Khuôn mặt đứa trẻ tinh xảo, môi hồng mắt đen, giống hệt người trong giấc mơ.
Đây là?
Cục cưng của nàng.
Chuyện cũ như dòng chảy xuất hiện trước mặt nàng, thời thiếu nữ ôm bí mật mừng thầm, sau khi thành niên là tình yêu cuồng nhiệt trong mơ, sau đó bi thương đau khổ, thác loạn giãy giụa đều nháy mắt đi xa, phiêu tán theo năm tháng, chỉ có đứa bé trước mắt, khuôn mặt nó càng ngày càng rõ ràng, đôi mắt nàng mơ hồ.
Lăng Trọng Hoa thả Tiểu Trịnh Lăng xuống, cởi áo choàng, Tiểu Trịnh Lăng nhào về phía trước, Nam San không dám tin tưởng dang tay ôm lấy nó, nó hôn nàng "chụt" một tiếng thật to, đầu dựa vào lòng nàng, tiếng trẻ con mềm mại vang lên: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."
Nước mắt của nàng chảy dọc theo khuôn mặt, rơi trên đầu nó rồi ẩn vào trong tóc nó, cơ thế nó vùi trong ngực nàng, cơ thể gầy gò làm người ta đau lòng: "Mẹ cũng rất nhớ con, cục cưng của mẹ."
Rất nhớ con, nhớ sắp chết rồi.
Làn da nó trắng nõn, mặt mày tinh xảo, nàng cẩn thận nhìn, không dám bỏ qua một chút nào, đứa nhỏ này là cục cưng của nàng, là trân bảo bị mất của nàng.
Vốn tưởng rằng không có duyên gặp mặt, ông trời lại chiếu cố để mẹ con bọn họ còn có thể gặp lại, lần này, bất luận xảy ra chuyện gì, cho dù trời chuyển trăng dời, hồn phi phách tán, nàng cũng không sẽ rời con của mình.
Bàn tay nam tử lau nước mắt của nàng, nàng khóc dữ dội: "Phu quân, chàng thấy nó ở đâu vậy, sao nó lại ở đây?"
Trịnh Lăng ở trong lòng nàng ngẩng đầu, dùng bàn tay non nớt lau nước mắt cho nàng: "Mẹ, con là Hổ Nhi, con vẫn luôn ở đây."
Cái gì?
Nam San kinh ngạc trợn to mắt, cục cưng là Hổ Nhi, nó vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ?
Chẳng trách, nàng thường xuyên nhìn Hổ Nhi muốn rơi lệ, thì ra là con của mình.
Nhưng nàng lại không nhận ra cục cưng của mình, nước mắt của nàng lại trào ra, nhỏ trên vạt áo, ôm nhi tử khóc mất cả tiếng, không ngừng hôn tóc của nó, nhìn nó, nói năng lộn xộn: "Là mẹ không tốt, mẹ không nhận ra con, sao con biết mẹ là mẹ con?"
Trịnh Lăng quay đầu cha mình: "Là cha nói, cha nói mẹ là mẹ, mẹ con tên Trịnh Nam Nam."
"Cục cưng thông minh quá, mẹ là mẹ đây, trước kia mẹ tên Trịnh Nam Nam, vậy sao con biết trước kia mẹ là mẹ con."
Nó nhỏ giọng nói: "Con biết mà, con nghe thấy người khác nói."
Nam San rốt cuộc không nhịn được, con trai của nàng, một đứa trẻ nhỏ như vậy biết mẹ mình là người điên, chắc chắn không ít lần nghe thấy những người khác nhạo báng, nó mang tâm trạng như thế nào đi nhìn lén nàng?
Bóng dáng nho nhỏ của nó lảng vảng trước cửa nhà nàng, nhân cơ hội nhòm qua khe cửa nhìn nàng, giờ nghĩ đến thân hình non nớt chợt loé qua làm tim nàng đau như cắt.
Hối hận đan xen không đủ để hình dung tâm trạng của nàng, nàng tự trách hận không thể đánh mình hai cái.
Nàng ôm chặt nhi tử, nhi tử nhẹ hơn tưởng tượng lại khiến nàng đau lòng hơn: "Là mẹ không tốt, cục cưng có đói bụng không, buồn ngủ không?"
Lăng Trọng Hoa nhìn bọn họ đầy cưng chiều: "Đừng nóng vội, từ từ sắp xếp, Lăng Nhi có mệt không?"
Trịnh Lăng lớn tiếng trả lời: "Cha, con không mệt."
Nam San kích động vuốt đầu nó, người nó, tay nó rồi đến chân nó, một lần lại một lần, thật sự cảm thấy đứa trẻ trở về thật rồi trái tim mới xem như kiên định.
