Hai lão phu thê trong chính viện chơi đùa không nhẹ, mệt mỏi ngủ say, tiền viện lại một đêm đèn đuốc sáng trưng, thao thức không ngủ.
Trong sương phòng, Liễu Nhứ hai mắt thâm thì tức giận ném vỡ bình hoa trên bàn, chờ cả một đêm thế tử cũng không về, quả nhiên bị Ngụy thị giữ lại.
Nàng đảo mắt, trang điểm sửa soạn đi đến tam phòng.
Vạn di nương còn buồn bực, làm sao biết Liễu di nương trong viện thế tử lại đến chỗ nàng, thấy Liễu Nhứ tác phong ái thiếp, sau đó đỏ mắt nhìn Lạc ca nhi bên cạnh nàng, Vạn di nương nháy mắt, bà tử bên cạnh dẫn Lạc ca nhi đi.
Liễu Nhứ nói vòng vo, cuối cùng là đến hỏi thăm nàng làm sao được Tam gia luôn vinh sủng không suy.
“Liễu di nương, chúng ta làm thiếp phải có bổn phận của thiếp, muội hỏi những cái đó làm ta thực sự khó xử, không thể đáp được.”
“Vạn tỷ tỷ không cần khiêm tốn, ai không biết tỷ là tâm can của Tam gia, ngay cả vị chính phòng cũng né tránh ba phần.”
Mặt Vạn di nương trầm xuống, “Ta không rõ lời này của Liễu muội muội, muội nói Tam gia chúng ta ái thiệp diệt thê ư, nếu truyền ra ngoài, Tam gia chúng ta phải đặt ở đâu?”
Tiếp đó thở dài đứng lên, “Liễu muội muội, họa là từ miệng mà ra, nhiều lời ắt mất, xin nói cẩn thận, hôm nay phòng ta có nhiều việc, không thể giữ muội lại.”
Trục khách à?
Liễu Nhứ thở hổn hển trở về tiền viện, vốn đang cho rằng Vạn di nương là người thông minh, ai ngờ nhát gan như thế.
Vạn di nương thấy nàng đi rồi, ánh mắt tối đi, với tính tình Liễu Nhứ, trước mắt được sủng ái, thế tử che chở, thế tử phu nhân tự nhiên không thể xử lý nàng ta, chờ Ngụy thị bắt được sơ hở, chỉ sợ kết cục nàng ta không tốt lắm.
Bà tử cẩn thận đi vào, trong tay cầm một bọc giấy lớn, tươi cười, “Đây là thịt khô phu nhân Nhị phòng đưa tới, nói là cho tứ công tử ăn vặt.”
“Mau mau mang lại đây,“ Vạn di nương vui vẻ, thấy thịt khô đỏ thẫm sáng bóng, cặn một miếng, mùi thơm quanh quẩn trong miệng, “Thay ta chuẩn bị quà cảm ơn, nhị phu nhân có lòng, chúng ta không thể thất lễ.”
“Dạ, di nương.”
Chờ bà tử đi xuống, sắc mặt nàng cũng tốt lên, may mắn lúc trước nàng giúp Đinh thị, truyền tin tức phu nhân thế tử muốn thay đổi người, nhị phu nhân đây là có qua có lại, qua lại với nàng.
Hiện giờ tam tiểu thư là Tam hoàng tử phi tương lai, tam tiểu thư hiền lành nhân hậu, về sau chắc chắn sẽ quan tâm Lạc ca nhi.
Đang nghĩ ngợi, Nam tam gia ôm Lạc ca nhi tiến vào, nàng dịu dàng mỉm cười, duỗi tay đón nhi tử.
Nam tam gia rất là vui vẻ, mặt mày tươi cười, “Một thời gian rồi không ôm, Lạc nhi hình như nặng hơn rồi.”
Vạn di nương còn chưa mở miệng, Lạc ca nhi cướp lời, “Gần đây nhi tử ăn nhiều, Lang đệ thường xuyên mang cho con đồ ăn ngon, chẳng mấy chốc con sẽ béo như tam tỷ tỷ.”
“Tứ công tử Nhị phòng thường đến tìm Lạc ca nhi chơi đùa, mỗi lần đều mang đồ ăn vặt ngon, hiện tại Lạc ca nhi có cái gì tốt cũng nghĩ giữ lại một phần cho tứ công tử, hai huynh đệ rất thân.”
Nam tam gia nghe lời giải thích của Vạn di nương, nhấc bổng Lạc ca nhi, “Giỏi lắm, như thế rất tốt.”
- ---
Nam San ngủ một giấc ngon lành, cảm thấy đầu óc tỉnh táo, nhưng nhìn đồ ăn trên bàn, vẫn là những món như trước khi tiến cung, sắc mặt rốt cuộc không tốt.
Ngày hôm qua mới vừa hồi phủ, nương nàng còn vui mừng hớn hở xuống bếp nấu cho nàng một bàn món ngon, nói là thương nàng gầy, muốn bồi bổ thân thể cho nàng, mới qua một đêm đã đổi quẻ.
Nàng nhớ tới cổ tham ăn trong miệng Khương Diệu Âm, có lẽ trong bụng cha và Lang Nhi cũng có, rốt cuộc là ai làm chứ?
Miệng cắn đũa, Thiên Hỉ bên cạnh thấy thế, cho rằng tiểu thư nhà mình bất mãn với món ăn, cẩn thận hỏi, “Tam tiểu thư, đồ ăn không hợp khẩu vị ạ.”
Nam San đực mặt nhìn nàng ấy, trên bàn có nửa bát cơm với một đĩa thức ăn chay, nàng nên vừa lòng ư?
Thiên Hỉ tự biết hỏi sai, lập tức ngậm miệng không nói lời nào, đứng bất động giả chết.
Vạn Phúc bên ngoài đi vào, đi theo còn có một lão ma ma nghiêm túc cùng với Ngụy thị.
Lão ma ma kia thấy Nam San, khom lưng hành lễ, “Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư.”
Nam San đang buồn bực, chợt nghe Ngụy thị bổ sung, “San tỷ nhi, vị này chính là Hồng ma ma Hoàng hậu phái tới, đặc biệt tới dạy dỗ ngươi cung quy lễ nghi, từ hôm nay trở đi, chính là ma ma dạy dỗ ngươi.”
