Edit: Jess93
Văn Kiều lại đánh lôi đài nửa tháng, một lần nữa kiếm được một khoản linh thạch.
Lần đánh lôi đài này, Văn Kiều ngược lại không có một đường thắng lợi, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc thua. Tuy là như thế, nàng vẫn khiêu chiến tồn tại bắt mắt nhất trong lôi đài, không biết hấp dẫn bao nhiêu lòng cảm mến của các nam tu.
Về phần nàng có vị hôn phu gì đó, đám người cũng không thèm để ý.
Tục ngữ nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Chỉ cần chưa tổ chức đại điển song tu, cũng có thể chia rẽ, nói không chừng bọn họ cố gắng một chút, liền có thể giành được trái tim gia nhân thì sao?
Có rất nhiều nam tu ôm loại ý nghĩ này, dẫn đến mỗi lần Văn Kiều đi khiêu chiến đài chủ, không ít người tu luyện gào to cổ vũ ở sau lưng nàng, trong đó lấy nam tu chiếm đa số.
Sau khi Hùng Ngôn phát hiện dụng tâm hiểm ác của những nam tu kia, tất nhiên muốn giữ vững vị hôn thê cho Ninh lão đệ của hắn ta.
Mỗi lần có nam tu rắp tâm không tốt tiếp cận Văn Kiều, Hùng Ngôn đều sẽ không khách khí xua đuổi giống như đuổi ruồi, ngoài miệng cũng không có lưu chút đạo đức nào: “Cũng không nhìn thử bộ dạng tồi tệ đó của ngươi, còn không biết xấu hổ theo đuổi muội tử ta! Dạng nhân vật thần tiên như muội tử ta, chỉ có nhân vật thần tiên như Ninh công tử mới có thể xứng đôi.”
Hiển nhiên gặp gỡ mấy lần, Ninh Ngộ Châu đã cho Hùng Ngôn ấn tượng rất tốt, tốt đến mức không tiếc mạng sống vì hắn.
Cho dù Ninh Ngộ Châu không ở đây, cũng có Hùng Ngôn hỗ trợ trông coi tiểu thê tử của hắn, tuyệt đối sẽ không để nam tu rắp tâm không tốt ngấp nghé mầm non nhỏ của hắn.
Nam tu bị hắn ta đả kích tức đến bật cười, nhịn không được phản bác: “Hùng Ngôn, ngươi cũng không nhìn thử bộ dáng của mình đi, có mặt mũi nói chúng ta sao? Hơn nữa dù chúng ta kém cũng tốt hơn so một kẻ cảnh giới Nguyên Mạch đi?”
Những nam tu khác cũng tự hào khoe tu vi của bọn hắn.
Mặc dù kém Ninh Ngộ Châu về dung mạo và khí độ, nhưng tu vi của bọn hắn hoàn toàn có thể nghiền áp hắn.
Hùng Ngôn lại càng tỏ vẻ khinh bỉ: “Người ta là thiên tài song tu đan phù, hơn nữa còn trẻ tuổi, lấy ngộ tính và thiên phú của hắn, cảnh giới Nguyên Linh tính là gì?”
Chúng nam tu: “...”
Cho nên mới nói, coi như Ninh Ngộ Châu không ở đây, vẫn có thể dựa vào thực lực đả kích đám nam tu lòng mang ý đồ xấu với tiểu thê tử nhà hắn.
**
Đánh xong nửa tháng lôi đài, Văn Kiều rốt cuộc bị Ninh Ngộ Châu tới tìm mang đi.
Thấy nàng bị vị hôn phu của nàng mang đi, những đài chủ thủ lôi đài lén thở phào một hơi.
Đám đài chủ thủ lôi đài bọn họ, cũng chưa chắc muốn đánh nhau với người ta, hầu hết đều vì linh thạch mà đến, chỉ cần giữ vững lôi đài của mình, số linh thạch kiếm được tất nhiên không ít.
Nhưng khi linh thạch mình kiếm được bị một nữ tu tu vi thấp hơn mình kiếm đi, mất mặt là chuyện nhỏ, mất linh thạch mới là chuyện lớn.
