Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 270: Q.2 - Chương 270: Một số gần như lộ ra trọn vẹn (mười)




Đế Tuấn hao tốn bao nhiêu năm công phu mới để cho bọn họ có thể một mình đảm đương một phía, mắt thấy sắp có hiệu quả tạo dựng sự nghiệp của mình, ai ngờ lại không giải thích được mệnh mất không còn nữa.

Đắc tội Đại Tuyết Sơn, chẳng lẽ thật sự là chỉ có một con đường chết hay sao?

Ngay cả những người những sự vật có quan hệ tới, tất cả cũng đều bị hủy diệt, không hỏi thị phi, không hỏi nhân do.

Này không phải là cũng quá mức ngang ngược ư.

Đế Tuấn và Huyền Minh quyết đấu ở giữa, đã đến hồi gay cấn, từng chút từng chút lướt qua, đều là lượn lờ giữa thời khắc sống chết.

Một sắc mặt lạnh lùng, một người khác nụ cười hòa thuận vui vẻ.

Chiêu số càng lúc càng nhanh, khiến nàng đứng ở ngoài nhìn hoa cả mắt, có lúc thậm chí không theo kịp động tác của bọn họ.

Đông ------

Đế Tuấn rút ra một khoảng cách, xoay người liên kích, một cước liền đạp Huyền Minh xuống từ giữa không trung.

Nước nóng cuồn cuộn, ngay lập tức nuốt hết cả, mặt nước màu trắng sữa xen lẫn màu vàng, không nhìn thấy khung cảnh ở đáy.

Đế Tuấn cũng theo sát xuống nước.

Hắn hạ quyết tâm nhất định phải chém chết Huyền Minh ngay tại chỗ để báo thù cho bảy huynh đệ Tiêu gia, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n khiến cho những vong hồn bỗng dưng bỏ mạng ở trên trời được yên nghỉ.

Huyền Minh coi như chạy trốn tới chân trời hắn cũng phải đuổi theo tới tận cùng.

Bên trong sơn động khôi phục yên tĩnh như cũ.

Tiếng nước chảy róc rách, lúc nhẹ lúc mạnh liên tiếp nhau. Trăm ngàn năm qua chính là như thế, cũng sẽ không bởi vì có người ngoại lai xâm nhập mà có chút thay đổi.

Mộ Lăng Không khẩn trương nhìn chằm chằm.

Nếu không phải vừa rồi Đế Tuấn dùng ám ngữ lệnh cho nàng không được nhúng tay, sợ rằng giờ phút này nàng đã sớm không kiềm chế được cũng đuổi theo nhìn rõ ngọn ngành rồi.

Máu của huynh đệ Tiêu gia chậm rãi biến mất ở giữa dòng nước chảy.

Nếu như đầu của bọn họ không đặt ở trước mặt, Mộ Lăng Không thật muốn coi tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

Khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên nàng sinh ra một dự cảm.

Nhất định Đại Tuyết Sơn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.