Phu Quân Thật Tuyệt Sắc

Chương 71: Chương 71: Tên




Nam San ngủ ngon lành, trời đất tối tăm, trong mông lung, hình như có người không ngừng liếm mu bàn tay khiến nàng cảm thấy hơi ngứa. Nàng mở mắt ra thì thấy đại hổ đang nằm bên cạnh giường, giương đôi mắt chuông đồng nhìn nàng.

"Ngươi ở chỗ này làm gì thế? Thiên Hỉ và Vạn Phúc không chơi với ngươi à?"

Đỗ ma ma ở bên ngoài nghe thấy tiếng của nàng, hơi lo lắng, Hoàng hậu nương nương đang nói chuyện với ai vậy? Sau khi bệ hạ lên triều, bà vẫn luôn canh giữ ở cửa, cũng không thấy người nào đi vào.

Dường như đại hổ bất mãn gầm một tiếng, Đỗ ma ma cũng nghe thấy, thì ra là hổ đại gia lén đi vào, chắc chắn nó lén chui từ cửa sổ rồi.

Lại nói con hổ bệ hạ nuôi cũng thật tinh quái, bà chưa từng thấy con hổ nào như vậy, lão hổ nhà người khác thích ăn thịt sống, còn nó thì khác, chỉ thích ăn thịt chín, còn ưa sạch sẽ, trong cung có cung điện riêng cho nó, còn có người hầu hạ giống như con người.

Đại hổ chính là một chủ tử khác trong cung.

Trong điện, vẻ mặt đại hổ hơi ai oán, Nam San thấy thế bật cười, con hổ này thành tinh rồi, ngay cả biểu cảm cũng giống con người. Nàng xoa đầu nó: "Nhàm chán, bọn nha đầu chơi không vui à?"

Nó hầm hừ một tiếng, hai nha đầu hầu hạ nó là đồ ngốc, đâu có thú vị, có điều dạo này chủ tử rất bận, nữ chủ tử lại rời đi lâu. Những ngày tháng buồn bực ở trong cung rất buồn.

Nam San nhìn vẻ mặt nó giống như nghe hiểu tiếng người thì càng thấy lạ, nàng ngồi dậy, buồn cười mà nhìn nó: "Không ai chơi với ngươi, cho nên ngươi mới quấy rầy giấc ngủ của ta, muốn ta chơi với ngươi hả?"

Đại hổ trông mong nhìn nàng, Nam San ngồi dậy, nghiêng đầu, cẩn thận nghĩ ngợi: "Không bằng ta đặt tên cho ngươi nhé, ngươi thông minh như vậy, không thể cứ gọi là hổ nhi mãi được, cũng nên có một cái tên mới đúng, ừm? Tên gì nhỉ?"

Đại hổ nghe được đặt tên, có chút hứng thú, đôi mắt nó trông mong nhìn nàng.

Trong đầu nàng lướt qua những cái tên khí phách dành cho động vật ở kiếp trước, đột nhiên trước mắt sáng ngời: "Có rồi, ngươi là một con hổ uy vũ, không bằng gọi là Kim Cương đi."

Kim Cương?

Dường như đại hổ ngây ra một lúc, sau đó cọ đầu vào tay nàng, gầm gừ một tiếng, tỏ vẻ không thích cái tên này.

Thấy đại hổ nhìn nàng giống như con người, Nam San bật cười, sờ đầu nó: "Còn kén cá chọn canh, cái tên Kim Cương này khí phách lắm mà, vừa Kim vừa Cương, chứng tỏ ngươi rất mạnh mẽ, nếu không thích, hay là gọi ngươi là Thái Ca nhé?"

Nó nhìn nàng như thể rất khinh bỉ, ngồi dậy rũ lông, quẫy đuôi, nghênh ngang đi ra ngoài, Nam San nhìn mà trợn mắt há mồm, con hổ này lại ghét tên nàng lấy như vậy, đây là dáng vẻ không muốn quan tâm đến nàng, nó bước đi đầy khí phách và kiêu ngạo, làm người ta không nhịn được bật cười.

Nam San buồn cười mà nhìn nó, đại hổ quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, đúng lúc bắt được vẻ mặt của nàng, nó hừ lạnh một tiếng, lại ngẩng đầu đi về phía trước.

