Edit: Jess93
Đến khi tất cả linh thực trong không gian đều lớn lên xanh um tươi tốt, thân thể Văn Kiều cũng khôi phục được không sai biệt lắm.
Văn Kiều lại biến trở về hình người, đứng lên từ trong ruộng linh thảo, ba con yêu thú đều vô cùng thất vọng nhìn nàng, đồng thời bày tỏ hi vọng nàng lại biến trở về, bọn nó sẽ cố gắng dưỡng nàng.
Ngay cả Tiểu Thực Thiết thú Văn Cổn Cổn hiện tại còn cần người dưỡng cũng cam lòng đưa Quỳnh Ngọc Tương nó để dành cho nàng.
Văn Kiều: “.. Ta không cần các ngươi nuôi.”
Văn Kiều cảm thấy so với làm một gốc mầm non nhỏ không thể động, nàng càng thích cảm giác làm người. Hơn nữa trình độ yêu thích của ba con yêu thú này đối với mầm non nhỏ, đều khiến nàng có một loại, đợi tới lúc yêu thể của nàng trưởng thành đến nở hoa kết trái, chính là thời điểm bọn nó ăn nàng.
Văn Kiều hi vọng yêu thể của nàng tuyệt đối đừng là linh dược cấp cao gì đó mới tốt, thật tình không muốn để cho những yêu thú kia nhìn thấy nàng liền muốn gặm nàng một ngụm, kiểu thích này nàng tiếp nhận không nổi.
Không để ý tới ba con yêu thú kia, Văn Kiều rời khỏi linh điền, hơn nữa bảo ba con yêu thú kia cẩn thận một chút, đừng làm hỏng linh thảo trong linh điền.
Ba con rất nghe lời đồng ý, đợi đến lúc nàng quay người, Văn Thỏ Thỏ thăm dò liền gặm một chiếc lá Địa Long Triền Ty Lan, Văn Cổn Cổn ăn hết một gốc Thất Vị Thiệt Linh Chi, Văn Cầu Cầu đặt mông đè gãy Trú Nhan hoa.
Thần thức Văn Kiều quét đến một màn này: “...”
Văn Kiều rốt cuộc hiểu vì sao linh thảo trong không gian ít hơn so với lần trước, hóa ra là hai con Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn ăn vụng.
Nếu thương thế đã khôi phục, Văn Kiều quyết định bắt đầu làm việc.
Nàng xem xét những linh thảo bị Văn Thỏ Thỏ bọn nó ăn hết trước, lấy một ít hạt giống giục sinh, bổ sung linh thảo thiếu hụt.
Đối với mỗi một gốc linh thảo được trồng trong không gian, Văn Kiều đều là trồng một gốc trước, sau khi đạt được hạt giống, lại thúc giục một số loại trưởng thành trong linh điền, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Cho nên chỉ cần phát hiện bị Văn Thỏ Thỏ bọn nó ăn hết, đều sẽ kịp thời dùng hạt giống giục sinh bổ sung.
Sau khi kiểm tra linh thảo trong linh điền, ánh mắt Văn Kiều rơi xuống vài gốc Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc trồng tại biên giới không gian kia.
Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc là một trong những đồ ăn Thực Thiết thú thích ăn, vì nuôi Văn Cổn Cổn, lúc trước Văn Kiều nhổ mấy gốc Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc trồng trong không gian, hơn nữa đặc biệt giục sinh ra một bụi lớn. Mấy ngày nay, Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn đợi trong không gian dưỡng thương, không có chú ý một cái, những Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc này đã bị Văn Cổn Cổn gặm đến chỉ còn lại vài gốc.
Văn Cổn Cổn là một con non thông minh, biết Văn Kiều có thể giục sinh linh thực, đặc biệt lưu lại vài gốc Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc không có gặm hết, tính toán đợi Văn Kiều dựa vào mấy gốc này giục sinh thêm một chút lại tiếp tục gặm.
“Ô ô!”
Văn Cổn Cổn bám lấy chân Văn Kiều, chỉ vào vài gốc Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc còn lại, sau đó lộn một vòng ở trước mặt nàng, nghiêng đầu nhìn nàng.
Văn Kiều nhìn xem bánh trôi đen trắng bán manh bên chân, chịu không nổi vẻ đáng yêu của nó, rất không có chí khí giục sinh một bụi Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc thật lớn cho nó, khiến chính mình mệt mỏi không được.
