Đế Tuấn suy nghĩ một chút, lộ ra biểu tình hiểu ra: “Vừa rồi qua chỗ quẹo quệt một cái. Ah, như vậy mà đã rách à? Xem ra cũng không phải là chất liệu tốt, trở về khách sạn phải cởi ra ngay, về sau không bao giờ tới cái cửa hàng kia nữa.”
Mộ Lăng Không làm sao mà không nhìn ra đó là kiếm khí trường kiếm quét ngang qua, mới có dấu vết đó lưu lại.
Tiêu Trúc chắc chắn là đã cùng người động thủ.
Võ công của hắn cao, đến tình cảnh không thể tưởng tượng nổi, ai lại có thể cắt rách y phục của hắn?
Nhưng nếu hắn không muốn nói, nàng cũng không vội hỏi tới.
Nam nhân này, ý tứ vô cùng gấp đây.
Hắn vừa bắt đầu liền dối lừa nàng, xem ra là không muốn cho nàng biết một chuyện.
Mộ Lăng Không lo lắng thu hồi gợn nước nhộn nhạo trong mắt phượng, khi cũng nói giỡn với Đế Tuấn vẻ mặt rõ ràng có chút cứng ngắc.
“Đồ vật cần thiết chúng ta đã mua đầy đủ, bây giờ có thể trở về khách điếm nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ lên đường.” Nâng Mộ Lăng Không lên ngựa, Đế Tuấn bình thản lướt qua cửa xe bị hư, rồi sau đó giống như bình thường nhanh chóng chui vào trong, “Tiểu Nam và Tiểu Bắc về phía sau, hôm nay gia muốn đích thân đánh xe, để cho nương tử của gia an tâm nghỉ ngơi.”
Phu thê hai người đều có tâm sự riêng, mặc dù dọc đường đi Đế Tuấn phô trương khoe mẽ, vẫn không có biện pháp khiến Mộ Lăng Không chân chính tươi cười rạng rỡ.
Ngoài mặt vui vẻ hòa thuận, rất giống tư vị gió thổi báo giông tố sắp đến. Không khí đè nén này, ở xa phía sau Tiểu Nam và Tiểu Bắc cũng phát hiện ra.
………
Vừa vào khách điếm, Mộ Lăng Không liền kêu cả người đều là mồ hôi, khăng khăng đi tắm.
Tiểu Bắc và Tiểu Nam sức lớn, phụ trách tìm chủ tiệm lấy nước tắm, sau đó đưa đến phòng ngủ.
Đế Tuấn ôm bụng kêu đói, kêu Tiểu Nam đi tới phòng bếp làm một ít thức ăn nhắm rượu. Không bao lâu, hắn nói muốn ra xe ngựa tìm một ít đồ, cũng đi ra khỏi cửa.