Sau khi trở lại động phủ, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nghỉ ngơi một ngày, liền tiến vào không gian.
Trong không gian không có thay đổi gì, chỉ là trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh lại bị Văn Cổn Cổn ăn đến nỗi chỉ còn lại vài cây tội nghiệp.
Văn Cổn Cổn rất chấp nhất đối với đồ ăn của mình, bò qua ôm lấy chân Văn Kiều, kêu ừm ừm với nàng, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Văn Kiều đành phải biến thành mầm non nhỏ, trước hết giúp nó giục sinh trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh.
Trông thấy mầm non nhỏ xuất hiện, Đại Mao Cầu vốn lười biếng nằm trong cánh đồng hoa Chúc Tiên Linh lập tức nhảy lên, cùng đám Văn Thỏ Thỏ canh giữ ở bên cạnh mầm non nhỏ.
Mầm non nhỏ màu xanh nhạt run run lá cây cắm rễ bên cạnh gốc trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh kia, bất đắc dĩ tiếp nhận ba con yêu thú thủ hộ, càng cảm thấy mình đây là đưa tới mấy con thú thủ hộ.
Ninh Ngộ Châu ngồi trên ban công nhà mây trông thấy một màn bên cạnh trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh, nâng má quan sát một lát, phát hiện mầm non nhỏ dường như cao thêm một tấc.
Mặc dù chỉ có một tấc, nhưng vẫn là một chuyện làm người ta vui mừng.
Hắn mỉm cười nghĩ, quả nhiên mầm non nhỏ cần rèn luyện nhiều mới có thể cao lớn hơn, không biết về sau sẽ lớn thành bộ dáng gì, sẽ giống hoa ăn thịt người trong đại lục thiên đảo, hay là một gốc đại thụ cao lớn che trời.
Ôm tâm tình mong đợi sau khi mầm non nhỏ lớn lên, Ninh Ngộ Châu lấy ra dụng cụ vẽ phù, thản nhiên vẽ bùa.
Trong khoảng thời gian Văn Kiều ở lôi đài, Ninh Ngộ Châu không chỉ ở rừng bia phù lục nghe nhóm phù lục sư Đan Phù Tông giảng giải phù lục, hơn nữa cũng tiếp xúc với rất nhiều phù lục sư trong thành Đan Phù, từ đó học được không ít tri thức về phù lục mới, có một số làm cho hắn có cảm giác mới.
Nhưng mà mặc kệ phù lục Phi Tinh đại lục cường thịnh như thế nào, có chút truyền thừa không phải người ngoài có thể biết, Ninh Ngộ Châu có thể tiếp xúc, cũng chỉ là một chút tri thức phù lục được mọi người biết rộng rãi, sâu hơn thì không có cách nào tiếp xúc.
Sau khi giao lưu với các phù lục sư khác, Ninh Ngộ Châu cũng tìm hiểu mấy loại chính mình cảm thấy hứng thú.
Ninh Ngộ Châu cảm thấy hứng thú nhất, chính là Phong Ấn phù có thể phong ấn địa hỏa và phù nhân.
Phong Ấn phù là một loại phù lục không có phẩm cấp tương xứng, có đủ từ cấp hoàng cấp đến cấp thánh, phẩm cấp càng cao, có thể phong ấn địa hỏa có phẩm tướng càng tốt, nghe nói Phong Ấn phù cấp thánh, thậm chí có thể phong ấn dị hỏa trong thiên địa.
Phù nhân là phù lục cấp thiên, chỉ có phù lục sư cấp thiên mới có thể vẽ ra.
Bởi vì lúc vẽ phù nhân, cần tiêu hao không ít linh lực, hơn nữa trong quá trình vẽ phù, khả năng khống chế đối với linh lực rất tinh tế, không thể có một chút sai lầm, hơi vô ý một chút, liền không thể thành công.
Phù nhân tuy là phù lục cấp thiên, nhưng dựa vào năng lực của phù lục sư, vẽ ra phù nhân có năng lực và thực lực cũng khác nhau, điều này cần dựa vào nhóm phù lục sư tự mình sáng tạo và khám phá.