Văn Cổn Cổn vui mừng bò vào bên trong Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, ôm lấy một cây Tử Linh trúc bắt đầu gặm, lực cắn của hàm răng kia mạnh đến mức khiến cho người ta có loại ảo giác xương cốt đều có thể bị nó nhai nát.
Cái tên Thực Thiết thú cũng không phải hư danh, ngay cả kim loại đều có thể nuốt, huống chi là những thực vật khác.
Văn Cầu Cầu bên cạnh nhìn thấy bụi Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc kia, quay lại đây bám lấy nàng, hướng về phía nàng kêu lên chít chít.
Lúc này, giọng nói Ninh Ngộ Châu vang lên: “A Xúc.”
Văn Kiều quay đầu, liền nhìn thấy Ninh Ngộ Châu ngồi ở dưới đám dây leo Thạch Kim Mãng, đang vẫy tay gọi nàng.
Văn Kiều không chút do dự vứt bỏ Văn Cầu Cầu, đi qua chỗ phu quân nhà nàng.
Trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngon, Ninh Ngộ Châu hầm canh, mấy con yêu thú mặc dù bị hương vị kia hấp dẫn, nhưng sau khi Ninh Ngộ Châu bày tỏ đây là nấu cho Văn Kiều, ba con yêu thú chỉ có thể kìm lại sự thèm ăn của mình.
Bọn nó đều rất tích cực đối với chuyện dưỡng mầm non nhỏ, tuyệt đối sẽ không giành ăn với mầm non nhỏ.
Văn Kiều: “...”
Nàng thật sự không ngại bọn nó đến giành, chỉ cần có thể giành được.
Văn Kiều ngồi xuống bên cạnh Ninh Ngộ Châu, một chén canh đặt trước mặt nàng.
Uống một ngụm canh, Văn Kiều liền nếm ra trong canh này có Quỳnh Ngọc Tương, mặc dù không nhiều, nhưng hương vị của toàn bộ chén canh đã khác biệt, hương vị càng thêm ngon.
Văn Kiều hưởng thụ nheo mắt lại, xoay thìa, đưa tới trước mặt Ninh Ngộ Châu: “Phu quân, chàng cũng uống.”
Ninh Ngộ Châu cười há miệng uống xong canh nàng đút, sau đó nhìn nàng ăn canh, nói ra: “A Xúc, bây giờ hải vực mênh mông, cũng không biết chúng ta thân ở chỗ nào, không bằng ở trong không gian chờ thêm mấy ngày này, làm thêm một chút chuẩn bị lại rời đi, cũng xem như nghỉ ngơi một chút.”
Văn Kiều không chút suy nghĩ đồng ý.
Bọn họ chờ đợi tại bí cảnh nửa năm, tinh thần một mực căng thẳng, lúc trước lại bị thương, đương nhiên muốn nghỉ ngơi một chút. Đúng lúc nàng cũng muốn bố trí lại không gian một chút, thuận tiện giải quyết vấn đề thức ăn của Văn Cầu Cầu, đoán chừng cần phải tốn không ít thời gian, trong thời gian ngắn quả thực không cách nào rời khỏi không gian.
Hơn nữa xung quanh hải vực không có sinh linh gì, mặc kệ bọn họ ở trong không gian đợi bao lâu, cũng không sợ bí mật không gian bại lộ.
Sau khi uống canh xong, Văn Kiều lấy ra một khối mật chi chậm rãi gặm, cho đến khi ăn xong ba khối mật chi dài bằng ngón tay, linh lực trong cơ thể rốt cuộc khôi phục, tinh thần phấn chấn tiếp tục làm việc.
Nàng lấy ra một hạt giống Chúc Tiên Linh, vạch ra một khối linh điền nhỏ, chôn hạt giống ở trong linh điền, bắt đầu giục sinh.
Đại Mao Cầu Văn Cầu Cầu đứng ở trước mặt nàng, không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của nàng, chờ Văn Kiều giục sinh một gốc Chúc Tiên Linh đến khi nó nở hoa, lấy lòng đem một khối mật chi nhét vào trong miệng nàng, một đôi mắt to xanh long lanh đầy tràn vui vẻ.
Văn Kiều nhìn nó một chút, coi như mệt đến ngất ngư, vẫn bị hành động của nó khiến cho cực kì uất ức.
Văn Cầu Cầu vui vẻ vây quanh Văn Kiều, thúc giục nàng tiếp tục giục sinh, nó muốn rất nhiều rất nhiều Chúc Tiên Linh hoa, chờ sau khi đảm bảo có thể hái được sung túc tiên linh mật, nó liền có thể sinh trứng trứng cho nàng rồi.
