Kinh hỉ?
Linh Đế cười khổ.
Cơ hồ thành công cái kinh sợ.
Ông có chút không chịu được, ''Nhi, phụ hoàng già rồi, về sau kinh hỉ đến ít đi một chút, bình thản là phúc khí.''
Đế Tuấn nhăn mày, cười như không cười, khuôn mặt non nớt vẫn còn mang vẻ xa cách,''Tuân chỉ."
...............
Y phục Mộ Lăng Không mặc trên người chính là cung trang của thái tử phi, kiểu dáng cùng phượng bào của hoàng hậu có chút tương tự, màu sắc chọn lựa chỉ là màu đỏ như lửa, lấy sợi chỉ màu vàng màu bạc thêu ra đóa hoa phú quý, một con phượng hoàng con ở giữ những đóa hoa, giương cánh muốn bay.
Trong mắt nàng hiện lên hình ảnh của Đế Tuấn, cho dù bị mấy ngàn cặp mắt hiếu kỳ nhìn vào, vẫn không có vẻ khẩn trương; tóc mai xõa tung, đổi thành búi tóc hình ngũ phượng đón ánh mặt trời, tóc mai ở hai bên cắm sáu cái trâm hình chuông ngọc, bước nhẹ nhàng, tiếng chuông linh kinh vang lên.
Một đóa hoa mẫu đơn ''quý phi say'' nở rộ ở sau ót, diễm lệ phi phàm, trên từng cánh hoa tản ra ánh sáng lộng lẫy có sắc kim hồng, quyến rũ, nổi bật lên mái tóc đen.
Làn váy chuyển động nhẹ nhàng, uốn lượn có thừa, khiến cho dáng đi càng thêm dịu dàng.
Đế Tuấn lên trước 10 bước, bàn tay dừng lại ở giữa không trung, chờ đợi bàn tay mềm mại của nàng.
Mười ngón tay chạm nhau trong nháy mắt, rõ ràng có chút ánh sáng lộng lẫy tản ra, đem hai người bao phủ trong ánh sáng như hoa như mộng.
''Nha đầu này, lại có tướng mạo được, ánh mắt cửu nhi quả nhiên không sai.'' Tiêu hoàng hậu cảm thán nói thầm một tiếng.
Linh Đế cũng gật đầu đồng ý, bắt bẻ như hắn, cũng khó tìm được tỳ vết nào trên người nữ nhân này.