Giường gỗ có tiếng vang két két, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể tưởng tượng, không bao lâu, đại khái nó sẽ phải đối mặt với số mạng giữa sống và chết.
Tiêu Trúc có tiền, nàng biết.
Vấn đề là có tiền cũng không thể lãng phí.
Ừ, ngày mai muốn cùng hắn thảo luận chuyện này mới được.
Động tác, phải nhẹ một chút
(bánh bao ; sao chị ý còn có tâm trạng nghĩ đến 'sống, chết' của cái giường nhỉ = = anh ý mạnh thế cơ mà =))))
..................
Mộ Lăng Không nhớ lại tân hôn, đại khái là trải qua ở bên trong phòng ngủ, giường đệm nho nhỏ, thành cái nôi hạnh phúc của hai người, vừa có thời gian, vừa có cơ hội, hắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế kéo nàng trở về 'làm vận động', chăm chỉ không thể tưởng tượng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm giác sắc mặc của phu quân ngày càng tái nhợt, Túng Dục quá độ, mạnh hơn là làm thân thể bị móc rỗng nha.
Nàng uyển chuyển gián tiếp nhắc nhở, hai người còn phải vượt qua cả đời, không cần ‘ liều mạng ’ như thế.
Miệng hắn đồng ý được được, nhưng hành động không thấy thu lại, làm theo ý mình, một ngày mười hai canh giờ, hận không thể vượt qua trên người nàng.
Về phần tấm thân xử nữ là mất ở hôm say rượi hay hôm tân hôn, nàng vẫn chưa làm rõ được.
Hai người vừa nhắc tới loại đề tài này, Tiêu Trúc lập tức liền bắt đầu giả bộ hồ đồ, thật sự nàng muốn không đứng lên, nhưng hắn lại càng giống như là giả ngây giả dại.
Người đàng hoàng thay đổi không thành thật, không thể nghi ngờ là một chuyện hết sức đáng sợ.
Tóc của hắn, mỗi sợi dài một tấc, khí chất của hắn cũng tà đi một phần.
Do Phật đến ma, mỗi ngày đều có chút biến hóa, hắn rõ ràng là cười nhưng nàng lại thấy có chút cảm giác lạ lẫm.
Mỗi lần nàng đều không nhịn được dùng sức dụi mắt, sau đó, mặt của phu quân sẽ cong cong lại gần, ‘ hỏi han ân cần ’.