Lúc này Nam San mới phản ứng lại, gả cho hoàng tử xác thật phải học quy củ.
Nàng gật đầu, “Chào Hồng ma ma.”
Hồng ma ma nâng nửa con mắt, xem như thấy rõ vẻ mặt nàng, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên thô tục như lời hoàng hậu, thân hình mập mạp, mặt mũi đầy đặn, có tướng ngốc nghếch.
Nếu Nam San biết suy nghĩ trong lòng ma ma này, sợ là sẽ nổi giận, hiện tại nàng đâu có mập, gầy đi nhiều lắm rồi, hơn nữa mặt nàng mũm mĩm là đáng yêu, đâu phải ngốc nghếch.
Hồng ma ma nhìn đồ ăn trên bàn, có chút vừa lòng, coi như tam tiểu thư này còn tự mình hiểu lấy, biết phải ăn uống điều độ giảm cân.
Thiên Hỉ đứng sau Nam San bị Hồng ma ma trừng mắt, nhích sang một bên núp sau lưng Nam San.
Nam San khách khí nói, “Hồng ma ma ăn chưa, không bằng mời đi xuống dùng cơm rồi nghỉ ngơi một lát.”
“Cảm ơn ý tốt của tam tiểu thư, nô tỳ đã ăn rồi.”
Nói xong lấy đũa bạc gắp thức ăn cho Nam San, tổng cộng cũng chỉ có một đĩa thức ăn chay, chỉ một lát sau trong bát đầy một màu xanh, người xem càng thêm không có hứng ăn.
Nam San đờ đẫn mà giơ đũa, chậm rãi ăn từng miếng, cố gắng làm mình trông thục nữ một chút.
“Khụ,“ Hồng ma ma vờ ho một tiếng, “Tam tiểu thư, một miếng ít đi một chút, nhai lâu hơn một chút, phải là trái ba phải ba tổng cộng sáu lần.”
Đũa dừng ở giữa không trung, Nam San vô cùng buồn bực, còn phải ăn ít đi, một đũa có mấy hạt cơm chứ, đừng nói là chỉ có ba hạt nha.
Cho tới nay, nàng quen nhai kĩ thức ăn, có lợi cho tiêu hóa, xuyên qua thành tiểu thư Hầu phủ, ăn cơm không phát ra tiếng động cũng có thể làm được.
Trong cung quả nhiên là nơi ăn thịt người, quy củ này thật sự khiến người ta không chịu nổi, ăn một bữa cơm không có mùi vị thì có ý nghĩa gì.
Thở dài trong lòng, gắp ba hạt cơm, nhai sáu lần nuốt xuống, mùi vị như nhai sáp nến.
Chờ ăn cơm xong, lập tức bắt đầu huấn luyện.
Nam San càng buồn bực, tình thần Hồng ma ma tốt thật, mới đến Hầu phủ cũng không cần nghỉ ngơi, lập tức bắt đầu huấn luyện nàng cách đi đứng.
May mắn hiện tại thời tiết chuyển lạnh, không khí thoải mái mát mẻ, không khắc nghiệt như mùa hè.
Nàng đội một bát nước đứng trong viện, dựa theo chỉ dạy của Hồng ma ma hóp bụng ưỡn ngực đứng thẳng tắp.
Nhưng chỉ một lát sau nàng không kiên trì nổi, hơi gập người, thả lỏng thắt lưng, thước trong tay Hồng ma ma vung tới, không chút khách khí đánh vào mông nàng.
Đinh thị rình coi đau lòng không thôi, làm hoàng tử phi phiền phức như vậy, chẳng muốn gả nữ nhi qua đó chút nào, nếu không phải nha đầu Lưu Hương bên cạnh giữ nàng, nàng đã tiến lên dẫn nữ nhi đi rồi.
Cây thước dài mảnh, Hồng ma ma dùng lực rất khéo, đánh vào người cực kì đau, Nam San đau đớn muốn chửi mẹ nó, Hồng ma ma này thế mà làm thật.
Như thế qua một ngày, nàng xem như thấy rõ, Hoàng hậu căn bản không có lòng tốt, phái Hồng ma ma này tới rõ ràng là mượn tiếng dạy bảo đến ra oai phủ đầu nàng mà.
Nàng không đúng một tý là cầm thước đánh, hết một ngày không biết bị đánh bao nhiêu cái, chỉ cảm thấy mông nóng rát, chắc chắn sưng đỏ lên rồi.
Buổi tối, Đinh thị đau lòng cởi quần nàng, nhìn cái mông trắng nõn, vẻ mặt mờ mịt, rõ ràng nhìn nữ nhi lúc ấy chau mày, hiện tại trên mặt cũng đau đến nhe răng trợn mắt, sao không nhìn ra chút dấu vết nào.
Nam San thấy nương giơ dầu thuốc đang ngẩn người, lập tức hiểu ra trên người mình có lẽ không có vết hồng tím nào, thầm nghĩ kĩ xảo tay của các ma ma trong cung thật sự nhuần nhuyễn.
Chờ Đinh thị đi rồi, nàng nghiêng người nằm trên giường, nghĩ đến người sắp sửa gả cho, lại nghĩ đến một khuôn mặt khác, không hiểu sao hai khuôn mặt hòa vào làm một.
Điên rồi!
Nàng kéo chăn trùm đầu, bị đánh nhiều quá, đầu óc hỏng rồi.
Rõ ràng là hai người tướng mạo khác nhau một trời một vực, sao có thể là cùng một người.
Mông đau không thể nằm cả người xuống được, nàng rất lâu không thể vào giấc, bỗng nhiên trở mình ngồi dậy, nàng là Tam hoàng tử phi tương lai mà, sao phải chịu tội như vậy.
Lại nói, nàng chịu tội như vậy, thân là vị hôn phu Tam hoàng tử biết không?
Tội này cũng không thể nhận không.
Hôm sau trời còn chưa sáng, rửa mặt chải đầu xong liền dẫn Thiên Hỉ Vạn Phúc xuất phủ, chủ tớ ba người đi thẳng đến phủ Tam hoàng tử ở ngoại thành phía nam.
Nam San ngồi trong xe ngựa, khí phách kêu Thiên Hỉ đi gọi cửa.
