rãnh biển.
Nơi này cách mặt biển rất sâu, cho dù có cá heo nhỏ mang theo bọn họ chạy tới, vẫn tốn hơn nửa ngày mới tới đây.
Văn Kiều liếc mắt liền thấy một gốc Thất Diệp Huyết Cáp bám vào nham thạch màu trắng.
Nhìn từ xa, Thất Diệp Huyết Cáp màu đỏ tươi tựa như một đóa hoa nở rộ trên nham thạch thuần màu trắng kia, đặc biệt làm người khác chú ý. Thật ra Thất Diệp Huyết Cáp này cũng không phải là linh thảo, mà là máu của Huyết Cáp biến dị chảy ra tưới lên một loại nham thạch hình tổ ong màu trắng, trải qua năm này tháng nọ lắng đọng và biến dị, rốt cuộc hình thành vị linh dược Thất Diệp Huyết Cáp này.
Văn Kiều đi qua, dùng một thanh dao găm bằng ngọc cẩn thận đào đóa Thất Diệp Huyết Cáp bám vào nham thạch màu trắng kia.
Cá heo nhỏ ghé sát người nàng, nhìn kỹ động tác của nàng.
Văn Thỏ Thỏ ghé vào trên bờ vai Văn Kiều, dùng móng vuốt ôm lấy y phục của nàng, để tránh sơ ý một chút sẽ bị lực đẩy của nước biển cuốn nó tách khỏi Văn Kiều. Mặc dù sau khi nuốt Tị Thủy đan, có thể để cho nó tự do hô hấp ở trong biển, nhưng lực đẩy của nước biển đối với yêu thú lục địa vẫn có hạn chế rất lớn, không linh hoạt bằng trên lục địa.
Nếu không phải lo lắng cá heo nhỏ này sẽ mặt dày mày dạn đi theo đám bọn hắn, Văn Thỏ Thỏ cũng sẽ không theo Văn Kiều tiến vào trong biển.
Từ khi Đại Mao Cầu Văn Cầu Cầu dựa vào vô lại mà thành một thành viên của bọn họ, Văn Thỏ Thỏ cảm thấy thực sự có quá nhiều yêu thú giành mầm non nhỏ với nó, không cần lại tăng thêm thành viên. Sau này nó nhất định phải nhìn thật kỹ mầm non nhỏ, không cho phép lại có yêu thú ăn vạ bọn họ.
Ở trong lòng Văn Thỏ Thỏ, Đại Mao Cầu Văn Cầu Cầu chính là ví dụ một con yêu thú thành công ăn vạ Văn Kiều, đuổi cũng đuổi không đi.
Nhất định phải đề phòng những yêu thú khác học theo hành vi vô lại của Đại Mao Cầu Văn Cầu Cầu.
Rãnh biển này chắc hẳn đã từng là địa bàn Huyết Cáp, bởi vì Văn Kiều nhìn thấy không ít Thất Diệp Huyết Cáp ở đây, nhưng cũng có một chút nhìn xem giống Thất Diệp Huyết Cáp, lại là do Huyết Cáp bình thường lưu lại, lúc trước cá heo nhỏ đã nhầm lẫn đem những Thất Diệp Huyết Cáp bình thường tương tự nhưng không có dược tính cho Văn Kiều.
Lúc này Văn Kiều liền dạy bảo cá heo nhỏ làm sao phân biệt Thất Diệp Huyết Cáp thật và giả.
Cá heo nhỏ: “...”
Nhìn nó một mặt mơ hồ, Văn Kiều biết cá heo nhỏ này vẫn không có cách nào phân biệt rõ ràng, đành phải quay đầu hỏi Văn Thỏ Thỏ, hỏi nó biết phân biệt không.
Văn Thỏ Thỏ một mặt ngoan ngoãn đáng yêu nhìn nàng, ý đồ tỏ vẻ “Đáng yêu” qua cửa.
Thế là Văn Kiều cũng biết, Văn Thỏ Thỏ giống cá heo nhỏ, đều không phân rõ.
Văn Kiều nhịn không được thở dài, trách không được cho tới bây giờ phu quân nhà nàng không có tỏ vẻ yêu thích gì đối với mấy yêu thú này, dù sao những yêu thú này không thể giúp hắn làm việc, ngay cả phân biệt linh thảo đều không rõ ràng, chỉ biết tìm hắn đòi linh đan cực phẩm, thực sự không cách nào làm cho Ninh ca ca yêu thích.
Sau khi đào sạch Thất Diệp Huyết Cáp bên trong rãnh biển, kế tiếp bọn hắn đi tìm Địa Căn Thảo.
Vị trí của Địa Căn Thảo, cách rãnh biển này cũng không xa.
Nơi đó có một mảnh san hô màu anh đào, một số bầy cá phát sáng bơi qua, làm mảnh đá san hô này đẹp một cách không thực tế so với bối cảnh. Đáy biển tuyệt đẹp động lòng người, hoàn toàn không kém lục địa, đều có vẻ đẹp huyền ảo riêng.
Chẳng qua ở trong mắt yêu thú không hiểu thưởng thức là gì, đều là giống nhau, bọn nó chỉ chuyên chú vào đồ vật cần thiết hoặc không.