Văn Kiều: “...”
Nàng thật sự không cần nó sinh trứng cho mình!
Mặc dù Văn Cầu Cầu hi vọng lập tức có thật nhiều Chúc Tiên Linh, nhưng Chúc Tiên Linh hoa cũng không phải dễ giục sinh như vậy, thường thường cần phải tốn hơn nửa ngày thời gian, mới miễn cưỡng có thể giục sinh một gốc, Văn Kiều cũng rất mệt mỏi.
Mỗi khi linh lực trong cơ thể tiêu hao sạch sẽ, Văn Kiều liền trực tiếp gặm mật chi, nghiễm nhiên xem mật chi như Bổ Linh đan mà dùng. Chờ sau khi ba mươi sáu linh mạch đều chứa đầy linh lực, tiếp tục giục sinh Chúc Tiên Linh hoa.
Lặp đi lặp lại như thế, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng linh lực trong cơ thể đã từ từ tăng trưởng.
Văn Kiều có chút mừng rỡ, tiếp tục tích lũy như thế, nói không chừng rất nhanh đã có thể đột phá đến cảnh giới Nguyên Không trung kỳ.
Một tháng sau, Văn Kiều giục sinh ra một trăm gốc Chúc Tiên Linh hoa, rốt cuộc dừng lại.
Sẽ dừng lại là bởi vì linh điền vạch ra để trồng Chúc Tiên Linh đã đầy ắp, không có cách nào tiếp tục nữa. Mặc dù số lượng một trăm gốc Chúc Tiên Linh hoa này không thể so với bên trong thung lũng kia, nhưng so với diện tích của những linh điền trồng linh thảo trong không gian, vẫn rất hùng vĩ.
Như thế có thể thấy được, trong tư tâm Văn Kiều rất thiên vị Đại Mao Cầu, dù chen chúc cũng phải vạch ra một khối linh điền trồng Chúc Tiên Linh cho nó.
Văn Cầu Cầu so sánh với linh điền xung quanh, miễn cưỡng tính hài lòng, không có tiếp tục thúc giục Văn Kiều.
Sau khi Văn Cổn Cổn và Văn Cầu Cầu đều có đồ ăn, Văn Kiều quyết định nghỉ ngơi một chút.
Song khi nàng quay người, nhìn thấy Ninh Ngộ Châu ngồi ở dưới dây leo Thạch Kim Mãng vẽ trận bàn, cùng gốc dây leo Thạch Kim Mãng gần như bò ra toàn bộ khu vực biên giới không gian, Văn Kiều lại có ý tưởng.
“Phu quân, chàng nói chúng ta có nên xây một căn nhà trong không gian không?”
“Nhà ở?” Ninh Ngộ Châu ngẩng đầu nhìn nàng, hơi nghi hoặc một chút: “Nàng muốn xây như thế nào?”
Ninh Ngộ Châu thường xuyên nghe nàng cảm khái không gian không đủ dùng, khiến hắn tạm thời không nghĩ tới việc làm một căn nhà trong không gian, chờ sau này tu vi của hắn tăng lên, không gian lớn hơn một chút lại suy nghĩ thêm.
Văn Kiều chỉ vào dây leo Thạch Kim Mãng, nói thẳng: “Để dây leo Thạch Kim Mãng xây là được.”
Ninh Ngộ Châu nghĩ một chút, liền hiểu rõ ý của nàng, mỉm cười lập tức đứng dậy, tùy nàng giày vò.
Lúc này Văn Kiều nắm chặt tay, chuẩn bị làm lớn một phen.
Nàng đưa tay đặt lên trên gốc rễ của dây leo Thạch Kim Mãng, vừa vận chuyển linh lực cho nó, vừa để nó sinh trưởng dựa theo suy nghĩ của nàng.
Ba ngày sau, một tòa nhà mây lơ lửng giữa trời xuất hiện trong không gian.
Phương thức xây dựng của căn nhà mây này, tương tự lồng giam mà những ma tu kia dùng để giam giữ người tu luyện ở bên ngoài thành Đài Trạch lúc trước, chỉ là lồng giam kia sử dụng ma thực bện thành, cực kỳ thô ráp, hoàn toàn không có mỹ cảm có thể nói.
