“Lý mẫu, chờ một thời gian nữa thôi thì người ở kinh thành sẽ tới rồi.” Lý Tử Du cười nói
“Cô nương, người thật sự quyết định vào kinh sao?” Lý mẫu hỏi
“Phải, nếu đã tránh không được thì phải đối mặt thôi. Hơn nữa cửa tiệm của mẫu thân ta đều ở kinh thành. Chủ tử ta đây cũng phải đi xem sao.”
“Chỉ là những người trong phủ làm sao có thể biết cô nương ở đây được chứ?”
“Ta đoán thôi.” Lý Tử Du nghĩ đến bà vú từng nói mình còn có một vài đường tỷ muội tuổi xấp xỉ mình. Đại đường tỷ Lý Tử Trân năm nay cũng có thể là mười sáu rồi, tổ mẫu đại nhân nhất định bắt đầu quan tâm hôn sự của cô nương ta. Dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt để mượn đám hỏi mang lại lợi ích cho gia tộc. Đích nữ của quý phủ cũng chẳng nhiều lắm. Nhị tỷ Lý Tử Châu cùng tam tỷ Lý Tử Kỳ cũng rất nhanh sẽ đến tuổi thành thân. Chỉ là nhị tỷ thuộc chi thứ hai mà chi thứ hai nhị bá phụ lại là thứ xuất, không có quan hệ huyết thống với tổ mẫu đại nhân. Nói cách khác chỉ có một tam cô nương có thể câu được một con cá lớn, tổ mẫu đại nhân sao lại cam tâm bỏ qua được. Mà nàng cùng tam cô nương Lý Tử Kỳ lại sinh cùng năm, còn là đích nữ không cha không mẹ, có lý nào tổ mẫu lại không dùng tới nàng chứ?
Cho nên tổ mẫu đại nhân có phải liều mạng cũng phải tìm được nàng. Bản thân nàng không có cha mẹ, so với Lý Tử Kỳ thì càng dễ dàng khống chế hơn một chút. Dù sao tam tỷ Lý Tử Kỳ vẫn còn có phụ mẫu, tuy đại bá mẫu ở bên nhà mẹ đẻ Tiết thị nhưng lại là phủ Tề quốc công, tổ mẫu đại nhân không dễ trêu vào. Như vậy người mà bà ta có thể khống chế chỉ có thể là Tứ cô nương nàng thôi!
Thời gian để tang phụ thân cũng hết rồi, bà ta không tìm nàng mới là lạ! Chỉ là chuyện này Lý Tử Du không muốn nói cho Lý mẫu biết. Nói ra chỉ khiến bà thêm phiền não thôi, cho nên mọi chuyện cứ để mình nàng giải quyết đi.
Tổ mẫu đại nhân à, bà muốn khống chế người khác thì cũng nên nếm thử tư vị bị người ta lợi dụng đi!
“Cô nương à, kỳ thật có một chuyện nô tỳ vẫn muốn nói cho người biết. Nhưng trước kia người cũng không nói đến chuyện về kinh nên nô tỳ không nói ra. Hơn nữa Tam lão gia có lẽ cũng cảm thấy cả đời này không trở về kinh nên không nói cho người nghe.”
“Chuyện gì?” Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa thì Lý Tử Du đều chấp nhận được.
“Cô nương thật ra người đã có đính ước rồi.”
“Hả?” Chuyện này khiến Lý Tử Du không bình tĩnh được nha. Thì ra nàng đã có vị hôn phu ư? Như vậy tổ mẫu đại nhân liệu có chấp nhận nàng trở về hay không đây? Nếu vị hôn phu này có thân phận hiển hách, nhất định là bà ta càng vội vã đem nàng trở về. Nhưng là nếu địa vị suy tàn thì sao đây?Nói không chừng tổ mẫu đại nhân sẽ trực tiếp từ hôn sau đó lại tìm cho nàng một mối giàu sang, nhà cao cửa rộng. Việc này hẳn là có thể xảy ra. Nếu không sao năm đó lại buộc phụ thân nàng hưu mẫu thân nàng chứ?
“Là tam lão gia trước kia cùng Thượng Quan đại nhân quan hệ tốt lắm. Thượng Quan đại nhân là thám hoa mà Thượng Quan đại công tử chỉ cách cô nương vài ba tuổi nên lúc ấy liền định ước hôn nhân. Trên người cô nương còn có khối ngọc bội đính ước là tín vật đấy.”
Đó là khối ngọc bội long phượng a. Lý Tử Du hỏi: “ Tổ mẫu đại nhân lúc ấy lại đồng ý vậy sao?” Tổ mẫu đại nhân không có lợi sẽ không làm, làm sao có thể tùy tiện đồng ý như vậy?
“Thượng Quan đại nhân cũng thuộc dòng dõi thư hương, mỗi một người đều có học vị tiến sĩ, Thái phu nhân sao lại không đồng ý chứ? Hơn nữa Thượng Quan đại công tử lúc nhỏ đã thông minh lanh lơi. Mọi người đều khẳng định sau này sẽ giành được chức Trạng Nguyên. Đại cô phu nhân của chúng ta năm đó cũng chính là gả cho Trạng Nguyên lang nha.”
Thượng Quan đại công tử? Lý Tử Du nhớ khi nàng còn nhỏ, mỗi lần phụ thân thấy Thượng Quan đại nhân đều ôm nàng qua đó, sau đó thấy một tiểu nam hài mập mạp cười tủm tỉm đưa đào bọc đường cho nàng ăn. Lúc đó phụ thân nhìn mà vui cười hớn hở. Tử Du không biết phụ thân cười cái gì, chỉ là cảm thấy viên đào bọc đường kia ăn ngon lắm.
Ngày bé ấn tượng tốt lắm, Thượng Quan Thanh này chắc cũng là người tốt đi.
Chỉ là lòng người hay thay đổi, Lý Tử Du quyết định trước nhìn kĩ hẵng nói. Nói không chừng người ta đã sớm khinh thường nàng chỉ là một đứa mồ côi.