Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 29: Q.1 - Chương 29: Một tràng cười mê hoặc




Không rõ nguyên lành, lặp lại tiếng vô vùng lớn, "Phu quân. . . Phu quân. . . Phu quân. . . Phu quân. . ."

Không phải hắn muốn nghe sao? Vậy nghe cho đã đi.

Tiêu Trúc dù đau cũng vui vẻ .

Mở cái miệng nhỏ nhắn ra, cười hài lòng, không để ý sự càn rỡ của nàng, khom người xuống bế ngang nàng, bước lớn đến bên giường uyên ương.

Cây nến đỏ thẫm, soi sáng căn phòng, bóng đêm đang say, rất dài đấy.

"Ngươi muốn làm gì?" Mộ Lăng Không lo lắng hỏi, cũng không kịp cắn lại hắn, khẩn trương siết chặt vào vạt áo của hắn.

"Đêm động phòng hoa chúc, nương tử, chúng ta phải giống với tất cả các vợ chồng trong thiên hạ, làm chuyện bình thường nhất." Hắn thủy chung cười, đưa lưng về phía nến mừng, cả khuôn mặt bị màu sắc u ám bao phủ, lại thêm mấy phần tà khí.

Nhưng khi quay người, khi nàng nhờ vào ánh trăng nhìn rõ vẻ mặt của hắn, Tiêu Trúc vẫn là Tiêu Trúc, hoặc là vì thành thân, nên khi cười giống như quả dưa ngốc, đã quên mất sắc mặt khác.

Còn đang suy nghĩ, thân thể chợt ngã vào trong sợi bông mềm mại, một mình đối mặt với chăn vải đỏ thẫm, màu đỏ chói mắt.

Tiêu Trúc đang cố gắng đem rèm cửa buông xuống, ngăn cách cảnh huyên náo ở bên ngoài, cuối cùng cũng làm xong, liền chờ đợi không kịp đá rơi giầy rồi bò lên, cầm đầu ngón tay của nàng, đặt trên môi đang phát nóng của mình, vừa tràn ra một tràng cười mê hoặc, vừa khàn khàn hỏi, "Lăng Không, ngươi rốt cuộc là nương tử của ta rồi."

Tân nương chỉ cảm thấy một hồi dậy sóng lăn qua trên mặt, có thể tưởng tượng, giờ phút này gương mặt của nàng so với hỉ bào của hắn, tất nhiên là đỏ hơn, có lòng muốn rút tay trở về, nhưng hắn dùng sức đến kỳ lạ, thử hai lần cũng không thành công, "Tiêu Trúc, ngươi buông ta ra trước , có lẽ, chúng ta nên nói chuyện một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.