Tạ Minh Châu im hơi lặng tiếng đã lâu, đến nay rốt cuộc cũng đợi được cơ hội để bản thân ả cứu vớt lại chút danh tiếng.
Mới sáng sớm ả đã sai hạ nhân đi mua gạo, mang về nhà bếp nấu thành cháo.
Tạ Nhị phu nhân biết tin nên đến hỏi thăm.
“Nương, người chưa nghe được tin gì hay sao, không lâu trước đây phát sinh nạn châu chấu, hiện nay trong Kinh thành đều là nạn dân, Hoàng thượng cho phép phát cháo cứu tế, Tạ gia chúng ta đương nhiên không thể thờ ơ bàng quan.”
Khó có khi nữ nhi thiện tâm như vậy, nhưng Nhị phu nhân lại lo lắng: “Nạn dân cái gì, nạn châu chấu mới xảy ra bao lâu mà trong nhà ngay cả một hạt gạo cũng không có cơ chứ, chẳng qua chỉ là muốn tới chiếm chút lợi mà thôi. Những người đó, cố ý mặc rách mặc thối, cũng không biết trên người có mắc bệnh gì hay không, con phải cận thận...” lại thở dài một hơi, “ ca ca con ở trong ngục chịu khổ, nào thấy ngục tốt tốt bụng giúp đỡ đâu.”
Nghĩ tới chuyện này bà ta lại tức gần chết, cố tình nhà lao đó lại thuộc sự quản lí của phủ Thuận Thiên, bị Kỷ Chương quản tới mức kỉ luật nghiêm minh, không có chỗ nào chui được.
Tạ Minh Châu thầm nghĩ đợi ả ngóc đầu trở lại, tự nhiên sẽ cứu ca ca.
Ả trở về phòng trang điểm một phen, liền ra lệnh cho hạ nhân tới đường Bạch Tượng tìm một vị trí thích hợp.
Kết quả lều chưa dựng được bao lâu, liền phát hiện có người tới chặn ngang một chân, kêu người đi hỏi mới biết là chất nữ của Tả thị lang Hộ bộ Chu đại nhân, tên Chu Lương âm.
Ả vụng trộm đi quan sát, chỉ thấy Chu Lương âm bộ dáng dịu dàng thanh lệ, chẳng hiểu sao liếc mắt nhìn thấy tướng mạo có chút giống Kỷ Nguyệt, có điều Kỷ Nguyệt hơi lạnh nhạt, nàng ta có phần xinh đẹp tuyệt trần hơn. một cô nương không danh không tiếng, ăn nhờ ở đậu ở nhà người khác, cư nhiên dám tới tranh giành danh tiếng với ả?
Tạ Minh Châu vô cùng căm tức, đang lúc nghĩ kế, lại biết tin Kỷ Dao cũng ở cùng một chỗ với Chu Lương âm, lửa giận của ả liền vọt lên đỉnh.
Chính vì Kỷ Dao, ả mới rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, bị các quý nữ khinh thường, không thể không tránh đi, đợi cho mọi người quên đi chuyện xấu của ả.
Dù sao cũng phải xả ra nỗi bực tức đó, một lần hành động hủy đi cả hai người này!
Ả lập tức quay người, kêu vài gã sai vặt tới nói nhỏ, đưa cho chúng một thỏi bạc: “ đi nói với Từ Lộ, bảo hắn ta nhất định phải hoàn thành cho ta.”
Từ Lộ là tâm phúc của Tạ Minh Thiều, hiện nay Tạ Minh Thiều ngồi tù, Từ Lộ này cũng muốn báo thù thay cho chủ tử.
Gã sai vặt lĩnh mệnh, nhanh chóng bước đi.
Tạ Minh Châu lại tiếp tục phát cháo, thậm chí còn mở rộng thêm một lều phát cháo nữa, thu nạp càng nhiều nạn nhân tới xin cháo, bởi vì ả biết nghĩa cử cao đẹp này nhất định sẽ truyền tới tai Trưởng công chúa Thọ Xuân, Thọ Xuân công chúa tin phật, thường tới Tịch Chiếu Am, biết được tin này nhất định sẽ cho mời ả.
