Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 100: Chương 100: Chương 98




Dương Thiệu bị đau, nhưng không tức giận chút nào, cười nhẹ nói: “Nàng muốn cắn bao nhiêu cũng được.”

Ý là, tùy nàng xử phạt, Kỷ Dao lập tức cắn thêm một cái.

hắn cau mày, lập tức lại cười.

Thái độ đáp lại như đánh vào cục bông, trong lòng Kỷ Dao nhất thời không còn buồn bực, nàng có thể cắn rớt miếng thịt nào của hắn ư?

Nàng oán giận: “Tay thiếp thật tê!”

“Chờ lát xoa cho nàng.”

Dương Thiệu đặt nàng vào thùng gỗ, mình cũng ngồi xuống đó.

Nhìn thấy nước trong thùng gỗ tràn ra, hắn nhíu mày: “Xem ra vẫn có chuyện sơ sót, ngày mai phải đi đặt một thùng gỗ lớn hơn một chút.”

Kỷ Dao nghĩ thầm không biết xấu hổ, ai thèm thường xuyên tắm cùng hắn chứ. Thế nhưng vẫn không lên tiếng, dù sao nếu hắn huấn luyện binh mã trở về, trên người đầy mồ hôi bẩn, nàng chắc chắn sẽ không bước vào cái thùng này.

Dương Thiệu cầm khăn lau cho nàng.

Hai người tắm rửa xong, lúc trở lại lên giường thì sắc trời đã khuya, Kỷ Dao ngáp một cái: “Chẳng biết mai có dậy nổi hay không, nếu dậy trễ, là chàng hại, mẫu thân có hỏi...”

“Mẫu thân có hỏi cũng sẽ không trách, hơn nữa, ta sẽ chủ động giải thích.”

Giải thích?

Là muốn nói chuyện gường chiếu của bọn họ đó à? Mặt Kỷ Dao nóng lên, muốn đánh hắn.

Dương Thiệu nắm chặt tay của nàng: “Còn dùng lực nữa, đến mai thật sự không được, để ta xoa cho nàng một lát.”

Kỷ Dao hầm hừ, nhắm mắt lại.

Sức lực của nam nhân không nặng không nhẹ, đúng thật rất dễ chịu, xoa từ đầu ngón tay đến cánh tay, nàng vô tình ngủ mất.

Dương Thiệu cúi người nghe được tiếng thở đều đều của nàng, khóe miệng cong lên, đặt tay nàng vào chăn đỏ chót, nghiêng mình nằm xuống.

Chóp mũi đều là mùi hương trên người của nàng, hương tóc thơm, nghĩ đến tương lai mỗi đêm đều có Kỷ Dao làm bạn, hắn liền có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, khoác tay lên eo nhỏ của nàng, nhẹ nhàng kéo vào ngực, cả người Kỷ Dao đều rúc vào ngực, nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại như vậy.

hắn cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu của nàng một cái, chìm vào mộng đẹp.

Giấc ngủ này cũng không biết ngủ cho đến giờ nào, Kỷ Dao mở mắt ra thấy rèm màu đỏ, có hơi hoảng hốt, nhưng nhanh chóng nhớ lại đêm động phòng hôm qua, kêu lớn: “Mộc Hương, giờ nào rồi?”

“Giờ Tỵ.” Bất chợt có một âm thanh nam nhân vang lên, Kỷ Dao mới phát hiện Dương Thiệu đang đứng trước tấm bình phong.

hắn mặc cẩm bào màu đỏ, thắt đai ngọc lên, dáng người thẳng tắp, lúc nghiêng mặt qua, ánh mắt chiếu lên càng làm đôi mắt của hắn thêm sáng.

“Sao Hầu gia không gọi thiếp?” Kỷ Dao thấy Mộc Hương đi vào, vội vàng nói nàng ấy đi lấy váy sam cho nàng.

“không cần lo lắng, vừa rồi mẫu thân bảo Đường ma ma đến chuyển lời, nói chúng ta qua muộn một chút. Bà bảo là hôm qua sơ ý uống nhiều quá, chẳng biết khi nào mới dậy được, quyết định buổi trưa dâng trà, sau đó đến từ đường, rồi trở về dùng cơm trưa chung.” Dương Thiệu ngồi bên giường, “Mẫu thân chờ mong đã lâu, vô cùng vui vẻ.”

thật sao? Kỷ Dao nửa tin nửa ngờ.

