Người này chính là nguyên đại hoàng tử Lăng Trọng Thư, áo bào màu trắng, thân hình gầy, hốc mắt hõm sâu, âm khí trong mắt nặng hơn lúc còn là hoàng tử. Bên cạnh hắn là Hàn thị ôm con. Hàn thị nhíu chặt lông mày, nhìn đứa trẻ ngủ trong lòng, đứa bé này giống mẫu thân, nuôi dưỡng rất tốt.
Nghĩ đến mẫu thân ruột của đứa bé, nàng hơi lo lắng nói: “Phu quân, Mạnh di nương Tây viện đã nằm trên giường không dậy nổi, đại phu nói chỉ là chuyện mấy ngày nay.”
Lăng Trọng Thư giọng căm hận nói: “Chỉ là phế vật, chẳng có chút tác dụng nào, nuôi cũng phí bạc. Nàng cứ mềm lòng, còn mời đại phu cho nàng ta, lãng phí không ít chén thuốc. Bên Đức Dũng hầu cũng không để ý tới nàng ta, lúc trước nàng ta còn nói cái gì mà thân thiết với Hoàng hậu, tất cả đều là nói dối, vốn Hoàng hậu cũng không để nàng ta vào mắt, Mạnh gia đã đổ rồi, giữ nàng ta lại có tác dụng gì.”
Giọng nói hắn mang theo sự tàn nhẫn, tuyệt tình khiến người nghe phát lạnh.
Hàn thị ôm đứa trẻ chặt hơn, trái tim lạnh ngắt vì lời nói của hắn. Nàng cúi đầu, đều là nữ nhân, không khỏi nổi lòng trắc ẩn với Mạnh thị: “Dù sao nàng cũng là mẫu thân ruột của Đại ca nhi. Thiếp thân đã sai người chuẩn bị quan tài, chờ nàng qua đời sẽ chọn một chỗ an táng cho nàng, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ. Tương lai Đại ca nhi nhớ mẫu thân ruột, chúng ta cũng có câu trả lời với nó.”
Lăng Trọng Thư hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng Hàn thị, từ chối cho ý kiến.
Lăng Trọng Hoa cho rằng cướp được giang sơn từ tay hắn thì có thể ổn thoả, đâu ngờ gặp báo ứng, Hoàng hậu không thể sinh con, hắn lại học Đức Chính đế làm đế vương si tình gì đó, không chịu nạp phi.
Hiện tại lại bị Hoàng hậu mê hoặc mụ mị đầu óc, nhận nuôi một đứa con hoang. Đại thần trong triều chắc chắn khuất phục dưới uy quyền của hắn, không dám lộ ra. Nhưng huyết mạch Lăng Thị đâu chấp nhận người khác lẫn lộn như thế, hắn tất nhiên vạch trần việc này, để người trong thiên hạ thấy, Huệ Nam đế cũng chỉ là một người bị nữ nhân mê hoặc, không màng đến cơ nghiệp của tổ tông.
Người yêu mỹ nhân xem nhẹ giang sơn như vậy đâu thể làm đế, còn không bằng làm thân vương nhàn tản, ở bên nữ nhân, ăn nhậu chơi bời.
Hắn vốn nên là người ngồi trên lăng ỷ. Nếu không phải Lăng Trọng Hoa chặn ngang một tay, hắn đã sớm được như ước nguyện. Hiện tại ẩn cư trong con hẻm này, ngày thường không dám ra ngoài, sợ bị người khác nhận ra, hắn đã sớm phiền chán cuộc sống như vậy. Vẫn là mẫu phi hiểu rõ lòng hắn, so với cả đời tham sống sợ chết, không bằng đánh cược một lần.
Lời đồn đãi truyền không đến nửa ngày đã đảo ngược, có lão thần uống trà trong trà lâu, nghe có người nhỏ giọng nghị luận việc này thì giận tím mặt, lão thần này là một lão Hàn lâm họ Đỗ, tuy rằng soạn sách cả đời, tính cách cổ hủ, không thông lõi đời, nhưng người ông bội phục nhất đời này chính là Đức Chính đế.