Lại nói sau khi Tống Thụy mở phủ, giống như ngựa hoang thoát cương ngày ngày tiêu dao ở bên ngoài, hôm nay nghe nói nạn dân tiến vào nội thành nên cũng tới ngó xem sao, đi tới đường Bạch Tượng liền phát hiện ra Kỷ Dao.
hắn ta dừng bước, suy nghĩ chốc lát liền quay người đi tới Sở Vương phủ, ngày tốt như vậy, không thể không mời Nhị ca ra ngoài đi dạo được!
Bởi vì hành động của Tạ Minh Châu nên ít đi rất nhiều nạn dân, mọi người đều đi tới lều của ả, Kỷ Dao liền biết Tạ Minh Châu nhất định đã ra tay rồi.
Kiếp trước, vào lúc này, Tạ Minh Châu đã bị bại vài lần dưới tay Chu Lương âm, sau đó khi ả phát cháo lại phát hiện Chu Lương âm cũng đang phát cháo, liền giở thủ đoạn bẩn thỉu để hãm hại, khiến Chu Lương âm bị tai bay vạ gió, nhờ có Tống Vân ra tay mới cứu vãn được cục diện. Nhưng bởi vì kẻ ra tay hãm hại biến mất tăm mất tích, nên không thể hỏi tội Tạ Minh Châu được, lúc đó nàng là tử địch của Chu Lương âm, biết rõ là Tạ Minh Châu hạ thủ nhưng không hề báo cho họ biết.
Giả sử lần này Tạ Minh Châu tiếp tục giở trò, nàng nhất định sẽ lôi ả ra!
Kỷ Dao thấy cháo trong nhà đã mang tới, nói với Mộc Hương: “đi tìm sáu tên sai vặt thân hình cường tráng, ta muốn giao việc cho họ.”
Mộc Hương đáp lời.
Đợi gã sai vặt tới, Kỷ Dao nhỏ giọng phân phó.
Chu Lương âm thấy thần sắc nghiêm trang của nàng, quan tâm hỏi: “Kỷ cô nương, nhìn cô nương có chút bất an, có phải do suy nghĩ quá nhiều.”
“Có thể là ta nhát gan, rất ít khi đối diện với nhiều người như thế này.”
Nhìn thế nào cũng thấy Kỷ Dao là một cô nương mềm mại, chưa từng chịu khổ, còn nàng ta lúc ở Thanh Châu đã tận mắt chứng kiến phụ thân nhảy xuống sông, bị dòng nước quấn trôi, từ đó về sau nàng ta liền cảm thấy chẳng còn chuyện gì đáng sợ hơn thế nữa. Nàng ta ôm lấy bả vai Kỷ Dao: “cô nương liền đứng bên cạnh ta, không cần sợ hãi.”
Động tác quá thân mật, Kỷ Dao cảm thấy không quen: “không sao, Chu cô nương mau đi phát cháo đi, nhiều cháo như vậy, nói không chừng phát không hết đâu.”
Chu Lương âm cười: “Vậy cô nương tránh đi một chút, cận thận dính cháo lên người.”
Kỷ Dao mặc áo váy rất đẹp, có lẽ là mới may, nhất định là nàng nhất thời nảy sinh ý nghĩ tới thăm mình, sau đó mới nghĩ tới chuyện mua gạo phát cháo.
Chu Lương âm suy nghĩ chốc lát, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng la đau đớn, nàng ta ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc quần áo rách nát ôm bụng đi tới: “Các ngươi rốt cuộc phát cháo gì, ăn vào khiến ta đau bụng, có phải là bên trong bỏ gạo mốc gạo hỏng? Tiệm gạo bán không nổi mới mang ra cho các ngươi làm việc thiện, các ngươi không coi mạng chúng ta là mạng người!”
Quả nhiên tới rồi, Kỷ Dao nhỏ giọng kêu gã sai vặt trông trừng người này, tránh cho hắn ta trộn lẫn vào đám đông, nhân lúc hỗn loạn mà trốn đi.