Thế nhưng kiếp trước Thái phu nhân dậy rất sớm, chẳng qua lúc đó quả thật không nóng vội cho Dương Thiệu thành thân như vậy.

Nàng cũng chậm lại.

Chỉ là lần đầu tiên lấy thân phận con dâu gặp Thái phu nhân, vẫn nên ăn mặc trang trọng, Kỷ Dao ngồi trước bàn gương để Mộc Hương chải đầu, chải một búi tóc kinh hồng, lúc đang định cài trâm vào, Dương Thiệu nói: “Chỗ này của ta có một cây trâm phù hợp, nàng xem có được hay không?”

Là trâm bướm vàng quen thuộc, chính là trước kia nàng trả lại cho hắn.

Chẳng trách cứ đi theo nàng, hắn vẫn đợi trong phòng, lúc chải tóc cũng không đi, Kỷ Dao hé miệng cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào: “Đẹp lắm, làm phiền Hầu gia cài lên giúp thiếp đi.”

Dương Thiệu nhanh chóng cài lên cho nàng.

Hai người không ai nói gì, nhưng cây trâm này cuối cùng cũng trở về trong tay của nàng, thật giống như phần tình cảm đã từng mất đi kia, Kỷ Dao cười ngọt ngào với Dương Thiệu.

Dương Thiệu dắt tay nàng: “đi gặp mẫu thân thôi, cũng gần đến trưa rồi.”

đi đến ngoài sân, Kỷ Dao ngừng lại.

Nhớ rõ lần đầu tiên tới, nơi này không có bao nhiêu hoa cỏ, hôm qua che khăn tân nương cũng không phát hiện, không ngờ hắn lại biến chỗ này thành giống như chỗ ở ở nhà mẹ đẻ, khắp nơi cây lá sum sê, hơn nữa ở phía tây còn đào một cái hồ, giờ phút này hai con rùa đen đang bò lên tảng đá phơi nắng.

Nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, ngón tay cào cào trong lòng bàn tay của hắn.

Đôi mắt hắn híp lại, rất dễ chịu.

Biểu cảm kia giống như còn mèo nhỏ nàng nuôi, Kỷ Dao thấy vậy muốn gãi cái cằm của hắn một chút, nhưng mà tốt xấu gì Dương Thiệu cũng là Đại Đô đốc, nếu thật sự đưa tay lên gãi, hình tượng này...

Suýt nữa thì Kỷ Dao đã phì cười một tiếng.

Hai người đi ra ngoài, nhanh chóng thấy được ổ mèo.

thật là một cái ổ lớn, dùng gỗ tạo thành, về phần nóc nhà thế mà che từng mảnh ngói, chắc là vì phòng mưa.

Ổ này còn tốt hơn ổ mèo ban đầu nhiều, Kỷ Dao nghe được tiếng mèo kêu bên trong, dịu dàng nói: “Ngoan một chút, lát nữa ta tới thăm các ngươi.” không thể lập tức thả ra, trước tiên để bọn chúng quen nơi này mới được.

“thật ra trong nhà thiếp đều để bọn chúng ngủ tùy ý, cũng không có cái ổ chính thức nào cả. Mùa hè có lúc ngủ trên bàn, có lúc thì ngủ ngoài mái hiên, mùa đông thỉnh thoảng còn ngủ trên giường.”

đã biết nàng không có khuôn phép, Dương Thiệu nghiêm mặt nói: “Ta mặc kệ trời nóng trời lạnh, không cho phép ngủ trên giường.”

“Mùa đông còn ấm hơn so với lò sưởi tay...” Kỷ Dao nhấn mạnh, “Tắm xong mới ngủ.”

Dương Thiệu nắm thật chặt ngón tay.

Nhìn dáng vẻ giông bão sắp đến của hắn, vậy mà kết quả lại nói: “Có ấm hơn ta không?”

Lúc đầu Kỷ Dao muốn phản bác, chớp mắt lập tức nuốt trở vào, mèo mới bao nhiêu lớn, dáng người hắn lại cao to như vậy, làm sao có thể hơn được.

Hai nha hoàn theo phía sau cũng nhịn không được cười, ý của Hầu gia là chỉ muốn chủ tử ôm ngài ấy ngủ là được rồi, nghĩ đến cũng có hơi đỏ mặt.

