Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 227: Q.2 - Chương 227: Mỹ kiều nương tử không mảnh vải che thân (bảy)




Nhưng mà nụ cười nồng đậm trung thực lại bán đứng tâm tình chân chính của hắn, bộ dáng lầm bẩm giả bộ hèn nhát, ''Nương tử, ngươi hiểu sai rồi, giặc cỏ bên ngoài muốn đoạt quyền mới gọi là khởi nghĩa, cho dù vi phu có ý niệm kia, nhiều nhất cũng được gọi là soán vị.''

Thiên hạ này, vốn chính là nhà hắn.

Long Y đang ngồi chính là cha ruột của hắn.

Nàng cắn răng, vốn cho rằng hắn muốn giải đáp nghi vấn rồi, kết quả còn chưa nghiêm chỉnh, ''Tiêu Trúc, ngươi có nói hay không?''

Rất thẳng thắn, nàng suy tính cho hắn xử lí nhẹ.

Còn nữa, lời pha trò hết sức xiêu vẹo, nàng nhất định lấy chút màu sắc cho hắn nhìn.

''Nói. nói.'' Móng vuốt sói từng cái vuốt ve lên đường cong vùng ngực, dùng cái chủng loại se tình, đầu ngón tay giống như vô tình trêu chọc nụ hoa bị ngăn trở bị y phục, ảo tưởng anh đào màu hồng ngượng ngùng ửng đỏ, bộ dáng trở nên cứng rắn, ''Thiên hạ này, ta tạm thời không có hứng thú, phụ hoàng nên sống thêm vài năm tuổi, ta có thể cùng nàng phong lưu, tự do làm chuyện mình thích.''

Hắn dẫn dắt lực chú ý của nàng, Đế Tuấn cười trộm không dứt, danh chính ngôn thuận chấm mút, tay không chút kiêng kỵ tìm kiếm lối vào, chuẩn bị tiến công chiếm đất, ''Đồng nhất triều, phu hoàng chăm lo việc nước, nước Mạc Thương thịnh thế, chậm rãi đi tới, phóng tầm mắt nhìn tới, thiên hạ cả nước, Tứ Hải Thăng Bình, bộ dáng như vậy không tốt. . . Không tốt. . ."

Mộ Lăng Không thoáng hiểu, ''Chính là ngày trôi qua quá thuận, cho nên cố ý tìm cho hắn một chút phiền lòng?''

Loại nhàm chán này người bình thường không làm được.

Chỉ là, nếu đổi thành hắn, liền vô cùng khó nói.

Hắn vốn không phải người bình thường.

Quả nhiên, khi nàng nói xong, hắn lại theo thói quen cười du côn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.