Nàng ôm nó không nỡ buông tay, Trịnh Lăng mặc nàng ôm, Lăng Trọng Hoa bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Nàng chần chờ hỏi: "Lăng Nhi, bà ngoại... Có khỏe không?"
"Không tốt lắm ạ, bà ngoại già lắm rồi, bà nói một vài lời, Lăng Nhi không hiểu lắm, hình như là trách lầm mẹ, bà còn nói với Lăng Nhi, cha tên Lăng Tiêu."
Nam San ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống, nàng không phải một đứa con gái tốt, cũng không phải một người mẹ tốt.
Cậu bé ôm chặt cổ nàng: "Mẹ, sao mẹ lại khóc?"
Nàng gác đầu lên đầu nó, tay không ngừng vuốt tóc ngắn của nó, mềm mại lại hơi châm chích: "Cục cưng, mẹ nhìn thấy con nên vui quá, vui nên khóc thôi."
Vui còn khóc, cậu bé không rõ, nhưng nó cảm thấy nhìn thấy cha mẹ rất vui vẻ, vui vẻ chưa từng có, nó ôm nàng, hai mẹ con ôm nhau không xa rời.
Chỉ chốc lát sau, Ngự Thiện phòng đưa cơm nước tới, bụng Trịnh Lăng kêu mấy tiếng, Nam San vội vàng lau nước mắt, ôm nó đến trước bàn, đau lòng bảo nó nồi xuống, bày đồ ăn đến trước mặt nó.
Hiển nhiên Trịnh Lăng đã đói lả, mấy ngày cuối cùng làm đại hổ nó không ăn được cái gì, sau đó không hiểu sao lại về nhà, một hồi là hổ một hồi là người, nó kinh ngạc không quan tâm đói hay không, giờ bụng kêu vang ùng ục, tay cầm đồ ăn ăn từng miếng, nàng ngồi bên cạnh nhìn nó, vẻ mặt thỏa mãn, đứa bé phồng quai hàm, dùng sức nhai thịt, đôi mắt hơi híp lại, vẻ mặt giống hệt lúc còn là lão hổ, nàng cảm thấy nhìn như thế nào cũng không đủ, thấy thế nào cũng vui mừng.
Nam tử đứng phía sau đặt hai tay lên vai nàng, nàng quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong mắt hai người đều là vui sướng và yêu thương.
Rất mau, Trịnh Lăng ăn no rồi, Nam San dùng khăn lau hắn dầu mỡ trên miệng nó rồi ôm nó ngồi dựa trên giường, cậu bé há miệng ngáp một cái, nàng nhẹ giọng hỏi: "Có phải cục cưng mệt không, vậy mẹ ôm con ngủ nhé."
"Dạ," Trịnh Lăng gật đầu: "Con muốn ngủ với mẹ."
"Được, ngủ với mẹ, về sau mỗi ngày đều ngủ với mẹ."
Nam San bế nó dậy, cởi áo ngoài của nó, đặt nó nằm trên giường rồi nằm xuống bên cạnh nó, hai mắt không chớp nhìn nó, tay vuốt đầu nó, cẩn thận nhìn mặt nó, gương mặt này rất giống cha nó.
Có lẽ nhóc con mệt lắm, vừa nhắm mắt là ngủ say.
Nàng cứ nhìn mãi, không nỡ nhắm mắt, Lăng Trọng Hoa yên lặng đi tới sau bình phong thay y phục rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, hai phu thê ôm nhau, nhìn nhóc con trên giường, khuôn mặt nhỏ ngủ ngon lành, còn có tiếng ngáy nho nhỏ, nó nằm trên giường, tay chân mở rộng ra.
Tư thế này giống hệt đại hổ.
Giờ Tý đã qua, nàng còn si ngốc nhìn, đôi mắt không chớp một cái, còn nhẹ nhàng xoa đầu, chân đứa trẻ, yêu thích không buông tay, hắn không nhịn được lên tiếng: "Ngủ đi, khuya lắm rồi."
Nàng ngẩng đầu: "Không, ta không dám ngủ, ta sợ..."
Sợ tỉnh ngủ sẽ phát hiện chỉ là một giấc mơ, sợ nhi tử sẽ đột nhiên biến mất, sợ nàng không thể nhìn thấy nhi tử nữa, nàng không dám, không dám ngủ, chỉ muốn nhìn nó như vậy mãi mãi.
"Không phải sợ, nó sẽ không đi nữa." Hắn vòng qua vai ôm lấy nàng, cằm đặt trên đầu nàng: "Xin lỗi, để hai người chịu khổ rồi."