Ông may mắn được thấy dung nhan của Thái tử, cực kỳ giống Đức Chính đế. Rốt cuộc là tiểu nhân ở đâu lại dám hắt nước bẩn lên người Thái tử, còn ám chỉ tân đế. Tuy tướng mạo tân đế không giống Đức Chính đế, nhưng tính tình thủ đoạn lại cực kỳ giống, đế vương như vậy ông chịu phục.
Thấy tiểu nhân đó còn nói chắc như đinh đóng cột, Đỗ Hàn lâm tức giận dựng râu trừng mắt, đứng lên, bưng chén trà dội lên đầu người nọ: “Tiểu nhân miệng phun đầy phân từ đâu lại dám hoài nghi thân phận của đương kim Thái tử?”
Người nọ đang nói hứng khởi, đột nhiên bị người ta dội ướt sũng thì đâu chịu theo, lập tức muốn kéo lão đại nhân đền tiền. Lão đại nhân vốn là thanh liêm, người cũng nhỏ gầy, để râu dài, ăn mặc không bắt mắt, áo ngoài màu tro, mặc cho ai thấy còn tưởng rằng là một thư sinh già nghèo kiết hủ lậu.
Lão đại nhân bị người này ầm ĩ, biết kẻ này là côn đồ lại còn dám lừa gạt người khác, trong lòng tức giận, kích thích nghĩa khí thời niên thiếu mới có, lập tức chất vấn kẻ này: “Hừ, ngươi là ai, dưới chân thiên tử cũng dám phóng đại lời nói sai lầm, ngang nhiên hoài nghi thân thế Thái tử, rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Người nọ thấy nhiều người vây quanh, đảo mắt, lập tức phủi sạch: “Đây cũng không phải ta nói, ta cũng nghe người khác nói thôi. Ai cũng nói bệ hạ không gần nữ sắc, chỉ sủng ái một mình Hoàng hậu. Xin hỏi, không có lửa làm sao có khói? Một khi đã như vậy, Thái tử là người nào sinh ra, sao trước kia chưa bao giờ nghe nói, cũng không có ai gặp mẫu thân ruột?”
Trong đám người có người phụ họa: “Đúng đấy, đứa trẻ cũng không thể tự dưng chui ra, trừ phi là ôm tới.”
Lão đại nhân nhổ nước bọt vào người nọ: “Phi, bệ hạ sinh con với ai còn phải nói một tiếng với ngươi à, ngươi là ai, Thái thượng hoàng hả?”
Mọi người bị lời ông nói chọc cười ha ha.
Sắc mặt người nọ khó coi, cũng không dám tiếp lời.
Trong đám người có người nghị luận, lời này cũng có lý, chuyện nam nhân đâu thể nói chính xác được, cho dù nhảy ra một nhi tử cũng đâu lạ gì, trong kinh không phải thường nghe nói đại quan gia nào đó có thêm một thứ tử, thế gia nào đó lại nuôi ngoại thất hay sao, huống chi bệ hạ còn là thiên tử.
Người nọ nóng nảy, xoay người muốn chạy, chỉ bỏ lại một câu: “Hừ, mọi người đừng quên, chuyện Hoàng hậu không thể sinh con mới vừa truyền ra, bệ hạ đã ôm Thái tử trở về, trùng hợp quá mức rồi, ta cũng chỉ nghe người khác nói như vậy, nghĩ như vậy cũng không chỉ một mình ta, ngươi muốn hỏi thì hỏi người khác đi.”
Nói xong hắn vội vàng chui vào trong đám người, lão đại nhân đâu chịu theo, giữ chặt người lại.
“Chuyện thiên gia ngươi cũng dám nghị luận, có thể thấy được ý đồ đáng chết,“ Lão đại nhân túm áo người nọ, kéo hắn đi sang một bên: “Đi, cùng bản quan tới nha môn đi một chuyến.”
