Nàng trợn tròn mắt nhìn Dương Thiệu chằm chằm, trong lòng lại có suy nghĩ vô cùng sinh động, chẳng lẽ hắn cũng sống lại?
Tiểu cô nương cứng đờ, khuôn mặt căng ra, Dương Thiệu ho khan xong, phát hiện nàng có chỗ lạ lạ, cho rằng mình che quá kín, vội vàng buông tay ra.
“không làm đau ngươi chứ?” hắn hỏi
Kỷ Dao lắc đầu, trong đầu rối bời.
Làn da nàng trắng tuyết non mềm, chỉ một chút như vậy, vậy mà trên mặt cũng lưu lại dấu tay mờ mờ, Dương Thiệu hỏi: “thật sự không đau chứ? Vừa rồi là sợ...Trước kia mẫu thân ta nói, ho khan lây cho người khác, mạo phạm rồi.”
Nghe nói như vậy, Kỷ Dao càng loạn hơn.
Đúng vậy, đây là Thái phu nhân dạy, cho dù là Dương Thiệu kiếp nào cũng đều làm động tác này, như vậy, hắn không phải sống lại. Nhưng gần đây hắn tươi cười đều toát lên một chút dịu dàng, thật giống như người kiếp trước.
Nhưng nếu hắn sống lại, vậy hành vi đủ kiểu trước đó lại phải giải thích như thế nào? Bỗng nhiên lạnh lùng bỗng nhiên hung dữ... Kỷ Dao cảm thấy bên trong đầu của mình lấp đầy bột nhão.
“Ngươi vẫn nên trở về đi.” Dương Thiệu nhìn nàng, “Lỡ như bị Kỷ phu nhân phát hiện lại không tiện giải thích, chỗ của ta không có việc gì.”
Kỷ Dao ổn định lại tâm tình, trước tiên ném những suy nghĩ hỗn loạn kia ra ngoài: “Đương nhiên ta có thể trở về, nhưng còn Hầu gia đây, tay của ngươi nóng như vậy, chắc chắn bệnh rồi.” Vừa rồi lúc tay của hắn phủ lên, vô cùng nóng, “Ngươi cần khám đại phu, ngươi phải lập tức nghỉ ngơi mới được.”
Thúc giục nàng đi, vậy mà cũng không đi...
Chút ít vui vẻ dâng lên trong lòng, Dương Thiệu nhìn nàng chăm chú: “Kỷ tiểu thư thật sự quan tâm thân thể của ta vậy sao?”
Kỷ Dao nghiêm túc: “Dù sao Hầu gia cũng đã cứu ta, ta quan tâm Hầu gia cũng phải mà. Hơn nữa, ngươi thật sự đổ bệnh càng chậm trễ công việc hơn, còn không bằng nhân dịp chưa nghiêm trọng trị cho hết bệnh.”
nói rất có lý, Dương Thiệu liếc nàng một cái: “Ừm, chờ ta xem hết thứ trong tay sẽ trở về.”
Nghe thì biết đang đối phó nàng, nói là đồng ý, thật ra còn muốn kéo dài.
Kỷ Dao nhìn về phía cửa, đối diện với ánh mắt cầu xin của Trần Tố, thậm chí hắn còn chấp tay vái một cái.
Kỷ Dao không nói gì.
thật ra đối với quân sự Dương Thiệu rất nghiêm túc, nàng không biết khuyên như thế nào, một lúc sau nàng nói: “Ngươi không trở về, ta cũng không trở về.”
Dương Thiệu sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi không đi, ta cũng không đi.”
Muốn ăn vạ ở phủ Đô đốc rồi? Vì để hắn đi, nàng lại xuất ra chiêu này, khóe miệng Dương Thiệu khẽ nhếch lên, đứng dậy: “đi thôi.”
Đại công cáo thành!
Kỷ Dao cười nói: “Được.”
Dương Thiệu thu dọn bàn đồ trên bàn một chút, mang theo hai quyển sách chuẩn bị đi, Kỷ Dao hỏi: “Chẳng lẽ trở về ngươi còn đọc?”
“Thế nào, không cho phép sao?” Dương Thiệu nhìn nàng cười, “Nếu như ngươi lo lắng, có thể về Hầu phủ với ta.”
Ai đi với hắn...
Kỷ Dao quay đầu, lỗ tai hơi nóng.
Hai người đi đến cửa hông, xe ngựa dừng ở bên ngoài, Dương Thiệu dặn dò xa phu: “Đưa Kỷ tiểu thư đi.” Sau đó gọi Trần Tố dắt ngựa.
Tình trạng của hắn rõ ràng là bị cảm lạnh, còn cưỡi ngựa đón gió à? Kỷ Dao nói: “Ngươi ngồi xe đi, dù sao ta cũng là bộ dạng gã sai vặt, không ai để ý.”
Lời này thật đúng là lừa mình dối người.