Nhà mây lấy những sợi dây leo Thạch Kim Mãng to lớn kia chống đỡ, dây leo làm tường, bện thành một căn nhà diện tích cũng không tính lớn, nhưng có chút tinh xảo. Tạo hình nhà mây rất đơn giản, hai phòng ngủ một phòng khách, sảnh ở giữa, hai bên là gian phòng, mặc dù có cửa sổ, nhưng chỉ có dàn khung, dù sao trong không gian chỉ có bọn họ, có lắp cửa sổ hay không cũng không cần gấp, vì vậy Văn Kiều không có đi khó xử dây leo Thạch Kim Mãng.
Trước phòng còn có một cái ban công lát bằng dây leo, phía trên có bàn ghế mây bện từ dây leo, có thể dùng để nghỉ ngơi.
Dây leo Thạch Kim Mãng vốn uốn lượn sinh trưởng vòng quanh biên giới không gian, sau khi thu lại tất cả nhánh cành lá của nó, sinh trưởng hướng lên trên, cũng theo chỉ thị của Văn Kiều, giày vò ra một căn nhà mây như thế.
Như vậy không chỉ có thể tiết kiệm không gian, cũng để cho lúc Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều tiến vào không gian, rốt cuộc có chỗ đặt chân nghỉ ngơi.
Nhà mây cách xa mặt đất chừng cao mười trượng, từ mặt đất lên nhà mây có một cầu thang bằng dây leo, uốn lượn hướng lên trên, ở giữa điểm xuyết một ít lá cây, rất thú vị. Nhưng mà đối với Văn Kiều và ba con yêu thú kia mà nói, cầu thang này là thùng rỗng kêu to, tính trang trí tương đối mạnh, nàng nhảy một phát liền có thể đi lên, ba con yêu thú cũng có thể nhảy lên, ai còn từ từ bò cầu thang chứ?
Chờ Văn Kiều và ba con yêu thú nhảy tới ban công trước nhà mây, liền trông thấy Ninh Ngộ Châu đang giẫm cầu thang ung dung đi lên.
Văn Kiều: “...”
Được rồi, phu quân nhà nàng không phải người bình thường, ngay cả đi đường đều đặc biệt ưu nhã thanh thản.
Hai người ba thú tiến vào trong nhà mây đi lòng vòng, đều hết sức hài lòng.
Văn Kiều đã sắp xếp ba gian phòng: Căn phòng bên trái bố trí thành phòng ngủ, là nơi nghỉ ngơi của nàng và Ninh Ngộ Châu; phòng khách lớn nhất ở giữa là chỗ làm việc của Ninh Ngộ Châu, còn sử dụng dây leo Thạch Kim Mãng dựa vào tường biến thành giá đỡ; gian bên phải bố trí thành nhà kho, thả các loại hạt giống linh thảo và các loại đồ vật bọn họ đạt được lúc lịch luyện.
Đối với sắp xếp của nàng, Ninh Ngộ Châu cảm thấy rất tốt.
Về phần mấy con yêu thú, rất dễ đuổi.
Trừ Văn Thỏ Thỏ đi theo Văn Kiều bọn họ hồi lâu, Văn Cổn Cổn và Văn Cầu Cầu đều không có khái niệm nhà ở, mà Văn Thỏ Thỏ cũng không muốn cùng Văn Kiều tách ra, vì vậy ba con bọn nó đều không nghĩ tới chuyện có một gian phòng thuộc về mình.
Hai con Hoàng Tinh Kiến thích ở trên cây Kiến Hương Diệp, nghiễm nhiên xem cây Kiến Hương Diệp như nhà của bọn chúng, sẽ không tùy tiện rời đi.
Ninh Ngộ Châu tiến vào phòng khách ở giữa, bắt đầu bố trí.
Văn Kiều nhìn hắn lấy một ít linh đan, vật liệu luyện khí từ trong túi trữ vật, bày ở trên kệ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, không khỏi hỏi: “Phu quân, Đại sư tỷ đưa cho chàng sợi Địa Tâm Xích Diễm hỏa kia, bây giờ chàng có thể sử dụng sao?”
“Tạm thời không được.” Ninh Ngộ Châu nói: “Ta dự định thu phục nó sau đó mới dùng.”
Nghe nói như thế, lông mày Văn Kiều liền nhíu lại, lo lắng nhìn hắn.
Đối với hầu hết người tu luyện mà nói, muốn thu phục thiên địa dị hỏa cũng không phải là một chuyện dễ dàng, từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người tu luyện bị dị hỏa phản phệ mà chết. Những người có thể thu phục dị hỏa thành công, đều là người tu luyện linh căn hệ hỏa, tốt nhất là linh căn hệ hỏa biến dị.
