Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 122: Q.2 - Chương 122: Trong rừng tìm vui (hai)




Chỉ tiếc nút áo của Mộ Lăng Không quá chặt, áo khoác dán chặt thân thể mềm mại, căn bản không có nửa điểm khe hở để cho ánh mắt của hắn xâm lấn.

“Phu quân, bên phía kinh thành thật sự không sao sao?” Mộ Lăng Không còn đang vì hắn mà lo lắng, nhưng đợi đã lâu mà không nghe thấy tiếng hắn phản ứng, vì vậy kinh ngạc nhìn sang ——

“Này, chàng không thể nghiêm chỉnh một lúc được hay sao?” Nàng nâng cao âm lượng, một tay che lại hai mắt của hắn, một tay khác che ngực. Chính là như vậy cũng không có biện pháp che hết da thịt.

“Vi phu vô cùng nghiêm chỉnh nha.” Đế Tuấn uất ức bẹt bẹt miệng: “Nếu không nghiêm chỉnh nghe nói, quần áo nương tử đến giờ cũng sẽ không được chỉnh tề, hoàn hảo không chút tổn hại đâu.”

Mộ Lăng Không bị sặc nói không lên lời.

Da mặt không đủ dày rất không có tiền đồ đỏ lên.

Nam nhân không biết xấu hổ liền tiếp tục đề tài, bàn tay càng thêm càn rỡ dò vào quần áo nàng, thuần thục tìm đến nơi mềm mại chỉ thuộc riêng về hắn, hài lòng thở dài: “Nương tử, Tiểu Bắc đã chuẩn bị xe ngựa, vô cùng thích hợp cho chúng ta. Tân hôn yến nhĩ, như keo như sơn, chàng chàng thiếp thiếp, ân ái không ngừng.”

“Tiêu Trúc____”

Nàng muốn cự tuyệt, lại bị đôi môi mỏng lạnh lẽo che lại.

Mấy tháng chung đụng, Đế Tuấn rất dễ dàng tìm được một số nơi nhạy cảm của nàng. Sau đó trong thời gian ngắn nhất câu nàng đi theo lửa nóng của mình.

Quên trần thế.

Quên ồn ào.

Quên phiền não.

Chỉ đắm chìm trong tình nồng ý mật.

“Ưm……Đừng làm rộn, chúng ta trở về xe ngựa đi. Nơi này hoang sơn dã địa, ngộ nhỡ bị người bắt gặp thì thế nào?” Mộ Lăng Không luống cuống chân tay bảo vệ mình. Đáng tiếc bên trên bị hắn xâm nhập, bên dưới lại không ngăn được thế công của hắn.

Đế Tuấn quyết định chủ ý, muốn vào giờ này phút này cho nàng một chút màu sắc, chấn phu cương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.