Ở chính phòng, thật ra Thái phu nhân không dậy muộn như vậy, nhưng mà bà quan tâm con trai và con dâu, nghe nói hai người quấn quít đến đêm khuya mới ngủ, nên vô cùng quan tâm, đặc biệt để Đường ma ma đi chuyển lời.

Ai bảo con trai bà thành thân muộn như vậy, lại chỉ thích Kỷ Dao, động phòng không thiếu được thô lỗ một chút, sợ rằng đứa con dâu này cũng chịu vất vả.

Thái phu nhân dặn phòng bếp nấu canh đại bổ, trong canh có dạ dày gà vịt ngỗng, hải sâm và mực, nấu trọn vẹn hai canh giờ buổi sáng sau đó còn thêm nhân sâm, đương quy, hoàng kì và các loại dược liệu, vẫn còn nấu cho đến giờ.

Lúc này nha hoàn đi vào bẩm báo: “Hầu gia và phu nhân đã tới.”

“Mau mời vào.” Vẻ mặt Thái phu nhân tươi cười.

Lúc nhìn thấy Kỷ Dao, bà càng trở nên hiền hòa, lôi kéo tay con dâu: “Ngủ có ngon không? Ta uống nhiều rượu quá, cũng mới dậy.”

Thấy gương mặt của nàng được phủ một lớp phấn mỏng, dường như cũng không nhìn ra chút mệt mỏi nào, thật đẹp mắt, mặc một bộ váy màu hồng thêu hoa mẫu đơn, trong diễm lệ còn thêm hòa nhã. Nhưng mà con của mình thì rất rõ ràng, tinh thần sảng khoái, mặt mũi tràn đầy thỏa mãn.

Thái phu nhân nói: “Hôm qua thì thôi, hôm nay ngủ sớm đi, sắp phải lại mặt* rồi.” Nhắc nhở con trai đừng giày vò con dâu đến mệt chết.

*sau ba ngày kết hôn, chú rể sẽ đưa cô dâu về thăm nhà mẹ đẻ.

Mặt Kỷ Dao đỏ lên, cũng không biết nên nói cái gì.

Dương Thiệu ho nhẹ: “Mẫu thân cũng vậy, đừng uống nhiều quá.”

Vì hắn mà nói dối, còn nói nữa à? Thái phu nhân liếc xéo đứa con trai này một cái.

Đường ma ma nhắc nhở: “Thái phu nhân, trà đã pha xong rồi.”

Nha hoàn lấy đệm gấm ra.

Dương Thiệu thấp giọng nói: “Tay còn tê không?”

thật sự sợ nàng bưng trà không được, Kỷ Dao cố ý nói: “không nhấc lên được.”

“Vậy bản hầu nâng với nàng, để ta nói với mẫu thân một tiếng...” hắn thật muốn nói, Kỷ Dao gấp đến mức nhéo hắn một cái, Dương Thiệu cười nhẹ.

Đường ma ma bưng trà tới.

Hai người quỳ lên đệm gấm, mỗi người lấy một chung trà dâng cho Thái phu nhân, Thái phu nhân nhấp chung trà của Kỷ Dao, cảm thấy trong lòng ngọt ngào, sau này còn mong chờ Kỷ Dao sinh con dưỡng cái cho Dương gia bọn họ! Bà cho hai hồng bao thật dày, còn cho Kỷ Dao một hộp trang sức.

Kỷ Dao cảm ơn, có thể cảm nhận được Thái phu nhân yêu thích nàng.

Sau đó cả nhà ăn một ít điểm tâm lót dạ rồi đi về hướng từ đường Dương gia, bởi vì Kỷ Dao gả vào Hầu phủ, là chính thê của Dương Thiệu, đây là muốn đưa vào gia phả*.

*danh sách những người trong tộc.

Bên trong từ đường không khí nghiêm trang, lúc Dương Thiệu bước vào vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, phụ thân của hắn đã qua đời từ sớm, nếu không, hôm nay sẽ ngồi chung một chỗ với mẫu thân hắn nhận trà của bọn họ, sẽ tốt đẹp như thế nào? hắn dẫn Kỷ Dao dâng hương cho phụ thân của hắn, sau đó quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái.

Thái phu nhân lặng lẽ lau nước mắt.