Nàng bị đôi mắt của nó làm kinh ngạc đến ngây người, không thể tin được bản thân lại bị một con hổ xem thường.

Đại hổ đi ra ngoài cửa, đúng lúc thấy Lăng Trọng Hoa đi tới, nó kêu một tiếng mừng rỡ, vồ tới, Lăng Trọng Hoa đỡ được nó, nhìn đôi mắt tủi thân của nó, vẻ mặt hắn trở nên ấm áp, lúc trước, lần đầu tiên thấy nó ở trong sơn cốc, nó vẫn là một con hổ con, đói đến mức chỉ còn da bọc xương.

Ánh mắt kia chứa đầy mừng rỡ còn có mong mỏi, tuy rằng là một con hổ nhưng lại khiến lòng hắn như nhũn ra. Hắn đem nó về cẩn thận nuôi dưỡng, bầu bạn trong cuộc sống không thú vị của hắn dần trưởng thành, coi như sống nương tựa lẫn nhau.

Nam San đi ra, nhìn thấy một người một hổ đang gần gũi, khuôn mặt phu quân tràn đầy yêu thương, đại hổ lại như đang làm nũng, cái miệng kêu hu hu, đuôi vẫy vui vẻ.

Vốn là cảnh tượng khiến người ta bật cười, nhưng nàng lại cảm thấy chua xót, không biết vì sao, nước mắt chảy xuống.

Lăng Trọng Hoa ngẩng đầu thấy thê tử đang khóc.

Sắc mặt hắn thay đổi, đứng dậy đi tới vươn tay lau nước mắt cho nàng: "Làm sao vậy? Bị bóng đè hả?"

Nàng khịt mũi, lau nước mắt: "Không biết vì sao, có lẽ là vui quá mà khóc."

Vui quá mà khóc?

Không phải, vừa rồi hắn thấy rõ nàng rất đau thương, rõ ràng là gặp phải chuyện cực kỳ đau lòng, cả người như đắm chìm trong cảm xúc bi ai.

Vừa rồi lúc nàng ngủ đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết ư?

Lăng Trọng Hoa lơ đãng đảo qua đại hổ, ánh mắt dò hỏi.

Mặt đại hổ cũng ngơ ngác, không xảy ra chuyện gì cả, vừa rồi nàng còn đặt tên mà, sao tự dưng lại khóc rồi, nó còn không hiểu ra sao nữa đấy, muốn nói khóc cũng là nó muốn khóc. Hai cái tên nàng đặt, Kim Cương, Thái Ca gì đấy đã đủ khiến nó khóc rồi.

Dáng vẻ nàng khóc còn rất đau lòng, không nhìn ra một khắc trước còn tươi cười đặt tên cho nó, quả nhiên nữ nhân đều thay đổi chóng vánh.

Nam San thấy một người một hổ mắt đi mày lại, nín khóc mà cười: "Phu quân, không có việc gì, vừa nãy ta nằm mơ, hơn nữa đi từ trong phòng ra, trời hơi chói nên mới chảy nước mắt, ngược lại hai người đó, cũng thật buồn cười, dường như con hổ này có thể nghe hiểu tiếng người, mới vừa rồi ta còn đặt tên cho nó, nhưng mà có vẻ như nó không thích."

Những cái tên nàng đặt thật sự khiến người ta không thích nổi, đại hổ cúi đầu, lén nhìn ánh mắt như đao của chủ tử bắn tới, bỗng nhiên nhảy vồ lên.

Đại hổ chạy trốn cực nhanh, nó chạy như trối chết, Nam San cười thoải mái hớn, Lăng Trọng Hoa lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt nàng còn vương nước mắt, nàng cười, nước mắt lại chảy xuống.

Hắn ôm chặt lấy nàng: "Có phải nàng gạt ta chuyện gì không?"

Nàng nghẹn ngào một tiếng, vùi đầu vào trong ngực hắn, lau nước mắt lên áo hắn, mơ hồ không rõ đáp lại: "Không có."

Những chuyện cũ nói ra chỉ làm hắn lo lắng, không bằng để nàng chôn vùi nó trong lòng thôi.

Hắn không ép hỏi, chỉ ôm chạt nàng vào lòng giống như khảm vào xương máu.