Muốn thuận lợi thu phục dị hỏa, trừ khi tu vi cường đại đến mức không sợ uy lực của dị hỏa, nhưng khi đã có loại tu vi cao thâm kia, người tu luyện đã không cần dị hỏa đến dệt hoa trên gấm.
Với thực lực bây giờ của Ninh Ngộ Châu, căn bản là không thể thu phục dị hỏa thành công.
Ninh Ngộ Châu sao có thể không biết sự lo lắng của nàng, cười nói: “A Xúc yên tâm, hiện tại ta cũng không tính thu phục nó, mà là từ từ luyện hóa trước, chờ đến thời cơ không sai biệt lắm lại thu phục.”
Văn Kiều không hiểu: “Ý chàng là muốn đợi tu vi cao một chút lại thu phục?”
“Ừm, cũng có thể nói như vậy.” Ninh Ngộ Châu nghiêng đầu cười với nàng.
Văn Kiều lập tức yên lòng, nghiêm túc nói: “Vậy chàng nhất định phải cẩn thận, không nên miễn cưỡng, cùng lắm sau này cần, chúng ta đi thuê phòng luyện đan.”
Từ khi Ninh Ngộ Châu có thể tu luyện, lúc hắn luyện đan phần lớn thời gian đều dùng hỏa phù, nhưng hiệu quả hỏa phù sao có thể so với những ngọn lửa được sinh ra giữa thiên địa?
Trước kia lúc luyện chế đan cấp hoàng cấp huyền còn đỡ, sự ỷ lại đối với lửa không lớn, hoàn toàn có thể dùng hỏa phù thay thế, đợi đến lúc hắn luyện chế đan cấp địa, Văn Kiều có thể cảm giác được tác dụng của hỏa phù đối với luyện đan không đủ, khiến tốc độ luyện đan của Ninh Ngộ Châu giảm bớt đáng kể, tỉ lệ thành đan mặc dù vẫn là mãn đan, nhưng so với luyện đan bình thường có phần tốn chút tinh thần.
Hắn có thể sử dụng hỏa phù luyện ra đan cấp địa cực phẩm, có thể nói là bản thân hắn thiên tư xuất chúng, cộng thêm kỹ xảo, mới có thể ra đan cấp địa cực phẩm, nếu là những luyện đan sư khác, căn bản không có cách dùng phù hỏa luyện thành đan cấp địa.
Tương lai chờ hắn trở thành đan sư cấp thiên, tác dụng của hỏa phù đã gần bằng không, chỉ có thể đi thuê những phòng luyện đan có địa hỏa kia.
Tương tự, trên con đường luyện khí cũng vậy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều luyện đan sư, luyện khí sư đều thích ở những thành tu luyện có xây phòng luyện đan, phòng luyện khí, muốn tự mình luyện đan luyện khí, trừ khi bản thân mình có dị hỏa, căn bản cũng không có khả năng.
Ninh Ngộ Châu lấy ra viên đá màu đỏ phong ấn Địa Tâm Xích Diễm hỏa kia.
Lúc viên đá kia xuất hiện, không khí xung quanh lập tức trở nên cực nóng, lá cây dây leo Thạch Kim Mãng tô điểm bên cửa sổ nhanh chóng khô héo biến vàng, có dấu hiệu khô héo. Văn Kiều vội vàng bày ra trận ngăn cách ở chung quanh, tốt xấu không có để nhiệt độ Địa Tâm Xích Diễm hỏa hong khô dây leo Thạch Kim Mãng.
Nhìn xem viên đá đỏ rực kia, Văn Kiều lại có mấy phần hiểu rõ uy lực của dị hỏa.
Bây giờ nó còn bị phong ấn ở trong viên đá, đã cực nóng như vậy, nếu phóng nó ra ngoài, vậy uy lực càng lớn.
Muốn thu phục nó, cũng không dễ dàng.
Trông thấy Ninh Ngộ Châu bắt đầu luyện hóa sợi Địa Tâm Xích Diễm hỏa này, Văn Kiều không có quấy rầy hắn, mang theo ba con yêu thú rời khỏi nhà mây.
Đứng dưới nhà mây, Văn Kiều nhìn toàn bộ không gian một chút, cảm nhận được linh khí trong không gian càng nồng nặc hơn trước đây, trong lòng biết đầu linh mạch lấy từ bí cảnh đã cùng không gian kết hợp với nhau.
