Đến giờ ăn trưa, chúng tú nữ đều phải ăn ở Trân Tú các, cả Nam Cẩn và Mạnh Bảo Đàm tôn quý cũng không ngoại lệ, mọi người ngồi xuống theo thứ tự dưới sự dẫn dắt của cung nữ.
Đồ ăn được phân cho các tú nữ đều giống nhau, một mặn một canh, một bát cơm nhỏ.
Lúc ăn cơm, bên trong lặng ngắt như tờ, cả tiếng nhai nuốt cũng nhỏ không thể nhỏ hơn, Nam San nhìn mặt tường ngăn hoa hồng lá xanh nền màu đen phía đông, bức tường tựa lưu li phản quang, nội tâm nàng khẽ động, lén nhìn Nam Cẩn, thấy đối phương dường như cũng nhìn ra huyền cơ, cử chỉ càng thêm ưu nhã.
Bức tường này có lẽ cùng loại với kính thủy tinh hiện đại, người bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, người bên ngoài nhìn chỉ thấy một mảnh đen sì.
Nàng đoán không sai, trong mặt tường kia là đương kim Đế Hậu, hai bên trái phải là Hiền phi và Hộ Quốc phu nhân, đứng sau là Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử.
Thu hết dáng vẻ của các tú nữ vào mắt.
Rất nhanh có tú nữ ăn xong, Nam San nhìn cơm canh trước mặt nàng ấy, tựa như chưa động hề gì, lại nhìn tú nữ khác, cũng có mấy người gác đũa.
Còn đang ăn cũng chỉ ưu nhã dùng đũa bạc gắp mấy hạt cơm bỏ vào miệng, nàng nhìn bát đĩa sắp sạch trơn trước mặt mình, ngu ngơ một chút, tiếp đó vùi đầu càn quét.
Có người nhìn nàng với ánh mắt khinh thường, tam tiểu thư phủ Đức Dũng hầu là quỷ đói đầu thai à?
“Vị tỷ tỷ này, có thể chuẩn bị cho ta một phần cơm canh nữa không, một phần ta ăn không đủ no.”
Nam San nghe ra tiếng Khương Diệu Âm, cung nữ hầu hạ kia tuy kinh ngạc nhưng cũng không để các tú nữ chịu đói, bên trên cũng không nói không cho bọn họ ăn no, nàng yên lặng lui xuống.
“Ta cũng muốn một phần.”
Cung nữ trừng lớn đôi mắt, việc lạ hàng năm đều có, năm nay cực kì nhiều, chưa bao giờ nghe nói tú nữ không đủ ăn, nhìn xem đồ ăn trước mặt những người khác, gần như chưa hề động đũa.
Khương Diệu Âm cười với Nam San, hai người chạm mắt nhau, cung nữ kia không nói cái gì, lập tức đi xuống chuẩn bị, tất cả tú nữ đều nhìn hai người.
Vì thế dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người ăn hết một phần cơm.
Vẻ mặt Đế Hậu sau tường rất vi diệu, trong kinh lại có khuê nữ ăn khỏe như vậy, người mập kia cũng dễ nói, người đen gầy kia cũng ăn khỏe như vậy thật khiến người ta giật mình.
Trong mắt Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử phía sau lại tràn đầy không thể tin, vừa xấu vừa ăn khỏe, người như vậy sao có thể qua sơ tuyển?
Vẻ ngoài Đại hoàng tử thiên về âm nhu, tướng mạo giống mẫu thân Hiền phi nương nương, hắn lại không quan trọng, dù sao năm ngoái hắn đã thành thân, lần này chỉ là chọn hai trắc phi, cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp sắc, trắc phi nói khó nghe chỉ là thiếp thất, hai nữ tử này chắc chắn không thể làm trắc phi của hắn. (âm nhu: nữ tính >< dương cương: nam tính)
Tứ hoàng tử tuấn lãng giống bệ hạ, hắn không có ý nghĩ gì với nữ tử khác, không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí chính phi của hắn chính là biểu muội Bảo Đàm, chọn lựa chẳng qua là mặt ngoài thôi, về phần trắc phi, nghe ý mẫu hậu phải đợi biểu muội sinh được đích tử rồi mới nạp vào phủ, trước mắt ngược lại cũng không vội.
Hắn đưa mắt tìm kiếm, trong sảnh nhiều quý nữ như vậy, một chút là có thể nhận ra biểu muội, dung mạo muội ấy xuất sắc, lại dịu dàng hào phóng, làm người ta có thiện cảm.
Nhưng lại không phải không phải người hắn ngưỡng mộ trong lòng, nữ tử đứng bên cạnh biểu muội, thanh lãnh diễm lệ, đạm như phong lan, từ nhỏ tài danh lan xa, được xưng thi từ song tuyệt, ánh mắt hắn nóng rực lên, nữ tử như thế bảo người ta làm sao không yêu.
