Edit: Jess93
Lam Cẩm Thường nhanh chân xuyên qua cung điện, đi về phía chỗ sâu trong cung điện.
Cung điện xây ở chỗ sâu khe Tinh Việt, chiếm cứ một khu vực lớn, nội điện thông với hẻm núi tận cùng bên trong, nhìn từ bên ngoài, cung điện dựa hẻm núi xây lên.
Thật ra cung điện xây trong chỗ sâu khe Tinh Việt này, quy mô bên trong còn hùng vĩ hơn bên ngoài, nó thậm chí cùng hang động thiên nhiên trong khe núi kết hợp làm một thể, tự nhiên mà thành, trừ chủ nhân của nó, không người nào biết tình huống chỗ sâu trong cung điện.
Sau khi tiến vào điện, là một hành lang thật dài.
Hai bên hành lang là những trụ đá ngầm thô to cao đến đỉnh, trụ đá ngầm được rèn luyện vô cùng bóng loáng, phía trên điêu khắc một số đồ án hải thú hung mãnh, trên mỗi trụ đá ngầm treo một chiếc đèn san hô áp tường gắn minh châu biển, minh châu biển tỏa ra ánh sáng êm dịu, thêm một tia màu sắc nhu hòa cho cung điện rộng lớn.
Xuyên qua hành lang, Lam Cẩm Thường đi vào một đại điện trang trí bằng pha lê, đại điện này đã không ở trong phạm vi cung điện, mà là đi sâu vào trong hẻm núi, được tạo thành từ hang động.
Trong đại điện đứng một người.
Thân hình người nọ cao lớn khôi ngô, một gương mặt đoan chính cương nghị, không giận tự uy, chính là Hổ Yến Sinh.
Nguyên hình Hổ Yến Sinh là một con Hổ Sa hung mãnh, trời sinh tính hiếu chiến, so với con cá voi sát thủ tinh còn chưa trưởng thành trong khe Tinh Việt kia, Hổ Sa đã hóa hình không chỉ trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, càng hết sức dũng mãnh, sức chiến đấu không kém hơn những yêu tu hóa hình đã lâu kia. Cũng là bởi vì có hắn ở đây, yêu tu khác mới không dám tùy tiện trêu chọc khe Tinh Việt.
“Lam di.” Nhìn thấy Lam Cẩm Thường, Hổ Yến Sinh cung kính không mất thân mật tiến lên: “Vì sao người muốn mang hai người tu luyện kia đến khe Tinh Việt?”
Trước đây cũng không phải không có nhân tu vô tình xông vào Vô Tận Hải, nhưng hầu hết Lam Cẩm Thường rất ít để ý tới bọn họ, trừ khi những nhân tu kia dám can đảm ra tay với hải thú khe Tinh Việt.
Trên thực tế, hải thú khe Tinh Việt ôn hòa hơn so với hải thú địa phương khác, trông thấy nhân tu đi ngang qua, cũng sẽ không chủ động công kích, hải thú ở hải vực khác không có nhân từ như vậy, nhân tu đi ngang qua không chết cũng bị thương.
Lần này Lam Cẩm Thường tự mình ra mặt, trực tiếp mời về hai nhân tu, Hổ Yến Sinh như thế nào cũng nghĩ mãi mà không rõ.
Làm một yêu tu mới hóa hình chưa được trăm năm, thái độ Hổ Yến Sinh đối với nhân tu giống nhiều hải tộc khác, cho rằng nhân tu đều là giả dối gian xảo, sẽ khế ước yêu thú thành bộc thú, làm việc vô cùng ác liệt, đối với nhân tu đều không có hảo cảm, thậm chí không muốn lui tới với nhân tu.
So sánh với hải thú khác, trên thái độ đối đãi nhân tu, Lam Cẩm Thường nhân từ đến không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù không rõ, nhưng hắn cũng không can thiệp Lam Cẩm Thường làm việc.
Lam Cẩm Thường không có trực tiếp trả lời, mà là lấy ra một bình linh đan, nói ra: “Ngươi có biết đây là gì không?”