Ngoài ra, bọn họ còn đào lượng lớn linh thạch chôn trong không gian, chỉ riêng những linh thạch này, đã có thể khiến linh lực trong không gian trở nên càng dày đặc.
Chẳng qua trong không gian cũng cần rất nhiều linh khí, không chỉ cần cho bọn họ lúc tu luyện, linh thảo sinh trưởng cũng cần, linh thạch mà linh điền tiêu hao mỗi ngày cũng nhiều, căn bản không đủ dùng.
Kế tiếp, Văn Kiều ngồi dưới dây leo Thạch Kim Mãng, lấy ra hạt giống Thiên Ti đằng Tần Hồng Đao đưa cho nàng.
Hạt giống Thiên Ti đằng kích cỡ tương đương ngón cái, bên trong màu đỏ lộ ra màu sắc kim loại băng lãnh, sinh mệnh lực bên trong cực kỳ sinh động, lúc Văn Kiều tiếp xúc với nó, có thể cảm giác được nó muốn tránh thoát trói buộc, mọc rễ nảy mầm.
Nàng nắm hạt giống ở trong tay, chậm rãi vận chuyển linh lực cho hạt giống.
Chỉ là trong nháy mắt, Thiên Ti đằng liền nhanh chóng sinh ra vô số sợi dây leo, sợi dây leo này cực nhỏ, giống như sợi tóc của con người, có màu đỏ, lúc nở rộ trong tay, giống như hoa cỏ nở rộ.
Văn Kiều lại vận chuyển cho nó một chút linh lực, Thiên Ti đằng sinh trưởng càng nhanh, màu đỏ trên dây leo càng đậm hơn, như là gai nhọn sắc bén, giương nanh múa vuốt với tới phía trước.
Ba con yêu thú ngồi xổm ở trước mặt Văn Kiều vây xem không ngoài suy đoán bị Thiên Ti đằng trói lại.
Ba con yêu thú: “...”
Bọn nó đã làm sai điều gì, vì sao muốn trói bọn nó?
Văn Kiều thấy có chút buồn cười, tranh thủ thời gian vận chuyển linh lực cho Thiên Ti đằng, để nó tiếp tục sinh trưởng.
Có linh lực, Thiên Ti đằng không còn trói ba con yêu thú kia, tiếp tục điên cuồng sinh trưởng.
Thẳng đến mấy canh giờ sau, sợi dây leo Thiên Ti đằng khô héo tróc ra, bên trong sợi dây leo tróc ra, lưu lại mấy hạt giống màu đỏ.
Văn Kiều nhặt mấy hạt giống kia lên, đặt trong tay quan sát, sau đó lại lấy một hạt giống Thiên Ti đằng, tiếp tục giục sinh.
Vừa rồi giục sinh chỉ là vì đạt được hạt giống của nó, lúc này giục sinh, Văn Kiều muốn tìm hiểu công dụng của Thiên Ti đằng, mặc dù Tần Hồng Đao nói nó là đồ tốt trói người, nhưng trói như thế nào, vận dụng như thế nào, còn cần học tập và quan sát thêm, bằng không thì mạo muội đối phó địch nhân, có thể sẽ đạt tới hiệu quả ngược lại.
Nhìn thấy trong tay Văn Kiều lại toát ra thiên ti vạn lũ dây leo, lúc này ba con yêu thú học thông minh, vội vàng chạy đi.
Chỉ là mặc dù bọn nó chạy kịp, nhưng vẫn bị Thiên Ti đằng trói lại.
Dây leo từ đỏ biến thành màu đen chia thành ba đường, trói ba con yêu thú lại, nhìn từ xa, phảng phất là sợi dây leo màu đỏ sinh trưởng từ trong lòng bàn tay Văn Kiều, đem ba con yêu thú trói lại.
“Tê tê!”
“Chít chít!”
“Ô ô!”
Ba con yêu thú không dám giãy dụa, chỉ có thể hướng về phía Văn Kiều kêu lên.
Văn Kiều nói: “Các ngươi đừng nóng vội, trước hết để cho ta thử một chút cường độ buộc chặt của nó, chờ ta thử xong, ta biến thành mầm non nhỏ cùng các ngươi đợi trong linh điền.”
Sức hấp dẫn của mầm non nhỏ quá lớn, ba con yêu thú chỉ có thể tiếp tục làm đối tượng bồi luyện, để Văn Kiều thí nghiệm phương thức sử dụng Thiên Ti đằng.