Thiên Hỉ ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo chạy tới cánh cửa hùng vĩ, kéo cái vòng trên đầu hổ gõ động trời, phát ra tiếng vang nặng nề giữa sớm tinh mơ.
Rất nhanh, một lão bộc ra mở cửa, híp mắt, thấy Thiên Hỉ, nhìn nàng không hiểu ra sao, “Có phải cô nương đi nhầm phủ rồi không, chỗ chúng ta là phủ Tam hoàng tử.”
“Không sai, chính là tìm phủ Tam hoàng tử, tiểu thư chúng ta là tam tiểu thư phủ Đức Dũng hầu, có việc tới tìm tam hoàng tử.”
Lão bộc vừa nghe, ánh mắt vừa rồi còn nhập nhèm lập tức sáng lên, không chớp mắt nhìn xe ngựa bên ngoài, tâm tư xoay mấy vòng.
Nếu thật là tam tiểu thư Nam phủ, vậy chính là Tam hoàng tử phi tương lai, từ lúc tứ hôn đến giờ chưa thấy chủ tử có hành động gì, sợ là ngầm thừa nhận hôn sự này.
Hắn vội vàng mời người vào, dẫn tới đường sảnh, một mặt phái người đi bẩm báo chủ tử.
Chủ tớ ba người ở trong sảnh chờ, Nam San bất động thanh sắc đánh giá bài trí trong phòng.
Đơn giản, đại khí lại cổ xưa, không hề có cảm giác xa hoa.
Đột nhiên có tiếng hồ gầm đinh tai nhức óc, Thiên Hỉ Vạn Phúc không đứng vững, bị dọa nhũn người.
Ngay sau đó thấy hoa mắt, hình như có cuồng phong cuốn vào, một con hổ lớn xông vào trong sảnh, hai người hét lên thất thanh.
Đại hổ khinh thường liếc các nàng một cái, lập tức cắn vạt váy Nam San, khẽ kéo kéo ra ngoài, ý bảo nàng đuổi kịp.
Nam San hiểu ra, vội vàng theo sau, một người một hổ chạy đi, nhanh chóng chạy về phía hậu viện.
Thiên Hỉ Vạn Phúc nửa ngày chưa bình tĩnh lại được, gan tiểu thư nhà mình lớn thật đấy, làm sao mà đi cùng đại hổ rồi.
Mãi đến khi lão bộc giải thích đại hổ là Tam hoàng tử nuôi, các nàng mới bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng, đồn đại quả nhiên không sai, Tam hoàng tử tính tình kì lạ, nào có ai lại nuôi hổ trong phủ.
Nam San đi theo đại hổ đi vào một viện âm u tĩnh lặng, nam tử thân dài thẳng như ngọc chắp tay cầm kiếm, trên tóc hình như có hơi nước, dưới tia nắng ban mai lấp lánh ánh vàng.
Thấy nàng, lạnh nhạt hỏi, “Chuyện gì?”
Một nam nhân tướng mạo lại như thế, có còn để người ta sống không.
Nàng hít sâu, trước mắt không phải thời điểm bị sắc đẹp mê hoặc, giải quyết chính sự quan trọng, “Xác thật là có việc muốn nhờ, xin hỏi Tam hoàng tử phải chăng không ý kiến gì với hôn sự này, như vậy ta làm Tam hoàng tử phi tương lai, có phải nên có một ít quyền lực hành sự?”
Lăng Trọng Hoa liếc nàng một cái, ý bảo nàng nói tiếp.
“Là như này, Hoàng hậu phái cho ta một ma ma dạy dỗ, nhưng tính cách ta không hợp với vị ma ma này, làm hoàng tử phi tương lai của ngài, liệu ta có thể tìm cho mình một ma ma hợp ý, có quyền yêu cầu đổi một ma ma khác không.”
Trên gương mặt mượt mà đầy vẻ đương nhiên, ngửa đầu nhìn hắn, vừa rồi chạy theo đại hổ nên khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt phượng rực rỡ lấp lánh, như có đốm lửa chớp động.
“Huynh xem, ma ma dạy dỗ nói dễ nghe là tới dạy dỗ ta cung quy, kỳ thật cũng là hạ nhân, hạ nhân phải dùng tiện tay mới thoái mái, yêu cầu của ta cũng không cao, đối phương ít nhất phải hợp tâm ý của ta, ta học mới có thể càng dụng tâm, làm ít công to, Tam hoàng tử, huynh nói có phải hay không?”
Lăng Trọng Hoa nửa ngày không nói, đại hổ ngồi bên cạnh gầm một tiếng, Nam San lập tức nói, “Nhìn đi, đại hổ cũng cảm thấy ta nói có lý, đúng không.”
Đại hổ lại gầm một tiếng, xem như đáp lại.
Nam San đắc ý, cho đại hổ một ánh mắt làm tốt lắm.
Trong mắt Lăng Trọng Hoa hiện ý cười nhạt, tính cách không hợp? Ngụy biện ở đâu vậy, nhưng dáng vẻ đúng lý hợp tình của nàng không hiểu sao làm người ta cảm thấy quen thuộc, dường như nói cái gì cũng là chuyện đương nhiên.
Ngón tay trong tay áo hơi run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, “Được, cô muốn đổi kiểu gì, nhìn trúng ai chưa?”
Sảng khoái như vậy?
Nam San có chút ngây người, nàng còn tưởng rằng phải tốn rất nhiều nước bọt, ngay cả lý do cũng nghĩ một đống rồi, còn chưa kịp nói đã đồng ý rồi.
Đổi ai giờ?
Trong đầu nàng chợt lóe, “Ta nhớ ngày tiến cung nghiệm thân có một vị Đỗ ma ma, trông có vẻ không tệ, không bằng để bà ấy đi.”
“Được.”
Hai mắt Lăng Trọng Hoa nhìn nàng như muốn xuyên thấu linh hồn của nàng, nàng không dám đón mắt, chỉ có thể nhìn chằm chằm y phục của hắn, không dám ngẩng đầu.
Trên vạt áo ngoài xanh nhạt vẫn thêu hoa lăng tiêu, quấn quanh hướng về phía trước, bông hoa nở ở đầu cành tựa muốn bay lên.
Lăng tiêu, lăng tiêu.
Nàng nhắm mắt lại, trong lòng thầm đọc hai chữ này, đầy nỗi chua xót.