Người nọ kêu to, dùng sức xô đẩy lão đại nhân: “Ngươi chớ có dọa người, lão già nghèo mà xạo sự nhà ngươi cũng dám tự xưng bản quan, ta nói cho ngươi biết, ta chính là người ngươi không thể trêu vào, mau thả ta ra.”
Lão đại nhân cũng tức: “Ngươi là ai, hãy xưng tên ra, bản quan ngược lại muốn xem, là người phương nào cho ngươi lá gan, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám nghị luận về bệ hạ, Thái tử. Nói thật cho ngươi biết, bản quan không chỉ là mệnh quan triều đình, hơn nữa còn chính mắt gặp qua Thái tử. Thái tử cực kỳ giống Đức Chính đế, đúng là huyết mạch Lăng gia không thể nghi ngờ. Là người nào sai ngươi vu oan cho Thái tử như thế, có thể thấy rắp tâm hiểm ác, bất luận ngươi có ý đồ gì, dùng thủ đoạn gì đều cùng bản quan tới Kinh Triệu doãn biện luận.”
Trong đám người có người hít một hơi, lão nhân này trông không nổi bật, ăn mặc cũng không tốt, nhưng nghe khẩu khí này thật sự là mệnh quan triều đình.
Người nọ gấp gáp, sắc mặt trắng bệch, muốn thoát ra. Lão đại nhân lớn tuổi cũng không có nhiều sức lực, bị hắn đẩy ra lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất. Lúc ông sắp ngã xuống đất được người đỡ từ phía sau, quay đầu nhìn, không biết hai kim giáp thiết vệ đã đứng phía sau từ lúc nào.
Ông giật mình, Ảnh Long vệ của bệ hạ lại xuất hiện ở chỗ này.
Quay đầu lại, đám người đã sớm lui đến rất xa, kẻ tung tin đồn ban nãy đã bị bắt lại, có hai kim giáp thiết vệ đè chặt hắn.
Thẩm vấn một hồi, thân phận người nọ bị bóc ra là hoàng hoàng xa của Thường Đại học sĩ, ngày thường thích lấy tên tuổi Thường gia bắt nạt kẻ yếu, gần đây rất thân với Lăng Trọng Thư. Thường di nương trong nhà Lăng Trọng Thư vốn là thứ trưởng nữ của Thường Đại học sĩ, từ xưa cầu phú quý trong nguy hiểm, hắn bị Thường di nương nói động lòng, khi trong kinh xuất hiện lời đồn, hắn thuận thế đẩy thuyền, cũng truyền thêm, lửa cháy đổ thêm dầu, châm ngòi thổi gió trợ giúp, đâu ngờ lại bị bắt tại trận.
Thường Đại học sĩ vô cùng đau đớn, cởi mũ quan bò lên kim điện, cáo tội không quản được thân thích trong nhà nên rước lấy tai họa với hoàng đế, lại thanh minh đoạt tuyệt quan hệ cha con với Thường di nương, sau đó không ngừng dập đầu, nằm ở kim điện khóc lóc thảm thiết.
Văn võ bá quan hai bên đều cúi đầu. Tuy bệ hạ mặt lạnh như thường, không hề nhìn ra tức giận, nhưng cả điện im lặng như chết, lạnh lẽo thấu xương, như khí lạnh xuyên qua lưng thấu vào trong xương tuỷ, làm người ta thiếu chút nữa không đứng vững.
Đây là sát khí, sát khí của thiên tử.
Không giận mà uy, phía dưới bình tĩnh là sát khí, bệ hạ tuyệt đối không bình tĩnh mặt ngoài, sợ là đã động sát khí, Thường Đại học sĩ tự cầu nhiều phúc đi.
Thường Đại học sĩ không ngừng dập đầu khóc lóc, trên mặt đầy hối hận, trong lòng lại hận không thể lập tức bóp chết nữ nhi ngu xuẩn kia. Tại nàng mà toàn bộ Thường gia đều gặp xui xẻo, sớm biết như thế, lúc trước sinh ra lập tức dìm chết nàng, tránh lưu mầm hoạ.
