Có ăn có uống, cuộc sống không tồi, tại sao nhất định phải đi làm ăn?
Hắn và nàng, không tính là dân chúng tầm thường, cũng vĩnh viễn có khả năng qua được cuộc sống củi gạo.
Đã như vậy, cần gì cưỡng cầu?
Nàng đúng là điên rồi, lại có thể đồng ý cho hắn đi ra ngoài kiếm bạc trắng nuôi gia đình.
Lúc ấy nhất định là ăn quá nhiều nước miếng của hắn, cho nên cũng dần dân biến đổi theo hắn.
Cái tên kia, đơn thuần lại không biết, xem ra càng giống như làm một con dê béo đợi làm thịt, lúc nào cũng có thể bị người ta kéo ra ngoài bán.
Võ công cao thì thế nào, đầu óc không đủ dùng, sẽ bị người khác chơi quanh mình.
Hơn nữa hắn còn cực thích ăn mặc phục trang đẹp, toàn thân là trang phục và đạo cụ, không phải vàng tức là ngọc, sống sờ sờ chính là con bài hoàng kim, giống bức thư có mấy chữ lớn : tới lừa ta đi, ta rất dễ bị lừa.
Một khi ý nghĩ hướng về phương diện này, thì khó có thể ngăn chặn.
Mộ Lăng Không phiền não, đi tới đi lui trong phòng ngủ, trong đầu bắn ra toàn là ý xấu.
Đến cuối cùng, cho nên có loại kích động, lập tức ra roi, thúc ngựa xông lên, tự mình nhìn mới an tâm.
Trong lúc nghĩ ngợi lung tunh, màn đêm chậm rãi phủ xuống, Âm Vân chặn lại Tinh Nguyệt, đưa tay ngoài cửa sổ cũng không thấy được 5 ngón, vắng ngắt.
Ôm lấy cánh tay, nàng không có tâm tư ăn tối, một bàn mỹ vị, món ăn phong phú, mỗi dạng đều là món Tiêu Trúc thích ăn.
Nếu như hắn ở đây, đã sớm đợi không kịp, vọt lên, hoan hô nhét vào trong mồm, vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn, nơi nào phí của trời giống như nàng, chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn, cho đến khi bọn họ đi, cũng không có tâm tue động đũa.
Tiêu Trúc. . . Tiêu Trúc. . .
Ba ngày rồi, không biết hắn trong giờ khắc này làm cái gì, có thể muốn nàng, lúc nào cũng nhớ tới nàng.