Đã bao nhiêu năm, trong mơ không còn tin tức của người ấy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lập tức bừng tỉnh, giờ phút này đâu phải thời điểm để ngẩn người, mở mắt kinh ngạc giật mình.
Tam hoàng tử cách nàng rất gần, hắn hơi khom người, cúi nhìn nàng, gần đến nỗi nàng có thể đếm được số lông mi bên trên đôi mắt đen kia.
Có lẽ là ánh mắt nam tử quá sáng quắc, Nam San bị thiêu gương mặt sắp nổi lửa, nhận được lời chắc chắn rồi, cũng mặc kệ cái gì thất lễ không thất lễ, vội vã chạy ra khỏi phủ như chạy trốn, cả Thiên Hỉ và Vạn Phúc ở phía sau gọi cũng không nghe thấy.
Nam San choáng váng hồi phủ, Thiên Hỉ cùng Vạn Phúc theo sau cũng đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt sống sót sau tai nạn, nghĩ nếu tiểu thư gả cho Tam hoàng tử, các nàng về sau mỗi ngày đều phải đối mặt với đại hổ, bắp chân đều nhũn ra.
Ba người trở lại phủ thì thấy Hồng ma ma vẻ mặt bất mãn ngồi giữa viện, đứng bên cạnh là Đinh thị và Ngụy thị, Ngụy thị vừa thấy Nam San, lập tức quở trách, “San tỷ nhi, ngươi xuất phủ sao không chào hỏi người khác, làm Hồng ma ma phải khổ sở chờ đợi.”
Đinh thị lập tức mỉa mai, “San tỷ nhi chúng ta chỉ ra ngoài, khi nào còn phải thông báo với hạ nhân.”
Nô tài chờ chủ tử, từ trước đến nay không phải như thế sao?
Nam San kéo nương sang một bên, nhìn Ngụy thị nói, “Sao vậy? Lời của đại bá nương có ý là, Hồng ma ma không thể chờ ta, chỉ có thể là ta chờ Hồng ma ma, ta cũng không biết khi nào một nô tài cũng có thể có quyền lớn như vậy.”
Nghe được mỉa mai trong giọng nói của Nam San, sắc mặt Hồng ma ma càng thêm khó coi, “Tam tiểu thư ngang ngược như thế, thứ nô tỳ bất lực, chỉ có thể bẩm báo với hoàng hậu mời cao minh khác.”
“Được, ta cũng đang có ý này.”
Mặt Ngụy thị và Hồng ma ma đồng thời cứng đờ, không rõ ý trong lời nàng, chợt thấy hình như có một người từ đằng xa bay tới, đáp xuống viện.
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn người tới, Chung Khấu Châu và Nam Uyển trốn ở xa thăm dò như bị bỏ bùa, cố định thân thể.
Lăng Trọng Hoa một thân bạch y, dáng người cao thẳng lạnh lẽo như tuyết tùng, mặt đẹp môi đỏ, mắt đen như mực, ống tay áo rộng bay theo gió, phiêu dật xuất trần.
“Tam hoàng tử, sao huynh lại tới đây?”
Nam San vui vẻ tới đón, căn bản không ngờ hắn sẽ tự mình tới, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy.
Vị hôn phu tới chống lưng, thật có mặt mũi, chẳng qua phương thức lên sân khấu hơi khoa trương, không thấy tất cả mọi người bị sắc đẹp của hắn khuynh đảo sao.
Làm người ta có xúc động muốn giấu hắn đi.
Thầm nghĩ có phải vị hôn phu của mình quá mức thích gì làm nấy rồi không, nào có ai vào phủ không từ cửa chính, cũng không phái người thông báo, trực tiếp từ bên ngoài bay vào?
Nhưng mọi người trong viện dường như không ai chú ý tới cái này, trong tai mọi người chỉ nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Nam San.
Tam hoàng tử?
Không thể nào, đây là Tam hoàng tử tính tính bạo ngược, quái gở trong truyền thuyết đây ư, tướng mạo lại xuất trần tuyệt diễm, vì sao chưa từng có người nhắc qua?
Hồng ma ma phản ứng lại đầu tiên, quỳ lạy trên đất, tất cả hạ nhân đều quỳ xuống, các chủ tử nhún người hành lễ, Chung Khấu Châu và Nam Uyển vốn trốn chỗ tối cũng đứng ra, nhún người hành lễ.
Bên ngoài, Đỗ ma ma thở hồng hộc bị thị vệ dẫn theo, trong lòng lại vui mừng, Nam tam tiểu thư tự mình điểm danh kêu bà làm ma ma dạy dỗ, làm một đám tỷ muội hâm mộ chết.
Lăng Trọng Hoa lạnh lùng nhìn Hồng ma ma, Mạnh thị ngu ngốc phái người tới đơn giản là thấy Nam tam tiểu thư xuất thân thấp hèn, trước tiên áp thế hạ uy phong, về sau cúi đầu nghe lời bà ta, tương đương với tìm trợ giúp cho Tứ hoàng tử.
Hồng ma ma nhìn Đỗ ma ma bị thị vễ dẫn vào, đổ mồi hôi lạnh, thầm nghĩ không tốt, quả nhiên nghe tiếng Tam hoàng tử như hàn thạch vang lên, “Nếu ngươi không muốn dạy dỗ Nam tam tiểu thư, vậy đổi người khác.”
“Tam hoàng tử, lão nô là người Hoàng hậu nương nương tự mình phái tới...”
Ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân làm Hồng ma ma im miệng, tuy Tam hoàng tử ít khi lộ diện, nhưng lại vẫn có phân lượng trong lòng bệ hạ.
Bà ta cúi đầu, mình chỉ là nô tài, thôi, chờ hồi cung gặp Hoàng hậu rồi tính sau.
Lăng Trọng Hoa nhìn lướt mọi người, đặc biệt dừng lại trên người Ngụy thị một lát.
Thoáng nhìn ba huynh đệ Nam gia vội vàng đi tới, ba huynh đệ vội vàng hành lễ, Nam Hoành Đào mặt mày hớn hở, “Tam hoàng tử, sao ngài nghé phủ không thông báo trước cho thần, để thần mở cửa nghênh đón.”