Bỏ ra nửa ngày, Ninh Ngộ Châu rốt cuộc vẽ ra một tờ Phong Ấn phù cấp địa thượng phẩm.
Linh quang lóe sáng, ngược lại nhanh chóng biến mất, vẽ thành một tấm Phong Ấn phù, trên lá bùa mơ hồ có tia sáng hiện lên, nhưng không phải phù lục cực phẩm không tì vết.
Ninh Ngộ Châu cũng không hài lòng, đặt nó sang một bên, một lần nữa vẽ tấm Phong Ấn phù tiếp theo.
Chờ Văn Kiều rốt cuộc giục sinh ra một bụi trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh lớn, Ninh Ngộ Châu cũng thành công vẽ ra một tấm Phong Ấn phù cực phẩm.
Tia sáng như đóa hoa, uốn lượn uyển chuyển, không có một tia ngưng trệ.
Ninh Ngộ Châu hơi có vẻ hài lòng, ngón tay búng một cái, một tia lửa xanh thẳm xuất hiện, hắn thử đem tia lửa Địa Tâm Xích Diễm mảnh như sợi chỉ này phong ấn vào bên trong phù lục.
Lúc một tiếng nổ ầm vang lên, không chỉ dọa sợ đám yêu thú canh giữ ở bên cạnh mầm non nhỏ, cũng hù đến hai con Hoàng Tinh Kiến trên cây Kiến Hương Diệp.
Vài tầm mắt dồn dập nhìn về phía nhà mây, phát hiện ban công trước nhà mây bị nổ hơn phân nửa.
Văn Kiều vội vàng khôi phục hình người, cuống quít chạy tới, nhảy lên ban công nhà mây: “Phu quân, chàng không sao chứ?”
Ninh Ngộ Châu sửa sang lại y phục hơi có vẻ xốc xếch: “Không có việc gì, ta mặc Tinh Kim Kỳ Vũ nhuyễn giáp trên người mà.”
Văn Kiều kiểm tra hắn một lần, phát hiện trừ chật vật một chút, quả thực không có có bị thương, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, dò hỏi: “Vụ nổ vừa rồi là chuyện gì xảy ra?”
Ninh Ngộ Châu đàng hoàng kể lại chuyện vừa rồi cho nàng.
“Chàng muốn thử dùng Phong Ấn phù để phong ấn Địa Tâm Xích Diễm hỏa?” Văn Kiều nháy mắt: “Phu quân, nếu như ta nhớ không lầm, Địa Tâm Xích Diễm hỏa là dị hỏa trong thiên địa, chỉ có phù lục mới cấp thánh có thể phong ấn mà?”
“Đúng vậy, cho nên lúc trước ta chỉ thử một chút.” Ninh Ngộ Châu bình tĩnh nói: “Chỉ thử một tia dị hỏa, kết quả vẫn không thể thành công.”
Văn Kiều: “...”
Văn Kiều phát hiện, thì ra thỉnh thoảng phu quân nhà nàng cũng có lúc có ý nghĩ hão huyền, cũng không phải lúc nào cũng đều là tính toán không bỏ sót.
Thấy hắn mặc dù cố gắng bày làm ra bộ dạng bình thản, nhưng sắc mặt lại xấu hổ khó nén, nàng nín cười: “Vậy thì phu quân chàng từ từ thí nghiệm, chẳng qua phải chú ý an toàn đấy.”
Ninh Ngộ Châu mỉm cười với nàng, bày tỏ biết rồi.
Đối với Ninh ca ca theo đuổi hoàn mỹ mà nói, nếu biết sẽ thất bại, tất nhiên sẽ không dễ dàng đi thử lại loại chuyện không có nắm chắc này.
Thấy ở đây không có việc gì, Văn Kiều lại trở về trong linh điền, sau đó bị Văn Cầu Cầu đẩy tới cánh đồng hoa Chúc Tiên Linh, đi tới chỗ mấy tảng đá lớn đứng thẳng bên cạnh cánh đồng hoa.
Văn Cầu Cầu chỉ vào mấy hang đá bị người đào ra bên trong tảng đá lớn.