“Linh đan của nhân tu?” Hổ Yến Sinh càng không hiểu: “Lam di, nếu như người muốn linh đan, có thể đi tìm hải tộc, chỗ hải tộc cũng có linh đan, cầu nhân tu làm gì?”
Ở trong mắt rất nhiều hải thú, hải tộc là không gì làm không được, mặc dù hải tộc không biết luyện đan, nhưng hải tộc có thể khống chế một số đan sư nhân loại luyện đan cho bọn họ, vì vậy chỗ hải tộc cũng không thiếu linh đan.
Có vài yêu tu có quan hệ tốt với hải tộc, có thể cầu một ít linh đan từ chỗ hải tộc vào tay. So với cầu nhân tu, bọn họ càng nguyện ý đi cầu hải tộc.
Lam Cẩm Thường nói: “Đây không phải linh đan bình thường, là Duyên Thọ đan.”
“Cái gì? Kéo dài..” Hổ Yến Sinh khiếp sợ nhìn nàng: “Người xác định?”
Lam Cẩm Thường mỉm cười, nhưng đáy mắt dao động khiến Hổ Yến Sinh có chút quen thuộc nàng biết rõ, lúc này lòng của nàng cũng không thế nào bình tĩnh, chỉ là cực khổ kiềm chế ở trong lòng, rất ít người có thể nhìn ra.
“Ta có thể xác định.” Lam Cẩm Thường nhẹ giọng nói: “Yến Sinh, Duyên Thọ đan này là vị Ninh công tử kia luyện, chỉ dùng ba ngày.. Ngươi hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì không?”
Hổ Yến Sinh làm sao không rõ?
Hắn mặc dù không có đi qua đại lục nhân tu sinh tồn, nhưng đối với luyện đan sư nhân tu hiểu rõ cũng không ít, dù sao chỗ hải tộc cũng nuôi nhốt không ít luyện đan sư. Trong số các đan sư hải tộc nuôi nhốt có một đan sư cấp thiên, lại không có cách nào luyện Duyên Thọ đan, một là linh dược chủ yếu luyện Duyên Thọ đan là Duyên Thọ thảo rất khó tìm được, hai là truyền thừa đan đạo của bọn họ cũng không hoàn thiện, ba là.. Đan sư cấp thiên kia thật ra cũng không phải cam tâm tình nguyện phục vụ hải tộc như vậy.
Bọn họ đã từng ý đồ đến chỗ hải tộc cầu Duyên Thọ đan, cuối cùng tất nhiên không có kết quả gì.
Chỉ là không nghĩ tới, hai người trẻ tuổi vô tình xông vào Vô Tận Hải, vậy mà có thể xuất ra Duyên Thọ đan bọn họ vẫn luôn cần đến.
Hổ Yến Sinh kích động đến mức gương mặt cương nghị có chút đỏ ửng, giọng nói trở nên khàn khàn: “Lam di, nếu là Duyên Thọ đan, mau chóng đi cho Huyền đại nhân ăn vào.”
Lam Cẩm Thường nói: “Ta đang chuẩn bị đưa qua, ngươi cũng cùng đi đi.”
Hổ Yến Sinh vâng một tiếng, đi theo Lam Cẩm Thường hướng về phía trước, đâu còn quản được hai nhân tu được sắp xếp trong cung điện kia như thế nào.
** *
Bên trong biển sâu không có sự khác biệt giữa ban ngày và ban đêm.
Văn Kiều ngủ một giấc tỉnh lại, căn bản không phân biệt được đây là giờ nào, dùng linh lực ngưng ra thời gian nhìn một chút, mới phát hiện bọn họ ngủ cả ngày, hiện tại xem như ban đêm.
Trong phòng minh châu biển tỏa ra ánh sáng dìu dịu, cả phòng đều sáng sủa.
Ninh Ngộ Châu mở to mắt, hai tay đặt ở trên lưng nàng, hôn cái trán trắng nõn của nàng một cái, giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh còn sót lại: “Muốn nghỉ ngơi thêm một lát không?”
“Không, đã ngủ một ngày.”