Hắn giơ tay, “Không cần đa lễ, trước đó không chào hỏi đã không mời tự đến, lại nói, vẫn là bổn điện hạ không phải, chẳng qua Nam tam tiểu thư là thê tử chưa qua cửa của bản điện hạ, các ngươi không thể thất lễ với nàng, mấy người đã hiểu chưa?”
“Hiểu ạ, hiểu ạ.”
Nam thế tử cuống quít đáp, Tam hoàng tử nhìn trúng San tỷ nhi, đối với Hầu phủ mà nói là chuyện cực kì tốt, đối với tiệp dư nương nương trong cung mà nói cũng không thể nghi ngờ là chỗ dựa.
Hắn có lòng thầm nịnh bợ, vì thế hỏi dò, “Tam hoàng tử, trong phủ chuẩn bị sơ sài chén rượu lạt, không bằng cùng uống một chén.”
“Hôm nào đi.”
Nói xong, Lăng Trọng Hoa nhìn Nam San, nhìn nàng làm nội tâm run rẩy, chẳng biết tại sao lại chột dạ cúi đầu.
Lén ngước nhìn, người nọ nhẹ nhàng rời đi, để lại những người liên quan mở to mắt kinh ngạc bởi vẻ đẹp.
Nàng thở dài, thầm nói mình chột dạ cái quái gì, ánh mắt tam hoàng tử dường như có thể xuyên thấu, làm nàng muốn lảng tránh, đồng thời trái tim lại đập binh binh.
Đinh thị mặt mũi hồng hào nhìn nữ nhi, chẳng trách nữ nhi vừa lòng, nam tử như tiên nhân như thế, nếu đổi lại là nàng, mặc kệ tính tình kì lạ gì, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Nam San bị nương nhìn hơi ngượng ngùng, bất luận ở thời đại nào, gương mặt đẹp vẫn rất quang trọng, hôm qua nương nàng còn cực kì lo lắng, hiện tại chỉ kém không có hai mắt tỏa sáng, lập tức đóng gói nàng đưa đến phủ Tam hoàng tử.
Phu quân tương lai quá tuyệt sắc, liệu có phải chuyện tốt?
Lăng Trọng Hoa đi hơn nửa ngày, người trong viện mới hồi phục tinh thần, Ngụy thị thấy sắc mặt trượng phu, trong lòng tiến thoái lưỡng nan, ngọt ngào hôm qua còn đó, có ý muốn nũng nịu lại không bỏ được mặt mũi.
Đành phải đi theo sau trượng phu, không cam lòng trở về chính viện.
Mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy nam tử tuấn tú như thế, Chung Khấu Châu thất thần nhìn Nam San, đồn đại đều là gạt người, làm hại người khác vẫn luôn cho rằng Tam hoàng tử có tướng mạo xấu xí mới có thể xứng với tình tình tàn ngược.
Nhưng thấy người thật thì đâu có dáng vẻ bạo lực, rõ ràng là một nam tử tuyệt sắc không ai sánh bằng.
Thật lòng mừng thay cho Nam San, “Tam biểu muội, chúc mừng muội.”
“Cảm ơn biểu tỷ.”
Đây là lần đầu tiên Nam San gặp Chung Khấu Châu kể từ khi xuất cung, thấy nàng gầy đi không ít, dưới mắt có vết thâm, biết nhất định là cô mẫu bắt nàng thức đêm làm bài.
Nàng có lòng khuyên bảo, lại không biết khuyên từ đâu, chỉ có thể khoác tay lên vai nàng ấy, thị vệ đưa Đỗ ma ma tới thuận tiện dẫn Hồng ma ma đi.
Đỗ ma ma đi đến trước mặt Nam San hành lễ, “Nô tỳ gặp qua tam tiểu thư.”
“Đỗ ma ma xin đứng lên, thời gian trong cung ma ma cũng thường quan tâm đến ta, trong lòng ta cảm nhớ, muốn ở chung với ma ma, cho nên đề cập với Tam hoàng tử, mong ma ma chớ nên trách tội.”
“Tam tiểu thư nói quá, nô tỳ không dám nhận, có thể dạy dỗ tam tiểu thư là phúc kiếp trước của nô tỳ, người khác có mong cũng không được.”
Nam San cười, bất luận ở trong cung Đỗ ma ma quan tâm nàng vì lí do gì, nàng đều nhận tấm lòng này.
Vì thế giới thiệu Đỗ ma ma với mấy người Đinh thị, Đinh thị đã sớm nghe nữ nhi nói qua, ở trong cung có ma ma rất quan tâm nàng, có lẽ chính là vị Đỗ ma ma này, tự nhiên đối xử thân thiết.
Nam nhân Nam gia thấy Tam hoàng tử rời đi, cũng không tiện ở lại chỗ nữ quyến, lần lượt cáo từ.
Nam Uyển không nói lời nào nhìn chằm chằm Nam San, sau đó không nói một câu đã rời đi, Chung Khấu Châu bĩu môi, “Tam biểu muội, tứ biểu muội vì chuyện không được tuyển nên gần đây tính tình không tốt, muội đừng chấp nhặt muội ấy.”
“Đều là tỷ muội nhà mình, muội tất nhiên là sẽ không.”
Nam San không thèm để ý thái độ Nam Uyển, nàng ta luôn đi theo Nam Cẩn, trước nay đều khinh thường người khác, vô lễ như vậy không phải lần đầu tiên.
Hiển nhiên, chuyện Tam hoàng tử giá lâm Hầu phủ đã truyền khắp, chờ Nam Uyển trở lại Tam phòng, Phù thị đang đầy ghen ghét càu nhàu với bà tử bên cạnh.
“Con ngốc Nhị phòng kia cũng không biết vớ được vận cứt chó gì, Tam hoàng tử cũng tự mình đến nhà chống lưng cho nó.”
Thoáng nhìn nữ nhi đang ngây người, không khỏi sợ hãi, “Uyển tỷ nhi, làm sao vậy?”
“Nương,“ Trong mắt Nam Uyển lóe ánh sáng điên cuồng, “Bất luận như thế nào cũng phải lui được hôn sự Tưởng gia, nữ nhi tuyệt đối sẽ không gả qua đó đâu.”
Phù thị thở phào nhẹ nhõm, thì ra là việc này, Uyển tỷ nhi không nói, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, đã nói rõ với đại tẩu, dù sao cũng nên cho nàng ta chút thời gian xử lý.