Nhìn cảnh này khó tránh khỏi nhớ đến chuyện trước kia, nhưng mà đã qua lâu rồi, có thế nào cũng dần dần quên đi, tâm tư của bà đều ở trên người Dương Thiệu, bây giờ hắn lấy vợ, tốt hơn so với bất cứ chuyện gì.

“Tướng công, chàng ở trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ con trai, còn có đứa con dâu này, nhìn bọn họ bình an, con cháu đầy đàn.” Trong lòng Thái phu nhân thầm nói.

Sau khi viết tên Kỷ Dao lên gia phả, bọn họ trở lại Dương gia.

“không biết bình thường dáng vẻ của phụ thân ra sao?” Kỷ Dao đi bên cạnh Dương Thiệu, “Chàng và phụ thân có giống nhau không?”

Kiếp trước nàng chưa bao giờ hỏi tới.

Dương Thiệu trầm ngâm: “Giống nhau bảy tám phần, ngoài đôi môi giống mẫu thân, dường như đều giống phụ thân...” Người đó trong trí nhớ, hình dáng càng ngày càng mơ hồ, thế nhưng những cảnh ông ấy ở chung với mình vẫn rất rõ ràng, “Phụ thân ít nói, câu thích nói nhất với ta chính là, “Đến đây, tiếp vài chiêu với phụ thân“.”

Nghe có vẻ ông ấy rất thích so tài, Kỷ Dao nói: “Vậy chàng đánh thắng được phụ thân không?”

“Làm sao có thể? Từ đầu phụ thân không cần binh khí, để tự ta chọn, cho dù là đao, kiếm hay là thương, tùy ý, thế nhưng mỗi lần đều không quá ba chiêu đã bị phụ thân cướp mất.” Phụ thân giỏi tất cả các loại võ nghệ, khóe miệng Dương Thiệu dần dần lộ ra nụ cười, “Sau đó thì cần mười chiêu, sau nữa thì ba mươi chiêu...Cho đến khi lúc ta mười ba tuổi, phụ thân không thể sử dụng binh khí nữa.”

Kỷ Dao đắm chìm trong lời kể của Dương Thiệu, tựa như có thể thấy lão Hầu gia anh tuấn so tài với Dương Thiệu nhỏ tuổi, một lớn một nhỏ đánh tới đánh lui, lão Hầu gia cao như vậy, Dương Thiệu nhỏ như vậy, cảm thấy ấm áp như thế nào, đây cũng chính là những kí ức tốt đẹp quý giá nhất trong lòng Dương Thiệu.

Kỷ Dao nghĩ thầm, nếu sau này nàng cũng sinh được một đứa con trai, có phải Dương Thiệu cũng sẽ dạy bảo đứa bé này như vậy không? Đến lúc đó nàng đứng dưới mái hiên, nhìn hai cha con giao đấu, nhất định sẽ rất buồn cười.

Dương Thiệu bước ra ngoài hai bước phát hiện Kỷ Dao không có đi cùng, quay trở lại nói: “Nghĩ gì vậy?”

“A...” Kỷ Dao chớp mắt.

Nhìn nàng như có chút mơ màng, Dương Thiệu xoa mặt của nàng: “Có phải đói bụng rồi không? Mộc Hương, đi lấy ít điểm tâm... Nhanh chóng đưa tới ngay, nghe nói phòng bếp hầm canh đại bổ, chờ lát nữa nàng uống nhiều một chút.”

hắn vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng tuấn tú, con trai bọn họ sinh ra nhất định sẽ đẹp như tiên tử, Kỷ Dao mềm giọng nói: “Hầu gia.”

“Ừm?” hắn cúi đầu xuống nghe.

“Vừa rồi thiếp đang nghĩ, sinh cho chàng một đứa con trai...”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như tiếng muỗi, rơi vào tai lại giống như tiếng pháo hoa, đùng đùng nở rộ trong lòng hắn... hắn nhìn Kỷ Dao chăm chú, đôi mắt dưới ánh mặt trời gợn lên ngọn sóng.

rõ ràng e ngại Thái phu nhân đang ở phía trước, hắn không có làm ra hành động gì, thế nhưng Kỷ Dao cảm thấy giống như Dương Thiệu đang hôn nàng, kịch liệt hơn so với bất cứ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.