Văn Kiều tiến tới nhìn xuống, phát hiện có rất nhiều tiên linh mật trong hang đá, chất lỏng đậm đặc như hổ phách kia, tỏa ra một mùi vị thơm ngát đặc biệt ngọt ngào, khiến linh lực trong cơ thể nàng đều mơ hồ xôn xao cả lên.
“Chít chít!”
Văn Cầu Cầu một mặt kiêu ngạo nói với nàng.
Văn Kiều lập tức có chút cảm động, không nghĩ tới Văn Cầu Cầu vậy mà làm như lời nó nói lúc trước, thật sự đang cố gắng dưỡng nàng, tiên linh mật trong hang đá là nó thu thập được gần đây, rất tươi, muốn tặng cho nàng ăn.
“Văn Cầu Cầu, cám ơn ngươi.”
Văn Kiều đưa tay ôm lấy Đại Mao Cầu tròn vo, thân thể lông xù, đem mặt vùi trong đám lông mềm mại kia, dùng lực cọ xát, nhận lấy ý tốt của nó.
Nếu là tấm lòng thành của Văn Cầu Cầu, Văn Kiều cũng không từ chối, nàng dùng bình ngọc rót một nửa vào rồi thu lại, sau đó giục sinh Chúc Tiên Linh cho Văn Cầu Cầu.
Chôn hạt giống Chúc Tiên Linh xuống đất, Văn Kiều lại biến thành mầm non nhỏ, cắm rễ trong cánh đồng hoa Chúc Tiên Linh, cố gắng giục sinh.
Văn Cầu Cầu hết sức hài lòng trông coi mầm non nhỏ, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cũng ngồi xổm ở đó, mấy con yêu thú chung đụng rất thân thiết hài hòa.
**
Bọn họ ở trong không gian nửa tháng, cho đến khi lại tới đầu tháng mới, mới từ không gian ra ngoài.
Sau khi Kiều Nhạc Thủy tới, biết được Văn Kiều lại đi lôi đài, phi thường ghen tị.
Làm một kẻ khố rách áo ôm ngay cả tiền khám bệnh đều trả không nổi, thật ra hắn cũng muốn đi lôi đài kiếm linh thạch, nhưng trước đó Ninh Ngộ Châu dặn dò hắn, trước khi hắn chưa khỏi hẳn, tốt nhất đừng động thủ với người khác, miễn cho làm bị thương thức hải vốn đã yếu ớt, ai biết những vật chất hắc ám còn chưa tiêu trừ trong thức hải có thể bị kích thích hay không, một lần nữa hoạt động ăn mòn thần trí của hắn.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Kiều Nhạc Thủy chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong động phủ, tự mình tu luyện, thu nhập đó là không có, vẫn tiếp tục ăn nhờ ở đậu.
Văn Kiều an ủi: “Không có việc gì, còn hai tháng nữa, ngươi liền có thể đi lôi đài.”
Kiều Nhạc Thủy kích động nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, có thể đánh lôi đài hay không, vẫn phải do Ninh công tử định đoạt.
Ninh Ngộ Châu nói: “Có lẽ không được.”
Hai người: “...”
“Sau khi Kiều công tử khỏi hẳn, chẳng lẽ không về Kiều gia sao? Hoặc là đi tìm Kiều tiền bối.” Ninh Ngộ Châu hỏi thăm, tóm lại sẽ không một mực ở lại thành Đan Phù.
Kiều Nhạc Thủy nhíu mày lại, chần chờ nói: “Ninh công tử, thực không dám giấu giếm, tại hạ cũng không muốn về Kiều gia.”
Nguyên nhân không trở về Kiều gia rất đơn giản, coi như hắn muốn đòi công đạo cho chính mình, với phản ứng của Kiều gia, có thể sẽ giúp đỡ Kiều Đạt Huân giết hắn một lần nữa. Mặc dù Kiều gia chỉ là gia tộc tầm thường, nhưng sau khi Kiều Nhạc Sơn bái nhập Phi Tiên đảo, Kiều gia đạt được phần thưởng của Phi Tiên đảo, trong nhà có một vị lão tổ cảnh giới Nguyên Tông mượn cơ hội này một lần thăng lên cảnh giới Nguyên Hoàng.