“Con yên tâm, nương cũng sẽ không đồng ý, dựa vào cái gì mấy tỷ muội đều vào cửa hoàng gia, con lại phải gả cho một người sa cơ thất thế, nói một ngàn nói một vạn, ta đều sẽ không để con gả qua.”
Nam Uyển gật đầu, trở lại phòng mình ngồi trước bàn đọc sách, rút một tờ trong tập thơ.
Yêu yêu đào lý hoa, chước chước hữu huy quang.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Nàng nhẹ đọc, đôi môi mấp máy, mắt đầy si mê.
Nam tử như vậy, thế gian hiếm thấy, diện mạo phong tư không ai có thể địch, nếu có thể cùng chàng ngắm hoa dưới ánh trăng, ngâm thơ đối chữ, hạnh phúc cỡ nào.
Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử gì đó so sánh với chàng, như mây với bùn, khác biệt như trời với đất.
Nàng vỗ vỗ hai má nóng hổi, không biết nghĩ cái gì, đỏ bừng mặt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, uống hai hớp trà lạnh đè lại lửa nóng.
Lại căm giận nghĩ đến, nam tử xuất trần tuyệt diễm như thế, trời cao thật bất công với hắn, không chỉ có những lời đồn ác ý hãm hại, lại còn chỉ hôn một nữ tử béo mập.
Nếu nàng có thể bầu bạn, tất nhiên đối xử hết sức dịu dàng, hai người cầm sắt hòa minh, lấy thân phận đích nữ của nàng, làm trắc phi cũng đủ, lại thêm tài hoa của nàng, Nam San há có thể so sánh.
Thôi để cho kẻ ngốc kia chiếm vị trí chính phi, nhìn mình và tam hoàng tử làm một đôi giai ngẫu trai tài gái sắc.
Làm người đời đều dùng ánh mắt ao ước dõi theo nàng.
- ---
Tam hoàng tử xuất hiện ở phủ Đức Dũng hầu không chỉ nhấc lên gợn sóng trong Hầu phủ, ở đế kinh vốn chẳng yên tĩnh lại càng như tảng đá lớn rơi xuống, chấn động ba tầng sóng.
Ai không biết vị Tam hoàng tử này tính tính quái gở, độc lai độc vãng, xuất quỷ nhập thần, chưa bao giờ xuất hiện ở kinh thành, đến người trong cũng cũng không có mấy ai gặp qua.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn không chỉ không phản đối hôn sự bệ hạ ban cho, còn tới nhà chống lưng cho Nam tam tiểu thư, làm cho người ta không hiểu.
Lần này hắn lộ diện làm đế kinh nghị luận lên nghị luận xuống, rất nhanh mọi người đều biết, tam hoàng tử diện mạo như tiên nhân, bề ngoài xuất chúng.
Nhóm quý nữ trong kinh âm thầm vò nát khăn tay, ai có thể ngờ Tam hoàng tử bị đồn vô cùng bạo ngược vậy mà thanh cao phong nhã như tiên nhân trên trời.
Nếu sớm biết, trong đại điện cố ổn định thân thể để đại hổ lựa chọn, đáng giận chính là, nam tử tốt đẹp như thế, không duyên cớ lại để nữ nhi của thứ tử vô dụng Nhị phòng phủ Đức Dũng hầu dành được.
Thật không cam lòng.
Các nàng đều đã quên, lúc ấy ở trong điện thất thố như thế nào, hoảng sợ suýt tè ra quần, thêm một lần nữa vẫn làm các nàng hoa dung thất sắc, kêu cha gọi nương.
Tiếp theo tức chết chính là Mạnh hoàng hậu, các cung nữ liều mạng xoa ngực cho nàng, nghiệt tử kia năm lần bảy lượt làm nàng mất mặt, nhưng hoàng đế lại mặc hắn.
Hồng ma ma là người nàng phái tới, bệ hạ không nói nửa chữ mà để đổi người, quả thực là đánh vào mặt nàng, bảo hoàng hậu như nàng đặt ở đâu.
Sau đó nàng nằm giường cáo ốm, trong cung đồn đại nổi lên bốn phía, Tam hoàng tử bất hiếu làm Hoàng hậu tức giận ngã bệnh.
Nhoáng cái nửa tháng, bệ hạ không chỉ không tới thăm, ngược lại trong cung thêm một vị Cẩn phi, Mạnh Hoàng hậu tức giận đau tim ngã bệnh thật.
Nàng nửa nằm trên giường, nhìn chằm chằm nữ tử cung kính đứng ở dưới, càng thêm tức giận, ngực nghẹn muốn chết.
Cả nhà hạ lưu quyến rũ người khác.
Kẻ xấu xí thì mê hoặc lòng người, khiến cho nghiệt tử bảo vệ, người được xưng đệ nhất tài nữ này bên trong thực chất cũng phóng đãng.
Nam Cẩn mặc cung trang, thắt lưng thẳng tắp, cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, eo nhỏ thon gọn, cung kính đứng đấy.
Cung phi màu tím càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng.
Mạnh Hoàng hậu nhìn mà tức giận trong lòng, dáng người đẹp như vậy, eo thon mặt xinh, chẳng trách bệ hạ mê đắm, không màng long thể, quấn quýt say mê nàng ta.
Cẩn phi mới phong này vừa tiến cung liền cáo bệnh, không quá hai ngày bắt đầu tung tăng nhảy nhót, tiếp đó đêm khuya đánh đàn ngâm thơ trong Ngự hoa viên, dụ bệ hạ qua đó, bệ hạ thấy người thì kinh ngạc, tự mình ôm người lên long tháp, nghe nói màn đêm buông xuống gọi nước ba lần.
Thật không biết xấu hổ, còn là tài nữ thanh cao, có khác gì nữ tử phong trần.
Cũng không biết bệ hạ lấy tinh lực ở đâu, trước đây trong một tháng nghỉ trong cung nàng hai lần, nỗ lực mãi mới được một lần như vậy, có khi thậm chí chỉ đắp chăn đi ngủ.
Mới có được mỹ nhân thì một đên ba lần, nàng nghe mà nóng lòng.
Kế tiếp hơn mười ngày, bệ hạ đều ở trong Thúy Hoa cung, độc sủng một mình Cẩn phi, hàng đêm kêu nước.