Nàng dựa vào lòng hắn: "Chàng biết hết rồi hả, con nói cho chàng đúng không? Làm khó nó còn nhỏ còn nhớ những chuyện đó."
Nhi tử của bọn họ tự nhiên thông mình hơn người, đừng nhìn còn nhỏ, lúc là lão hổ, lúc là người mà không thấy sợ hãi.
Nhìn nhi tử ngủ say, thâm tình ẩn giấu trong đôi mắt đen như mực của hắn không hề kém thê tử.
"Nhi tử nói hai người không ở cùng nhau, người khác nói nàng là... Người điên," Hắn nói hai chữ "người điên" rất gian nan, trong mắt còn ẩn sát khí rồi lại thu hồi, ôm chặt lấy nàng.
Nước mắt của nàng thấm đẫm vạt áo trước của hắn, nức nở giống như con thú nhỏ, tay nắm chặt y phục của hắn, nghẹn ngào nói: "Là ta không tốt, ta không hoàn thành trách nhiệm của một mẫu thân, để Lăng Nhi chịu quá nhiều khổ."
Hắn ấn nàng vào lòng: "Nàng không sai, đừng tự trách, nếu nói có lỗi, ta nên đứng mũi chịu sào."
Nàng ngẩng đầu, lắc đầu: "Không phải, không thể trách chàng, chàng không tìm thấy chúng ta, là ta đần độn nhiều năm, đều là lỗi của ta."
"Đừng tự trách, trước mắt con trở về rồi, nàng cũng không thể khóc mãi được." Ánh mắt hắn hơi tối lại: "Lăng Nhi gần sáu tuổi rồi, theo tuổi tác không thể là là con của nàng."
Nàng ngẩng đầu, hiểu ý của hắn, trước mắt nàng mười bảy, không thể sinh ra đứa trẻ hơn năm tuổi, hắn đã hơn hai mươi, nếu thành thân sớm thì cũng có thể sinh ra đứa con lớn như vậy: "Không sao, cứ tuỳ tiện sắp xếp cho nó một "mẫu thân ruột", người một nhà chúng ta biết là được."
Ánh mắt hắn u ám, bàn tay lau nước mắt trên mặt nàng, hôm nay sợ là nàng đã khóc hết nước mắt tích cả đời này rồi: "Đừng nghĩ nữa, ta canh cho, nàng đi ngủ đi."
"Vậy chàng phải canh cẩn thận, đừng lơ là." Nàng nắm ống tay áo của hắn.
"Được, ta nhìn không chớp mắt."
Nghe thấy hắn hứa hẹn, nàng mới nằm xuống cạnh nhi tử, nghe tiếng hít thở của nó, an tâm mà ngủ.
Đế vương trẻ cứ nhìn bọn họ không chớp mắt, trên khuôn mặt lạnh lùng ngày xưa như bị gió xuân hoà tan, tất cả đều là ấm áp, trong con ngươi đen nhánh là thê tử và nhi tử ngủ ngon lành, sống hai đời, giờ phút này hắn mới cảm thấy viên mãn.
Không chỉ có mình đế vương một đêm không ngủ, đèn đuốc trong phòng dệt ở một góc hoàng cung vẫn sáng trưng, nhóm chưởng sự đứng đầu Thượng cung bận bịu may áo thêu hoa, xâu kim dệt chỉ, trước bình minh phải làm xong chuyện bệ hạ giao phó từ đầu tối.
Tuy trong lòng bọn họ có nghi ngờ nhưng lại không dám lộ ra.
Xiêm y trong tay là làm cho bé trai khoảng năm sáu tuổi, lão chưởng sự nhìn vải vóc màu hạnh hoàng dệt kim, cẩn thận thêu hoa văn rồng ngũ trảo, chỉ vàng ở trong tay bà bay lên lượn xuống, bà cúi đầu, đâm kim cẩn thận, không dám sơ ý.
Màu vàng hơi đỏ là màu Thái tử mới được phép mặc, bọn họ chưa từng gặp Thái tử khoảng năm sáu tuổi, khoảng thời gian trước truyền ra lời đồn Hoàng hậu không thể sinh con, tính toán, Thái tử chắc chắn không phải con ruột của Hoàng hậu.
Biết quá nhiều bí mật hoàng thất thường không sống lâu.
Mọi người yên lặng bận rộn, không ai dám túm tụm nghị luận, khe khẽ nói nhỏ, tân đế cũng không phải Thái thượng hoàng, trong mắt tân đế không chấp nhận nổi hạt cát, bọn họ nên làm tốt bổn phận, nói ít xem nhiều.