Ngoại trừ quần áo bên ngoài, chỗ nào giống gã sai vặt? Ánh mắt Dương Thiệu rơi lên gương mặt nàng, làn da tiểu cô nương trắng trắng mềm mềm, đôi mắt tựa như sóng nước, bờ môi không biết dùng son gì, màu như màu vỏ quýt.
hắn hơi muốn hôn nàng.
Đáng tiếc bệnh rồi, không, cho dù không có bệnh, đột nhiên hôn nàng, chắc chắn sẽ hù dọa nàng.
hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi ngồi xe đi, ta là một đại nam nhân, cho dù có sinh bệnh cũng chống đỡ được, hơn nữa, Hầu phủ không xa.”
hắn càng dịu dàng, nàng lại càng chống đối không đi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ngồi chung một chiếc xe ngựa đi, đợi đến nhà ta, Hầu gia cho ta xuống là được rồi.
Cứ vậy mà chủ động muốn ngồi chung một xe ngựa với hắn, hắn từ chối chẳng phải là đồ ngốc sao? Dương Thiệu nở nụ cười: “Nếu Kỷ tiểu thư đã không chê thì cứ như vậy đi.”
Hai người ngồi lên xe.
“Người ở đầu kia.” Dương Thiệu nói, lỡ như hắn có ho khan, có thể hướng ra cửa sổ, như vậy sẽ không lây cho Kỷ Dao.
Kỷ Dao ừm một tiếng.
Hai người ngồi hai đầu, ở giữa cách một khoảng rộng.
“Chờ lát nữa đến Kỷ gia, ngươi cứ như vậy mà vào sao?” Dương Thiệu hỏi, “Bên trong có mặc váy không?”
“Để Chu Niệm dẫn vào thì được rồi, ta thấy hắn rất tỉ mỉ.” Kỷ Dao nhìn Dương Thiệu một cái, châm chọc nói, “Hầu gia tự mình phân người nằm vùng, còn không rõ năng lực của hắn sao?”
Dương Thiệu nhẹ giọng cười một tiếng: “hắn đúng là thông mimh, nếu sau này ngươi có việc cần ta giúp đỡ, cứ nói với hắn.”
Kỷ Dao ngẩn ra: “Bất cứ chuyện gì cũng được sao?”
Dương Thiệu nghiêng đầu nhìn nàng: “Đúng, bất cứ chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm, nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Bên trong cổ xe u tối, ánh mắt hắn thâm trầm như biển, trong chớp mắt bao phủ nàng, Kỷ Dao cảm giác mình hơi choáng.
Sau khi nàng tuyệt tình với hắn như vậy, hắn vẫn có thể nghĩa vô phản cố* đối xử tốt với nàng như vậy, còn tốt hơn so với trước kia, bỗng nhiên nàng có cảm giác khó chịu không nói nên lời. Cảm giác khó chịu này khiến nàng muốn khóc.
*làm việc tốt không chùn bước.
Giống như có thứ gì đó tràn vào tim, lấp đầy nó, đến mức cảm thấy đau nhức.
Nàng im lặng một lát, đột nhiên xê dịch về phía Dương Thiệu.
Dương Thiệu sững sờ.
“Hầu gia, đưa tay trái của ngươi cho ta.” Nàng nói.
“Làm gì vậy?”
“Ngươi cứ đưa ta.”
Dương Thiệu nhìn nàng một lát, vươn tay trái ra.
Kỷ Dao cầm, mở bàn tay của hắn ra, ấn vào cuối ngón cái, nhẹ nhàng xoa.
Cảm giác lành lạnh từ bàn tay nàng truyền tới, còn có chút cảm giác đau, Dương Thiệu cảm thấy tim mình bỗng nhiên tăng tốc, bên tai nghe nàng nói: “Đây là huyệt ngư tế, ấn chỗ này có thể giảm bớt ho khan.”
đang chữa bệnh cho hắn à?
Dương Thiệu nói: “Ngươi có học qua y thuật à?” Sao hắn không biết?
Kiếp trước lúc nàng nhiễm bệnh, có vị đại phu đã từng nhắc qua, nói là biện pháp đơn giản, có thể chữa được, nàng chỉ muốn làm vài việc cho Dương Thiệu.
“Nghe một vị đại phu nói.” Ngón tay Kỷ Dao lại chuyển qua một huyệt vị khác, “Chỗ này hình như gọi là huyệt thái uyên.”
Tiểu cô nương bên cạnh vừa xoa vừa nhắc nhở, Dương Thiệu cảm giác như mình đang nằm mơ, vì sao Kỷ Dao đột nhiên tốt với hắn như vậy? Là bởi vì vừa rồi hắn hứa về sau sẽ giúp đỡ sao nàng? Đây là nàng đang báo đáp mình?
Mặc kệ ý nàng là gì, hắn thích muốn chết rồi!