Có vị lão tổ cảnh giới Nguyên Hoàng kia tọa trấn, bây giờ hắn không thể đối phó.
Thật vất vả nhặt về một cái mạng, Kiều Nhạc Thủy hết sức quý trọng mạng nhỏ của mình, biết rõ bây giờ Kiều gia đối với hắn mà nói, đâu chỉ tại đầm rồng hang hổ, tất nhiên sẽ không xúc động chạy về đi tìm chết.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn, không bằng tìm được huynh trưởng của hắn trước, báo cáo việc này với huynh trưởng, lại thanh toán mối thù của hắn.
Sau khi Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nghe xong, cảm thấy hắn vẫn tự mình hiểu mình, dù người có chút đơn thuần, lại không phải hạng người xúc động gì, lại phân rõ trái phải, sẽ không mù quáng mà tin vào lời đồn đại, hoặc nhìn sự việc chỉ nhìn bề ngoài, biết được đi cầu người làm chứng.
“Kiều công tử có thể nghĩ như vậy tất nhiên không thể tốt hơn, chờ sau khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, chúng ta liền đi Thiên Chi Nguyên.”
Kiều Nhạc Thủy run lên: “Hai vị cũng muốn đi Thiên Chi Nguyên?”
Ninh Ngộ Châu gật đầu: “Lúc trước không phải ngươi nói, đệ tử Phi Tiên đảo sẽ đi Thiên Chi Nguyên tham gia thí luyện sao? Nghe nói đến lúc đó sẽ có những người tu luyện khác đi theo vào trong, không bằng chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt.”
Nói như vậy cũng không sai, Thiên Chi Nguyên cũng không phải là bí cảnh, ai cũng có thể đi vào, các đệ tử Phi Tiên đảo xem nó như nơi thí luyện, không có nghĩa là người tu luyện khác không thể đi vào.
Nhưng mà Thiên Chi Nguyên được xưng là nơi nguy hiểm tại Phi Tinh đại lục, khả năng nguy hiểm trong đó có thể nghĩ.
Kiều Nhạc Thủy lo lắng nói: “Ninh công tử, Thiên Chi Nguyên vô cùng nguy hiểm.”
“Ta biết, nếu bởi vì nguy hiểm, liền dừng bước không tiến, làm sao nói là tu hành? Con đường tu hành vốn nguy cơ trùng trùng, muốn mạnh lên thì không thể e ngại nguy hiểm.” Ninh Ngộ Châu nghiêm mặt nói.
Kiều Nhạc Thủy thầm rung động, không khuyên hắn nữa, trịnh trọng nói: “Ninh công tử, Văn cô nương, nếu hai vị muốn đi vào, nhất định phải cẩn thận, hi vọng hai vị cùng tại hạ cùng một chỗ.”
“Đây là đương nhiên, cùng đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” Ninh Ngộ Châu ôn hòa nói.
Văn Kiều cũng không có phản đối, trong lòng thầm nghĩ, nếu như tách ra, làm sao tìm được Kiều Nhạc Sơn? Làm sao tiến vào Phi Tiên đảo tìm tin tức bọn họ cần? Cho nên trong thời gian ngắn, Kiều Nhạc Thủy vẫn phải đồng hành cùng bọn họ.
Nói xong việc này, sắc trời cũng tối hẳn.
Giống như tháng trước, Văn Kiều dùng Thiên Ti đằng trói Kiều Nhạc Thủy lại, chờ đến lúc hắn bắt đầu phát tác, Ninh Ngộ Châu xem xét tình huống thân thể của hắn, cho hắn ăn vào viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan thứ hai.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn chỉ nhìn chằm chằm viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan kia, nhịn không được âm thầm nuốt nước bọt.
Chờ Ninh ca ca cho ăn xong Âm Dương Niết Bàn Chân đan, hai con yêu thú dán ở bên cạnh hắn bán manh, lăn lộn, xoay quanh, lật bụng.. Muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.
Đáng tiếc Ninh ca ca vẫn không thèm nhúc nhích, ý chí sắt đá.