Đại hổ chạy trốn ra rất xa quay đàu nhìn lại thấy hai người đang ôm nhau, phía sau bọn họ là cung điện nguy nga và toà tháp trắng lỗng lẫy, bên cạnh là hoa lăng tiêu đang nở rộ sắc hương.

Trong mắt đại hổ đầy ngưỡng mộ.

Thâm cung tường cao, cũng có chân tình, cũng chỉ như thế.

Qua hai ngày, Nam San nhớ tới một chuyện, nàng sai Đỗ ma ma gọi Thiên Hỉ và Vạn Phúc tới, đại hổ cũng đi theo, vô cùng tự nhiên dựa vào chân nàng.

Thiên Hỉ không khác lúc còn ở Nam phủ là bao, vẫn là mặt tròn dáng mập, trông rất phúc hậu, Vạn Phúc thì biến hoá rất nhiều, dáng người mảnh khảnh, ăn mặc cũng rất xinh đẹp, quả là một thiếu nữ thanh tú.

Từ khi hai nha đầu này vào cung đều hầu hạ đại hổ, không biết lần này Hoàng hậu triệu kiến bọn họ có chuyện gì.

Nam San có chút cảm khái: "Hai người các ngươi là nha đầu của bản cung lúc chưa xuất giá, cũng coi như là cùng nhau lớn lên, vài ngày trước đó, bản cung chợt nhớ các ngươi đều đã hơn mười lăm, bừng tỉnh phát hiện các ngươi cũng đã đến tuổi xuất giá."

Vạn Phúc lập tức quỳ xuống đất: "Nương nương, nô tỳ không gả chồng, muốn ở trong cung hầu hạ nương nương, mong nương nương thành toàn."

Vốn Thiên Hỉ còn có chút ngây người, thấy Vạn Phúc tỏ thái độ, cũng quỳ xuống theo: "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ cũng không gả chồng, muốn mãi hầu hạ hổ đại gia, ở trong cung làm bạn với nương nương."

"Thật ra bản cung không nói rõ ràng, chỉ là các ngươi không phải cung nữ trong cung, nếu muốn có chức nữ quan, muốn xuất cung gả chồng, bản cung sẽ xem xét, các ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ đi, nếu có vừa ý ai, bản cung sẽ thành toàn, cũng sẽ chuẩn bị của hồi môn, đưa các ngươi xuất giá vẻ vang."

Vạn Phúc dập đầu: "Nương nương, nô tỳ không vừa ý ai hết, chỉ nguyện mãi mãi ở trong cung, làm bạn bên cạnh Hoàng hậu nương nương."

Thiên Hỉ cũng thỉnh cầu: "Nương nương, nô tỳ cũng thế, nguyện chia sẻ sầu lo với nương nương, mãi hầu hạ hổ đại gia."

Nam San đứng dậy đỡ các nàng dậy: "Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm khác biệt, thật sự không muốn các ngươi sống hết quãng đời còn lại ở trong cung, hoặc là chờ sau hai mươi lăm tuổi cho xuất cung, nếu các ngươi thay đổi suy nghĩ, có thể nói với bản cung bất cứ khi nào, bản cung nhất định thành toàn, cũng coi như là tình cảm chủ tớ giữa chúng ta."

"Tạ ơn nương nương."

Hai người lại dập đầu ba cái rồi đi ra ngoài cung.

Nam San bưng chén trà trên bàn, uống một hớp nhỏ rồi đặt xuống, nhìn về phía Đỗ ma ma ở bên cạnh: "Người thấy, hai nha đầu Vạn Phúc và Thiên Hỉ như thế nào?"

Đỗ ma ma ngừng một lát: "Thiên Hỉ chân chất, là người không có mưu mô, Vạn Phúc trầm ổn, có đôi khi sẽ cất giấu chuyện."

Nàng nhìn đại hổ, đại hổ cũng tò mò nhìn lại nàng: "Ma ma nhìn người rất chuẩn, hai nha đầu này lớn lên cùng bản cung từ nhỏ, thời trẻ ở trong phủ, cũng từng chơi đùa với nhau. Bản cung thật sự hy vọng bọn họ có bến đỗ bình yên, nếu xuất giá, chắc chắn sẽ làm vẻ vang."