Lăng Trọng Hoa không nói một lời mà nhìn hắn, lại nhìn Đỗ lão Hàn lâm, sau một lúc lâu: “Trong nhà Thường Đại học sĩ nhiều chuyện, trẫm cảm thông Thường ái khanh không thể một mình lo hai việc, chi bằng để Thường ái khanh dẹp yên nội trạch, chức Đại học sĩ này để Đỗ ái khanh nhận đi. Đại học sĩ Hàn Lâm viện, ngay thẳng tài cao là được, trẫm thấy Đỗ đại nhân rất thích hợp.”
Ý chỉ này vừa ban, chúng thần khiếp sợ. Đỗ đại nhân làm lão Hàn lâm cả đời, lúc về già lại vớt được chức Đại học sĩ, mang ơn đội nghĩa Huệ Nam đế, thề sống chết nguyện trung thành.
Thường Đại học sĩ bị bãi quan không dám có câu oán hận nào, nghị luận thiên tử, nghi ngờ thân thế Thái tử, nếu nói không có ý đồ, ai cũng sẽ không tin, có thể giữ được mạng đã là bệ hạ khai ân rồi.
Lăng Trọng Hoa lạnh lùng nhìn vẻ mặt sống sót sau tai nạn của hắn, ánh mắt u ám, lạnh lẽo. Lăng Trọng Thư bị biếm thành thứ dân còn chưa từ bỏ ý định, xem ra nên kết thúc nhớ mong của hắn, tránh khỏi hắn luôn nhớ thương thứ không thuộc về mình.
Rất nhanh, thánh chỉ đại cáo thiên hạ, nguyên Đại hoàng tử bị phế Lăng Trọng Thư rắp tâm bất lương, mưu toan lung lay giang sơn, làm loạn lòng người, tội đáng muôn chết, nhưng cùng tộc không thể tương tàn, tuy tội của Lăng Trọng Thư đáng chết vạn lần, trẫm nhớ tới huyết mạch, giữ lại một mạng, xoá tên khỏi hoàng tộc, tịch thu gia sản.
Sau khi Lăng Trọng Thư bị tịch thu gia sản, người một nhà lưu lạc đầu đường. Thường di nương và nữ nhi nàng sinh ra cũng bị Lăng Trọng Thư giận chó đánh mèo, chạy về nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng, đích mẫu hận nàng, nếu không tại nàng, Thường Đại học sĩ sẽ không bị bãi quan, nên đâu chịu gặp nàng, cuối cùng không biết tung tích, nữ nhi bị vứt bỏ ở ven đường, được Hàn thị nhặt về.
Hàn thị không dám xin nhà mẹ đẻ giúp đỡ, ôm nhi tử, nữ nhi trốn trong một gian phòng nhỏ, nhìn nam nhân hùng hùng hổ hổ, tâm như tro tàn.
Phòng nhỏ rách nát, không biết là người nào vứt bỏ, bốn phía lọt gió, không thể che lạnh, bên ngoài gió lạnh tuyết rơi, nước đóng thành băng, không có áo dày, không có chăn mỏng, nàng đông lạnh run bần bật, ôm hai đứa con nhìn nam nhân đối diện đột nhiên bật cười như bị điên, sợ hãi càng không dám ngẩng đầu.
Lăng Trọng Hoa lấy một thỏi bạc vụn trên người, ném đến trước mặt nàng: “Đi, đi mua chút đồ ăn cho gia.”
Gia sản bị tịch thu toàn bộ, ngay cả áo dày cũng không thể mang ra thì lấy đâu ra đồng bạc nào, trái tim Hàn thị rét lạnh như tuyết đọng dưới mái hiên.
Tiền này là bán Thường thị đổi lấy, vì muốn có thêm chút bạc, Thường thị bị hắn bán đến chỗ không thể gặp người, còn có Mạnh thị, lúc xét nhà không hề mang theo, có lẽ không sống qua đêm nay.
Nàng cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, bọn nhỏ bị nàng ôm nên không cảm thấy quá lạnh, nhưng qua hôm nay, ngày mai phải đi con đường nào đây.