Cá heo nhỏ mặc dù vẫn là một con hải thú ấu sinh kỳ, nhưng thân thể của nó cũng không nhỏ, lúc nó bơi vào đá san hô, không chỉ đè nát không ít đá san hô, hơn nữa cũng khiến hải thú sống bên trong đá san hô dồn dập trốn chạy vì sợ hãi.
Văn Kiều thấy nó hoành hành bá đạo nghiền ép mà qua, nhanh chóng gọi nó trở về, để nó dẫn đường ở phía trước là được, không cần chen vào bên trong đá san hô.
Cá heo nhỏ nghe lời lập tức đồng ý, mang theo Văn Kiều đi dạo phía trên đá san hô.
Sau khi tiến lên vài dặm, liền nhìn thấy bên trong đá san hô có một mảnh không gian bị ngăn cách, nơi đó sinh trưởng tảo biển nhỏ mãnh, những tảo biển này có dài có ngắn, nhảy múa theo sóng nước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số loài cá hình dạng khác nhau tiến tới ăn những tảo biển kia.
Thần thức Văn Kiều đảo qua, rất nhanh đã phát hiện một gốc Địa Căn Thảo.
Địa Căn Thảo là linh thảo cấp bốn, đẳng cấp cũng không tính cao, bởi vì nó sinh trưởng ở nơi linh lực sung túc, chẳng hạn như biển sâu, đáy hồ, ngược lại tương đối khó gặp, mới có thể khiến giá trị của nó tăng lên.
Văn Kiều đào lên gốc Địa Căn Thảo kia.
Địa Căn Thảo có giá trị nhất chính là rễ của nó, rõ ràng một gốc nho nhỏ, bộ rễ lại rất phát đạt, Văn Kiều phí một phen công phu, mới có thể móc nó ra, bộ rễ kia dài khoảng một trượng.
Văn Kiều đem Địa Căn Thảo mới đào ra đưa tới trước mặt hai con yêu thú, để bọn chúng nhận biết, cũng nói cho bọn chúng biết, Địa Căn Thảo có bộ dáng này, nhận ra không?
Hai con yêu thú cùng nhìn về phía tảo biển xung quanh Địa Căn Thảo, bọn nó rất giống Địa Căn Thảo, là một loại linh thực gần giống Địa Căn Thảo, tên là Trúc Thảo, hiệu quả lại hoàn toàn khác nhau, nhiều khi sẽ khiến người không cẩn thận liền nhận nhầm chúng nó thành Địa Căn Thảo -- đương nhiên, đối với những luyện đan sư kia mà nói, tuyệt đối sẽ không nhận sai, rõ ràng dáng dấp đã không giống.
Lúc trước cá heo nhỏ đã xem Trúc Thảo như Địa Căn Thảo mang tới cho Văn Kiều.
Hai con yêu thú nhìn Địa Căn Thảo, lại nhìn Trúc Thảo, bày tỏ đều lớn lên cùng một bộ dáng.
Văn Kiều không phản bác được.
Mặc dù bị hai con yêu thú khiến cho im lặng, Văn Kiều vẫn đào hết Địa Căn Thảo xung quanh rồi mang đi.
Kế tiếp Văn Kiều lại được cá heo nhỏ dẫn đi, thừa cơ thu thập một chút vật liệu cần thiết luyện chế Tị Thủy đan, thẳng đến cảm thấy không sai biệt lắm, bọn họ mới rời khỏi, trở lại trên mặt biển.
Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ trở lại phi thuyền.
Cá heo nhỏ không có cách nào cùng bọn hắn tiến vào phi thuyền, chỉ có thể ở trong biển chờ bọn hắn.
Nó mặc dù là yêu thú cấp tám, lại không có cách nào rời khỏi nước trong thời gian dài, điều này có liên quan tới việc nó chưa thoát khỏi thân thú.
Đây cũng là vì sao chỉ cần yêu thú mở linh trí, sau đó theo bản năng sẽ muốn tu luyện hóa hình, thoát khỏi trói buộc thân thú, như thế mới không bị thú tính và bản năng khống chế.
Văn Kiều giao vật liệu lấy được trong mấy ngày nay cho Ninh Ngộ Châu, sau khi Ninh Ngộ Châu kiểm tra, cười nói: “Những thứ này có thể luyện ba mươi lò Tị Thủy đan.”
Văn Kiều tính toán ở trong lòng, lấy kỹ thuật luyện đan Ninh Ngộ Châu bây giờ, mỗi một lò đều có thể ra mãn đan, ba mươi lò, chính là có ba trăm viên Tị Thủy đan.
Có lẽ có thể thu hút sự chú ý của gia tộc hải thú chỗ cá heo nhỏ?
Đương nhiên, nếu như Tị Thủy đan không được, bọn họ còn có linh đan khác, chỉ cần có một loại nhóm hải thú cảm thấy hứng thú, liền thành công.
Vào lúc Văn Kiều đem chủ ý đánh tới gia tộc hải thú chỗ cá heo nhỏ, một con hải thú to lớn xuất hiện từ bên trong biển sâu.