"Gặp được chủ tử như nương nương là phúc của chúng nô tỳ."

"Cũng là phúc của bản cung."

Nam San đứng dậy đi vào trong nội điện, đại hổ theo sát phía sau, nàng tùy ý hỏi: "Dạo này An Xương cung có thái bình không?"

Đỗ ma ma theo hầu bên cạnh: "Bẩm nương nương, không có chuyện gì khác, chỉ là hai phu thê Thành Vương phi rất thường vào cung, An Xương cung tới phủ Nội Vụ lấy đồ nhiều hơn trước, mỗi lần phu thê Thành Vương vào cung, Đại Mạnh Thái phi đều sẽ tổ chức yến tiệc."

"Mấy thứ này, cũng không tốn mấy lượng bạc, cứ mặc bọn họ đi."

Từ sau khi Thái thượng hoàng trở lại An Xương cung, phu thê Thành Vương phi thường ôm con vào cung bái kiến, Thái thượng hoàng nhìn thấy hoàng tôn, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút, tiểu hoàng tôn giống Thành Vương, cũng giống Thái thượng hoàng, Đại Mạnh Thái phi ôm nó, đưa nó tới trước mặt Thái thượng hoàng.

Em bé ngủ say, ánh mắt Thái thượng hoàng lộ ra một chút từ ái, duỗi tay trêu đùa một chút, Đại Mạnh Thái phi vui mừng: "Bệ hạ, ngài xem, Diệp Nhi thật giống ngài, khuôn mặt này làm thần thiếp nhớ tới lúc Hoán Nhi mới sinh ra, khi đó Hoán Nhi cũng giống như vậy, bệ hạ còn khen Hoán Nhi giống ngài mãi."

Thái thượng hoàng cũng nhớ tới một chút chuyện cũ, nhìn tứ hoàng nhi đã làm phụ thân, ánh mắt nhu hoà hơn rất nhiều, hắn ta có mấy nhi tử, đại nhi tử giống mẫu thân, nhị nhi tử chết yểu, tam nhi tử cũng giống mẫu thân, tứ nhi tử giống bản thân hắn ta nhất, tiểu nhi tử... Nghĩ đến tiểu nhi tử trong hoàng lăng, ánh mắt hắn ta lạnh đi.

Đại Mạnh Thái phi vẫn luôn chú ý sắc mặt của hắn ta, không rõ bản thân nói sai câu nào.

Mạnh Bảo Đàm tập tức tiến lên, ôm lấy nhi tử, sắc mắt Thái thượng hoàng không cảm xúc nói: "Về sau không có việc gì, ôm tiểu hoàng tôn vào cung thăm trẫm nhiều hơn."

Một câu nói làm tâm trạng Đại Mạnh Thái phi quay ngoắt, vui sướng hẳn, nàng ta vui vẻ nói: "Bệ hạ, thần thiếp nhất định bảo Thành Vương phi vào cung nhiều hơn."

Phu thê Thành Vương phụ họa: "Nhi thần tuân theo ý chỉ của phụ hoàng."

Từ đó về sau, Mạnh Bảo Đàm thường ôm nhi tử tiến cung, mỗi lần đều tới thỉnh an Nam San, dù sao cũng từng được dạy dỗ để trở thành Hoàng hậu tương lai, cái khác không nói, tâm tính và sức chịu đựng hơn hẳn người bình thường.

Nam San thể hiện phong thái của Hoàng hậu, trò chuyện đôi câu qua loa, ngược lại cũng bình yên không có việc gì.

Chờ thời tiết vào thủ, rất nhiều cành lá đều bắt đầu ngả vàng, cây cối trong cung chi chít quả, duy chỉ có hoa lăng tiêu trên bức tường Chính Dương cung vẫn đua nhau khoe sắc, đỏ rực một phương trời.

Mùa hè nàng có chút chán ăn, khoảng thời gian trước vẫn luôn ở trong cung không ra ngoài, Khương Diệu Âm từng kê thuốc điều trị, trong điện có bốn chậu đựng đá, hơi lạnh từ băng toả ra làm không khí trong phòng cũng mát mẻ.

Thật vất vả mới qua mùa hè, nàng mới bằng lòng ra ngoài. Đã rất lâu rồi nàng không đi dạo trong cung, ngược lại cũng có chút hứng thú, nàng vịn tay Đỗ ma ma ra khỏi Chính Dương cung, tuỳ ý đi dạo.