Các phi tử hậu cung sắp giẫm nát gạch xanh cửa cung của mình, đêm dài đằng đẵng, người khác yêu kiều rên rỉ hầu hạ, các nàng giường đơn gối chiếc ngủ một mình.
Nghĩ vậy, ánh mắt Hoàng hậu như tẩm độc bắn về phía Nam Cẩn, Nam Cẩn cúi đầu đứng nghiêm.
Đột nhiên thấy có đôi giày đen viền vàng của nam tử bước vào trong điện, nhận ra người tới, nửa nâng mắt, một giọt nước mắt đọng trên lông mi hơi rung động như rơi mà không rơi.
Tim Tứ hoàng tử như bị đâm một nhát, nghĩ đến gần đây nghe nói phụ hoàng sủng hạnh nàng, nghe nói lần sủng hạnh đầu tiên còn kêu nước ba lần, hắn suýt thì nôn ra máu, đây là nữ tử hắn thương yêu lại hầu hạ phụ hoàng trên long tháp.
Người khác nói Cẩn phi mới phong thật thủ đoạn, đánh đàn làm thơ dẫn dụ phụ hoàng, nhưng hắn biết, nàng luôn thanh cao, sợ là tâm trạng buồn khổ đánh đàn giải sầu, bị phụ hoàng nhìn thấy, chiếm đi.
Mạnh Hoàng hậu thấy thương tiếc trong mắt nhi tử, chỉ cảm thấy ngực càng đau, lạnh lùng nói, “Cẩn phi phụng dưỡng bệ hạ có công, nhớ làm tốt bổn phận của mình, hầu hạ thật tốt, bản cung tự nhiên có thưởng, lui ra đi.”
Nam Cẩn khom lưng lui ra, Mạnh Hoàng hậu vẫy tay kêu mọi người lui, xoay người tát Tứ hoàng tử một cái, “Con không muốn sống nữa sao, ngay trước mặt ta cũng dám mắt đi mày lại với ả hồ li tinh kia, nếu để phụ hoàng con thấy, hoàng vị liệu có còn của con không?”
Tứ hoàng tử căm giận trong lòng, nắm chặt nắm đấm, phụ hoàng cùng hắn có mối thù đoạt thê, nhưng lại chẳng làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mình âu yếm miễn cưỡng cười vui hầu hạ bên cạnh phụ hoàng.
Huyệt thái dương của hắn nổi gân xanh, hai mắt như lửa, cuối cùng không nói câu chào hỏi, phất tay áo bỏ đi, Mạnh Hoàng hậu tức giận suýt hôn mê.
Nam Cẩn được sủng ái, tức giận không chỉ một mình Mạnh hoàng hậu, nữ nhân khác trong cung đều đang nhìn.
Tuổi lớn như Hiền phi ngược lại không ghen tuông, nhi tử nàng trưởng thành, bản thân già đi xuống sắc, tình yêu nam nữ đã là râu ria.
Nhưng Loan Quý phi sinh được nhi tử nhỏ nhất cho hoàng đế nào chịu theo, nhi tử của nàng vừa lúc tám tháng, từ lúc vào cung tới nay độc sủng hậu cung.
Ai ngờ nửa đường nhảy ra Nam Cẩn, cướp đi chút sủng ái này, nhìn Lục hoàng tử trong tã lót, nội tâm không cam lòng.
Người già thường nói, con trai út cháu trai cả là mệnh căn tử của nam nhân, ngày xưa bệ hạ không nói một ngày chạy ba lần, hơn nữa mỗi ngày tới đùa với tiểu hoàng tử.
Nàng lại ôn nhu cẩn thận kề bên, tám phần cũng ở Cảnh Diệp cung, nhưng khi kết thúc tuyển tú, có thêm ba mỹ nhân thì bắt đầu thay đổi.
Mới đầu vẫn tốt, bệ hạ theo lệ sủng hạnh hai vị mỹ nhân khác, hai mỹ nhân kia đều là thứ nữ thế gia, ngược lại cũng không có gì quan trọng.
Cách một ngày vẫn tới cung nàng thăm tiểu hoàng tử, thuận tiện ngủ lại.
Nhưng từ khi Nam tiệp dư kia được lâm hạnh liền phong phi, chừng hơn nửa tháng, bệ hạ đều không đặt chân một bước tới Cảnh Diệp cung..
Nàng nghĩ ngợi, hạ quyết tâm, ôm tiểu hoàng tử đi ra cửa.
Bên kia Vĩnh Thái đế ngồi trên long ỷ, nhìn gương mặt đứa con trai thứ ba càng ngày càng giống Vũ Tâm, xuất thần.
Thấy nhi tử nhíu mày, không được tự nhiên lên tiếng, “Hoa Nhi, con coi trọng Nam tam cô nương kia như thế, nhưng xuất thân nàng quả thực hơi thấp, có cần phụ hoàng phong cho nàng làm quận chúa không?”
Nói xong sống lưng phát lạnh, không biết có phải ảo giác của mình hay không, khi nhắc đến hai chữ phụ hoàng, trong mắt Hoa Nhi đen như mực, dường như cực kì không tán đồng.
Vĩnh Thái đế thầm thở dài, bắt đầu từ năm tuổi, hắn không còn gọi mình là phụ hoàng, sợ là còn trách ông năm đó không bảo vệ tốt Vũ Tầm, cho đến ngày nay, xem ra còn chưa quên được cái chết của mẫu thân.
“Không cần.”
Lăng Trọng Hoa nhả ra hai chữ, đứng dậy cáo lui, đôi mắt dưới hàng mi dài đầy lạnh lẽo, người của hắn, tất cả vinh quang hắn sẽ tự tay dâng lên, không cần mượn tay người khác.
Đi ra đại điện thì chạm mặt Đại hoàng tử đi tới, Đại hoàng tử căng da đầu, không nhìn mặt hắn, cười nói, “Tam hoàng đệ, về sau ta và đệ cũng xem như anh em cột chèo, ngày khác cùng uống một chén được không?”
“Chính phi của ta và thiếp thất của ngươi nào có thể đánh đồng, đâu tính anh em cột chèo.”
Đại hoàng tử nghẹn họng, mặt tối đi, Lăng Trọng Hoa dường như không hề phát hiện, đi lướt qua hắn.