“Vị đại ca này, nhất định là hiểu lầm,“ Chu Lương âm ôn nhu nói, “gạo mà chúng ta mua đều là gạo mới, vận chuyển từ Tân Vệ tới, có lẽ là ngươi bị bệnh rồi, không bằng đi khám đại phu....”
“Khám đại phu cái gì!” Kẻ đó kêu toáng lên, “ta chính là ăn cháo mới đau bụng, cháo này của ngươi có độc, hai người các ngươi là kẻ độc ác, tại sao lại muốn hại chúng ta?” đang nói, từ trong miệng đột nhiên phun ra một búng máu.
Lời nói vừa rồi không nhất định có tác dụng, nhưng máu này là chân thật, đám người nhất thời loạn hết cả lên, người người kinh hoảng, có kẻ nhát gan liền lao vào bên trong lều chất vấn: “Các ngươi không phải là thực sự hạ độc đấy chứ? Con ta còn nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu được?”
Kẻ gây loạn vừa rồi thấy vậy còn chưa đủ loạn, hắn ta trực tiếp nôn ra máu, lăn lộn trên đất.
Có lẽ ngay từ đầu trong miệng gã ngậm đồ gì đó, tương tự như máu, cắn vào liền chảy ra, Kỷ Dao kéo Chu Lương âm: “Chúng ta mau đi.”
Chu Lương âm kinh ngạc nhìn Kỷ Dao, có chút nghi hoặc, nhưng nàng ta cũng biết rõ hôm nay nhất định là bị người khác hãm hại, nếu không sao đột nhiên lại có người nôn ra máu? Gạo của nàng ta đều là gạo tốt, nàng ta không đê tiện tới mức lấy gạo mốc gạo hỏng đi cứu tế nạn dân.
“Chúng ta rời đi rồi, không phải sẽ bị oan uổng hay sao?” Chu Lương âm không cam tâm, nàng ta nhìn gã sai vặt của Kỷ Dao, “chúng ta nên bắt kẻ đó lại, thấm vấn rõ ràng.”
Đầu óc cũng không tệ, Kỷ Dao nói: “Đúng là nên bắt, nhưng ta cảm thấy chúng vẫn còn có hậu chiêu, cô nương gia như chúng ta thân thể yếu ớt, vạn nhất bị thương thì biết làm sao?”
Chu Lương âm trầm ngâm.
sự huyên náo ở đường Bạch Tượng rất nhanh đã bị binh sĩ tuần tra phát hiện ra, bẩm báo Dương Thiệu.
Trần Tố hỏi: “Là ở đầu đường, hay cuối đường?”
“Đầu đường, hình như là lều phát cháo của hai vị cô nương, có nạn dân ăn cháo bị đau bụng.”
Nạn dân gì, thời điểm này tới gây chuyện không nhất định là nạn dân, trùng hợp như vậy, đúng vào lều phát cháo của Kỷ Dao và Chu Lương âm, Chu Lương âm này kiếp trước gây thù chuốc oán vô số, kiếp này e rằng cũng là như vậy, còn về Kỷ Dao... kẻ phiền phức, Dương Thiệu thầm mắng một câu, đang yên đang lành lại muốn phát cháo làm loạn, hắn không đi không được, có lẽ chỉ là tai nạn!
Dù sao cũng ở trong phạm vi chức trách của hắn, Dương Thiệu phóng ngựa tới đường Bạch Tượng.
Chỉ trong chốc lát, không chỉ có kẻ cầm đầu kia ngã xuống đất, mà còn thêm một kẻ nữa, lúc này loạn thành đoàn, đám nạn dân thi nhau tiến lên chất vấn, Kỷ Dao kêu gã sai vặt chặn lại, vội vàng rời khỏi lều phát cháo cùng Chu Lương âm. trên đường càng thêm chật chội, Kỷ Dao không hề buông lỏng cảnh giác, nàng nhớ rằng Tạ Minh Châu còn có hậu chiêu.