Trong Ngự Hoa viên, núi giả tinh vi, hành lang quanh co, cá chép trong hồ tranh thức ăn, thỉnh thoảng lại nổi lên gợn sóng. Nàng đi một lát cảm thấy mệt mỏi, Đỗ ma ma trải đệm đã chuẩn bị từ trước xuống, nàng lẳng lặng ngồi xuống, nhắm mắt cảm nhận hương thơm mùa thu.

Cách đó không xa, hình như có vài cung nữ đi qua, chỗ nàng ngồi đúng lúc bị núi giả che khuất, các cung nữ không phát hiện ra nàng nên nói chuyện lớn tiếng.

Cung nữ dáng cao nói: "Đại Mạnh Thái phi sai chúng ta chuẩn bị hoa quả, chắc chắn là chờ Thành Vương và Thành Vương phi đưa hoàng tôn vào cung."

Một cung nữ khác thấp hơn sửa lời nàng ta: "Hoàng tôn cái gì, Thái phi nói, hoàng tôn là tôn tử đầu tiên của Thái thượng hoàng, theo lý nên gọi là hoàng trưởng tôn."

"Đúng vậy, khuôn mặt hoàng trưởng tôn rất giống Thái thượng hoàng, vô cùng đáng yêu."

Mấy người cười nói đi xa.

Nam San dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Đỗ ma ma, Đỗ ma ma nói: "Nương nương, có cần nô tỳ đến sửa đúng hay không?"

"Không cần, Đại Mạnh Thái phi chưa hết ý đồ, một công tử Vương phủ cũng xứng làm hoàng trưởng tôn."

Hoàng trưởng tôn?

Thành Vương là một Vương gia, nhi tử của hắn ta cùng lắm là thế tử Vương phủ, hoặc là Quận vương, nào có tư cách gọi là hoàng trưởng tôn, Đại Mạnh Thái phi nghe nhìn lẫn lộn, có điều ỷ vào Thái thượng hoàng còn sống, nên mới chen vào chỗ trống.

Nếu luận từ chỗ Thái thượng hoàng, nhi tử của Thành Vương, xác thật có thể gọi là hoàng trưởng tôn, nàng cũng không tin, Đại Mạnh Thái phi có hành vi trắng trợn như thế, Thái thượng hoàng có thể không biết?

Chuyện hành thích ở hành cung ngày đó, kẻ hành thích mất mạng tại chỗ, thích khách là một Ngự Lâm quân, là cô nhi, không cha không mẹ, không vợ không con, không biết là bị ai sai khiến, dám can đảm hành thích Thái thượng hoàng, nàng cảm thấy việc này không thoát khỏi liên quan đến Mạnh Cẩn.

Nhưng Thái thượng hoàng vẫn hoài nghi là bệ hạ làm, cho nên sau khi hồi cung, thường hay gặp phu thê Thành Vương, coi trọng hoàng tôn, ngầm có ý đấu tranh, sợ là Đại Mạnh Thái phi cũng có ý tưởng này nên mới cố ý làm vậy.

Nam Cẩn đứng dậy, Đỗ ma ma phía sau nàng, một chủ một phó đi trở về.

Trên đường gặp phải một cung nữ hoảng loạn, Đỗ ma ma khiển trách: "Chạy loạn cái gì, không thấy Hoàng hậu nương nương đang ở đây sao, làm người khiếp sợ thì làm sao?"

Cung nữ quỳ xuống, không ngừng dập đầu: "Hoàng hậu nương nương thứ tội, xin nương nương cứu mạng..."

Trán nàng ta rất nhanh bị rách, máu chảy ra làm người ta sợ hãi.

Nam San thấy nàng ta không thích hợp: "Ngươi là cung nữ ở đâu?"

"Nô tỳ là đại cung nữ của Thái tần An Xương cung, xin nương nương cứu mạng, nô tỳ không hại chết Thái tần, thật sự không có..."

"Thái tần, Thái tần nào?"

Nơi xa lại có một đám người chạy tới, là mấy thái giám, còn có một ma ma, nhìn thấy Nam San thì quỳ xuống đất.