Bàn tay trong tay áo nắm lại, vì nàng, đến lúc chỉ hôn sẽ dựa vào lí lẽ biện luận với mẫu hậu, đón nàng vào phủ.
Đại hoàng tử cũng nhìn Nam Cẩn, nữ tử tài mạo song toàn xưa này được nam nhân theo đuổi, trong mắt hắn hiện ra vẻ chiếm hữu, hướng về phía Hiền phi mẫu thân mình chớp mắt, Hiền phi nhìn theo ánh mắt nhi tử, sau đó hạ mắt.
Hắn khẽ mỉm cười, mẫu phi ngầm đồng ý, tài nữ phủ Đức Dũng hầu sẽ vào phủ của hắn, còn về phần hai nữ tử đen mập kia, theo mẫu phi lén lộ ra, sợ là chuẩn bị cho Tam hoàng đệ, Tam hoàng đệ không gần nữ sắc, trong phủ đều là nam tử, trong kinh đã có lời đồn người này thích Long Dương (thích con trai), phụ hoàng là ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa.
Lỡ may ánh mắt Tam hoàng đệ độc đáo, thích cô nương loại hình kì lạ, nói không chừng hai nữ tử thô tục đang vùi đầu ăn kia lại lọt vào mắt hắn.
Đại hoàng tử nhếch mép, chỉ bằng điểm này, Tam hoàng đệ đã không được chọn làm trữ quân.
Đối thủ của hắn trước nay chỉ có Tứ hoàng đệ, chính phi của Tứ hoàng đệ là biểu muội hắn, Mạnh gia hùng cứ triều dã, muốn thắng hắn không phải chuyện dễ.
Nhưng dưới hoàng quyền, từ trước đến nay đều là ngươi chết ta sống, gió tanh mưa máu, không hợp lực liều một lần, ai cũng không biết cuối cùng hươu chết về tay ai, ai nắm giang sơn.
Hộ Quốc phu nhân nhăn mày, hai nữ tử kia quá kì cục rồi, ăn hết những hai phần cơm, thô tục như vậy sao có thể qua sơ tuyển, bà ta nhìn về phía Đế Hậu thăm dò.
Tướng mạo Hoàng Hậu và Hộ Quốc phu nhân có ba phần tương tự, thoạt nhìn đều là nữ tử mạnh mẽ già đời, nàng nhìn về phía cô mẫu mình, tay phải bưng cái chén khẽ nâng ngón cái, gần như không thể nhìn thấy mà chỉ về phía gương mặt nghiêm túc của bệ hạ.
Hộ Quốc phu nhân lập tức ngầm hiểu, hóa ra là vạn tuế gia phân phó.
Bà ta thu hồi ánh mắt, không nhìn hai cô nương xấu xí kia nữa, tầm mắt dừng trên người Nam Cẩn và chất nữ Bảo Đàm, bà ta biết ý Hoàng Hậu, là muốn để Bảo Đàm làm Tứ hoàng tử phi.
Nhưng Nam Cẩn tài hoa hơn người, trong đầu có càn khôn, là người tài hoa hiếm có, nữ tử như vậy không thể vào phủ Tam hoàng tử, cũng không thể để nàng vào hậu viện Đại hoàng tử.
Bà ta hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải ngăn chuyện này xảy ra.
Các nữ tử trong nhà ăn không hề phát giác sự sắc sảo giữa các vị bề trên, ăn cơm xong các nàng ưu nhã nối đuôi nhau mà ra, đi ở cuối cùng tự nhiên là Khương Diệu Âm và Nam San.
Nam San không để bụng đón ánh mắt đầy cảnh cáo của Nam Cẩn, cúi đầu, Nam Cẩn đi đến trước mặt nàng, ngữ khí lãnh đạm, “Tam muội muội, ra ngoài không thể so ở nhà, mọi việc lấy thể diện Hầu phủ ta làm chủ, mọi chuyện đều phải khắc chế, đừng để trong phủ hổ thẹn vì muội.”
“Dạ, San nhi ghi nhớ lời dạy của đại tỷ tỷ.”
Nam Uyển đi sau Nam Cẩn nhìn nàng đầy khinh bỉ, vẻ mặt tức giận vì nàng không chịu đấu tranh, Nam Anh bên kia tỏ vẻ không quen biết nàng, thì thầm nói chuyện với nữ tử bên cạnh, ba vị đường tỷ muội trước mắt làm nội tâm Nam San âm thầm buồn cười.
Còn ấy, không phải chỉ ăn thêm một bát cơm sao, ăn no chuyện lớn, cũng không thể đói bụng mà.
“Thật mất mặt, quỷ chết đói đầu thai!”