Văn Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện đầu tóc hắn rối bời mà xõa tung trên gối, gương mặt tuấn mỹ lưu lại vẻ buồn ngủ, so với vẻ thanh nhã đoan chính ngày thường, thêm mấy phần lười biếng, không khỏi hơi đỏ mặt.
Ninh Ngộ Châu ôm nàng đứng dậy, trông thấy trên mặt nàng đỏ ửng, nhịn không được cười khẽ một tiếng, đem người ôm vào trong ngực đang chuẩn bị hôn thêm hai cái, đột nhiên nhìn thấy hai con mao đoàn kia ở đuôi giường.
Hai con yêu thú ngồi xổm ở đó, nhìn thẳng bọn họ, trong ánh mắt vô tội kia lộ ra vẻ tò mò, dù Ninh Ngộ Châu lại bình tĩnh, cũng muốn ném chúng nó ra bên ngoài.
Ninh Ngộ Châu đành phải buông người trong ngực ra, sau đó vươn tay tới, xách hai con mao đoàn lên vứt xuống giường: “Về sau không cho phép tùy tiện leo lên giường.”
Không lên giường chẳng lẽ muốn bọn nó ngủ ngồi trên mặt đất? Ninh ca ca cũng quá tàn nhẫn.
Văn Thỏ Thỏ lên án mà nhìn Ninh Ngộ Châu.
Ninh Ngộ Châu đi ngang qua liếc mắt một cái, không nghe lời liền cắt linh đan.
Lúc này Văn Thỏ Thỏ ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất, bộ dáng vô tội khả ái, bày tỏ về sau đều nghe Ninh ca ca, sau đó móng vuốt chụp về phía Văn Cổn Cổn một cái, để nó tỏ vẻ một chút.
Văn Cổn Cổn một mặt mờ mịt, dường như còn chưa hiểu rõ tình huống.
Ninh Ngộ Châu không thèm để ý hai con yêu thú này, lôi kéo Văn Kiều cũng không có hiểu rõ tình hình rời giường.
Văn Kiều mơ mơ màng màng nhìn Ninh Ngộ Châu, lại nhìn Văn Thỏ Thỏ bọn nó, gãi đầu một cái, cảm thấy mình giống như hiểu rõ, lại hình như không có rõ ràng, chờ Ninh Ngộ Châu đem bàn chải đánh răng súc miệng đưa qua, nàng một mặt mê mang mà nhìn hắn.
Ninh Ngộ Châu đột nhiên cảm thấy, hắn giống như nuôi mấy vật đáng yêu, đáng yêu nhất vẫn là tiểu thê tử của hắn.
Sau khi bọn họ rửa mặt xong, Hải Châu Nhi tri kỷ đưa tới bữa tối.
Đối với mấy bữa tối này, Văn Kiều bọn họ đều không có hứng thú, không có cách, bị Ninh Ngộ Châu dưỡng điêu miệng, ngay cả Văn Thỏ Thỏ vốn không kén ăn cũng bắt đầu bắt bẻ.
Văn Kiều nói với Hải Châu Nhi đưa bữa ăn: “Về sau không cần chuẩn bị nấu nướng những đồ ăn này, đưa chút linh quả là được rồi.”
Hải Châu Nhi dịu dàng ngoan ngoãn đáp một tiếng, dùng cặp mắt ảm đạm vô thần kia nhìn bọn họ, mềm mại hỏi: “Khách nhân còn cần gì không?”
“Chúng ta muốn đi ra bên ngoài một chút, có thể chứ?”
Hải Châu Nhi nói: “Có thể, xin cho nô đi theo.”
Văn Kiều nghĩ đến những hải thú bên trong khe Tinh Việt kia, không có từ chối nàng ta.
Sau khi đem những linh quả kia phân cho Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn, bọn họ cùng rời khỏi gian phòng nghỉ ngơi, bắt đầu đi dạo trong cung điện.
Văn Kiều lôi kéo Ninh Ngộ Châu, tò mò nhìn tòa cung điện dưới đáy biển này.