Giờ Mão, tám bộ y phục bệ hạ giao phó làm gấp trong đêm đã xong, lão chưởng sự gấp lại cẩn thận, tự mình đưa đến Chính Dương cung.
Trong Chính Dương cung, Nam San tỉnh lại từ trong giấc mơ ngọt ngào, vừa mở mắt thì thấy khuôn mặt đang ngủ của nhi tử, cậu bé nằm nghiêng, hai chân cuộn lên, cái miệng nhỏ hơi chu ra, hơi thở ngọt ngào, nam tử bên cạnh hiển nhiên một đêm không chợp mắt, ngồi dựa ở mép giường, mỉm cười nhìn nàng.
Nàng ngồi dậy, tóc đen xoã trên vai, vươn tay, yêu thương xoa khuôn mặt nhỏ của nhi tử: "Phu quân, không phải ta đang nằm mơ, nó rốt cuộc trở lại bên cạnh ta rồi."
Đứa bé lật người, trong miệng lầu bầu, mơ hồ không rõ: "Mẹ... Bố..."
Nàng dưng dưng nước mắt, hôn một cái lên khuôn mặt non nớt của nó, nam nhân bên cạnh vươn tay ôm nàng.
Hai phu thê đứng dậy, Đỗ ma ma bên ngoài nghe thấy tiếng động: "Bệ hạ nương nương dậy rồi?"
Nam San đáp một tiếng, Đỗ ma ma cúi đầu đi vào, phía sau còn có lão chưởng sự phòng dệt, trên tay bà là một áo khoác nhỏ màu vàng hạnh gấp gọn, bên trên còn có kim quan đỉnh đầu, trên tay đám thái giám phía sau đều bê một bộ y phục trẻ con.
Đây là suốt đêm làm ra.
Nam San thâm tình nhìn nam nhân của mình, vẫn là hắn nghĩ chu đáo, nàng đã quên mất việc này.
Đứa trẻ trên giường ngồi dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm, Lăng Trọng Hoa lập tức đi đến cạnh giường, Trịnh Lăng vui mừng gọi: "Cha."
Đỗ ma ma và lão chưởng sự nghe thế khiếp sợ, lại không dám ngẩng đầu, khom lưng cúi đầu lui ra ngoài.
Lăng Trọng Hoa đi đến ngoại thất, lão thái giám mặc long bào giúp hắn, hắn lập tức khởi giá lên triều, trong phòng chỉ còn mẫu tử Nam San.
Nhìn mấy bộ y phục bày ra, bỏ qua chính phục màu vàng hạnh, nàng lấy một bộ trường bào thêu bốn con rồng màu son mang đến trước mặt nhi tử.
Trịnh Lăng có chút nóng lòng muốn thử: "Nương, con tự làm được."
Nam San sửng sốt: "Cục cưng, vì sao không gọi mẹ."
Vẻ mặt ra vẻ của cậu bé giống hệt đại hổ: "Nơi này không phải là chỗ chúng ta, con gọi bố phải gọi là cha, gọi mẹ phải gọi là nương."
Nàng xoa tóc nó: "Lăng Nhi thật lợi hại."
Trịnh Lăng ngẩng cao đầu, thấy Nam San lại dùng ánh mắt ấm áp nhìn nó, nó hơi thẹn thùng cầm lấy y phục mặc lên người, thế nhưng kéo tới kéo lui vẫn không mặc y phục vào được, trước đây nó đều tự mặc y phục nhưng những y phục này không giống lúc trước.
Động tác của nhi tử làm nàng muốn rơi lệ, nhi tử quá hiểu chuyện, làm mẹ cũng sẽ cảm thấy chua xót.
Nàng lấy y phục trên tay nhi tử, cởi y phục trên người nhi tử ra, cậu bé hơi thẹn thùng, nàng lại ướt hốc mắt, nhi tử gầy hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều, nàng nén nước mắt, mặc từng món từ trong ra ngoài lên người nó.
Tóc nó ngắn, vẫn là nam nhân của mình nghĩ chu đáo, mỗi bộ quần áo đều kết hợp mũ quan đỉnh đầu.
Nàng đội mũ quan lên cho nó, y phục bằng gấm màu son kết hợp với mũ quan nạm rồng vàng làm nó càng thêm môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, nàng bế nhi tử đặt trên đầu gối: "Lăng Nhi, bố là hoàng đế, con biết hoàng đế có ý gì sao? Chính là quốc vương trong chuyện cổ tích đó."
Cậu bé gật đầu.