Cung nữ thấy thế lại không ngừng dập đầu, vỡ đầu chảy máu: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, là Liễu Thái tần, sáng hôm nay nô tỳ tìm trong cung mấy lần, nhưng không thấy Thái tần nương nương, vừa rồi phát hiện Thái tần đã bỏ mình ở trong giếng cạn sau An Xương cung, có người chỉ ra và xác nhận nô tỳ là hung thủ hại chết Thái tần, nô tỳ bị oan, nương nương cứu mạng..."

Nam San nhìn lướt qua mọi người, Đỗ ma ma hiểu ý, giơ tay ra hiệu, lập tức có hai tiểu thái giám tiến lên, dẫn cung nữ đi.

Ma ma ở An Xương cung muốn nói lại thôi, Đỗ ma ma hiểu ý, đưa Hoàng hậu về Chính Dương cung, rồi đi ra ngoài, lão ma ma đang chờ ở ngoài cung.

Đỗ ma ma lạnh mặt: "Sao lại thế này?"

Lão ma ma nói: "Bẩm Đỗ ma ma, Liễu Thái tần vô cớ bỏ mình, có tiểu thái giám chỉ ra và xác nhận dạo này Hoa Nô có vẻ lạ thường, hay một mình đi ra vườn sau của An Xương cung, Liễu Thái tần lại bị phát hiện trong giếng cạn trong vườn, cho nên Tiểu Mạnh Thái phi ra lệnh cho nô tỳ bắt Hoa Nô lại."

"Việc này Hoàng hậu thấy, chắc chắn sẽ thẩm vấn, bình thường Hoa Nô kia như thế nào?"

"Hoa Nô là đại cung nữ của Liễu Thái tần, bình thường hơi kiêu ngạo, nhưng cũng không có ý xấu, không biết chuyện Liễu Thái tần..."

Đỗ ma ma suy nghĩ một lúc lâu: "Ngươi đi về trước đi, người đã bị nhốt lại, chờ điều tra rõ chân tướng, sẽ xử lý sau."

"Dạ." Lão ma ma lui xuống đi.

Đỗ ma ma trở lại trong điện, báo chuyện cho Nam San. Lúc này Nam San mới nhớ tới, ngày đó khi ở hành cung, giữa Liễu Thái tần và Mạnh Cẩn có chút kỳ lạ, không biết trong đó có bút tích của Mạnh Cẩn hay không.

Rất nhanh, nguyên nhân cái chết của Liễu Thái tần được điều tra ra, xác thật là bị người khác đẩy vào giếng từ phía sau, trên miệng giếng có dấu vết xô xát, thân thể vặn vẹo, giống như từng giãy giụa, nhưng lại bị người khác vùi đầu vào trong giếng nên không thể kêu cứu.

Chắc chắn là bị giết không thể nghi ngờ.

Thái tần chết trong cung, lại còn bị người hại chết, đây không phải một vụ án nhỏ, tiểu cung nữ bị nhốt lại, dưới sự thẩm vấn của ma ma ở Hình Tư mới khai ra một chuyện.

Dáng vẻ dạo này của Thái tần rất đáng nghi, hay lén gặp mặt Tiểu Mạnh Thái phi, còn lựa chọn hậu viện không người, không cho phép cung nhân tới gần.

Tiểu Mạnh Thái phi hô to oan uổng, nói tiểu cung nữ ngậm máu phun người, nàng ta và Liễu Thái Tần thường gặp mặt là không sai, bình thường ở An Xương cung không có chuyện gì làm, nàng ta cảm thấy nhàm chán, hơn nữa tuổi tác xấp xỉ Liễu Thái tần, nói chuyện lại khá hợp, cho nên qua lại nhiều hơn một ít.

Thái thượng hoàng cũng tức giận mắng to, một tiểu cung nữ mưu hại chủ tử, sắp chết còn muốn kéo người đệm lưng, loại nô tỳ này nên trực tiếp bịt mồm xử tử, còn thẩm tra cái gì?

Nam San nghe được việc này bèn hỏi nam nhân của mình: "Việc này, có phải Mạnh Cẩn làm?"

Ánh mắt Lăng Trọng Hoa sâu thẳm, thật lâu sau: "Nàng ta cần phải chết."

Nam San im lặng, không gặng hỏi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.