Cung điện này xây rất lớn, bên trong lại trống rỗng, không có bài trí gì. Với khiếu thẩm mỹ của nhóm hải thú, bọn họ cảm thấy không cần giống phòng ở nhân tu, lấp đầy đồ vật không cần thiết trong cung điện, như vậy rất vướng bận, gây bất lợi cho bọn họ biến trở về nguyên hình hoạt động.
Thẩm mỹ giữa người và thú xưa nay không có cách nào điều hòa.
Trong cung điện trừ mấy Hải Châu Nhi hầu hạ, không có những người khác, có thể là bởi vì trong cung điện có Tị Thủy châu, hải thú chưa hóa hình theo bản năng không thích chỗ không có nước, rất ít đi vào nơi này.
Nhìn một lát, Văn Kiều vẫn nhìn không ra Tị Thủy châu kia ở chỗ nào, vậy mà có thể bao phủ toàn bộ cung điện.
Nàng nhịn không được nói thầm với Ninh Ngộ Châu: “Phu quân, ta vẫn cho rằng Tị Thủy Châu là đồ vật được ngưng tụ từ lực lượng hải thú cấp chín tại Thiên Đảo hải vực bên kia.. Rất nhiều người đều nói như vậy, nhưng hiện tại xem ra dường như cũng không phải.”
Tại Thánh Vũ đại lục, sự hiểu biết của những người tu luyện đối với Tị Thủy Châu, đúng là lưu truyền từ một vùng Thiên Đảo hải vực.
Cho nên lúc trước Văn Kiều cũng một mực cho rằng như thế, thẳng đến bọn họ đi vào khe Tinh Việt, nhìn thấy tòa cung điện ngăn cách nước biển ở bên ngoài này, mới biết những thứ được gọi là Tị Thủy châu tại Thiên Đảo hải vực khác biệt Tị Thủy châu của hải tộc.
Bởi vì Tị Thủy châu ở Thiên Đảo hải vực bên kia chỉ có thể cho người ta sử dụng một mình, không có cách nào ngăn cách nước cho một tòa cung điện lớn dưới biển sâu như vậy, bởi vậy có thể thấy được, Tị Thủy châu của hải tộc có hiệu quả rất tốt.
Ninh Ngộ Châu trầm ngâm nói: “Tị Thủy châu tại Thiên Đảo hải vực bên kia hẳn là được ngưng luyện dựa theo Tị Thủy châu của hải tộc, bọn chúng có hiệu quả bình thường. Hải tộc luyện hóa Tị Thủy châu, mới thật sự là vật có thể tránh nước, hiệu quả cực tốt. Nếu ta không đoán sai, Tị Thủy châu của hải tộc, thậm chí có thể ngăn nước cho một tòa thành, những thành thị kia của hải tộc, mới thật sự là thành thị dưới biển..”
Càng tiếp xúc với hải thú Vô Tận Hải, bọn họ càng hiểu rõ địa vị hải tộc bên trong Vô Tận Hải, năng lực của bọn họ quả thật xứng đáng với danh hiệu hải tộc.
Mặc dù Văn Kiều đối với Tị Thủy Châu có phần cảm thấy hứng thú, chẳng qua hiện tại bọn họ có Tị Thủy đan, chỉ cần đủ Tị Thủy đan, ở trong biển hoạt động cũng không thành vấn đề, vì vậy cũng không có đem Tị Thủy châu của hải tộc để ở trong lòng.
Đi dạo một lát, phát hiện kiến trúc cung điện này đều là liên miên bất tận, mặc dù cực kì lộng lẫy, nhưng lại trống rỗng, dù kiến trúc hùng vĩ, nếu không có nội hàm, nhìn một lát, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ bọn họ liền không còn hứng thú.
Kế tiếp bọn họ đi ra khỏi cung điện.
Trong nháy mắt nước biển liền lít nha lít nhít vây quanh, khiến bọn họ khó chịu một lát, hai con yêu thú ngâm ở trong biển vội vàng bám lấy Văn Kiều, để tránh không có rơi lại phía sau.
Mới ra khỏi cung điện, một con cá heo vui sướng bơi tới, dùng mỏ cọ cọ Văn Kiều.