Lên tiếng giễu cợt không phải là vị Trình tiểu thư kia sao, ném cho các nàng ánh mắt xem thương rồi theo sát Mạnh quận chúa, Mạnh quận chúa tự nhiên sẽ không để ý tới tiểu bối vô danh như nàng, không hề dừng bước, Trình tiểu thư đuổi theo trông rất giống cái đuôi.
Khương Diệu Âm chớp mắt, lúc đi ngang qua Trình tiểu thư, tay khẽ nhúc nhích một chút, hình như có cái gì đó rất nhỏ bay qua, sau đó ung dung chậm rãi kéo Nam San theo sau.
Chúng tú nữ đi đến hoa viên, đột nhiên Trình tiểu thư như phát điên kéo quần áo của mình, trong miệng kêu, “A, có sâu cắn ta, ngứa quá.”
Rất nhanh tóc tai bù xù y phục tán loạn giống như bà điên, nhóm quý nữ vừa rồi còn đi cùng vùn vụt tránh ra, chỉ để lại một mình nàng ta xoay loạn trong lùm cây.
Đột nhiên một tiếng hét lớn, “Hai vị điện hạ tới đây, người nào ở trong cung ồn ào.”
Cách đó không xa, hai nam tử một đỏ một tím cùng nhau đi tới, đúng là Đại hoàng tử Lăng Trọng Thư và Tứ hoàng tử Lăng Trọng Hoán.
Hai người đều là thiên chi kiêu tử, khí độ tất nhiên phi phàm, Đại hoàng tử trong âm nhu mang theo nho nhã, Tứ hoàng tử càng tuấn lãng, toàn bộ quý nữ đều đứng thẳng tắp, cúi đầu nhún người chào hỏi.
Khi không có ai để ý, Tứ hoàng tử và Nam Cẩn trao đổi ánh mắt ngọt ngào, lại không nghĩ bị Đại hoàng tử có lòng nhìn thấy, cười lạnh một tiếng.
Trong bụi hoa, Trình tiểu thư còn đang uốn éo vặn vẹo, hai vị hoàng tử vội vàng xoay người rời đi, các ma ma nghe được động tĩnh, chạy nhanh đến dẫn nàng ta đi, đồng tình lắc đầu, Trình gia tiểu thư thất lễ trước mặt mọi người, còn bị hai vị hoàng tử tận mắt nhìn thấy, sợ là không có duyên với hoàng cung, e là phải bị đưa ra ngoài.
Trước đó Nam San đã chú ý tới động tác của Khương Diệu Âm, nàng trợn mắt há mồm nhìn nữ tử gầy đen, thấy trong mắt đối phương lấp lánh ngôi sao, mặt mày tự tin vênh váo, làn da đen thô không giống là trời sinh, dường như phơi nắng nhiều mà sạm đi, đen kiểu này nghỉ ngơi mấy tháng, nếu bản thân là da trắng ắt sẽ khôi phục lại.
Nàng lẩm bẩm nói, “Khương tiểu thư không phải đen thật, tướng mạo cũng rất đẹp.”
Khương Diệu Âm cười tinh ranh, cầm lấy tay nàng, đang muốn trêu ghẹo, nhưng mạch đập dưới bàn tay làm sắc mặt nàng cổ quái, “Nam tam tiểu thư cũng không phải béo thật, cũng là mỹ nhân.”
Béo còn có béo thật và béo giả?
Nam San khó hiểu nhìn nàng, thấy nàng giữ lấy mạch cổ tay tựa như đang tìm tòi, trong lòng khẽ động, hay là thân thể của mình có chỗ không ổn?
Khương Diệu Âm lại cẩn thận phân biệt, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, Nam tam tiểu thư này bị người ta hạ cổ, cổ trùng này tên Thông Linh tham ăn, nó khác vởi loại cổ tham ăn khác, ngoài kí chủ tham ăn mà béo sẽ không có ảnh hưởng tới bản thể, chính là thứ trước kia sự phụ nàng được người ta nhờ nuôi.
Mà cổ tham ăn khác như cổ Thao Thiết tham ăn, lấy hút máu ký chủ mà sống, làm người đó ngày càng gầy ốm, cuối cùng suy kiệt mà chết.
Nàng cụp mắt, chẳng lẽ người năm đó nhờ sư phụ bỏ loại cổ này trong người Nam tam tiểu thư?
Nhưng nghe sư phụ nói qua, đó là chuyện hơn hai mươi năm trước, Nam tam tiểu thư mới mười năm tuổi, thời gian không khớp.
Nam San thấy nàng ngưng mi trầm tư, không kìm được mở miệng hỏi, “Khương tiểu thư, thân thể này của ta có chỗ nào không ổn ư?”
Khương Diệu Âm gật đầu, kéo nàng đi vào trong phòng, “cành cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Nam tam tiểu thư hợp tính nàng, nếu đã có duyên, thôi được, nàng sẽ giải cổ này.