Tình cảnh này vừa vặn bị Tứ hoàng tư thấy, từ sau tuyển tú, hắn cùng Đại hoàng tử tranh đấu chuyển từ chỗ tối tới chỗ sáng, thấy đối phương bị vô tình vả mặt, cực giác sung sướng.
Đại hoàng tử muốn tranh với hắn, mơ tưởng, ngôi vị hoàng đế chỉ có thể là của hắn, chờ trở thành này người đứng đầu thiên hạ này, nhất định phải đoạt lại nữ nhân yêu mến.
Nhìn thấy Loan Quý phi ôm một bọc tã lót ở xa xa, sắc mặt của hắn khó coi hẳn, đứa trẻ trong tã lót đỏ thắm là hoàng đệ của hắn.
Nhưng với hắn mà nói, huynh đệ chỉ là người tranh quyền với hắn, may mắn người này còn nhỏ, bằng không...
Loan Quý Phi cũng thấy Tứ hoàng tử, hai người hành lễ đơn giản, nàng liền nghiêng người đi qua.
Đối với mấy vị hoàng tử trưởng thành, nàng vẫn có chút e ngại, bởi vì không biết hoàng quyền cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, dù sao nhi tử nhà nàng cũng không có đất diễn.
Tứ hoàng tử không thể nghi ngờ là người có khả năng nhất.
Vĩnh Thái đế đang cầm một cuộn tranh rơi vào suy nghĩ sâu xa, nữ tử tuyệt sắc trên giấy có tám phân tương tự với Lăng Trọng hoa, đúng là mẹ đẻ của hắn Vũ Tầm.
Bỗng nhiên nghe thấy thái giám bên ngoài kêu lên, “Loan Quý phi cầu kiến.”
Hắn sầm mặt, cất kĩ cuộn tranh, đang định dạy dỗ thì thấy tiểu hoàng tử trong tay Loan Quý Phi, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ái phi không ở yên trong cung, chạy đến tiền điện làm cái gì, còn mang Hiển Nhi đến, lỡ may trúng gió thì làm sao?”
Loan Quý phi cười duyên nói, “Bệ hạ, không phải thần thiếp muốn đến, mà là Hiển Nhi, ở trong cung a a ô ô không ngừng, nhiều ngày không gặp phụ hoàng nên nó nhớ quá, thần thiếp không có cách nào đành ôm nó tới.”
Nói rồi đi lên trước, oán trách nhìn tiểu hoàng tử tỉnh lại, “Nói đến cũng lạ, thần thiếp vừa nói dẫn nó đi gặp phụ hoàng, nó lập tức ngoan ngoãn, có thể thấy trong lòng trong mắt nó đều là phụ hoàng.”
Vĩnh Thái bị nàng nói như vậy, chút tức giận cũng biến mất, duỗi tay đón tiểu nhi tử, nhìn thằng bé trong tã lót mở to đôi mắt to tròn, trêu đùa.
Có lẽ lúc nhỏ thiếu tình thân, con người Vĩnh Thái đế rất trọng tình, cũng dễ mềm lòng.
Loan Quý Phi ôm tiểu hoàng tử ra trận, tự nhiên dẫn được bệ hạ đến Cảnh Diệp cung.
Nam Cẩn nghe được hôm nay không cần thị tẩm, lại thờ dài một hơi, xoa bóp toàn thân đau nhức, hôm qua sức lực nam nhân trung niên có thể gọi là phụ thân kia lớn đến dọa người, hành hạ nàng không nhẹ.
Ban ngày lại đứng ở chỗ Hoàng hậu nửa ngày, bắp chân đều nhũn ra, từ lúc xuyên qua tới nay, cẩm y ngọc thực, đi nơi nào cũng có người khác tán dương, chưa từng chịu ấm ức như vậy.
Lại nghĩ Vĩnh Thái đế ban đêm cởi y phục ra dáng người như gà luộc, bụng lớn như bà bầu bốn năm tháng, chợt buồn nôn.
Nàng muốn chính là mỹ nam nhẹ nhàng, tuy Vĩnh Thái đế không xấu, tướng mạo Tứ hoàng tử giống hắn, có lẽ lúc còn trẻ cũng rất tuấn tú, nhưng dù sao cũng đã trung niên, dáng người hơi tròn trịa, bụng lại lớn, bảo người ta làm sao mà thích.
Đều do Đại hoàng tử, nếu không phải hắn chen một chân, mình sẽ gả cho Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử còn trẻ, tuấn lãng cao quý, bệ hạ đến tuổi trung niên há có thế so.
Tuy rằng bệ hạ vui vẻ tấn phi vị, nhưng nói khó nghe chỉ là thiếp thất, chờ bệ hạ quy thiên, nhiều nhất là thái phi ở nơi vắng vẻ, đây căn bản không phải cuộc sống mà nàng tưởng tượng.
Nàng muốn chính là rực rỡ lóa mắt, vạn người kính ngưỡng.
Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng tối đi, thầm hạ quyết tâm, không thể cứ khuất phục vận mệnh như vậy.
Mình là nữ tử trời cao chiếu cố, xuyên qua dị thế, chẳng lẽ còn không so được với cổ nhân, sách sử không phải có ghi, Võ Tắc Thiên năm đó cũng là phi tử của phụ hoàng Lý Trị, sau đó còn không phải trở thành hoàng hậu, thậm chí nữ hoàng sao.
Nghĩ như thế, ý chí chiến đấu lại dấy lên, đoạt lại trái tim Tứ hoàng tử mới là lẽ phải.
Chờ cách hai ngày Vĩnh Thái Đế lại nghỉ ở Thúy Hoa cung, nàng hầu hạ xong, khẽ thở gấp, “Bệ hạ, thần thiếp từ lúc vào cung tới nay, thường thường nhớ đến trong nhà, không biết có thể gặp mẫu thân và tỷ muội không.”
Vĩnh Thái đế ôm thân thể mềm mại của nàng, vẻ mặt thỏa mãn, “Ái phi có thể triệu các nàng vào cung nói chuyện.”
Nam Cẩn ra vẻ vui đến phát khóc, không màng thân không mảnh vải quỳ trên giường tạ long ân, thân thể mảnh mai nhìn không sót gì, chọc Vĩnh Thái đế lại xoay người một cái, đè nàng dưới thân.