Văn Kiều cười chào hỏi với nó, hỏi: “Cá heo nhỏ, mẫu thân ngươi đâu?”
Cá heo nhỏ phát ra một tiếng, bày tỏ mẫu thân nó đang ở trong cung điện, nó không thích tiến vào cung điện không có nước, đối với mẫu thân nó đang làm những thứ gì trong cung điện, nó thật đúng là không biết.
Sau khi Lam Cẩm Thường để Hải Châu Nhi sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi, liền không thấy bóng dáng, cũng không biết nàng đi nơi nào.
Văn Kiều cùng cá heo nhỏ nói chuyện trời đất, hải thú bên trong khe Tinh Việt nhao nhao bơi tới, trong nháy mắt không gian trước cung điện chen chúc không ít hải thú.
Bị một đoàn hải thú cấp cao như thế bao quanh, Văn Kiều có chút áp lực.
Văn Thỏ Thỏ lại muốn xù lông.
Văn Cổn Cổn nhìn thấy nhóm hải thú, chậm rãi lấy ra cây mía biển, gặm ngay trước mặt nhóm hải thú, bộ dáng ngây thơ chân thành kia, phảng phất không biết cái gì là sợ.
Văn Kiều cảm thấy Văn Thỏ Thỏ có thể học Văn Cổn Cổn một ít, gặp chuyện phải bình tĩnh.
Chẳng qua chờ nhìn thấy những hải thú này đẩy tới đồ vật dùng nước biển bao lấy, áp lực của Văn Kiều tan hết, hai mắt sáng lên nhìn linh thảo linh dược và đủ loại đồ vật dưới biển bên trong từng thủy cầu kia.
Những hải thú này đến tìm nàng đổi linh đan.
Lúc Lam Cẩm Thường mang bọn họ tới đây, bởi vì biểu hiện của Văn Thỏ Thỏ và cá heo nhỏ, khiến nhóm hải thú khe Tinh Việt đều chảy nước bọt, về sau bọn họ tiến vào cung điện, nhóm hải thú liền vây quanh cá heo nhỏ và những hải thú theo Lam Cẩm Thường trở về kia, từ đó biết những hải thú kia đổi linh đan với Văn Kiều như thế nào, lập tức liền có chủ ý.
Vì vậy lần này Văn Kiều bọn họ rời khỏi cung điện, nhóm hải thú mới có thể lập tức mang thủy cầu tới, đưa đồ vật trân quý bình thường chúng nó cất giấu tới tìm nàng đổi linh đan.
Sau khi biết ý đồ nhóm hải thú đến đây, Văn Kiều đương nhiên sẽ không từ chối loại chuyện tốt này.
Có lẽ ở trong mắt ý nhóm hải thú, linh đan rất quý giá, nhưng đối với Văn Kiều bọn họ mà nói, linh đan có rất nhiều, bọn họ không thiếu vật liệu luyện linh đan, chỉ cần có linh thảo bên trong không gian chống đỡ, bọn họ muốn bao nhiêu linh đan đều có.
Tài nguyên trong biển phong phú, hải vực cực lớn, dựa vào bọn họ không thể tìm được bao nhiêu, dùng linh đan trao đổi với nhóm hải thú, giảm đi rất nhiều phiền phức cho bọn họ.
Chẳng qua nhìn thấy nhiều hải thú chen tới như vậy, Văn Kiều cũng không biết phản ứng con nào trước mới tốt, không thể làm gì khác hơn nói: “Muốn linh đan phải xếp hàng trước.”
Nhóm hải thú đần độn mà nhìn nàng, xếp hàng là gì?
Văn Kiều đành phải chủ trì kỷ luật, Ninh Ngộ Châu buồn cười nhìn nàng bị nhóm hải thú cuốn lấy không rảnh tay, sau đó hỗ trợ ở bên cạnh đưa linh đan, thuận tiện sàng chọn đồ vật nhóm hải thú mang đến, nếu không có giá trị gì, liền để bọn nó tự mang về, không đổi linh đan.
Có vài hải thú tính tình bá đạo, giống như cá voi sát thủ, muốn dùng một đống đồ vật không có giá trị gì đổi linh đan, không cho đổi liền cướp đoạt.