Thấy nàng không có động tĩnh, nam nhân đá một cái: “Sao thế, ngươi cũng muốn phản à, ngay cả lời gia nói cũng không nghe, còn không mau đi mua đồ ăn, ngươi muốn bỏ đói gia hả?”
Hàn thị chậm rãi đứng lên, thả đứa bé trong lòng xuống, rất mau biến mất trong bóng đêm.
Lăng Trọng Thư đợi rất lâu, hai đứa nhỏ vừa lạnh vừa đói, khóc oa oa, hắn căm hận nói: “Khóc nữa bán luôn chúng bay đấy.”
Hàn thị mua thức ăn trở về đứng ở cửa nghe rõ lời hắn nói, nàng nhìn bầu trời tối om, bạc bán Thường thị rất nhanh sẽ tiêu hết, đến lúc đó làm sao đây, lấy tính tình hiện giờ của hắn, sợ là thật sự sẽ bán nhi bán nữ, cùng với nàng nữa.
Nàng lấy ra một gói thuốc bột trong tay áo đổ vào trong đồ ăn, quấy vài cái, dường như không có việc gì đi vào.
Ánh mắt Lăng Trọng Thư không tốt: “Sao đi lâu như vậy, chẳng lẽ ngại gia nghèo túng, sinh lòng thờ ơ.”
“Thiếp thân không dám.” Hàn thị cúi đầu, vội vàng ôm bọn nhỏ dưới đất lên, bọn nhỏ trở lại lồng ngực ấm áp, tiếng khóc nhỏ dần.
Lăng Trọng Thư đặt toàn bộ thức ăn ở trước mặt mình, không thèm hỏi nàng một câu mà ăn một mình, Hàn thị lấy ra hai cái bánh bao trong lòng, bánh bao vẫn còn ấm, nàng bẻ từng miếng nhỏ đút cho hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ đã đói lắm rồi, vừa có đồ ăn lập tức ngừng khóc.
Ban đêm lạnh giá không thể vào giấc, góc tường ấm áp duy nhất trong nhà bị Lăng Trọng Thư chiếm, hắn bọc quần áo lên người, dựa vào tường ngủ.
Nửa đêm, hắn đang ngủ thì bị đau tỉnh, không ngừng kêu gào, lăn lộn dưới đất, bọn nhỏ bị giật mình khóc lớn, Hàn thị ôm bọn chúng, mở to mắt, làm bộ không nghe thấy, tiếng kêu bên kia nhỏ dần, nàng nghe thấy có tiếng tay cào nền đất, hắn muốn bò về phía nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm bên này.
Trong đêm đen, nàng không hề nhúc nhích giống như ngủ như chết, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng thở “hừ hừ”, tiếng thở hổn hển càng ngày càng yếu, dần dần không thể nghe thấy, sau khoảng một nén hương, bóng đêm lại khôi phục yên tĩnh.
Bên ngoài không biết con chim gì bỗng nhiên kêu lên, âm thanh bén nhọn như quỷ khóc khiến người ta hốt hoảng.
Hai đứa nhỏ còn đang khóc lớn, lúc này Hàn thị mới khẽ vỗ lưng bọn chúng, bế bọn chúng lên, không dám quay đầu lại, biến mất trong gió đêm.
Cả nhà Đại hoàng tử bị phế muốn tung lời đồn gây rối loạn triều cương, tội không thể tha thứ, Huệ Nam đế sai người dâng tội trạng cho Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng mới vừa rồi biết nguyên do trong đó, giận dữ đưa một ly rượu độc đến hoàng lăng, ban chết cho Hiền Thái phi.
Trước khi chết, Hiền Thái phi mắng Thái thượng hoàng máu chó đầy đầu, ác độc đến cực điểm. Thái thượng hoàng nghe nói, càng thêm tức giận, suýt nôn ra máu.
Huệ Nam đế lại chiếu cáo thiên hạ, Thái tử thật sự là huyết mạch Lăng gia không thể nghi ngờ, ai dám nghị luận sẽ tính tội mưu phản, từ đây không có ai dám nghị luận thân thế của Thái tử nữa.