Về sau Họa Mi cùng Hoàng Oanh quả nhiên quy củ hầu hạ Lý Tử Du, không có nửa điểm oán giận. Lúc này Lý mẫu mới an tâm nhưng lại cảm thấy chính mình thật vô dụng. Chuyện gì cũng phải để chính Tứ cô nương nghĩ biện pháp, sau này hồi phủ phải làm sao bây giờ?
Cuối ngày, đoàn người đến một khách điếm ở trọ. Bởi vì sắc trời đã tối nên chỉ có thể ở lại nơi này một đêm. Khưu mẫu đi trước đặt phòng, sau đó cung kính mời Lý Tử Du xuống xe. Họa Mi cùng Hoàng Oanh cũng đứng cung kính trước xe ngựa rồi một trước một sau giúp đỡ Lý Tử Du
“Cô nương, trên đường đi không có khách điếm lớn, mong cô nương thông cảm cho.” Khưu mẫu nói.
“Không vấn đề gì, Khưu mẫu vất vả rồi.”
Lý mẹ cũng cầm theo hành lí đi vào khách điếm. Bởi vì yêu cầu của Khưu mẫu nên lúc này khách điếm không có ai cả. Lý Tử du sau khi vào phòng liền cởi bỏ mạng che mặt, tuy nói mang mạng che mặt này tạo cảm giác bí ẩn mông lung nhưng mang trong thời gian dài thật không thoải mái, đúng rồi, tựa như sư phụ nói, giống như bệnh đục thủy tinh thể vậy.
“Cô nương, trước tiên rửa mặt thôi.” Họa Mi ân cần bưng một chậu nữa, Lý mẫu dọn dẹp giường còn Hoàng Oanh đi lấy điểm tâm.
“Cô nương mệt rồi phải không? Hay là người nghỉ ngơi trước đi?” Lý mẫu nói.
“Không được, ta muốn ăn cơm, vẫn là ăn trước nói sau đi.”
Một lát sau Khưu mẫu đến, không thấy Hoàng Oanh ở trong phòng liền hỏi: “Họa Mi, nha đầu Hoàng Oanh kia sao lại không ở đây hầu hạ cô nương thế?”
Họa Mi trả lời: “Nàng đi ra ngoài lấy cơm rồi. Chúng nô tỳ nghĩ để tự khách điếm này mang lên thì sẽ không sạch sẽ.”
Khưu mẫu gật gật đầu rồi nói với Lý Tử Du: “Cô nương chờ một lát vậy.”
Lý Tử Du tỏ vẻ không vấn đề gì, thế nhưng chờ mãi cũng không thấy người xuất hiện.
“Khưu mẫu, người đi xem thử xem, liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Khưu mẫu cũng sợ xảy ra chuyện thì lại mang tội nên liền đi ra ngoài. Một lúc sau lại trở về cùng Hoàng Oanh vẻ mặt đỏ bừng.
Khưu mẫu nói với Lý Tử Du: “Nha đầu Hoàng Oanh không cẩn thận đem thứ ăn đổ mất, không dám tiến vào nên mới tới chậm, thỉnh cô nương thứ tội.”
Sau đó liền bảo Hoàng Oanh thỉnh tội với Lý Tử Du. Hoàng Oanh tinh thần hoảng hốt, nghe Khưu mẫu nói xong mới hậu tri hậu giác quỳ xuống.
Lý Tử Du liền khoát tay: “Người không sao là tốt rồi. Đứng lên hết đi.”
Khưu mẫu vội nói: “Cô nương yên tâm, nô tỳ liền bảo người ta làm lại lần nữa, lập tức có ngay thôi.”
Chờ Khưu mẫu đưa Hoàng Oanh lui ra, Lý Tử Du nhìn thoáng qua Họa Mi một bên đang không yên lòng, nói: “Nha đầu Hoàng Oanh kia không phải là bị bệnh chứ? Sao lại có chút mất hồn mất vía vậy? Họa Mi, nơi này cũng chẳng có việc gì, ngươi đi xem Hoàng Oanh đi.”
Họa Mi liền lập tức tạ ơn rồi đi ra ngoài, Lý mẫu nói: “Cô nương, nô tỳ cảm thấy có chút không thích hợp. Khưu mẫu cùng Hoàng Oanh chắc chắn có gì đó gạt chúng ta.”
“Đúng vậy. Cho nên ta mới bảo Họa Mi đi xem sao.” Trong khoảng thời gian này, Lý Tử Du phát hiện Họa Mi cùng Hoàng Oanh cũng không phải như mặt ngoài đoàn kết, có đôi khi xảy ra một chút chuyện không thoải mái với nhau. Nàng tin rằng nếu có cơ hội hai người này khẳng định ngầm cho đối phương mấy đá. Cũng may các nàng không đoàn kết nên mới cho Tử Du lợi dụng thời cơ. Lần này nếu như Hoàng Oanh làm chuyện xấu nhất định Họa Mi sẽ không bỏ qua mà đánh lén sau lưng.