Văn Kiều thẳng thắn từ chối hành vi ác bá bực này: “Ai không nghe lời, ta liền nói cho Lam tiền bối.”
Một câu, để nhóm hải thú vội vàng thu hồi tâm tư.
Văn Kiều phát hiện dùng tên tuổi Lam Cẩm Thường rất tốt, lấy danh nghĩa Lam Cẩm Thường, càng như cá gặp nước, không hề sợ mấy hải thú cấp tám cấp chín này, rất nhanh đã trở thành một nhóm với bọn nó, thậm chí chủ động nói ra để bọn chúng hỗ trợ tìm một chút linh thảo trong biển.
Sau khi nhóm hải thú đổi linh đan xong, đạt được lời nhờ vả của Văn Kiều, cùng tiền đặt cọc -- linh đan, sau đó nhanh chóng rời đi.
Trước cung điện lại vắng tanh.
Đổi một nhóm vật hữu dụng, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu trở về cung điện, dự định sửa sang những vật này, Ninh Ngộ Châu thuận tiện luyện chút linh đan, tránh khỏi lần sau không đủ dùng.
Về phần Lam Cẩm Thường không biết ở đâu, bọn họ không có vội vã tìm nàng, nên làm gì thì làm, đặc biệt thanh thản.
** *
Lam Cẩm Thường xuất hiện vào ngày thứ ba sau khi trở lại khe Tinh Việt.
Đi cùng nàng còn có Hổ Yến Sinh, vị yêu tu hóa hình thứ hai của khe Tinh Việt.
Văn Kiều phát hiện, lần này ánh mắt Hổ Yến Sinh nhìn bọn họ không hung ác như lúc trước, mặc dù cũng không thấy thân thiện bao nhiêu, nghĩ một chút, liền biết có thể là viên Duyên Thọ đan kia có tác dụng.
“Ninh công tử, Mẫn cô nương, mấy ngày nay trôi qua được chứ?” Lam Cẩm Thường cười hỏi.
“Rất tốt.” Trên mặt Ninh Ngộ Châu mỉm cười.
Văn Kiều cầm một cây yêu cốt trắng tinh như ngọc trong tay, đang dùng linh lực loại bỏ tạp chất bên trong, trông thấy Hổ Yến Sinh nhìn qua, ánh mắt lại có chút không tốt, yên lặng thu nó lại.
Cũng không thể trách bọn họ, rõ ràng bọn họ cẩn thận ở trong phòng Hải Châu Nhi sắp xếp để sửa sang lại đồ vật trao đổi với hải thú, nào biết được hai yêu tu này lại đột nhiên xuất hiện, bằng không bọn họ cũng sẽ không sửa sang những vật này ngay trước mặt yêu tu.
Ninh Ngộ Châu ngược lại bình tĩnh, thu hồi một gốc Yêu Linh thảo phụ thuộc yêu cốt mà sinh, lau tay, nhìn về phía Lam Cẩm Thường.
Thấy hắn không nói lời nào, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn yên tĩnh như gà ngồi ở chỗ đó.
Hai yêu tu này cùng nhau tới, khẳng định không phải đặc biệt đến xem mấy ngày nay bọn họ trôi qua có được hay không, hẳn là có chuyện khác.
Hổ Yến Sinh nhìn thấy biểu hiện của hai nhân tu kia, lập tức có chút khó chịu.
Cho dù hiện tại hắn đã biết Ninh Ngộ Châu có thuật luyện đan tinh xảo, rất ít nhân tu có thể so sánh, nhưng thành kiến đối với nhân tu không phải một sớm một chiều có thể giải trừ. Lại càng không cần phải nói tu vi hai nhân tu kia cũng không cao, là tồn tại bọn họ tiện tay đều có thể nghiền sát, căn bản không cần khách khí như vậy.
Nhưng Lam Cẩm Thường đã sớm dặn dò hắn, cộng thêm bọn họ quả thật có việc cầu Ninh Ngộ Châu, ngược lại cũng không thể đắc tội hắn.