"Con là nhi tử của bố, chính là vương tử một nước, vương tử cũng gọi là hoàng tử, mẹ và bố chỉ có một nhi tử là cục cưng, cục cưng chính là Thái tử, về sau chính là hoàng đế đời sau."
Cậu bé lại gật đầu.
Nàng ôm sát nhi tử: "Lăng Nhi, bố và mẹ sẽ cùng nhau bảo vệ con, lúc không ở bên cạnh con cũng sẽ phái người bảo vệ con, trước kia hai nha đầu Thiên Hỉ và Vạn Phúc hầu hạ con, con có muốn bọn họ tiếp tục hầu hạ con không?"
Cậu bé nghe tên đám nha đầu, ngẩng đầu lên: "Nương, con muốn Thiên Hỉ, không cần Vạn Phúc."
Nam San hơi kinh ngạc: "Vì sao không cần Vạn Phúc."
"Nàng không tốt, nàng cho con ăn bánh nhân thịt đã rơi xuống đất, con không thích nàng, lúc không có ai nàng luôn dùng chân đá con, hừ, con chính là lão hổ, con cắn nàng, dọa nàng không dám đến gần con nửa bước."
Lại có việc này.
Mặt nàng lạnh xuống, người khác có thể xem nhẹ nàng, nhưng nếu đối xử không tốt với con nàng, như vậy người này chính là kẻ địch của nàng.
"Được, chúng ta không cần nàng nữa, nương sẽ đuổi nàng đi."
"Dạ, nương, Thiên Hỉ rất tốt."
"Được, nghe con, Thiên Hỉ ở lại."
Hai mẫu tử mặc xong y phục ra ngoài nội thất, ăn sáng xong, Nam San dắt tay nhi tử đi ra ngoài điện, tuy rằng đã bắt đầu mùa đông, phong cảnh không bằng xuân hạ, nhưng cậu bé rất phấn khởi, đều là nơi quen thuộc nhưng con ngươi đen của nó ngó trái ngó phải giống như lần đầu tiên nhìn thấy.
"Nương, chúng ta đi đâu?"
Nam San mỉm cười nhìn nó, dắt tay nó bước chân ra ngoài Chính Dương cung: "Chúng ta đi đón cha con hạ triều."
Cậu bé hoan hô một tiếng.
Đỗ ma ma và đám thái giám đi sau đều cúi đầu, đặc biệt là vẻ mặt Đỗ ma ma càng thêm cung kính, buổi sáng lúc bệ hạ lên triều đã phân phó, không cần quấy rầy nương nương và Thái tử điện hạ nghỉ ngơi, đứa bé nương nương dắt tay ắt hẳn là Thái tử điện hạ không thể nghi ngờ.
Hai mẫu tử vừa đi vừa chơi, sau khi đi đến cửa Long Cực điện, đế vương trẻ tuổi vừa mới tan triều đón gió đi xuống bậc thềm, nhìn thấy hai mẫu tử, hiểu ý cười.
"Trời giá rét, hai người ra đây làm gì?"
Trịnh Lăng nhào vào người hắn: "Cha, con và nương tới đón người hạ triều."
Đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu, hắn bế nhi tử lên, dựa trên đầu vai, Nam San nhìn một màn này cảm thấy hạnh phúc lấp đầy trái tim.
Cổ nhân chú ý ôm con không ôm cháu, đặc biệt là nam tử, không thể hiện tình cảm ra ngoài, bình dân áo vải còn có thể nhìn thấy phụ thân ôm nhi tử, nhà quan lại hầu như không có khả năng thấy một màn như vậy.
Nhi tử dựa vào vai phụ thân, giày đen viền vàng chạm vào long bào của phụ thân để lại một vết bẩn không quá rõ ràng, hắn không hề để ý, ôm nhi tử sải bước đi về phía trước.
Nàng theo sát, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Đám thái giám theo sau không dám ngẩng đầu, nhưng trong lòng đều nói thầm, buổi sáng mới nghe nói Thái tử hồi cung, Thái tử là con ruột của bệ hạ không thể nghi ngờ, nhưng mẫu thân tất nhiên không phải Hoàng hậu, nhìn Hoàng hậu thì có vẻ coi Thái tử như con ruột, càng khiến bọn họ khiếp sợ chính là, đế vương ngày xưa mặt lạnh nghiêm túc lại là một người cha hiền, nhìn dáng vẻ hắn ôm Thái tử, ai có thể nghĩ đến hắn là một đế vương.
Trịnh Lăng dựa vào vai phụ thân, ôm cổ phụ thân, quay đầu nhìn nàng cười.
Nàng ngẩng mặt, cũng nở nụ cười rạng rỡ với nhi tử.
Một màn này thật sự giống như nằm mơ.