Chính vào lúc này, ả sẽ phái một người tới....
Nàng nhìn phía trước, đột nhiên dừng lại.
Ở chỗ xa, cách mười mấy bước, có một đại hán thân thể cường tráng xách một thùng cháo đi tới chỗ hai người họ, vẻ mặt kẻ đó có chút dữ tợn, bên trong thùng là cháo loãng nóng hổi, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên.
“đi, lùi ra sau,“ Kỷ Dao lại hét lên với gã sai vặt, “để ý hắn ta!”
Chu Lương âm tự thấy mình ở Kinh thành không kết thù với ai, trừ cô nương lần trước vung roi ngựa ra, cho nên lúc này cả đầu nàng ta mơ hồ, đơn giản là bị Kỷ Dao dắt mũi đi.
Hai người lùi ra sau.
Đúng vào lúc này, đại hán bước nhanh đuổi theo, dường như không xách nổi thùng cháo, cả thùng cháo đột nhiên bay lên cao, đổ về hướng đám người Kỷ Dao.
Cháo nóng như vậy, nếu như dính lên mặt, có đẹp như hoa như ngọc tới mức nào thì cũng sẽ bị hủy hết, Kỷ Dao che mặt, quát to: “Chu cô nương, mau tránh sang bên cạnh.”
May mà cách đại hán đủ xa, nàng ngược lại không sợ, binh sĩ cũng sẽ đến ngay lập tức.
Nhưng nạn dân xung quanh thì bị dọa tới mức hồn bay phách tán, tán loạn va chạm vào nhau, trong phút chốc, có bóng người nhảy từ trên lưng ngựa xuống, một phát đạp lên thùng cháo, thùng cháo vốn dĩ bay về phía trước, đột nhiên bay lên cao, giống như pháo hoa bắn lên trời vậy, bay thẳng lên giữa không trung, sau đó “ào ào” một tiếng rời xuống bên cạnh nạn dân.
Nước cháo bắn tứ tung, giống như giọt mưa trắng đục rơi xuống.
“Bắt lại cho ta!” Người đó lại trở về lưng ngựa, lớn tiếng quát.
Kỷ Dao mới phát hiện ra cư nhiên là Dương Thiệu, trong lòng nàng vui mừng.
Nhưng đại hán kia có võ công, các binh sĩ xông lên, hắn ta đột nhiên rút ra một cây đao, giao đấu với các binh sĩ.
Nạn dân ở xung quanh lại được phen kinh sợ, tiếp tục loạn thành một nồi cháo.
Bên tai Kỷ Dao đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi khẽ: “Kỷ cô nương, mau tới đây!”
Nàng nhìn theo hướng của tiếng nói, phát hiện ra Tống Vân.
không biết hắn ta tới đây từ khi nào....
Nhưng nàng sao có thể qua đó?
Nàng sẽ không tới chỗ Tống Vân, hơn nữa, bên cạnh nàng còn có một Chu Lương âm!
Thấy nàng chậm chạp không động, Tống Vân gấp gáp, sợ nàng bị thương nên nhanh chân bước tới. đang lúc sắp đụng vào cánh tay của Kỷ Dao, đột nhiên xuất hiện một chiếc roi ngựa quất tới, giống như tia chớp, cứng rắn bức hắn ta lui lại một bước.
trên thế gian này cư nhiên còn có người dám làm vậy với hắn ta?
Tống Vân nổi giận, đang muốn phát hỏa, lại nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ nhạt giống như lá rụng bay tới.
nhẹ nhàng như vậy, mong manh yếu đuối, nếu hắn ta tránh ra cô nương đó nhất định sẽ bị ngã, chính vào lúc hắn ta do dự, cô nương đó đã đụng vào lòng hắn ta.
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Tống Vân, khóe miệng Dương Thiệu nhếch lên, tiễn phật tiễn tới Tây Thiên, Chu Lương âm này kiếp trước là của hắn ta, kiếp này vẫn nên thuộc về hắn ta đi, ít tới dây dưa với người khác thôi!
hắn quay người rời đi.