Kỷ Dao đang cách gần đó, trong lòng bàn tay hắn lại thế này, hắn cảm giác nhiệt độ trên người hắn ngày càng cao.
Bệnh của hắn dưới tay nàng muốn nghiêm trọng hơn rồi.
Dương Thiệu nói: “Như vậy tay ngươi có đau không?”
“không đau.” Kỷ Dao lắc đầu, “Cái này không thể dùng lực lớn, nếu không sẽ làm ngươi đau.”
“Ta thấy như vậy cũng được rồi.”
“Còn một huyệt vị nữa.”
Kỷ Dao lật tay hắn lại.
Dương Thiệu cảm thấy thân thể mình hơi không khống chế được, thế nhưng hắn lại không chủ động rút tay ra.
Vậy để nàng xoa một lúc đi, không biết sau này còn cơ hội như thế này nữa không, hắn chợp mắt một chút.
Khuôn mặt nam nhân ngày càng đỏ, Kỷ Dao cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn cũng tăng lên, thầm nghĩ có phải lúc này bệnh của hắn rất nặng không? May mắn Trần Tố lừa nàng đến đây, nếu không không biết Dương Thiệu sẽ gắng gượng đến khi nào.
Nàng càng chuyên tâm xoa.
Phủ Đô đốc cách Kỷ gia cũng không xa, xe ngựa nhanh chóng ngừng lại, sau đó nghe được âm thanh xa phu, Dương Thiệu mở to mắt.
“Ta đưa ngươi xuống dưới.” hắn đứng lên.
Kết quả không biết có phải vừa rồi nhồi máu quá nghiêm trọng hay không, chớp mắt một cái thân hình hắn ngã xuống.
Kỷ Dao bị hắn đè nằm ngang, môi của hắn dán lên tai nàng.
Mặt Kỷ Dao đỏ lên, nhịp tim tăng nhanh chóng.
“Hầu gia.” Nàng kêu lên, “Ngươi choáng váng à?”
hắn thật nặng, toàn thân cứng rắn như hòn đá, nàng cảm thấy mình bị đè bẹp rồi.
Quả thật đầu Dương Thiệu cũng rất choáng, nhưng hắn nghi ngờ là vì bị Kỷ Dao xoa, lúc đầu đầu không choáng như vậy.
hắn khẽ ngẩng đầu lên, bờ môi lướt qua gương mặt của nàng.
Tiểu cô nương ngay bên dưới người của hắn, gương mặt ửng hồng như hoa đào, thân thể thơm thơm, cả người mềm mại dán lên ngực của hắn, dường như mình cũng có thể nghe được tiếng tim đập của nàng. hắn thấy hô hấp mình càng nặng, tỉnh táo chốc lát, chống tay mình lên.
“Có đè đau không?” hắn kéo nàng lên.
Khuôn mặt nàng đỏ rực: “không có.”
“Vậy thì tốt rồi.” Dương Thiệu nhìn nàng một cái, thấy mũ gã sai vặt trên đầu nàng rơi xuống, duỗi tay lấy nó đội lên.
“Mau trở về đi, hình như cũng qua không ít thời gian rồi, có lẽ Kỷ phu nhân đang tìm ngươi đó.”
“Ừm.” Nàng sờ lên mũ, đem một sợi tóc kẹp ra phía sau đầu, “Ta đi đây, Hầu gia, ngươi chú ý nghỉ ngơi. Đừng lại như hôm nay, nếu không...ai cũng sẽ lo lắng.”
Ai là ai, có phải cũng bao gồm nàng hay không? Khóe môi hắn cong lên: “Ta biết rồi, cảm ơn ngươi vừa nãy...”
Xoa khiến toàn thân hắn khó chịu.
Kỷ Dao nói: “không cần khách sáo.”
Nàng đứng lên, từ trên xe đi xuống.
Dương Thiệu từ trong cửa sổ xe thấy Chu Niệm chạy tới, hành lễ với Kỷ Dao một cái, dẫn nàng đi vào cửa lớn.
“Trần Tố.” hắn đột nhiên nói.
Nhất thời sắc mặt Trần Tố đi theo bên cạnh tái mét, run rẩy đi đến bên cửa sổ, hắn cảm thấy mình phải lĩnh gậy rồi.
Cũng không biết lĩnh hai mươi đại bản hay là năm mươi đại bản đây, đều phải chịu tội.
Hứa Như Nam bên cạnh ánh mắt thông cảm.
Kết quả đột nhiên trong cửa sổ xe ném ra một khối ngọc bội Dương Chi, giọng nói Dương Thiệu lạnh nhạt: “Lần sau còn như vậy, bản hầu muốn đầu của ngươi.”
“Vâng!” Trần Tố suýt nữa thì quỳ xuống, “Tiểu nhân không dám nữa.”
Đợi xe ngựa đi xa, hắn vui mừng treo ngọc bội bên hông, mặc dù làm sai, thế nhưng Hầu gia vẫn rất vui vẻ mà!