“Chàng bây giờ hối hận còn kịp, xoay người về phía sau, dùng sức chạy như điên, sau nửa canh giờ có thể ở trong cung của mình trái ôm phải ấp, ăn chơi đàng điếm đấy!” Mộ Lăng Không thở phì phò đá hắn một cước, động tác vô cùng nhanh.
Trong một thời gian dài nàng bị Đế Tuấn khống chế võ công, làm một “cô gái yếu đuối” bình thường lâu khiến cho cả hai người đều quên nàng thật ra cũng là một cao thủ võ công tuyệt đỉnh.
Đế Tuấn cư nhiên chưa kịp tránh né.
Không phải hắn không muốn tránh né, thật ra thì hắn cũng làm động tác tránh nhưng hơi chậm một chút đã bị Mộ Lăng Không vừa vặn đạp mạnh một nhát.
Một tiếng kêu đau đớn_______
Hắn ôm bắp đùi giơ lên thật cao: “Ai ô ô, đau chết mất. Nương tử, nàng trốn không thoát liền định mưu sát vi phu cho xong hết mọi chuyện hay sao?”
Mộ Lăng Không cũng sợ hết hồn cuống quýt ngồi xuống: “Chàng có đau lắm không? ……Thiếp… Thiếp không phải cố ý, bình thường động tác của chàng nhanh như vậy, thiếp cho là không đụng tới chàng được, ai biết…… Ai biết……”
Đế Tuấn khụt khịt cái mũi, nghẹn ngào gật mạnh: “Rất đau a, đau lắm đó, như là bị chặt đứt ra…”
“Vậy thì làm sao bây giờ? Chúng ta bây giờ quay trở lại đi, đi tìm lang trung xem cho chàng.” Nàng rón rén xoa bắp chân của chàng, tóc đen dài xõa xuống, thêm phần lẳng lơ cùng mị hoặc.
Tròng mắt Đế Tuấn dần dần biến đổi, mập mờ chuyển động: “Đa số lang trung đều là lang băm, thương tích quá nặng xem không được.”
“Có nghiêm trọng đến như vậy không?” Mộ Lăng Không trong lòng nghi ngờ, ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái.
Bóng dáng Đế Tuấn cao lớn, đưa lưng về phía trăng sáng nên nàng không thấy rõ thái độ của hắn, ánh mắt đen láy thêm mấy phần giảo hoạt.
“Phu quân, nghe nói ngự y trong cung cũng rất giỏi. Không được, thiếp dẫn chàng về cung.”