Khi đi ngang qua Kỷ Dao, vốn dĩ không muốn để ý tới nàng, nhưng nhìn thấy nạn dân xung quanh như châu chấu bay loạn, hắn đột nhiên bắt lấy tay Kỷ Dao, đưa nàng ra khỏi đường Bạch Tượng.
hắn bước đi cực nhanh, Kỷ Dao bước theo có chút loạng choạng, kêu lên: “Hầu gia, ngài chậm một chút.”
hắn đột nhiên dừng lại.
“Sau này đừng xuất đầu lộ diện làm những việc như thế này nữa,“ Dương Thiệu lạnh giọng quở mắng, “nếu không phải là ta, nàng hôm nay làm sao có thể may mắn thoát khỏi đây.”
Giọng điệu rất không tốt, nhưng Kỷ Dao cảm thấy hắn đang lo lắng cho mình, trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng. Mặc dù rất lâu không gặp, nhưng biết nàng gặp nguy hiểm, hắn liền tới ngay lập tức.
Có điều cho dù hắn không tới, thùng cháo kia cách xa như vậy nên cũng sẽ không có chuyện gì, hơn nữa nàng đã cho người để ý kẻ xách thùng cháo rồi, hiện nay có Dương Thiệu xuất thủ, Tạ Minh Châu khẳng định không thể trở mình được nữa, nếu như tội nặng hơn một chút, nói không chừng ả cũng sẽ ngồi tù giống ca ca ả. Kỷ Dao vui như hoa nở, hoàn toàn không tức giận: “Ta nhớ rồi, Hầu gia.”
Ngoan như đứa trẻ, Dương Thiệu sửng sốt, vô thức nói: “Biết là tốt, trở về đi.”
Nhanh như vậy đã kêu nàng rời đi? Xem ra hắn thực sự rất bận, Kỷ Dao nhìn hắn chăm chú, đang muốn nói chuyện, đột nhiên kiễng mũi chân, cầm khăn tay lau mặt hắn.
“Làm cái gì?” hắn cau mày.
“Có một chút...” nàng đụng vào mặt hắn, có lẽ do vừa rồi đá thùng cháo nên bị dính vào, “là nước cháo, ngài đợi một chút.”
Ngón tay mát lạnh của nàng lướt nhẹ qua môi hắn.
Đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, hơi thở như lan, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi dài cong, sống mũi cao thẳng, gò má trong trắng lộ hồng của nàng.
Dường như có một chiếc lông vũ quét nhẹ qua trái tim hắn, ánh mắt Dương Thiệu càng ngày càng sâu, đột nhiên bắt lấy tay nàng bắt nàng dừng lại: “Chỉ là nước cháo thôi, không cần quản.”
“đã lau sạch rồi.” Kỷ Dao cầm khăn tay đưa hắn xem, “ngài tốt xấu gì cũng là Đô đốc, lẽ nào mang khuôn mặt dính đầy nước cháo đi tuần tra hay sao?”
Vậy cũng không cần nàng quản, Dương Thiệu nói: “Được rồi, ngươi đi đi.”
hắn huýt sáo một cái, tọa kỵ lập tức chạy tới.
hắn xoay người lên ngựa.
Có thể là gấp gáp đi giải quyết chuyện vừa rồi? Kỷ Dao thấy hắn vẫn trưng ra một bộ mặt nghiêm túc, rốt cuộc cũng cảm thấy có chút kì quái, muốn hỏi hắn vì sao lâu như vậy mới xuất hiện, nhưng cuối cùng không hỏi. Là bản thân nàng muốn suy nghĩ, hắn cũng đồng ý rồi, nếu bây giờ hỏi hắn thì không thỏa đáng lắm, nàng có chút nghi hoặc quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng thướt tha của tiểu cô nương, Dương Thiệu gỡ túi rượu đưa tới bên miệng uống một ngụm, đột nhiên nhỏ giọng mắng một câu, rồi giục ngựa rời đi.