Văn Kiều nhìn không được, nói với Ninh Ngộ Châu: “Phu quân, chàng còn làm Âm Dương Niết Bàn Chân đan không?”
Ninh Ngộ Châu khẽ nhìn thoáng qua hai con yêu thú đang vểnh tai kia, nói ra: “Ừm, sẽ còn làm một chút dự trữ sẵn.”
Hai con yêu thú lập tức vui vẻ, tiếp tục bán manh, hi vọng Ninh ca ca thấy bọn nó đáng yêu như thế, cho chúng nó nếm thử hương vị.
Văn Kiều lại cảm thấy Ninh Ngộ Châu sẽ không vô duyên vô cớ chuẩn bị sẵn, hỏi: “Phu quân, người có tình huống giống Kiều Nhạc Thủy, về sau có phải là sẽ còn gặp lại?”
Ninh Ngộ Châu khẽ gật đầu: “Dù ta không biết Kiều Đạt Huân dùng cách gì ám toán Kiều Nhạc Thủy, nhưng phương pháp này hết sức ác độc, chắc hẳn không phải đệ tử một tiểu gia tộc tầm thường có thể làm được.”
Những vật chất hắc ám trong thức hải Kiều Nhạc Thủy hết sức đáng sợ, không giống độc cũng không giống một loại sát khí âm tà nào đó, chỉ cần đi vào thức hải người tu luyện, sẽ lập tức lặng yên không một tiếng động cắn nuốt thần thức, để người tu luyện phát tác mỗi tháng một lần, giống như tẩu hỏa nhập ma, thật ra là tổn hại nguyên thần.
Dưới sự công kích song song như vậy, làm người tu luyện lặng yên không một tiếng động chết đi mà không hề hay biết.
Mặc kệ Kiều Đạt Huân lấy được cách này từ nơi nào, chắc chắn là có người hữu tâm cho hắn ta.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, không nói người bên ngoài, ngộ nhỡ bọn họ vô tình gặp được thì sao?
Vì an toàn của bọn họ, Ninh Ngộ Châu cũng muốn làm ra một chút Âm Dương Niết Bàn Chân đan dự trữ sẵn.
Bây giờ xem ra, Âm Dương Niết Bàn Chân đan quả thật có thể tiêu trừ những vật chất hắc ám kia, càng nhiều càng tốt.
Chờ sau khi Kiều Nhạc Thủy thanh tỉnh, Ninh Ngộ Châu lại kiểm tra thân thể cho hắn, để hắn tiếp tục nuốt mấy loại linh đan chữa trị thức hải và nguyên thần hắn, tháng sau lại nhìn tình huống.
Kế tiếp, Ninh Ngộ Châu bắt đầu công việc lu bù lên.
Văn Kiều tiếp tục đi lôi đài, Ninh Ngộ Châu thì ở trong động phủ thuê lại, làm ra không ít Âm Dương Niết Bàn Chân đan, đồng thời cũng vẽ không ít phù lục.
Vào đầu tháng thứ ba sau khi bọn họ đi vào thành Đan Phù, khi Kiều Nhạc Thủy phát tác lần nữa, Ninh Ngộ Châu lại kiểm tra thức hải cho hắn, phát hiện vật chất hắc ám trong thức hải của hắn đã vô cùng ít ỏi, lại ăn vào một viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan hẳn là có thể tiêu trừ.
Lần này, lúc Kiều Nhạc Thủy khôi phục ý thức, phát hiện mặc dù vẫn hết sức mệt mỏi, nhưng tình huống thân thể tốt hơn so với hai lần trước.
Hắn mừng rỡ hỏi: “Ninh công tử, có phải ta đã khỏi hẳn rồi?”
Ninh Ngộ Châu không nói lời đảm bảo, chỉ nói: “Chỉ cần tháng sau không phát tác lại, vậy thì tính đã khỏi hẳn.”
Kiều Nhạc Thủy vẫn kích động khó tả, không kịp chờ đợi hỏi: “Vậy chúng ta còn ở lại thành Đan Phù thêm một tháng nữa?”
“Đúng vậy, chờ thương thế của ngươi khôi phục, chúng ta liền đi Thiên Chi Nguyên.”