Chuyện này thật khó mà nói, oa.
Mặt nàng nóng hừng hực như đang sốt, liều mạng nhớ lại, đáng tiếc tốn công vô ích, nàng hận không bới được một cái lỗ trên mặt đất, sau đó chui đầu vào, vĩnh viễn không muốn chui ra.
Hắn mặc xong quần áo, sợ hãi đứng ở bên giường, nói nhỏ giọng, "Lăng Không, thật xin lỗi, tiểu nạp uống nhiều quá, làm hư thanh bạch của ngươi."
Mộ Lăng Không cắn chặt đôi môi, vài giọt nước mắt trong suốt lăn xuống.
TRước tiên, không đề cập tói ai chủ động, dù sao cái đó cũng không giải thích được việc nàng thất thân, uất ức này, chua xót, nàng không mở mắt được.
Nghe được tiếng khóc thút thít của nàng, hắn càng thêm sợ, "Lăng Không, ngươi đừng khóc, nếu chuyện xảy ra, tiểu nạp sẽ chịu trách nhiệm, nếu ngươi nguyện ý...Không ngại. . . Không ngại. . ."
Nàng kêu một tiếng, vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hốc mắt sưng đỏ, mắt đẹp giăng đầy tia máu, "Phụ trách? Ngươi làm sao phụ trách? Ngươi là hòa thượng? Hay ngươi muốn ta quy y? đi làm ni cô trong miếu sao?"
"Không phải vậy. . . Không phải vậy. . ." Tiêu Trúc dùng sức lắc đầu, lộ ra vẻ hoảng hốt do lời nói của nàng, hai cánh môi đỏ tươi nhỏ nhắn hạ đóng một hồi, nuốt xuống một bãi nước miếng, hai gò má hồng hồng không được tự nhiên, "Lăng Không, ngươi nên đem chăn gói kỹ, cái gì gì đều bị lộ ra."
Hai vú của nàng xanh tím, toàn là vết hôn, đó là chứng cứ không thể sai do kích tình hôm qua lưu lại, hắn làm một bộ dáng làm chuyện sai lầm vô cùng chột dạ, trên mặt non nớt đều là cuống quýt.
Nàng hung hưng trừng mắt nhìn hắn, kéo cao chăn, thở phì phò quát, "Quần áo của ta đâu?"
Tiêu Trúc lập tức đi tìm quần áo sạch sẽ, không lâu, đã cầm quần áo trở lại, áo trong quần ngoài, ngay cả áo ngực mặc bên trong cũng không có quên, lúc này khó có thể được tỷ mỉ như thế.